• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô ấy có vẻ quá thân thiện." Khi vào đường chính, Đới Hoan Hoan không cần giả vờ cười nữa, thở dài, vẻ mặt cũng sa sầm, lông mày nhíu lại tự nhiên.

"Ừm..."

"Cái này, Thời Ninh... Chị.... Chị có thể..." Cô nói chuyện không nhìn Nguyệt Thời Ninh, cũng không nhìn đường, ánh mắt lơ đãng như đang mất tập trung.

Nguyệt Thời Ninh xoay đầu nhìn cô nói: "Có thể, không sao đâu, có chuyện gì chúng ta về nhà từ từ bàn."

Cô sững sờ, thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc lái xe.

Khi về phòng thay đồ, Nguyệt Thời Ninh bất ngờ nhận ra trong phòng không có gì thay đổi, vẫn như khi trước khi cậu đi Úc, giường cậu gọn gàng, con khủng long nhỏ trên ga trải giường vẫn yên vị ở chỗ cũ, Đới Hoan Hoan chắc chắn không mở cửa phòng ngủ của cậu.

"Chị... Chị ngủ trên sofa mấy ngày rồi?" Nguyệt Thời Ninh bị sự thiếu ranh giới của cô làm cho sốc.

"Ừm." Đới Hoan Hoan ngồi lúng túng ở một bên sofa, hoàn toàn khác với cô gái hoạt bát bình thường.

Một cô gái đơn độc ở thành phố lớn gặp phải những thực tế không vui có thể nói là vô số. Nguyệt Thời Ninh không muốn chạm vào nỗi đau của người khác, chỉ rót cho cô một ly nước ấm, hỏi: "Có gì em có thể giúp không?"

Nhưng Đới Hoan Hoan hoàn toàn tin tưởng cậu, tự mình mở lòng: "Bố mẹ chị đến đây, họ tìm thấy nơi chị ở chung với người khác, ép chị về quê với họ. Bây giờ chị không dám về, chỉ mong họ không đợi được thì đi ngay."

Một câu nói đã tiết lộ quá nhiều thông tin, Nguyệt Thời Ninh có chút khó khăn để tiêu hóa.

Cậu không thích nhắc đến chuyện gia đình, cũng tôn trọng quyền riêng tư của người khác, vì vậy về tình hình gia đình của Đới Hoan Hoan, cậu gần như không biết gì.

"À đúng rồi, chắc em không biết, bố mẹ chị không đồng ý chị học đại học. Họ cảm thấy chị học hành bình thường, lại là con gái, học hành không có ích gì. Họ chỉ đồng ý cho chị học mỹ thuật từ năm lớp 11 với hy vọng sau khi tốt nghiệp trung học có thể có một nghề chuyên môn để tìm việc, kiếm tiền sớm để hỗ trợ họ, rồi kết hôn ở địa phương, ở gần họ để chăm sóc họ lúc về già. Nhưng chị không muốn, chị không muốn cả đời mắc kẹt ở cái huyện nhỏ đó, giống như mẹ chị không có triển vọng, ngày ngày chỉ quanh quẩn quanh bố, không thể cãi lại, làm người giúp việc miễn phí. Nhất là khi thấy chị Quân Quân ra ngoài sống một cuộc sống tuyệt vời như thế, mỗi dịp Tết chị ấy đều mang quà cho chị, mang quần áo thời trang, đồ ăn và tạp chí từ nước ngoài... Dù chị không đẹp bằng chị ấy, nhưng chị cũng muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, sống cuộc sống mình muốn. Vì vậy, năm lớp 12, chị đã lén lút tham gia kỳ thi nghệ thuật, may mắn thi đỗ. Nhưng học nghệ thuật thì học phí đại học quá cao, chi phí sinh hoạt ở thành phố lớn cũng nhiều, họ cương quyết không đồng ý cho chị ra ngoài, còn lập tức tìm một công việc dạy mỹ thuật ở trường mẫu giáo trong huyện cho chị, chị tự mình thu dọn đồ đạc bỏ đi. Họ nghĩ chị không có hỗ trợ tài chính từ gia đình thì không thể sống nổi, sớm muộn gì cũng phải quay về, nhưng chị không làm vậy. Sau đó chị không xin tiền của họ nữa, cũng không liên lạc với họ, học phí chị mượn từ chị Quân Quân, chi phí sinh hoạt và các khoản khác đều từ công việc làm thêm mà có."

Nguyệt Thời Ninh chỉ biết rằng cô ấy không phải là con gái của một gia đình giàu có, nhưng không ngờ con đường đi lại khó khăn đến vậy: "Nhưng, suốt bao năm qua họ không tìm chị sao?"

"Có chứ. Chị không về nhà hai năm, mẹ chị không chịu nổi, chạy đến trường của chị, tìm đến ký túc xá, gây ầm ĩ đòi chị về. May mà trường bảo vệ chị, không để bà ấy đưa chị đi."

Đây là lần đầu tiên Nguyệt Thời Ninh gặp phải một người có ba mẹ nông cạn đến mức đó, cậu vốn nghĩ rằng những câu chuyện không ủng hộ con cái học đại học chủ yếu là các câu chuyện trên mạng, không ngờ lại có ví dụ sống động ngay bên cạnh: "Vậy chị dự định làm gì bây giờ?"

"Chị chắc chắn không về với họ đâu. Nếu không thì đã không chịu đựng bao nhiêu khổ sở để ở lại." Đới Hoan Hoan dù nói nhỏ, nhưng quyết đoán, "Cái nhà đó nếu họ đã tìm ra thì chị không thể ở lại nữa. Nếu không có chị, họ sẽ là xâm nhập trái phép vào nhà, chủ nhà có thể báo cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ không làm khó dễ mà đuổi họ đi. Còn lại... chị muốn đợi chị Quân Quân hai ngày nữau trở về rồi bàn bạc với chị ấy trước. Haiz." Cô thở dài, "Chị luoib làm phiền chị ấy, chị ấy phải bận rộn công việc, lại phải chăm sóc bé quả vải, còn phải luôn cảnh giác với tên đàn ông cặn bã kia..."

"Vậy thì, chị có thể ở lại đây thêm vài ngày nữa." Nguyệt Thời Ninh suy nghĩ một lát, nhìn về phòng phụ mà Nhan Quân dùng làm kho chứa, bên trong khá trống, chất đống vài món đồ cũ, ngăn kéo bàn có chứa giấy tờ quan trọng của Nhân Quân, còn có một cái két sắt. Cậu ít khi vào đó, chỉ để một vali quần áo mùa cũ, " Em có một chiếc giường đơn, dọn dẹp một chút là có thể ở được."

Đới Hoan Hoan ngạc nhiên: "Ý em là... cho chị chuyển vào ở đây? Nhưng mà..."

"Chị không thể cứ ngủ ở phòng khách mãi được, cả hai chúng ta đều không tiện." Nguyệt Thời Ninh lấy điện thoại ra xem giờ, Giản Tiêu còn hơn một giờ nữa mới tan làm, năm cuối không có lớp, công việc cậu dày đặc, Đới Hoan Hoan là trợ lý của cậu, cậu bận thì cô cũng phải bận theo, "Hơn nữa chị cũng không có thời gian tìm nhà phải không? Nếu không muốn làm phiền chị Quân Quân, em có thể nhờ Giản Tiêu chú ý giúp chị, ngân sách khoảng bao nhiêu?"

Nói xong, cậu đứng dậy vào bếp lấy hai miếng giẻ mới, xắn tay áo nhúng ướt, mở cửa phòng phụ, bắt đầu lau cửa sổ.

Đới Hoan Hoan không đành lòng để cậu làm những việc này, lập tức xông lên làm thay: "Ngân sách... thực ra không nhiều, em biết lương của chị mà, còn phải tiết kiệm một chút, nếu không thì đã không ở chung với người khác rồi."

Nguyệt Thời Ninh gật đầu: "Tuy nhiên, việc chị chuyển vào ở đây, em nhất định phải báo với anh ấy, nhưng lý do cụ thể không cần..."

"Không sao đâu." Đới Hoan Hoan lắc đầu, "Không có gì phải giấu diếm, đâu phải lỗi của chị. Không thể nhờ Giản Tiêu giúp mà không cho anh ấy biết tình hình thực tế."

Dù căn phòng đã lâu không có người ở, nhưng cả hai nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ. Nguyệt Thời Ninh gọi đồ ăn tối từ siêu thị về, thấy cô có vẻ buồn bã, cậu còn đặt thêm một hộp rượu sủi bọt vị đào.

Nhiều người ăn lẩu sẽ hợp hơn, nhưng cậu không thích món cay và dầu mỡ, nên hầm xương bò và gà nguyên con để làm nước dùng trắng, vừa hầm vừa chuẩn bị nguyên liệu để đợi Giản Tiêu tan làm.

"Thật là chu đáo..." Đới Hoan Hoan cầm cốc nước sủi bọt đào mà cậu pha chế, cảm thán, "Em nói em không có điểm nào không tốt sao..."

"Có, có đấy. Nhiều lắm. Mắt không rõ, không biết lái xe, dễ bị lạc đường, không biết nói chuyện..."

"Những thứ đó không tính đâu." Đới Hoan Hoan nếm thử một chút rượu ngọt, lắc lắc đầu.

Trước hôm nay, Nguyệt Thời Ninh phát hiện mình chưa hiểu rõ Đới Hoan Hoan, càng không biết cô có quyết tâm cắt đứt hoàn toàn với gia đình ruột thịt. Câu nói của cô "Chị có cuộc sống chị muốn sống" thực sự làm Nguyệt Thời Ninh cảm thấy tò mò.

"Chị Hoan Hoan, chị có dự định gì cho tương lai không?"

Đới Hoan Hoan nghiêng đầu: "Em nói là thực tế hay không thực tế?"

"...... Thực tế đi..." Nguyệt Thời Ninh bị câu hỏi của cô làm khó.

"Thực tế thì là làm việc chăm chỉ ở công ty, cố gắng trong hai năm có thể từ trợ lý trở thành quản lý."

Gần giống với những gì Nguyệt Thời Ninh nghĩ: "Còn không thực tế thì sao?"

"Không thực tế thì là làm nhà thiết kế thời trang!" Đới Hoan Hoan nhếch môi, "Chị không có điều kiện du học, nhưng dù sao hiện tại cũng coi như làm trong ngành thời trang, lâu dần cũng sẽ tích lũy được một số mối quan hệ, em thấy đó, chị làm việc với em, trong những năm qua đã tiếp xúc không ít với các thương hiệu lớn nhỏ và các nhà thiết kế. Việc sáng lập thương hiệu của riêng mình nghe có vẻ như là mơ mộng, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, so với người ngoài ngành thì có lẽ sẽ dễ dàng nắm bắt cơ hội hơn! Vào làm ở một công ty lớn, biết đâu sẽ thành công!"

Cô nói là "không thực tế," nhưng nghe có vẻ không xa vời, may mắn có thể trong ba năm năm năm, không thì cũng phải mười năm tám năm, dù sao cô cũng đang từng bước tiếp cận mục tiêu của mình.

"Còn em thì sao?"

Giọng nói của Đới Hoan Hoan hòa vào trong suy nghĩ của Nguyệt Thời Ninh, cậu cũng không khỏi tự hỏi: "Dự định của em là gì?"

Kế hoạch ban đầu rất đơn giản, trong vài năm tới tranh thủ kiếm thêm tiền, trả nợ căn hộ mới của mình. Sau khi không làm người mẫu nữa sẽ ở lại công ty làm công việc văn phòng, mỗi tháng cố gắng kiếm mười tám ngàn đến hai mươi ngàn, không được thì có thể trở về Hải Tịch, cậu có một căn hộ ba phòng đẹp ở đó, về đó cho thuê kiếm thêm ba năm ngàn đến năm ngàn, thử tìm một công việc bán thời gian, tổng thể có thể duy trì cuộc sống ấm no, yên ổn là được.

Nhưng giờ đây không thể cứ giữ thái độ thỏa mãn như vậy nữa, kế hoạch đã thay đổi.

Cậu luôn miệng bảo Giản Tiêu đừng từ bỏ ước mơ, nếu một ngày nào đó vì cậu mà người đó phải rời bỏ cuộc sống sung túc, thì ít nhất cậu cũng phải có đủ sức lực để hỗ trợ người ấy.

Nói một cách khác, cậu không thể trở thành gánh nặng...

"Thực ra, em vẫn chưa nghĩ xong... chỉ là, cố gắng làm việc trước đã." Đến lúc đó thì mọi thứ sẽ rõ ràng, những điều không rõ ràng hiện tại, việc cố gắng từng bước cũng sẽ cho cậu câu trả lời.

Ngay khi cậu nói xong, chuông cửa reo. Đới Hoan Hoan đi ra mở cửa, Nguyệt Thời Ninh nhìn màn hình hiển thị và không thể không mỉm cười. Sự chu đáo của Giản Tiêu luôn được giấu kín, dễ bị bỏ qua, anh có chìa khóa và thẻ cửa, nhấn chuông có lẽ để Đới Hoan Hoan chuẩn bị tâm lý, nếu có đang khóc thì còn thời gian rửa mặt, thay quần áo cho sạch sẽ.

Họ vừa ăn vừa trò chuyện, tất nhiên, phần lớn thời gian đều là người khác lắng nghe.

Đới Hoan Hoan nghe xong, Giản Tiêu đưa ra một câu hỏi khá hóc búa: "Nếu cha mẹ cô thực sự muốn tìm cô, thì vài năm nữa khi họ đủ tuổi, họ có thể thông qua các biện pháp pháp lý để kiện cô vì không thực hiện nghĩa vụ cấp dưỡng."

"Thật không công bằng..." Nguyệt Thời Ninh nhíu mày.

"Đúng vậy, rất không công bằng, đặc biệt đối với những người không biết tôn trọng người khác. Hơn nữa, họ thực sự đã nuôi dưỡng cô đến năm 18 tuổi, dù có muốn hay không." Giản Tiêu đặt đũa xuống, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra gõ nhanh, rồi đưa cho Đới Hoan Hoan một danh thiếp, "Nếu cô lo lắng, có thể tham khảo ý kiến của cô ấy."

"À, cảm ơn... Luật sư Tần?" Đới Hoan Hoan có chút lo lắng, "Vậy, phí tư vấn..."

"Rất đắt. Nhưng tham khảo qua người quen thì miễn phí." Giản Tiêu mỉm cười, "Tôi đã báo trước với cô ấy rằng cô là bạn của tôi."

Tình hình ban đầu còn tốt, Đới Hoan Hoan bỗng dưng không kìm được mà nhăn nhó. Nguyệt Thời Ninh trong lòng nghĩ rằng không xong rồi, cuối cùng cũng làm cô khóc, nhưng ngay lập tức thây cô đã nâng cốc lên, uống vài ngụm rượu, cố gắng kiềm chế nước mắt đã lấp lánh trong khóe mắt.

"Đừng uống nhiều, nghỉ ngơi sớm nhé, ngày mai còn phải dậy sớm." Giản Tiêu xắn tay áo lên, dọn dẹp bàn ăn, Nguyệt Thời Ninh cũng đứng dậy giúp anh, Đới Hoan Hoan đã vài ngày không ngủ ngon, chóng mặt dọn bàn xong, lập tức lao vào phòng vừa dọn dẹp xong, Giản Tiêu nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cô, chỉ tay về phòng của Nguyệt Thời Ninh, "Em đi dọn dẹp chút đi, anh đợi em."

"Dạ?" Nguyệt Thời Ninh ngạc nhiên.

"Chuyển đến ở vài ngày với anh." Giản Tiêu dựa vào quầy bar, cầm chai rượu vị đào lên nhìn một chút, như thể không phải đang bàn bạc.

"Cả em nữa? Ngay bây giờ sao?"

"Đúng vậy." Giản Tiêu lơ đãng liếc nhìn phòng của Đới Hoan Hoan đang ngủ.

Nguyệt Thời Ninh ngớ người: "Anh cũng đừng nghĩ nhiều quá..."

Người kia nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Chỉ là cảm thấy cô ấy cần chút không gian riêng tư thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK