Gió đêm hơi lạnh, Giản Tiêu nhìn cậu từ gương chiếu hậu, hỏi cậu có lạnh không. Cậu không hiểu vì sao lại không muốn nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Khi xe máy dừng lại dưới lầu, đúng 8 giờ tối.
Nguyệt Thời Ninh tháo mũ bảo hiểm trả lại cho anh, suy nghĩ một chút, rút điện thoại ra mở mã QR của mình.
"Công ty của các cậu không phải không cho phép người mẫu thêm thông tin liên lạc của đối tác sao?" Giản Tiêu vừa hỏi vừa mở ứng dụng quét mã.
Nguyệt Thời Ninh vẫn còn đang chìm trong cảm giác hụt hẫng, ngay lập tức bị câu hỏi của anh làm vui vẻ, có chút không kiềm chế được: "Có vẻ như anh rất biết cách nâng cao giá trị bản thân. Đối tác là người trả tiền cho tôi, chứ không phải kiểu nhân viên bị cấp trên ức hiếp như anh."
Nói xong mới nhận ra rằng câu đùa này có vẻ hơi quá trớn, nhưng rõ ràng nhân viên không hề để tâm, cười còn vui hơn cả cậu.
"Công ty không can thiệp việc chúng tôi kết bạn..." Nguyệt Thời Ninh đã chấp nhận yêu cầu kết bạn, trong danh sách bạn bè xuất hiện một biểu tượng mới, là một con Labrador đen, "Với lại, anh không phải nói là lần sau muốn ăn gà nướng bằng nồi gang sao? Nếu không thêm WeChat, làm sao chúng ta hẹn giờ được?"
Giản Tiêu đặt điện thoại vào giá đỡ: "Dù sao tôi đã biết cậu sống ở đâu rồi."
Cái việc chia tay này vẫn nên nhanh chóng dứt khoát, Nguyệt Thời Ninh thúc giục anh: "Anh về trả xe đi, đi đường cẩn thận."
Người nọ gật đầu, điều khiển xe máy rời khỏi khu chung cư.
Nguyệt Thời Ninh mím môi, dõi theo anh khuất dần giữa dòng xe cộ.
Cậu cúi đầu mở ảnh đại diện của Giản Tiêu, gõ ba chữ "Cố gắng nhé", nhưng do giao thông trong thành phố bận rộn, cậu sợ làm phiền anh khi đang lái xe, nên chưa kịp gửi đã xóa đi.
Khi lấy chìa khóa mở cửa, cậu tìm khắp nơi một lúc lâu, chắc chắn rằng con khủng long màu xanh không còn nữa.
Đêm đó, cậu nằm nhìn trần nhà đến 11 giờ rưỡi, có chút buồn ngủ nhưng khó lòng ngủ được. Cảm giác hụt hẫng sau sự phấn khích, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, như đêm trước khi vào học, như bộ phim hoạt hình yêu thích cuối cùng kết thúc, như món ăn vặt yêu thích từ nhỏ đột nhiên ngừng sản xuất, như sân khấu hình chữ T trống rỗng sau một buổi diễn lớn.
Âm thanh của xe máy gầm rú vẫn vang vọng trong đầu, cậu kéo chăn, từ ánh trăng nhìn làn da của mình, dường như còn cảm nhận được cảm giác run rẩy như những con chim bay qua gió xuân.
— Con khủng long mất rồi.
Trong lúc trằn trọc không yên, cậu lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Giản Tiêu.
— Muộn rồi, ngày mai tôi sẽ nhờ Linh tìm trong xe giúp.
Giản Tiêu trả lời rất nhanh, có vẻ như vẫn chưa ngủ.
— Có lẽ không còn trong xe. Khi dọn đồ tôi hình như không thấy nó.
Nguyệt Thời Ninh nheo mắt chỉnh màn hình sáng tối nhất, đã lâu không gửi tin nhắn vào giờ này.
— Vậy... Có thể đã bị mang đi nghiên cứu rồi... Tôi mua cái mới cho cậu nhé?
Giản Tiêu nói.
— Không cần đâu.
Nguyệt Thời Ninh cười một tiếng, nửa mặt vùi vào gối, sự buồn ngủ bỗng ập đến, cậu lơ mơ hỏi Giản Tiêu có đau khi xỏ lỗ rốn không, Giản Tiêu nói cảm giác tương tự như xỏ lỗ tai.
"Gửi tôi xem một bức ảnh nhé."
Gửi xong dòng chữ này, Nguyệt Thời Ninh xoay người, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cậu phát hiện Giản Tiêu đã gửi một câu chúc ngủ ngon lúc 12 giờ rưỡi, kèm theo một bức ảnh đen trắng. Áo thun màu tối bị một bàn tay kéo lên đến xương sườn cuối cùng, cơ bụng rõ ràng hiện ra, giữa hình là cận cảnh lỗ rốn, một đầu là viên ngọc trai trắng phẳng, đầu kia là đuôi cá bạc vểnh lên.
Nguyệt Thời Ninh lau màn hình dính bọt kem đánh răng, lặng lẽ tắt điện thoại.
Cơ bụng không thể rõ như vậy khi ở trạng thái thư giãn...
Cậu lập tức nghĩ đến chữ cái to: Dâm.[1]
[1] Gốc chỗ này là muộn tao, tui không biết để sao nên edit vậy, có gì mọi người góp ý nhé.
Khi Giản Tiêu đưa báo cáo đến văn phòng của giám đốc Tống, cửa vẫn khép hờ, nghe thấy Mason ở bên trong đang đầy phẫn nộ, anh lập tức quay người muốn rời đi, nhưng khi nghe thấy cái tên quen thuộc thì dừng lại, quay trở về.
"Nguyệt Thời Ninh không được, người không nổi tiếng mà còn thiếu lịch sự, đánh giá trên mạng cũng bình thường, nói trắng ra còn có vấn đề, nhiều chỗ cần phải nhượng bộ. Hơn nữa cậu ta không phải có tiền án sao, bỏ lỡ chương trình giải trí của người ta. Người như vậy không thể làm đại diện thương hiệu được."
"Anh đừng kích động. Tất cả vẫn chỉ là đề xuất, chưa chắc đã dùng đến cậu ấy..." Giám đốc Tống rót cho ông ta một ly nước, "Thực ra lúc đầu không có suy xét đến cậu ấy, nhưng lần hợp tác chụp mẫu tạp chí gần đây, Stella ngay lập tức chọn cậu ấy, chỉ tên muốn chúng ta tiếp xúc."
Giản Tiêu hơi ngẩn người, Stella là giám đốc thiết kế của họ.
"Đó là vì các người chưa tiếp xúc với cậu ta. Tuyệt đối không thể dùng." Mason không vui, "Tôi không muốn chịu cục tức đó. Hơn nữa, tìm một người có lưu lượng, tệ lắm cũng tìm một diễn viên không phải có năng lực nhiều hơn cậu ta sao?"
"Thực ra chúng tôi cũng đang cân nhắc các ngôi sao có lưu lượng, nhưng mục đích chính của việc mời người đại diện không phải chỉ để bán hàng, mà là xây dựng hình ảnh cho sản phẩm đa dạng. Nếu bắt đầu bằng một người có lưu lượng, sau này muốn thay đổi ấn tượng của người tiêu dùng sẽ rất khó. Hơn nữa về ngân sách cũng không thuận lợi..."
"Nhưng hình ảnh không phải được tạo dựng qua marketing sao? Tôi vẫn không đồng ý dùng cậu ta, và mục đích cuối cùng của việc mời người đại diện không phải là để nâng cao doanh số sao? Cậu ta không làm được."
"Ừ, ý kiến của anh tôi đã tiếp nhận. Dù sao anh đã tiếp xúc với cậu ta, điểm này tôi sẽ thảo luận thêm với công ty và giám đốc thiết kế. Anh cũng đừng quá lo lắng, hiện tại còn chưa có kết luận, cuối cùng ai được chọn còn phải cân nhắc nhiều yếu tố."
Nghe thấy Mason chào, Giản Tiêu không rời đi, đứng đợi ở cửa.
Giám đốc Tống mở cửa thấy anh, rất nhiệt tình: "Cậu đến rồi."
Thấy ánh mắt khinh bỉ của Mason, anh mỉm cười một cách tự nhiên: "Chị, em đã viết xong báo cáo rồi."
"Ừ, vào đây nói chuyện."
Vào văn phòng, Giản Tiêu trước tiên giải quyết vấn đề báo cáo, rồi đi thẳng vào vấn đề: "Công ty đang tìm người đại diện phải không?"
"Đúng vậy." Giám đốc Song gật đầu, "Thực ra đã thảo luận từ đầu năm. Stella đã chọn Nguyệt Thời Ninh, nhưng vẫn còn tranh cãi, dù sao ảnh hưởng của người mẫu vẫn không bằng diễn viên và thần tượng. Hơn nữa... vừa nãy Mason nói với tôi, cá nhân Nguyệt Thời Ninh không dễ làm việc, thiếu tinh thần hợp đồng và hay làm màu..."
"Không có đâu. Cậu ấy rất dễ gần, hơn nữa cũng rất lịch sự với các nhân viên hợp tác." Giản Tiêu cắt đứt cô một cách dứt khoát, "Lần chụp hình trước, tôi theo từ sáng đến tối, cậu ấy phối hợp rất tốt, rất chuyên nghiệp và hiệu quả cao. Hơn nữa, tôi còn nghe thấy các chị trang điểm nói rằng đội ngũ trong giới rất thích hợp tác với Nguyệt Thời Ninh."
"Hả? Thế á..." Giám đốc Tống có chút ngạc nhiên, "Ngồi xuống nói chuyện."
Giản Tiêu đứng yên không nhúc nhích: "Em cũng đã tiếp xúc với cậu ấy, rất chuyên nghiệp và tự giác. Ít nhất là tự giác hơn tất cả những người trẻ tuổi em biết."
"...Được, chị biết rồi..." Giám đốc Tống không vì mối quan hệ gần gũi mà lập tức tin vào lời nói của anh.
Giản Tiêu cũng không kỳ vọng chỉ dựa vào lời nói suông mà có thể thay đổi suy nghĩ của các cấp lãnh đạo. Nói trắng ra, họ là những nhà kinh doanh, tất cả đều ưu tiên lợi ích.
Đặt báo cáo xuống và trở về vị trí làm việc, đã gần đến giờ tan sở.
Anh thu dọn đồ đạc, đi thang máy, xuống lầu, rẽ phải đến ga tàu điện ngầm, trên đường đi qua siêu thị mua nước, gặp một đám cô gái mặc đồng phục trung học chen chúc trước kệ hàng, đang cố nhét vào giỏ hàng một loại bánh quy soda nào đó. Bao bì của bánh quy in hình một ngôi sao mà anh không biết, có thể là diễn viên, ca sĩ, hoặc là thần tượng đang nổi tiếng. Họ chúc chích và chen lấn chặn lối đi hẹp, không để ý đến ánh mắt không hài lòng xung quanh: "Cậu mua thêm hai gói nữa đi, ăn sáng ăn trưa đều ăn cái này cũng vẫn no."
Có lẽ đây chính là "khả năng tạo doanh thu" mà giám đốc Tống đã nói.
Nguyệt Thời Ninh quả thật không có nhiều người hâm mộ như vậy, sẵn sàng làm mọi thứ vì "số liệu" của cậu. Nhưng họ đang bán đồ trang sức, Nguyệt Thời Ninh có những ưu điểm riêng.
— Có rảnh không? Tôi có một câu hỏi.
Giản Tiêu đứng trước cửa siêu thị đợi.
— Ừ, anh hỏi đi.
Cả chai nước đã uống gần hết mới nhận được câu trả lời hơi muộn, Nguyệt Thời Ninh có vẻ không phòng bị.
— Khoảng nửa năm trước, cậu có nhận một chương trình thực tế, phải làm khách mời hai tập đúng không?
Gõ xong dòng chữ này, Giản Tiêu do dự một lúc lâu, quyết định nhấn nút gửi. Anh không biết câu hỏi này có làm đối phương cảm thấy lúng túng, khó xử hay bị xúc phạm không, và liệu mình có bị đối phương trực tiếp chặn không.
Nhưng anh buộc phải hỏi, vì để thuyết phục công ty mời Nguyệt Thời Ninh làm đại diện, câu hỏi này rất quan trọng.
Nguyệt Thời Ninh sẽ không ăn bất kỳ món ngọt nào để không làm phiền thợ trang điểm và thợ chỉnh sửa hình ảnh. Trong công việc, cậu không có xe riêng, cũng không có vệ sĩ như trong tin đồn, chỉ có một cô gái trẻ bên cạnh, không bao giờ ra lệnh, chỉ gọi "chị" khiến đối phương cảm thấy vui vẻ. Trên trường quay, mặc dù cậu không hòa đồng với mọi người, nhưng phối hợp suốt thời gian, không yêu cầu thêm gì. Khi chụp ngoại cảnh, cậu sẽ duy trì tư thế cúi thấp vì thợ trang điểm có chiều cao khiêm tốn.
Cậu còn sẵn sàng chia sẻ bữa trưa của mình với một nhân viên bình thường sau khi làm đổ bữa ăn của người đó.
Một người như vậy, Giản Tiêu không thể tin rằng cậu như Mason nói, làm màu, thiếu tinh thần hợp đồng, chỉ vì không đạt được mức thù lao mong muốn mà tự ý bỏ rơi đoàn làm chương trình, đặc biệt là khi anh đã tìm kiếm tất cả các thảo luận về sự kiện đó, đoàn làm chương trình gần như không phát biểu gì, tin đồn đều từ những cư dân mạng không thể kiểm chứng.
— Đúng. Anh cũng xem tin đồn à?
Lần này, Nguyệt Thời Ninh trả lời nhanh chóng ngoài dự đoán, không hề có dấu hiệu tức giận.
— Có thể cho tôi biết lý do không?
Giản Tiêu không chắc mình có nhận được câu trả lời không, hồi hộp nhìn ba chữ "Đang nhập" sau ID của đối phương trong ba phút.
— Vì địa điểm gặp sự cố bất ngờ, trò chơi trong nhà được thay đổi thành ngoài trời và còn phải ghi hình trên mặt nước cả ngày. Quản lý của tôi đã đàm phán với đoàn làm chương trình, kết quả họ không cho phép tôi quan sát, phải tham gia và còn phải khoe cơ thể dưới ánh mặt trời, chỉ mặc đồ bơi. Quản lý của tôi giải thích rằng tôi không thể mặc đồ bơi dưới ánh nắng cả ngày, mà còn phải đeo kính râm suốt, đoàn làm chương trình không đồng ý. PD của họ có thái độ rất tệ, hỏi tôi ngoài cơ thể và gương mặt ra còn có gì đáng để chú ý không, không lộ ra thì họ sẽ làm gì. Còn hỏi tôi có tư cách gì để mặc cả, chương trình của họ là chương trình quốc dân, bao nhiêu nghệ sĩ mong muốn tham gia, tôi chỉ là một người mẫu nhỏ thì có tư cách gì để mặc cả. Tôi không thể vì một chương trình thực tế mà bị cháy nắng, ảnh hưởng đến các công việc khác, cuối cùng đàm phán không thành, họ đã thay thế bằng nghệ sĩ khác.
...Quả nhiên, người không có tinh thần hợp đồng không phải là Nguyệt Thời Ninh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, chuyển chủ đề:
— Bản mẫu đã ra rồi, cậu có thấy không?
Chờ đợi một lúc lâu không thấy trả lời, anh quay lại công ty theo lối cũ, mua một cốc espresso tại quán cà phê dưới tòa nhà, trong lúc chờ đợi, điện thoại rung lên trong lòng bàn tay.
— Không, có thể phải về nước mới xem được.
Giản Tiêu ngạc nhiên.
— Cậu đã ra nước ngoài? Vì công việc?
— Ừ, đang ở Tokyo.