"Ngủ dậy rồi à?"
"Ừ, sao không gọi tôi dậy..." Nguyệt Thời Ninh bước tới.
"Thấy cậu ngủ ngon mà. Dù sao ngôi sao cũng không chạy đi đâu ngay được." Giản Tiêu chỉ lên trời, "Đẹp không?"
Cậu ngước lên nhìn bầu trời đêm, ở trên cao, màn trời như chiếc ô bao trùm lấy họ, ánh sáng lấp lánh trên bầu trời rất đẹp, nhưng lại hơi mờ nhạt. So với những bức ảnh ngân hà mà cậu từng thấy, khoảng cách rất lớn, sự thật là đêm nay có ít sao hay là cậu không nhìn thấy những ngôi sao to sáng, cũng chẳng thể biết được.
"... Đẹp..." Nguyệt Thời Ninh nheo mắt, mặc dù những ngôi sao trên trời cách xa không thể chạm tới, nhưng mùi thơm của thông và đất trong rừng lại rất tươi mát, tiếng côn trùng yếu ớt kêu, làn gió thoảng qua núi rừng, tất cả đều làm lòng cậu trở nên nhẹ nhõm.
Giản Tiêu nhìn cậu một lúc: "Cậu không thấy rõ đúng không?"
Nguyệt Thời Ninh sững sờ: "... Hóa ra anh vẫn nhớ..."
"Nhớ chứ. Chỉ là..." Giản Tiêu giơ tay về phía mắt cậu, rồi lập tức rút tay về, "Thấy sao ở đây nhiều như thế, tôi nghĩ phải có gì đó khác biệt, không cam lòng, muốn thử... Còn cậu..." Anh ngập ngừng, "Tại sao không từ chối tôi?"
"Nhìn không rõ thôi, chứ không phải là không thấy. Tôi không lừa anh, thực sự là rất đẹp." Nguyệt Thời Ninh vươn vai thật mạnh, tham lam hít một hơi không khí trong lành, sau đó quay đầu, nghiêm túc nhìn Giản Tiêu, "Hơn nữa, tôi cảm giác như anh rất muốn tôi đến đây. Phải không?"
Giản Tiêu hơi sững người lại, sau đó lảng tránh ánh mắt của cậu, ngước nhìn lên bầu trời.
Nguyệt Thời Ninh ngạc nhiên nhận ra rằng, từ góc độ này nhìn qua, đôi mắt của Giản Tiêu còn lấp lánh hơn cả bầu trời đầy sao. Những tia sáng đã mất hàng vạn năm để đến được trái đất giờ đây đang an yên đậu trong đôi mắt nâu ấy, đậu trên những đường vân độc đáo của mống mắt, ánh sáng chi chít, và vì ướt át mà càng thêm sáng rực.
Cậu không kiềm được, tiến lại gần hơn để nhìn rõ, nhưng lông mi của Giản Tiêu bỗng cụp xuống, bóng tối che phủ những ánh sao trong đôi mắt anh.
"Đừng động." Nguyệt Thời Ninh dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào cằm của Giản Tiêu, "Đừng nhắm mắt, hãy nhìn những vì sao."
Cậu chăm chú nhìn vào đôi mắt của Giản Tiêu, những ánh sáng mờ ảo từ các vì sao thực ra không hề giống nhau, có ánh sáng ấm áp, có ánh sáng lạnh lẽo, không biết có phải ảo giác không, nhưng mỗi lần Giản Tiêu chớp mắt, chúng dường như cũng thay đổi chút ít.
"Lần này nhìn rõ rồi." Cậu hài lòng thu tay lại, "Quả nhiên rất đẹp."
Ánh mắt mờ mịt của Giản Tiêu dần trở nên rõ ràng, lồng ngực anh phập phồng rõ rệt vài lần, Nguyệt Thời Ninh lúc này mới nhận ra rằng vừa rồi dường như Giản Tiêu đã nín thở.
Không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ, Nguyệt Thời Ninh bỗng dưng cảm thấy như có thứ gì đó đang âm thầm lan tỏa giữa họ, lại còn đang cố bao bọc lấy cậu, giống như không may chạm phải mạng nhện, khiến da thịt cậu ngứa ngáy. Cậu không nhịn được mà gãi gãi cánh tay lộ ra trong không khí, định nói gì đó nhưng lại hắt xì một cái.
Nhiệt độ về đêm trên núi lạnh hơn cậu tưởng nhiều, cậu không có kinh nghiệm, ra ngoài lại chẳng nghĩ đến việc mang theo áo khoác, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo phông ngắn tay, gió núi vừa thổi qua đã làm lạnh buốt cả người.
Giản Tiêu liếc nhìn cánh tay nổi da gà của cậu, vòng qua cậu rồi kéo chiếc áo khoác vest từ trong xe ra: "Mặc vào đi."
"Thế còn anh, không lạnh sao?" Cậu vừa dụi mũi vừa hỏi.
"Áo sơ mi của tôi ít ra cũng là tay dài." Giản Tiêu trực tiếp khoác áo lên vai cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Ngôi sao lớn mà bị ốm thì tôi không gánh nổi đâu."
Nguyệt Thời Ninh cảm thấy sau khi Giản Tiêu kết thúc cuộc điện thoại đó, tâm trạng của anh dường như lại tụt xuống. Liên tưởng đến những câu trả lời ít ỏi cậu đã nghe được vừa rồi, cậu thử thăm dò: "Giản Tiêu, hôm nay anh không vui vì chuyện gì? Là cãi nhau với gia đình sao?"
Giản Tiêu khựng lại, không phủ nhận, sau đó dựa người vào nắp ca-pô đã phủ đầy bụi bẩn của xe.
Nguyệt Thời Ninh cũng theo đó mà đứng cạnh anh: "Nói thật là tôi không giỏi tâm sự với người khác, nhưng lắng nghe thì được. Sau đó chúng ta về ngủ một giấc, những gì anh nói tôi sẽ quên hết, anh cũng có thể quên hết."
Giản Tiêu im lặng một lúc rồi mới mở lời: "Không cãi nhau. Chỉ là họ gặp tôi thì không bao giờ vui vẻ."
"Họ là... bố mẹ anh sao? Gặp anh tại sao lại không vui?"
"Có lẽ là vì tôi luôn làm họ thất vọng."
Nguyệt Thời Ninh nhún vai, kiểu chuyện này thường gặp quá, cậu chưa từng thấy mấy bậc phụ huynh thực sự hài lòng về con cái mình: "Bình thường thôi. Họ có hay nhắc đến con nhà người ta không?"
Giản Tiêu gật đầu: "Có, nhưng bất hạnh thay đứa con nhà người ta đó lại không phải người ngoài, mà là anh trai tôi. Anh ấy cái gì cũng giỏi, chỉ có sức khỏe không tốt. Không giống tôi, ngoài việc thân thể cường tráng thì chỉ toàn khiến người ta thất vọng."
Nguyệt Thời Ninh cau mày: "Vậy nên rốt cuộc anh đã làm gì khiến họ thất vọng?"
"Cái đó thì nhiều lắm. Lúc nhỏ, họ hy vọng tôi có chí tiến thủ, cái gì cũng phải xuất sắc, tôi làm không được. Sau đó tốt nghiệp đại học, họ hy vọng tôi đừng ở lại Úc nữa, nhanh chóng về nước, tôi dây dưa mãi mới chịu về. Về rồi, họ lại mong tôi tích cực làm việc hơn, đừng tự do lười biếng như thế, hy vọng tôi đừng giao du với bạn bè xấu, lại còn hy vọng tôi đừng đi xe máy rong ruổi khắp nơi. Họ cho rằng đàn ông phải có một sự nghiệp được mọi người công nhận...", Giản Tiêu thở dài, "Bất cứ lúc nào, tôi dường như chỉ làm bà ấy không hài lòng, cũng không biết từ bao giờ, mỗi lần gặp mặt đều giống như tra tấn nhau vậy."
"Thế lần này thì sao?"
"Lần này à... vì tôi không chịu đi xem mắt cô gái mà bà ấy đã chọn."
"Hả?" Nguyệt Thời Ninh ngớ người, dù nhìn thế nào thì kiểu người như Giản Tiêu cũng phải cực kỳ được săn đón mới đúng, "Anh, anh mới 24 tuổi thôi, sao phải đi xem mắt? Họ sợ sau này anh không cưới được vợ sao?"
"Một mặt vì mẹ tôi cho rằng tôi không yên ổn, bà ấy nghĩ đàn ông kết hôn rồi mới trưởng thành, sẽ ổn định lại, cậu của tôi cũng thế. Mặt khác, bà ấy mong tôi sớm có con, tốt nhất là một trai một gái. Đây chắc là kiểu cuộc sống đúng đắn và hạnh phúc nhất trong mắt những bậc cha mẹ rồi."
"... Nếu bà ấy muốn anh hạnh phúc thì tại sao không thể chờ thêm chút nữa, để anh tự do yêu đương rồi tìm được người mà mình thích mới kết hôn? Đó mới là hạnh phúc thật sự chứ?"
"... Người mình thích à...", Giản Tiêu vô tình hoặc cố ý liếc nhìn cậu một cái, cười khổ nói, "Hy vọng trước khi tôi chịu khuất phục, người đó sẽ xuất hiện."
Lúc anh thở dài, trong mắt bỗng loé lên một tia sáng. Nguyệt Thời Ninh giật mình, lập tức ngước nhìn lên, không chắc chắn lắm: "Vừa rồi có phải là... sao băng không?"
"Hả?" Giản Tiêu cũng ngẩng đầu theo, "Tôi không nhìn thấy..."
"Chắc là tôi nhìn nhầm rồi...", thấy tâm trạng Giản Tiêu có vẻ khá hơn, cậu quyết không bỏ lỡ cơ hội, "Nhưng nếu thực sự có sao băng, anh phải nhanh chóng ước một điều ước đi, biết đâu sẽ thành sự thật đấy."
Giản Tiêu bật cười, như đang cười cậu ngây thơ: "Cậu tin vào cái đó sao?"
"Chẳng tốn tiền mà." Nguyệt Thời Ninh thản nhiên đáp, "Tôi tin vào tất cả mọi thứ."
Giản Tiêu gật gù: "Cũng đúng, dù gì cũng không mất tiền. Vậy... nếu là cậu, cậu sẽ ước điều gì?"
"Mong ông bà tôi khỏe mạnh." Nguyệt Thời Ninh không chút do dự trả lời. Mỗi năm đến sinh nhật, cậu đều ước một điều giống nhau, dù bà có xảy ra chút vấn đề nhưng cũng may là không nguy hiểm gì.
"Không ước cho bản thân sao?" Giản Tiêu hỏi.
"Ầy..." Nguyệt Thời Ninh bị anh hỏi khó, bởi ngoài sức khỏe ra, những thứ khác dường như không quan trọng với cậu lắm, "Thực ra, tôi thấy mình đã rất may mắn rồi. Từ khi ra mắt, mọi thứ đều thuận lợi đến không thể tin nổi, diễn show lớn, chụp quảng cáo, anh thấy đấy, tôi còn đóng vai chính trong MV nữa. Những khó khăn mà người khác phải chịu, tôi dường như đều không phải chịu. Nếu như năm năm trước, có bắt tôi ước nguyện thì tôi cũng không thể tưởng tượng ra được mình sẽ có cuộc sống như hiện tại... Nhưng mà, dù sao ước nguyện cũng không mất tiền, vậy thì hy vọng tôi sớm nhận được hợp đồng quảng cáo đi!"
"Cậu... muốn nhận hợp đồng quảng cáo?"
"Đương nhiên, người mẫu nào mà chẳng muốn nhận quảng cáo. Tiền nhiều, việc lại ít, còn nâng cao hình ảnh nữa chứ. Nhưng mà gần như là không thể." Nguyệt Thời Ninh nhún vai, "Giờ quảng cáo toàn tìm ngôi sao có lượng fan đông đảo, chẳng liên quan gì đến người mẫu cả..."
"Chưa chắc đâu, dù sao thì ngôi sao có lượng fan đông cũng đắt đỏ, rủi ro lại..." Giản Tiêu chưa kịp nói hết câu, ánh mắt bỗng sáng lên.
Nguyệt Thời Ninh vui mừng cắt lời anh: "Nhanh lên, người mà anh thích đến rồi, ước đi."
Trên đường về đã quá mười hai giờ, mặc dù Nguyệt Thời Ninh đã hạ quyết tâm, nhưng đồng hồ sinh học không chịu nghe lời. Chưa đầy năm phút sau khi lên xe, cậu đã ngủ quên mất, mãi đến khi bị Giản Tiêu lay dậy: "Nhà cậu có chỗ đỗ xe không?"
"B2-27." Cậu mơ màng lôi chìa khóa và thẻ ra đưa cho anh, cố gắng tỉnh táo để chỉ đường cho Giản Tiêu lái xe vào hầm đỗ.
Khi xe dừng hẳn, Giản Tiêu thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế, ngón tay trỏ xoa nhẹ lên chân mày, nhắm mắt lại rồi đưa chìa khóa trả cho cậu: "Mau lên nhà ngủ đi, chúc ngủ ngon."
Nguyệt Thời Ninh cố tỉnh táo, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh bỗng nhiên cảm thấy lo lắng. Nghĩ lại mới thấy, một giờ đồng hồ lái xe giữa đêm thế này thật sự rất nguy hiểm: "Anh mệt thế này thì đừng lái xe nữa. Đã hơn ba giờ rồi, lên nhà ngủ một giấc rồi hẵng đi."
Mắt Giản Tiêu đỏ au, mí mắt từ lâu đã mệt mỏi đến nỗi hình thành nếp gấp thứ ba, không thể cố gắng thêm được nữa, anh đành theo cậu vào thang máy.
Trong lúc rửa mặt, Nguyệt Thời Ninh thầm mừng trong lòng, may mà đã dọn dẹp phòng ngủ một chút, đúng là không nên lười biếng quá.
"Chúc ngủ ngon." Cậu lấy thêm một tấm chăn nhỏ đắp lên người Giản Tiêu đang ngủ say như chết, rồi cũng ngã người lên gối và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lời của tác giả:
... Chỉ đơn giản là ngủ một giấc thôi.