Cô máy móc quay đầu đi, cảm giác sắp nghe thấy tiếng “cạch” từ cổ truyền đến, cô sững sờ, ngay lúc khuôn mặt Lục Thời Xuyên xuất hiện trong tầm mắt, cô đột nhiên bị “chổi quét” làm cho tỉnh lại.
Trời ơi, vừa rồi mình đã phạm phải sai lầm lớn…
Cô chỉ muốn quay lại lúc nãy, muốn đập vào đầu mình một cái —— ngay từ đầu không “thăm dò” được đâu, vậy sao cô lại không suy nghĩ kĩ lại rồi hành động lại.
Cô biết bản thân thường xuyên căng thẳng nhưng không ngờ mình lại có thể mắc sai lầm vì quá “căng thẳng” vào những thời điểm quan trọng như vậy.
Nghĩ lại tưởng tượng, chuyện này đặc biệt quan trọng với cô, nhưng với Lục Thời Xuyên có lẽ anh không để tâm chút nào, chỉ cho cô vô tình làm vậy.
Rốt cuộc trước đây cô đã làm rất nhiều “chuyện ngu ngốc”, Lục Thời Xuyên thường xuyên nhắc nhở cô khi cô mất tập trung, có lẽ đối với anh cũng chẳng có gì.
Khi Lộc Tiểu Ngải hoang mang an ủi bản thân thì Lục Thời Xuyên lại ho nhẹ một tiếng rồi chỉ vào cái thìa của cô.
Tầm mắt của Lộc Tiểu Ngải chậm rãi rời khỏi anh, theo hướng ngón tay anh nhìn xuống cái thìa trống không, tự tin “ồ” một tiếng.
Trong lòng cô lặp đi lặp lại câu nói “Em thích cắn thìa rỗng không được sao” không dưới mười lần, sau đó mạnh dạn giả vờ tự tin hơn, nhìn Lục Thời Xuyên không chớp mắt.
“Không ăn sẽ nguội.”
Còn Lục Thời Xuyên cũng không thèm đếm xỉa đến cô, cụp mắt xuống nhìn bát hoành thánh đầy của cô trước mặt, tâm trạng không rõ ràng lắm.
Một lúc lâu Lộc Tiểu Ngải mới “ồ” một tiếng, giống như không phản ứng lại thái độ ôn hòa của anh, mũi nhỏ nhăn lại, dùng thìa chậm rãi múc một cái hoành thánh.
Cô cắn một miếng, quả thực có chút nguội.
Hơn nữa cô nhìn chiếc thìa này càng ngày càng không vừa mắt, quả thật muốn cho nó biến mất.
Cố tình lúc này Lục Thời Xuyên lại nói: “Cẩn thận, đừng ăn luôn cái thìa.”
Anh lại có vẻ vui sướng khi chêu chọc cô, nhưng khi Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh rõ ràng không thấy được ý cười thường ngày nên đành phải cúi đầu tập trung ăn sáng.
Nhưng ánh mắt của Lục Thời Xuyên vẫn luôn dừng trên trên người cô, vẻ mặt có vẻ thất thần, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một chút cảm xúc sâu xa, ngón tay liên tục gõ nhẹ vào mặt bàn.
Vừa rồi nghe xong lời cô gái nhỏ nói, anh có chút lơ đễnh muốn trêu chọc cô.
Đây chỉ là một câu trả lời bình thường, nhưng trong lòng anh lại đột nhiên dừng lại, xuất hiện một số suy đoán không thực tế.
Nhưng anh không thể nắm bắt được những suy nghĩ của cô, lần này cũng vậy, nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần nhưng vẫn không có được kết quả chính xác nên không khỏi xoa ấn đường.
Có lẽ cô chỉ nhất thời thuận miệng khen 2 câu mà thôi.
Xét cho cùng, dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa hai người, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng cộng với biểu hiện khác thường mấy ngày nay của cô, không thể không khiến người ta phải suy nghĩ.
“Này Thời Xuyên.”
Lộc Tiểu Ngải đột nhiên gọi anh, còn chọc nhẹ vào mu bàn tay anh, vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc nói: “Sao anh bắt đầu phát ngốc rồi?”
Lục Thời Xuyên hơi giật mình, kéo suy nghĩ của mình lại, giây tiếp theo thấy cô đứng dậy, cúi người về phía anh, nhìn anh chằm cằm, như là vừa khám phá ra một điều gì đó vô cùng mới lạ. Chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn gần như dán vào người anh, đôi mắt mở to, đôi con ngươi hơi có màu hổ phách trông có vẻ quyến rũ.
Tâm trí anh không khỏi rung động.
“Thời Xuyên, sao anh lại phát ngốc, anh không ăn cũng sẽ nguội đấy.”
Cô gái nhỏ quan sát anh một chút rồi ngồi lại, sau đó nhọc lòng lo lắng nói: “Còn nữa, anh phải cẩn thận một chút, đừng phát ngốc nữa, nhai thìa cho cẩn thận.”
Lục Thời Xuyên: “……”
Kẻ đầu sỏ làm anh phát ngốc, hôm nay xem ra cô và cái thìa không thể sống chung được.
Bữa sáng này ăn cực kỳ chậm, ngay cả Lộc Tiểu Ngải còn cảm thấy lẽ ra phải ăn xong lâu rồi, có lẽ vừa rồi khi đang suy nghĩ miên man anh lại gọi thêm một bát nữa.
Nghĩ đến đây, thực sự Lộc Tiểu Ngải còn nấc lên, vì thế cô lặng lẽ sờ bụng, đẩy bát mình cho anh.
Lục Thời Xuyên nhướng mí mắt, hỏi: “Ăn no chưa?”
Lộc Tiểu Ngải “rồi” một tiếng, vừa nói chân ở dưới gần bàn vừa đung đưa, tầm mắt nhìn thoáng xuống, chuẩn xác đá vào chân Lục Thời Xuyên, khi nhìn anh còn trẻ con cười “hehe”.
Cô luôn muốn thu hút sự chú ý của anh, thậm chí chỉ muốn ánh mắt của anh tập trung về phía mình.
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy bản thân có chút thay đổi, rất ích kỷ hy vọng Lục Thời Xuyên không rời khỏi cô dù chỉ một giây.
Một lúc sau, cô nhìn Lục Thời Xuyên cũng ăn xong, cuối cùng mới phục hồi tinh thần. Giây sau khi đứng dậy theo anh, đột nhiên nhìn thấy khóe miệng anh gợi lên tươi cười.
“…… A?”
Lộc Tiểu Ngải ngây ngốc mà ngẩng đầu, lấy kinh nghiệm thường ngày của cô, nhất định anh đã phát hiện ra điều gì đó buồn cười ở cô, nói không chừng anh lại bắt đầu muốn trêu chọc cô.
Lục Thời Xuyên lấy một tờ khăn giấy trong hộp khăn giấy đặt ở góc bàn lên, hơi cúi người lau môi cô. Dường như cố ý, cuối cùng còn dừng lại một chút, ngón tay thon dài cách lớp giấy mỏng manh khẽ chạm vào khóe môi mịn màng của cô.
Lộc Tiểu Ngải sửng sốt nhìn anh, chớp mắt vài cái, bắt gặp ánh mắt ôn nhu của anh, vô cùng kinh ngạc, hoang mang lùi về phía sau, không được tự nhiên mà cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh, nhìn chằm chằm mặt đất trước mắt để dời đi sự chú ý.
Giọng nói tận lực làm ổn định nhưng vẫn mềm mại như cũ: “Anh làm gì vậy?”
Cảm giác ngón tay anh chạm vào vẫn còn đọng lại trên khóe môi. Rõ ràng hơi lạnh, nhưng khi nói lại không hiểu vì sao, mơ hồ cảm nhận được từng đợt nóng bỏng từ khóe môi truyền đến.
Tim cô bỗng dưng đập nhanh, để thúc giục Lục Thời Xuyên, cô lại đá vào chân anh.
Bây giờ Lộc Tiểu Ngải không dám nói gì, nói ra chỉ sợ bị “bại lộ” bí mật, thật ra cô còn không dám nhìn thẳng anh, chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh.
“Lau miệng cho em.” Lục Thời Xuyên thản nhiên nói, miêu tả lại điều mà ai cũng có thể nhìn thấy, thuận tay ném khăn giấy vào thùng rác cạnh bàn, cúi đầu nhìn cô, sau đó xoay người ra cửa: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Nhưng vừa nãy anh còn cọ qua……” Cái đuôi nhỏ Lộc Tiểu Ngải đuổi kịp, nắm lấy góc áo anh, nhỏ giọng lẩm bẩm, nhăn mày, do dự một chút, nói: “May emm còn chưa cầm điện thoại lên chụp đấy.”
“Chưa sạch.” Lục Thời Xuyên tiếp tục bước đi, không nhanh không chậm dắt cô đi, dừng lại một chút, không rõ ràng nói: “Vừa rồi em nhìn lầm.”
Một lúc sau Lộc Tiểu Ngải mới “ồ” một tiếng, chậm rãi nói: “Là như vậy sao.”
——
Kỳ nghỉ Quốc khánh trông thì dài nhưng qua rất nhanh.
Nhiều như vậy Lộc Tiểu Ngải cũng chưa ra ngoài đi chơi, vẫn luôn ở nhà, không khỏi cảm thấy buồn chán.
Dường như cả ngày cô đều làm bài tập, nhưng thật ra cô đã sớm làm xong bài tập về nhà giáo viên giao, chỉ lấy danh nghĩa “Làm bài tập” mà ở nhà Lục Thời Xuyên.
Lục Thời Xuyên thích không gian yên tĩnh, kỳ nghỉ tự nhiên sẽ không chơi điên cuồng như những người khác mà ngược lại anh đã nhiều lần hỏi cô có muốn đến chỗ nào chơi không.
Mà Lộc Tiểu Ngải không chút do dự mà từ chối, cô thất thần làm bài tập một lúc, lén lút liếc nhìn Lục Thời Xuyên vài lần, ôm má cẩn thận suy nghĩ tìm cách theo đuổi theo anh.
Cô thậm chí còn kẻ một cái bảng rất lớn trên giấy, ở phía trên viết một vài chữ đặc biệt rõ ràng ở đầu “Kế hoạch theo đuổi Thời Xuyên”, viết gọn gàng tất cả các cách mà cô tạm thời có thể nghĩ ra. Đối với mỗi việc mình nên làm thì lại tưởng tượng sự phản ứng của anh, tất cả đều được ghi rõ ràng, rành mạch.
Cô cảm thấy bản thân chưa bao giờ học nghiêm túc đến vậy, thậm chí còn vượt qua cảm giác xấu hổ. Cô đọc lướt qua một số quyển tiểu thuyết bá đạo tổng tài mà cô mua lúc trước, chọn ra một vài cách trông có vẻ khả thi.
Sau khi viết xong, Lộc Tiểu Ngải nghiên cứu mấy lần, đột nhiên thở dài một hơi, đầu nhỏ rũ xuống, nằm lên bàn, không biết tiếp theo phải làm gì.
Cô ngồi ở bàn học, có thể nghe thấy tiếng Lục Thời Xuyên đeo dép lê đi lại bên ngoài, phát ra những tiếng sột soạt nhỏ, nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc này đang khá gần, hành vi “Nguy hiểm” lúc này của mình có thể rất dễ dàng bị anh phát hiện.
Lộc Tiểu Ngải vừa chột dạ vừa sợ hãi, tim đập thình thịch, nhanh chóng nhìn lại cái bảng một lần rồi trực tiếp xé nó thành nhiều mảnh. Sau khi chắc chắn không ai thấy được mới ném tất cả vào thùng rác.
Cô cảm thấy làm như vậy mới an toàn, tuyệt đối không để Lục Thời Xuyên biết tâm tư của mình quá sớm.
Cho nên, khi bắt đầu đi học lại, lúc Đường Tử Duyệt và Chu Huyên Huyên sốt sắng hỏi cô đã có dự định gì chưa, Lộc Tiểu Ngải chỉ có thể nói cho các cô biết…… kế hoạch cô tự vứt bỏ của mình.
“Trời ạ!” Vẻ mặt Đường Tử Duyệt hoài nghi: “Mình vốn cho rằng cậu là một đứa trẻ đơn thuần, có thể liệt ra kế hoạch theo đuổi Lục học trưởng đã đủ làm người ta kinh ngạc, không ngờ cậu còn xé luôn kế hoạch của mình?!”
“Đây chính là tâm huyết của cậu!” Hai tay Đường Tử Duyệt đặt lên vai cô, mạnh mẽ lắc qua lắc lại: “Cậu thật sự xé mất??”
“Ai nha, cậu đừng lắc nữa, nhìn cậu ấy sắp chóng mặt rồi kìa.” Chu Huyên Huyên không kiên nhẫn đá vào chân Đường Tử Duyệt một cái, gật đầu với Lộc Tiểu Ngải, trêu chọc nói: “Sao cậu không lấy điện thoại ra chụp rồi mới xé?”
“Mình……” Lộc Tiểu Ngải kéo tóc, khi đó cô hoảng sợ muốn chết, căn bản không nghĩ ra cách khác, đau khổ:“Lúc đó mình thật sự quá lo lắng, nhưng mình đã nhớ kỹ hết rồi.”
“Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao cậu vẫn lo lắng như vậy?” Chu Huyên Huyên nghe cô nói xong, sau đó lại cười rộ lên: “Chỉ là một lời tỏ tình mà thôi, nếu anh ấy không đồng ý, cùng lắm thì nói là đùa thôi.”
“Mình không sống cùng anh ấy……” Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu lên tiếng phản bác, đỏ mặt nói.
“Ai nha, vậy hai người là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, nếu đến lúc đó cứ xem như là biện pháp cuối cùng, nói một câu cậu nói đùa cũng không sao.” Chu Huyên Huyên nghi ngờ khả năng nắm bắt trọng điểm của cô, thay đổi cách nói.
Sau đó cô an ủi: “Mình chỉ muốn cậu thoải mái một chút, đừng vì một lời tỏ tình mà lo lắng, căng thẳng cả ngày, tất cả rồi sẽ có cách.”
“Cảm ơn cậu.” Lộc Tiểu Ngải cười với cô, sau đó bất giác thở dài.
Đúng lúc này chuông vào lớp vang lên, đây là tiết của chủ nhiệm, không ai dám nói thầm, làm phiền trước mặt ông ấy. Đường Tử Duyệt nhanh chóng xoay người ngồi xuống, Chu Huyên Huyên cũng ngừng nói, làm bộ cúi đầu đọc sách nghiêm túc, chợt phát hiện cuốn sách bị đặt ngược nên đã nhanh chóng lật lại.
Một tay Lộc Tiểu Ngải ôm má, một tay cầm bút điền đáp án vào chỗ trống trên đề, dùng dư quang liếc mắt nhìn chủ nhiệm từ cửa bước vào, ngòi bút vừa chuyển, cô viết tên Lục Thời Xuyên.
Cô còn cố tình bắt chước nét chữ của anh, cố gắng loại bỏ sự trẻ con ẩn trong các dòng chữ của mình, trở nên giống anh một chút.
Trong lúc sơ ý cô đã viết được mấy dòng tên rồi, may mà Lộc Tiểu Ngải viết bằng bút chì, bĩu môi nhìn một lần sau đó dùng tẩy xóa sạch không để lại dấu vết.
Cô nhớ đến những gì Chu Huyên Huyên vừa nói, lại càng thêm thất thần, cầm bút, vô thức vẽ những đường bất quy tắc trên giấy.
Đúng vậy, nếu quan sát thấy thần sắc của Lục Thời Xuyên có gì đó không ổn, cô hoàn toàn có thể dùng “Nói giỡn” để che giấu.
Tùy tiện một câu “Thời Xuyên, em nói đùa thôi, anh đừng tưởng thật” hoặc là “À tối qua em xem một bộ phim truyền hình, học những câu thoại để chơi chút”, chỉ cần lá gan cô đủ lớn là có thể ứng phó cho qua.
Nhưng Lộc Tiểu Ngải thật sự không muốn làm như vậy, cô cảm thấy chuyện này không thể đùa được, chuyện này cần phải nghiêm túc nhìn nhận, một khi đã nói ra thì không thể thay đổi được nữa.
Có đôi khi cô cũng rất cứng đầu.
Nhân lúc chủ nhiệm lớp xoay người viết trên bảng đen thì Chu Huyên Huyên thò người đến, khẽ hỏi Lộc Tiểu Ngải: “Tiểu Ngải, kỳ nghỉ cậu có thăm dò Lục học trưởng một chút không?”
“…… Có.” Lộc Tiểu Ngải gật đầu, cô cảm thấy câu nói “Bởi vì anh đẹp” cũng miễn cưỡng xem như “thăm dò” đi, mặc dù cô còn xấu hổ mà uống nước canh trong cái muỗng không một lúc lâu.
“Anh ấy phản ứng như thế nào? Cậu có thể nhìn ra anh ấy có ý gì với cậu không?” Chu Huyên Huyên lại hỏi.
Vừa thấy Lộc Tiểu Ngải chính là một người chưa nói qua chuyện yêu đương, hơn nữa khẳng định sẽ không yêu đương, tất cả những kinh nghiệm của cô đều là từ tiểu thuyết ngôn tình không thực tế và phim truyền hình. Chu Huyên Huyên có chút lo lắng cho cô, cô cứ như vậy thì làm sao có thể theo đuổi Lục Thời Xuyên.
“A…… Có ý tứ không……” Lộc Tiểu Ngải cau mày, dùng sức nhớ lại một chút, cuối cùng lắc đầu: “Mình cũng không biết.”
Lúc đó cô quá hoảng hốt, hoàn toàn sợ hãi không dám nhìn Lục Thời Xuyên cho nên anh có phản ứng gì, Lộc Tiểu Ngải cũng không dám chắc chắn.
Chu Huyên Huyên: “……”
Cái này cô cũng không nhìn ra, cô rốt cuộc đã thăm dò cái gì… Muốn cô theo đuổi người ta thật sự rất khó.
“Này, sao cậu không nói cho mình biết những kế hoạch mà cậu nghĩ ra? Là cái bảng mà cậu xé mất ý.” Chu Huyên Huyên lại dùng khuỷu tay chạm vào Lộc Tiểu Ngải lần nữa, hai người chụm đầu vào nhau, cố gắng tráng khỏi tầm mắt của chủ nhiệm, nhỏ giọng nói.
Mặc dù cảm giác đầu tiên của Chu Huyên Huyên là Lộc Tiểu Ngải sẽ không nghĩ ra cách nào thông minh.
Quả thật, khi cô nghe Lộc Tiểu Ngải nói đã tìm ra một vài cách trong tiểu thuyết tổng tài thì cô hoàn toàn không thể tin Lộc Tiểu Ngải là người lên kế hoạch “theo đuổi Lục học trưởng”.
Tốt hơn hết cô nên tự bảo vệ bản thân không để Lục học trưởng đánh chết thì hơn.
“Huyên Huyên, cậu…… Đây là biểu tình gì vậy?” Lộc Tiểu Ngải vừa nói vừa liếc nhìn khuôn mặt của Chu Huyên Huyên, vì thế đột nhiên dừng lại, nghi hoặc hỏi.
Chu Huyên Huyên vừa định thở dài một tiếng, đột nhiên nghe thấy chủ nhiệm vỗ mạnh vào bàn, vội vàng im bặt, ngồi thẳng người, ra dáng học sinh ba tốt.
Nhưng mà cuối cùng hai người vẫn bị chủ nhiệm gọi lên bục giảng chữa bài.
Những gì chủ nhiệm vừa giảng hai cô đều chưa nghe được gì, vẻ mặt ủ rũ đứng trên đó một lúc mới được chủ nhiệm cho phép, vô cùng xấu hổ mà đi xuống.
Chủ nhiệm lớp lại phê bình giáo dục vài câu, mới bắt đầu học lại, Lộc Tiểu Ngải không còn dám thất thần nữa, nhỏ giọng oán trách Lục Thời Xuyên khiến tâm trí cô không yên, hơn nữa không trả lời được nên sau đó đặc biệt nghiêm túc bắt đầu nghe giảng.
Học lực của cô vẫn phải ổn, không thể bởi vì suốt ngày nghĩ đến chuyện theo đuổi Lục Thời Xuyên mà không học.
——
Ra chơi rất nhanh, Lộc Tiểu Ngải sợ về muộn nên dù luôn muốn đi tìm Lục Thời Xuyên nhưng cũng không có cơ hội, cô cảm thấy loại hành vi thề sẽ theo đuổi thành công một người, mặc kệ anh ta là ai cũng quá sai lầm.
Hai người ngoại trừ buổi sáng cùng nhau đến trường thì suốt một ngày cũng không gặp.
Cô thật sự quá không tích cực, hoàn toàn không giống thái độ cô nên có.
Cho nên mới vừa kết thúc tiết tự học buổi tối, Lộc Tiểu Ngải đã vội vàng thu dọn sách vở, phóng nhanh với tốc độ 100m, chạy thật nhanh theo con đường quen thuộc đến trước cửa lớp Lục Thời Xuyên, bởi vì tốc độ chạy quá nhanh mà thở hồng hộc.
Mấy ngày nay, cô đều đến đây sớm nhất có thể để chờ Lục Thời Xuyên, mà anh chắc cũng đã quen nên không nói gì, chỉ kịp thời ra đi cùng cô.
Nhưng anh như vậy lại khiến Lộc Tiểu Ngải có chút bất an, dù sao cô cũng đang cố gắng thay đổi cách ở chung với anh, gấp không chờ nổi cẩn thận muốn nhìn chút phản ứng của anh.
“Học muội! Em lại đến tìm anh trai em à?”
Trong lúc cô đang chờ, Viên Vũ Trác đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa có một thân ảnh nhỏ bé, anh ngồi gần cửa sau, dễ dàng nhìn thấy mấy ngày nay tan học Lộc Tiểu Ngải đều chạy đến đây chờ.
“Nếu không anh giúp em gọi cậu ấy!”
Viên Vũ Trác nói, rất nhiệt tình muốn giúp đỡ.
Anh không thể mỗi ngày nhìn cô gái nhỏ ở bên ngoài chờ đợi.
“Học trưởng! Học trường! Không cần!” Lộc Tiểu Ngải vội vàng ngăn anh lại: “Cảm ơn anh, em có thể chờ một lúc, anh ấy sẽ ra sớm thôi.”
Cũng may cô kịp thời hô lên, nếu không sẽ bị cả lớp anh nhìn như lần trước, như sắp có “Thảm kịch” xảy ra.
Quả nhiên, không quá một phút thân ảnh Lục Thời Xuyên đã xuất hiện trong tầm mắt cô, đi về phía cô, ánh mắt Lộc Tiểu Ngải lập tức sáng lên, kiễng mũi chân vẫy tay.
Ánh mắt Lục Thời Xuyên lóe lên, không nhanh không chậm đi đến, rất tự nhiên nắm lấy tay cô gái nhỏ, cong khóe môi, giơ tay sờ lên đỉnh đầu cô.
“Ai Xuyên ca, sao anh lại để em gái ngày nào cũng đợi anh như vậy?” Viên Vũ Trác Thản nhiên hỏi: “Em nhớ rõ trước kia không phải anh đều xuống lầu đợi em ấy sao?”
Lục Thời Xuyên nhướng mày, thậm chí còn không nhìn anh, ánh mắt thẳng tắp dừng trên người Lộc Tiểu Ngải, xoa ngón tay cô, nhẹ giọng nói: “Em ấy nhớ tôi.”
Lộc Tiểu Ngải sửng sốt, liền nghe thấy anh hỏi: “Không phải sao?”
Viên Vũ Trác đột nhiên cảm thấy không khí giữa hai người có chút kỳ lạ. Anh đầy nghi ngờ nhìn hai người vài lần, nhưng trực giác mách bảo bây giờ tốt nhất không nên nhìn hai người họ nên vì thế anh nhanh chóng xé một tờ giấy, bắt đầu tính toán vấn đề.
Lục Thời Xuyên vẫn kiên nhẫn nhìn cô gái nhỏ, không hề rời mắt khỏi cô.
“Là…… Đúng vậy, em chính là nhớ anh.” Lộc Tiểu Ngải mất tự nhiên mà cúi thấp đầu xuống, không tiếp tục trả lời.
Ngoại trừ lý do muốn theo đuổi theo anh thì cô thật sự nhớ anh, chuyện nhỏ này cô cũng không cần nói dối, nếu không sau này làm sao có dũng khí tỏ tình.
Lục Thời Xuyên rũ mắt xuống, anh phát hiện cô đang đỏ mặt.
Giống hệt lần ăn sáng ở cửa hàng lần trước.