Dưới ánh trăng hiu hắt, bóng người đàn ông đổ dài trên ngôi mộ, bó hoa cúc trắng được đặt một cách ngay ngắn, khuôn mặt anh ta đượm buồn, đôi mắt trong veo càng tô đậm sự lẻ loi cô độc bao trùm lên anh,
Trên ngôi mộ ấy, lấp lóa hình ảnh người phụ nữ trung niên nở nụ cười tươi rói, khiến nụ cười người đối diện càng trở nên chua chát. Anh cầm chiếc vòng mình đeo trên cổ, ấn nút giữa tiếng nhạc veo vắt ấy tiêng đàn nhỏ bé trong đêm thanh tịnh, nụ cười anh nhạt dần trước tấm ảnh trên mặt vòng, khuôn mặt vẻ hiền lành bỗng chốc chuyển hóa như người khác, ánh mắt chỉ có thể toát lên sự cay nghiệt và tàn độc nhìn ngôi mộ cười đến ngây người:
- " Đúng là đồ đáng chết "
Anh thầm thì, ngón tay mân mê tấm ảnh trên mặt vòng, người con gái xinh đẹp mái tóc dài như thác nước, bên cạnh cô là một bé trai đã tầm tuổi thanh niên.
**************
Người quay lưng với ánh trăng, người lại đối diện thẳng mình với ánh trăng sáng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng người, mỗi lần đôi mắt nhắm lại, đôi mi như cánh quạt lại rung rinh trong bướm,phảng phất mùi cây rẻ quạt và hương gió man mác, Hạ Vy vô thức nhìn lại đằng sau liền thấy Tử Cách đi về phía mình, cô bé luôn toát lên vẻ năng động của một thanh niên tuổi mới lớn cộng thêm nụ cười duyên với chiếc răng khểnh càng làm người đối diện cảm thấy thiện cảm.
- " Chị Hạ Vy ơi, cậu chủ cho gọi chị vào thư phòng đó"
Hạ Vy chỉ gật đầu nhẹ, dáng dấp cô uyển chuyển càng tô đậm vẻ dịu dàng trong chiếc váy hồng suông dài.
Vừa đóng cửa thư phòng, Hạ Vy hít một hơi, cô cự nhiên day mũi mình ngăn cơn hắt xì, cô không muốn phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng này, đây là nơi Mạc Cao Kì làm việc, cô mê mẩn ngắm nhìn dáng vẻ tập trung làm việc của hắn, chỉ còn tiếng loạt xoạt của giấy mỗi khi hắn giở tài liệu, chầm chậm ngồi xuông sofa có lẽ hắn tập trung rất cao độ cho nên không hề biết rằng cô đã vào trong phòng, Mạc Cao Kì đeo một chiếc kính, đôi lúc mi tâm hắn nhíu lại, người nói chớ có sai, dáng vẻ tập trung của người mình yêu chính là dáng vẻ quyến rũ nhất.
Nguyệt Hạ Vy vô thức cười nhẹ, nhưng một cơn đau đầu liền ập đến, cô choáng váng bám chặt vào thành ghế, Hạ Vy không hiểu nhưng cả người cô gần như trở nên không có sức lực, cộng thêm cảm giác buồn nôn khó chịu, đầu mũi thì ngứa, không kìm được mà cô liên tục hắt xì kéo theo sự chú ý của Mạc Cao Kì.
- " Hạ Vy..."
Hắn buông kính, vội vàng lấy giấy ăn đưa cô, ngay khi vừa ngồi xuống, Hạ Vy đã ngả vào hắn, cô khó chịu nhíu mày lại, đầu óc choáng váng lại đau như búa bổ.
- " Em sao vậy?"
- " Em không sao đâu, chắc là vẫn chưa hết cơn sốt"
- " Đến giờ uống thuốc rồi, anh đưa em ăm chút gì rồi uống thuốc nghe chưa"
- " được"
Cao Kì đỡ cô ra ngoài phòng nghỉ ngơi, chỉ trong vài phút chiếc bàn ăn đã được dọn ra bao món ăn mà trước đó cô đã cẩn thận nấu..
- " Mau mau ăn đi"
Hạ Vy vừa đưa miếng há cảo hấp vào miệng, lúc nấu cô có ăn thử thì không sao nhưng bây giờ cảm giác buồn nôn liền kéo đến, nhưng nhìn Cao Ki không ngừng lo lắng, cô gắng chịu ăn cố được nửa chừng bát cơm, cô không ăn được nhiều thức ăn chỉ gắp đại hai món há cảo và thịt bò hấp, lát sau Hạ Vy thấy cảm giác đau đầu chóng mặt đã nhanh chóng vơi bớt.
Ánh mắt cô vừa xoẹt qua một ý nghĩ đã thấy tiếng động mạnh ở bên cạnh, tiếng nối tiếp tiếng, chiếc bát và ly rượu cùng lúc rơi xuống vỡ tan tành, Hạ Vy ánh mắt mở to nhìn Mạc Cao Kì ở đâu bàn lả người ngã xuống đất.
- " Cao Kì, Mạc Cao Kì"
Cô kinh hãi hét lớn, theo phản ứng liền chạy đến nâng đầu hắn lên.
Mạc Cao Kì kêu than nhẹ, hắn nhanh chóng rơi vào cơn mê sảng, vầng trán đã sớm lấm tấm mồ hôi, dần dần trên người hắn lọ rõ những vết ngứa ngáy khó chịu, hắn ho mạnh rồi nôn khan.
- " Người đâu, mau... mau gọi cấp cứu"
Hạ Vy hét lớn,ánh mắt cô mở to lộ rõ vẻ lo lắng, tay chân cuống cuồng cùng người hầu đỡ hắn ra xe. Điểm đến tiếp theo chính là bệnh viện của Từ Niên, khung cảnh trở nên rối loạn, Từ Niên dẫn đầu cùng với các y tá nhanh chóng đẩy xe bệnh đi. Ánh mắt Hạ Vy tối sầm lại trước hai chữ cấp cứu.
- " Bác sĩ Cố, bệnh nhân có dấu hiệu co giật"
- " Mau đẩy vào phòng cấp cứu"
Như sét đánh ngang tai, bóng Mạc Cao Kì khuất dần, giờ đây Hạ Vy mới khuỵa xuống thật may đã có Từ Niên đỡ cô, anh nhã nhặn cô gắng trấn an.
- " Hạ Vy bình tĩnh, nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, cô ở ngoài này đợi"
- " Sẽ... sẽ không sao chứ?"
Khuôn mặt cô trắng bệch, đôi môi khô khốc, tay chân đã sớm mềm nhũn, nhìn ánh mắt chắc nịch của Từ Niên, cô dựa mình vào ghế chờ, hai chữ cấp cứu ánh đỏ lên, giờ đây bao kìm nén bỗng trực trào, cô cúi mình, hai tay ôm lấy đầu, cắn mạnh môi mình.
Hạ Vy cứ thế, cô trầm lặng đến nỗi chẳng hề quan tâm những thứ đang diễn ra xung quanh, cô chỉ ngẩng đầu lên mỗi khi có tiếng mở cửa, thì ra là y tá, cô cũng không dám hỏi họ vì sợ làm trễ việc.
- " Hạ Vy..."
- " Lucy, Lucy..."
Thấy Lucy vội vã chạy đến, như một người bạn thân thiết, cô gục mình ôm chầm lấy Lucy hoàn toàn dựa mình vào Lucy.
- " Không sao, Mạc Cao Kì rất khỏe mạnh,nhất định sẽ tỉnh lại"
Thấy vai Hạ Vy run run, cô mau chóng trấn an ủi bằng lời nói dịu dạng. Lucy vừa nhận được cú gọi báo của Bảo Trân, cũng là một người đã từng trong ngành y, thông qua các biểu hiện cô có thể kết luận rằng Mạc Cao Kì đã bị ngộ độc. Hạ Vy xuất thân sống với vú nuôi là một người chữa bệnh trong vùng với các loại thuốc Đông Y làm từ lá cây, chắc hẳn bản thân cô ấy cũng nhận ra Cao Kì bị làm sao. Khổ tâm nhất ở đây là Mạc Cao Kì bị ngộ độc sau khi ăn món ăn do chính tay Hạ Vy nẫu. Nghĩ là xung quanh mọi sự việc thì hiện tại Hạ Vy là kẻ tình nghi số một.
- " Hạ Vy bình tĩnh, cô kể lại mọi chuyện được không?"
- " Tôi..."
Reng reng....
Hạ Vy giật mình, cô định nói gì nhưng lại nghẹn lại, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại lấp lóa sáng, Hạ Vy vừa định cầm lên, Lucy đã nhanh tay hơn.
- " Số lạ này..."
- " Không, không có gì đâu"
Hạ Vy đã nói thế trong câu nói cô không thể giấu nổi sự lo lắng tột cùng của mình, chỉ cần thấy ánh mắt của Lucy cô biết mình không giấu được rồi. Cô cúi đầu tay nắm chặt vạt váy, khuôn mặt càng trở nên trắng bệch lẫn giọng nói trở nên lí nhí.
- " Thật sự là không có gì sao"
- " Ừ"
- " Hạ Vy, dạo này trông cô rất tiều tụy, thật sự..."
- " Không sao tôi ổn mà, người mà chúng ta nên quan tâm nhất hiện tại là Mạc Cao Kì"
- " Cao Kì bị ngộ độc. Cô biết chứ?"
- "..."
- " Theo tình hình suy đoán duy nhất hiện tại là bị trúng độc có trong đồ ăn..."
- " Nghi phạm hiện tại là tôi đúng không?"
- " Đúng vậy. Nhưng chưa thể kết luận được, tôi đã bảo Bảo Trân giữ nguyên mọi hiện trường và kích hoạt camera trong nhà nhằm giữ im mọi thứ cho đến khi tôi về sẽ lấy mẫu từng đồ ăn để xem rốt cuộc là Cao Kì trúng độc gì?"
- "...."
Lucy đặt bàn tay lên tay Hạ Vy, cô liền lắc đầu.
- " Tôi, tôi thật sự không biết, tại sao lại xảy ra chuyện này"
- " Hạ Vy yên tâm, tôi tin cô không làm như vậy"
- " Lucy tôi hỏi cô về vấn đề công ty được không?"
- " Nếu cô sẵn sàng nghe"
- " Vấn đề đã đến nước nào rồi"
- " Không giấu gì cô, chuyện Mạc Cao Kì trúng độc chúng ta phải hết sức thận trọng, hơn hết là Mạc Cao Kì hồi phục càng nhanh còn tốt, vì nếu biết hắn hiện trong tình trạng như này, chiếc ghế chủ tịch khó lòng mà có thể giữ được"
- "..."
- " Hội đồng cổ phần liên tục gây sức ép cho Cao Kì, vỗn dĩ, Cao Kì mang trong tài kinh doanh, Vương Hùng ba nuôi của hắn tạo cơ hội cho Cao Kì một chân trong Newway ông ấy mong hắn có thể tự lực dành được vị trí chủ tịch, như cô cũng biết đấy kẻ giỏi không phải lúc nào cũng được yêu quý, Cao Kì nhanh chóng được bầu cử cho chiếc ghế chủ tịch, nhưng rồi có kẻ lại nói hắn đi cửa sau, càng về sau, hắn càng được công nhận, cựu chủ tịch bị mất chức ông ta rất không cam lòng, hiện phe những kẻ gây sức ép hiện tại không ai khác chính là do ông ta cầm đầu."
- " Tại sao Mạc Cao Kì lại không nói? Anh ấy luôn chọn phải chịu đựng một mình, ngày ngày vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì."
- " Hạ Vy, giới hạn của chuyện này tốt nhất là cô không thể xen vào, Mạc Cao Kì làm mọi chuyện cũng chỉ để an toàn cho cô"
- " An toàn cho tôi,còn an toàn cho anh ấy thì sao?"
Hạ Vy hỏi vặn lại, trái với suy nghĩ của Lucy, Hạ Vy hoàn toàn không hề vội vàng, cô rất từ từ, giọng nói cũng nhẹ nhàng, cuối cùng Lucy đã hiểu lý do vì sao Mạc Cao Kì luôn nói hắn không sợ Hạ Vy giận, chỉ sợ cô im lặng, hoặc nhìn nhận mọi chuyện một cách không như bao nhiêu người suy đoán.
- " Lucy bản thân cô cũng không chắc, Mạc Cao Kì làm vậy tôi rất biết ơn, nhưng càng như vậy anh ấy khiến tôi cảm thấy bản thân mình vô dụng, khiến tôi luôn phải dựa dẫm vào anh ấy. Lucy cô biết đấy, đến một ngày nào đã mỗi người sẽ phải học hy sinh vì một người. Đừng biến tình yêu thành nam châm chỉ hút từ một phía"
- " Hạ Vy, cô..."
- "..."
- " Cô định làm gì?"
- " rồi cũng sẽ có ngày chú bướm phải thoát khỏi kén của mình mà"
Một khoảnh khắc nào đấy, Lucy đã nhìn rất rõ sự chua xót trong nụ cười của Hạ Vy, ánh mắt Hạ Vy long lanh nhưng lại mờ đục đến lạ, như một lá chắn kẻ khác không thể nhìn thấu tâm tư của mình, Hạ Vy ngước lên nhìn cửa sổ bé ở trên, ánh trăng soi sáng lên khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng người.
Lucy nhìn về phía cửa phòng cấp.
Song lát sau rầm rộ lên tiếng bước chân chạy đến, cả Lucy và Hạ Vy đều bất ngờ đứng dậy, Lucy mặt khẽ đanh lại, cô nắm chặt tay của Hạ Vy rồi bước đến chắn cho cô.
- " Xin hỏi..."
- " Tôi là A.J, bộ trưởng cảnh sát điều tra. Chúng tôi muốn gặp cô Nguyệt Hạ Vy"
- "..."
- " có thông tin rằng cô có liên quan đến vụ việc cố ý đầu độc ám sắt chủ tịch Mạc Cao Kì, xin mời cô theo chúng rồi về đồn để làm rõ vụ việc"
- " Chúng tôi có quyền đợi luật sư"
- " Cấp trên đã có lệnh thưa cô "
Lucy đanh mặt lại, có kẻ báo nếu không cảnh sát cũng không nhanh chóng đến đây được.
- " Cô Hạ Vy"
- " Nhưng..."
Hạ Vy đặt tay lên vai Lucy, rồi khẽ gật đầu, cô nhìn thẳng vào mắt cảnh sát như chấp thuận lời đề nghị, Lucy chạy theo, đúng như những gì cô suy nghĩ, cánh phóng viên là điều rắc rối nhất, đến nỗi A.J cũng không biết là có phòng viên vì họ đã lặng lẽ đến đây, cảnh sát dàn đường chặn lại sự nhốn nháo của cánh săn tin, cảnh tượng hết sức rối loạn, Hạ Vy không thể giấu khỏi sự sợ hãi, ánh mắt cô cả kinh khi tất cả nhào về phía mình cô cúi đầu tránh ánh đèn của máy chụp, lại là những lời nói không đúng ấy.
- " con bé là điềm xấu"
- " nó không được ở đây, mang nó đi..."
- "..."
Bao nhiêu lời nói trong quá khứ cứ thế ùa vào đan xen những lời như thét ra tra khảo.
- " Tại sao cô lại đầu độc chủ tịch Mạc Thị"
- " Không phải nghe nói hai người là ý trung nhân sao?"
- " Không, không phải tôi, tôi không phải..."
Hạ Vy ôm đầu, cô hoảng loạn lắc đầu, khó khăn lắm cô mới vào được trong xe, nghĩ mà xem cô chỉ bị nghi vấn 1 mạng người, còn Mạc Cao Kì hắn bị giới truyền thông nghi vấn đến hàng chục mạng người, cô tự hỏi tại sao hắn có thể chịu đựng được cơ chứ. Chiếc xe rời đi, sắc mặt Hạ Vy phản chiếu qua tấm gương càng làm Lucy lo lắng.
Lucy đứng lại ấn một dãy số, không thấy phản hồi cô vừa định quay lại vào phía trong lấy túi xách đi liên hệ luật sự thì một tiếng nói liền kéo cô trở lại.
- " Hóa ra ngoài đời thực, bạch tuyết lại là người tạo táo độc để cho hoàng tử sao"
Lucy quay lại, ánh mắt cô lộ rõ sự không vui vẻ là mấy nhìn chằm chằm người vừa lên tiếng.
- " Tô Diệp Ân"
*********
Các bạn còn nhớ Tô Diệp Ân là ai không?
Danh Sách Chương: