• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sprinter lăn bánh rời đi, Nguyệt Thời Ninh đứng sững tại chỗ.

Trong lúc nhất thời, cậu còn nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không, nếu không phải Văn Dật cũng ở lại thì...

"Sợ làm phiền công việc của cậu, nên tôi không nói với cậu." Văn Dật thở dài, "Mất trí nhớ ngược. Sau khi em ấy tỉnh lại thì phát hiện ra."

"Mất trí nhớ ngược [1]..." Nguyệt Thời Ninh lặp lại một lần, "Là gì vậy?"

[1] Trong thần kinh học, chứng mất trí nhớ ngược dòng ( RA) là tình trạng không có khả năng truy cập vào ký ức hoặc thông tin từ trước khi chấn thương hoặc bệnh tật xảy ra.RA khác với tình trạng tương tự được gọi là chứng mất trí nhớ thuận dòng (AA), đó là tình trạng không có khả năng hình thành ký ức mới sau khi chấn thương hoặc bệnh tật khởi phát.

"Là em ấy mất một số ký ức trước khi phẫu thuật. Khi mở mắt ra, em ấy hoàn toàn không biết tại sao mình lại ở bệnh viện, thậm chí không nhớ mình về nước khi nào. Bác sĩ đã thực hiện nhiều bài kiểm tra, em ấy nói rằng em ấy chỉ nhớ mình đang chuẩn bị tham gia giải đấu dù lượn ở Úc, có lẽ là hai năm rưỡi đến ba năm trước, những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, em anh ấy hoàn toàn không có ấn tượng, vì vậy..."

"Anh ấy không nhớ tôi." Câu nói đùa này quá mức hài hước, nên Nguyệt Thời Ninh không nhịn được cười.

Văn Dật ngẩn người, thở dài nói: "Công ty tôi còn chút việc phải xử lý, cậu... về nghỉ ngơi cho tốt đi." Anh ta định vỗ vai Nguyệt Thời Ninh, nhưng thấy động tác tránh né theo phản xạ của cậu nên lập tức thôi, quay người lên xe khác.

Đây là một trong những bệnh viện tốt nhất thành phố, thậm chí là cả nước, nhiều người đến tìm kiếm điều trị, xe cộ qua lại, Nguyệt Thời Ninh lạc lõng đứng giữa lối ra của bãi đỗ xe, liên tục có vài tài xế vòng qua cậu không ngừng càu nhàu vì cậu cản trở đường đi, Đới Hoan Hoan phải đẩy cậu rời đi.

"Thời Ninh... em ổn chứ?" Cô gái đứng bên cậu lâu mới lên tiếng, giọng nói run rẩy, "Em, đừng nghĩ lung tung, cái đó... cái đó..."

Nguyệt Thời Ninh quay đầu lại, nhận ra rằng Đới Hoan Hoan trông có vẻ bối rối hơn cậu. Khi cô ngẩng đầu nhìn cậu, lông mi cô còn đang run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

"Chị Hoan Hoan, em vẫn ổn." Cậu mỉm cười.

Nhưng nụ cười đó lại khiến Đới Hoan Hoan khóc. Cô nhanh chóng dùng mu bàn tay lau nước mắt, nắm chặt tay cậu để an ủi, nhưng không nói được câu nào.

"Em thật sự ổn mà..." Nguyệt Thời Ninh không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Với phản ứng của Giản Tiêu vừa rồi, có vẻ như Văn Dật không lừa cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy mọi thứ không thật, mất trí nhớ không có trong bản thỏa thuận phẫu thuật.

Cậu rút điện thoại ra hỏi nhân viên hộ lý, tại sao không báo cho cậu chuyện lớn như vậy, nhưng người đó chỉ trả lời ngắn gọn "yêu cầu của khách hàng", rồi lập tức xóa kết bạn. Cậu không thể gửi lời cảm ơn cuối cùng.

"Chị Hoan Hoan, chị về nghỉ ngơi trước đi. Em... em phải đi hỏi bác sĩ."

Đới Hoan Hoan lập tức lắc đầu: "Chị đi cùng em."

Nhưng bác sĩ Cao rất bận, hôm nay ông có lịch khám từ trưa đến tối gần như kín. Họ phải ngồi chờ suốt bốn giờ, mãi đến sau bữa tối mới thấy bác sĩ Cao ở trước cửa văn phòng.

May mắn thay, bác sĩ không trách cậu vì sự đột ngột, nhưng đối với mất trí nhớ, ông cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác, chỉ nói rằng "mất trí nhớ ngược" thường do chấn thương não hoặc bệnh lý não gây ra, cũng có thể do thuốc gây mê, nhưng khi Giản Tiêu lần đầu ra khỏi phòng phẫu thuật, anh vẫn nhận ra Nguyệt Thời Ninh, điều này chứng tỏ nguyên nhân chính gây ra mất trí nhớ có thể là thiếu oxy trong não do thở máy.

"Vậy tại sao anh ấy lại mất gần ba năm ký ức? Theo lý thì những việc gần đây phải nhớ rõ nhất chứ?" Nguyệt Thời Ninh không hiểu, giống như cậu có thể nhớ ngay hôm qua đã đi đâu, gặp ai, nói gì, nhưng phải mất rất lâu để nhớ lại lịch trình mười ngày trước.

"Có thể hiểu như thế này. Vỏ não của chúng ta có các khu vực lưu trữ khác nhau, hãy tưởng tượng như một chiếc máy tính, những sự việc gần đây như là ký ức nông cạn, là bộ nhớ cache, các việc vặt không quan trọng sẽ được xóa rất nhanh. Trong khi những ký ức từ nhiều năm trước đã được ghi vào ổ cứng, trở thành ký ức sâu, dài hạn, nên khó bị mất hơn."

Nguyệt Thời Ninh mở miệng, không biết nói gì.

Không biết là vì lời bác sĩ đáng tin hơn, hay vì bị tổn thương bởi cụm từ "ký ức nông cạn", cậu đột nhiên cảm thấy một chút thực tế, nhịp tim của cậu đập nhanh chậm thất thường, như bị ai đó nắm chặt.

Đới Hoan Hoan lo lắng lên tiếng, hỏi thay cậu điều cậu không dám hỏi: "Vậy, anh ấy sẽ mất bao lâu để lấy lại ký ức?"

"Điều này đối với mọi người sẽ khác nhau. Thời gian bao lâu, nhớ lại bao nhiêu đều không thể chắc chắn. Điều này phụ thuộc vào mức độ tổn thương não và khả năng phục hồi, vài ngày, vài tuần, vài tháng đều là bình thường, cũng có người phải mất nhiều năm, thậm chí có người không bao giờ nhớ lại."

"Vậy có phương pháp điều trị đặc hiệu nào không?"

"Hiện tại, không có phương pháp điều trị rõ rệt cho chứng mất trí nhớ." Bác sĩ ngừng lại một chút, "Nhưng Giản Tiêu vẫn rất may mắn, cứu chữa kịp thời không để lại di chứng khác..."

"Vậy gia đình... và bạn bè có thể làm gì cho anh ấy không?" Đới Hoan Hoan không cam lòng.

"Tôi nghĩ điều quan trọng nhất là dành cho anh ấy chút kiên nhẫn, ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn. Mất trí nhớ, người khổ sở nhất thực sự là bệnh nhân. Người nhà nên tránh gây áp lực, nếu có thể, sau khi sức khỏe anh ấy cho phép, đưa anh ấy đến những nơi thường xuyên đến trước đây, nếu không có điều kiện, có thể cho anh ấy xem những bức ảnh cũ, video, hoặc kể lại cũng được, đây đều là những cách kích thích hữu ích, có thể giúp anh ấy tìm lại ký ức." Bác sĩ Cao nhìn đồng hồ, "Thực ra tôi đã thông báo điều này cho gia đình từ vài ngày trước... Tôi còn có một ca phẫu thuật nữa..."

Thời gian của bác sĩ rất quý giá, đặc biệt là một chuyên gia nổi tiếng như vậy, việc ông dành vài phút thời gian cho cậu đã là may mắn lớn. Nguyệt Thời Ninh cúi chào cảm ơn và rời khỏi bệnh viện.

Khi về đến nhà, vừa kịp gặp nhân viên giao hàng, là hộp protein mà cậu đã đặt trước đây.

Trong thời gian ở Pháp quay phim, khi không thể liên lạc với Giản Tiêu, điều duy nhất giúp cậu giảm lo âu sau mỗi ngày làm việc là ôm máy tính bảng trong khách sạn để tìm hiểu cách chăm sóc bệnh nhân trong giai đoạn hồi phục. Sợ Giản Tiêu bị đau vết thương không có cảm giác thèm ăn, cậu đã nghiên cứu kỹ và đặt hai hộp whey protein được phản hồi tốt nhất.

"Cái này. Cậu ký nhận giúp tôi nhé?" Nhân viên giao hàng cầm bút chờ đợi.

"Ồ, vâng, được ạ." Nguyệt Thời Ninh hoàn hồn lại, ký nhận xong rồi mang hộp protein vào bếp.

Chưa kịp thở phào, chuông cửa lại reo, là siêu thị giao hàng thực phẩm tươi.

Cậu ngay lập tức phân loại và sắp xếp thực phẩm, cá, tôm, thịt, trứng, rau củ quả, nguyên liệu nhanh chóng đầy ắp tủ lạnh, đủ cho hai người ăn suốt cả tuần.

Khi đóng cửa, một mảnh giấy bị góc của tấm từ lạnh nhấc lên, đó là thực đơn một tuần mà họ đã cùng nhau thảo luận trước khi Giản Tiêu nhập viện, vừa ngon miệng lại đảm bảo dinh dưỡng.

Nguyệt Thời Ninh lướt ngón tay qua ngày hôm nay, bữa tối là cá tuyết hấp, măng tây xào nấm bào ngư và cơm bí đỏ hạt millet.

Không có đầu bếp chuyên nghiệp cũng không có chuyên gia dinh dưỡng, so với đồ ăn của nhà họ Văn, có lẽ đơn giản hơn nhiều...

Cậu tháo tờ thực đơn đã không còn dùng đến, vò nát và ném vào thùng rác.

Đã đến lúc đi tắm và ăn tối ngon lành.

Nhưng giờ đây cậu không muốn làm gì cả, cởi bỏ bộ quần áo đã ngồi máy bay rồi đến bệnh viện, không biết đã bị nhiễm bao nhiêu vi khuẩn, cậu ngã ra thảm, ngẩn người.

Không biết đã bao lâu, điện thoại bên cạnh rung lên. Ông ngoài nhắn qua WeChat hỏi cậu có đáp cánh đúng giờ không, Giản Tiêu đã xuất viện chưa, sao không báo bình an.

Cậu nhìn màn hình một lúc lâu, không biết phải giải thích tình hình hiện tại như thế nào.

Hóa ra những ký ức sâu sắc đó chỉ là sự tự phụ của cậu, một năm rưỡi, không đủ để biến cậu thành ký ức sâu của Giản Tiêu... ít nhất về mặt sinh học, còn rất xa.

Cậu không muốn khiến ông bà lo lắng, cũng không muốn nói dối với họ, chỉ nhắn:

——Giản Tiêu đã trở về nhà với ba mẹ anh ấy rồi ạ.

Nói xong, cậu tắt điện thoại, dùng gối ôm và gấu bông chôn mình lại, nhắm mắt lại.

Cậu nhớ lại những khoảnh khắc từ lần đầu gặp gỡ, mọi thứ vẫn còn rõ ràng.

Bất cứ khi nào cậu cần, dù ở đâu trên thế giới, anh đều xuất hiện... Anh đã cùng cậu đi diễn thời trang, giúp cậu bôi thuốc, và chiếc xe máy của anh chỉ chở mỗi cậu.

Anh thậm chí còn dẫn cậu đến bên giường bệnh của Vân Vũ Đường, nghiêm túc tuyên bố tình cảm, nói rằng mong muốn được ở bên nhau trọn đời.

Những điều này, chỉ là ký ức nông cạn sao...

Nguyệt Thời Ninh đột ngột ngồi dậy, chạy đến thùng rác nhặt lại tờ thực đơn, cẩn thận dỡ phẳng, rồi dán trở lại cửa tủ lạnh.

Nếu không để lại di chứng, có phải điều đó có nghĩa là tổn thương não do thiếu oxy không nghiêm trọng? Có khả năng hồi phục phải không? Chỉ cần cho Giản Tiêu thêm thời gian để hồi phục, vết thương sẽ lành, gan sẽ tái sinh, ký ức chắc chắn sẽ quay lại.

Dù sao, Giản Tiêu chưa bao giờ làm cậu thất vọng, chờ đợi thêm một chút thì có sao đâu?

Vì vậy, cậu quyết định yên tâm chờ đợi.

Trong tuần, cậu không ra khỏi nhà, hoàn thành xong mấy bộ đề thi IELTS, thuộc lòng một tập dày các câu hỏi nghe và đọc, thậm chí còn mua một khóa học trực tuyến ôn thi trước khi thi, liên tục bốn ngày, mỗi tối lúc tám giờ vào mạng nghe giảng từ các thầy cô nổi tiếng.

Trong thời gian đó, cậu chỉ ra ngoài một lần.

Sau sáu ngày không có tin tức của cậu, nhiều lần mời nhưng bị từ chối, Đới Hoan Hoan không chịu được, đã tự mình đến tận nơi kéo cậu đi ăn tối.

Trong sân ngõ, bàn ăn đã được bày ra, Linh không biết đã mua một cái lẩu đồng thau từ bao giờ, Lục Tây Nam mang theo vài đĩa thịt cừu thái tay và món salad trộn đặt lên bàn, Đới Hoan Hoan mang hai chậu cây chống muỗi đặt sau ghế cậu, còn đặc biệt mở cho cậu một lon rượu nho có độ cồn thấp và ít đường.

Lục Tây Nam không hài lòng với rượu trái cây, từ cốp xe mang ra một thùng bia để uống một mình, trong nửa chừng đã say, đưa tay vỗ vai cậu, nói một cách chân thành: "Anh em, giả sử, tôi nói là giả sử, nếu cậu ấy thật sự không nhớ ra cậu, thì cậu sẽ làm thế nào?"

Nguyệt Thời Ninh nghĩ một lúc, lắc đầu: "Không thể nào."

"Không phải, sao cậu không hiểu nhỉ." Lục Tây Nam nhăn mặt, đặt chai bia xuống, "Đây là bệnh, não cậu ấy bị tổn thương, không phải cố ý quên cậu. Vậy nên cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý, ngay cả khi cậu ấy thật sự không nhớ lại, cậu cũng đừng quá tuyệt vọng. Thời buổi này có ai không thể sống thiếu ai cơ chứ."

"Này!" Linh vỗ vào đùi Lục Tây Nam, "Anh say rồi!"

"Ái..." Lục Tây Nam xoa xoa chân, mắt ươn ướt nhìn lên, "Chẳng phải cậu lo lắng việc này suốt sao, tôi thấy cậu ngại không dám mở miệng nên tôi mới giải thích cho cậu... Sao lại đánh người chứ..."

Linh nhếch miệng, lôi anh ta vào trong nhà, ngượng ngùng cười với Nguyệt Thời Ninh: "Say rồi, say rồi, cậu đừng để ý đến anh ấy."

Nguyệt Thời Ninh cũng cười với cô, nói không sao.

Ai không thể sống thiếu ai, cậu đương nhiên biết.

Chỉ là, cậu không thể chấp nhận một tương lai không có Giản Tiêu...

Đới Hoan Hoan im lặng một lúc, lại mở thêm một lon rượu cho cậu.

"Anh ấy bảo em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh ấy."

"Hả?" Cô gái ngạc nhiên, "Cái gì?"

Nguyệt Thời Ninh lắc đầu, đẩy lon rượu lại: "Không có gì, em muốn về nhà rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK