Rất nhanh, tin tức này đã truyền đến lỗ tai An Lệ Na, xác định Tô Chính Lượng đã không còn ở trong nước, hơn nữa sau khi chia tay Lâm Tích Lạc, cô biết, đại họa trong lòng mình rốt cục cũng được diệt trừ.
Hôm nay, ả tỉ mỉ trang điểm kĩ càng, bước đi nhẹ nhàng tự tin, nhàn nhã đi tới tập đoàn Lâm thị.
Tiến vào khu văn phòng cao tầng, đi ngang qua phòng nghỉ bên cạnh, An Lệ Na nghe thấy vài nhân viên nữ ở đó thì thầm với nhau.
"Nói với các cậu cái này nè, hôm qua lúc tôi đi đưa tài liệu cho tổng giám đốc, nhìn thấy tổng giám đốc ôm cô Mạc Thụy, bộ dáng thần bí của hai người, không biết là đang làm gì nữa."
An Lệ Na nghe thấy, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó ả nhẹ nhàng trốn ở một góc.
Một thanh âm vui tươi nói, "Cậu là đồ ngốc đó à, quan hệ hai người bọn họ thân mật như vậy, tất nhiên là đang hẹn hò rồi."
Một giọng khác phụ họa nói, "Cậu không nhìn thấy tổng giám đốc bây giờ đi tới đâu cũng mang theo tiểu thư Mạc Thụy à, nhìn thấy bộ dáng ngọt ngào khi bọn họ ở cùng một chỗ đi, thật khiến người ta hâm mộ mà. Nếu tôi cũng có gia thế như tiểu thư Mạc Thụy thì tốt biết bao. "
Thanh âm vui tươi cười nhạo nói: "Thôi đi, với cái tướng mạo bình thường của cậu, cho dù gia thế có tốt đến đâu thì tổng giám đốc cũng không liếc mắt nhìn cậu một cái đâu."
"Xía, tổng giám đốc chướng mắt tôi cũng nhận, nhưng tôi cũng không giống vài người nào đó, rõ ràng tổng giám đốc không thích mà còn mặt dày mày dạn quấn lấy người ta."
Một người hạ thấp giọng hỏi, "Ủa ai vậy, không phải cậu đang nói đến An Lệ Na của tập đoàn An Viễn chứ? "
Một thanh âm khác cười lạnh nói, "Ngoại trừ cô ta ra thì còn ai nữa? Cậu nhìn thử xem, mấy ngày tổng giám đốc không ở tập đoàn, cô ta ỷ vào sự thiên vị của cựu tổng giám đốc đối với cô ta, hoàn toàn coi mình là nữ chủ nhân nhà họ Lâm. Nhưng tiểu thư Mạc Thụy người ta vừa tới, còn không phải ngoan ngoãn cụp đuôi sao?"
"Đúng nha, tôi còn nhớ hôm đó sau khi mở họp hội đồng quản trị xong, thì thấy gương mặt vặn vẹo của cô ta đi ra, chắc là ăn đau ở chỗ tổng giám đốc rồi. Mà nhé, hình như dạo này tôi không thấy cô ả xuất hiện, nhất định là tổng giám đốc không muốn nhìn thấy mới bảo cô ả không đến. "
"Hứ, người đàn bà âm hiểm yêu mị như vậy, ai mà yêu thích cho được. Cậu nghĩ cựu tổng giám đốc thực sự thích cô ta sao? Chẳng qua cũng chỉ là vì ả là con gái của An Viễn nên mới đồng ý làm thông gia thôi? "
"Đúng rồi, tổng giám đốc bây giờ hoàn toàn là nể mặt cựu tổng giám đốc, mới không thèm trở mặt với ả ta...". ngôn tình sủng
Mấy cô gái càng nói càng hăng, nội dung nói chuyện cùng ngữ khí cũng càng thêm khắc nghiệt, An Lệ Na đứng ở trong góc nghe những lời đồn đãi này, móng tay sơn hồng cọ xát vách tường, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh xảo trở nên vô cùng dữ tợn.
Vốn dĩ, mình muốn lợi dụng địa vị và thực lực kinh tế hùng hậu của Lâm thị ở S thành làm lợi thế trong tay, có một ngày có thể dùng nó đoạt lại thứ nên thuộc về mình.
Thế mà, một người đàn ông như Lâm Tích Lạc, gia thế hiển hách lại cực kỳ có mị lực, người thích hắn rất nhiều. Huống hồ, người tính toán như vậy khẳng định không chỉ có một mình mình, ngoại trừ mình ra không biết có bao nhiêu người mơ ước Lâm gia, cho nên, mặc kệ có chướng ngại và đối thủ như thế nào, mình đều phải dùng hết tất cả biện pháp và thủ đoạn loại bỏ.
Vì vậy, khi Lâm Tích Lạc mang theo Mạc Thụy Lỵ Tạp đến thành phố S, nhìn thấy bộ dáng ngọt ngào ân ái của hai người bọn họ, mình còn nghĩ bọn họ là một đôi tình nhân.
Tuy nói cha Lâm tán thành hôn sự này, nhưng xét thái độ của Lâm Tích Lạc đối với mình, An Lệ Na biết, đối phương không thích mình, thậm chí còn có chút chán ghét, hắn cũng chỉ vì áp lực của cha Lâm mới không thể không để cho mình ở lại Lâm thị.
Chẳng qua, khiến cho cô ta cảm thấy kì quái, nếu Lâm Tích Lạc thích Mạc Thụy Ly Tạp như vậy, thêm nữa gia tộc Mạc Thụy ở Mỹ cũng rất có danh vọng, cha Lâm vì sao lại không để cho Lâm gia cùng gia tộc Mạc Thụy làm thông gia?
Một nghi vấn như vậy, đã xoay quanh trong lòng An Lệ Na mấy ngày này, tận đến đêm đó, cô mới biết Lâm Tích Lạc và Mạc Thụy Ly Tạp vốn dĩ không phải là người yêu của nhau, người yêu chân chính của hắn là Tô Chính Lượng.
Thật ra, trước khi đến thành phố S, cô ta đã nghe qua chuyện của hắn và Tô Chính Lượng, đúng lúc đó cuộc chiến giữa Lâm thị và Trịnh gia vẫn chưa có hồi kết, hơn nữa sau đó Lâm Tích Lạc từng ra mặt xóa bỏ quan hệ giữa hắn và Tô Chính Lượng, cho nên cô ta cho rằng đây là quỷ kế của Trịnh gia vì muốn lật đổ Lâm thị mới làm, sau đó bèn đem việc này vứt qua sau đầu.
Thế nhưng, từ tối hôm đó tình cờ nhìn thấy Tô Chính Lượng xuất hiện ở Lâm thị, lại nghe thầy Lâm Tích Lạc cùng Ly Tạp thì thầm, mới hiểu được mục đích thật sự của Lâm Tích Lạc muốn Ly Tạp xuất hiện ở Lâm thị.
Thẳng thắn mà nói, cô ta đã sớm biết Lâm Tích Lạc không muốn kết hôn cùng mình, đối với việc cô ta tiến vào hội đồng quản trị tập đoàn Lâm thị lại càng không tán thành, hắn hoàn toàn là ngại cha Lâm mới miễn cưỡng đồng ý.
Nếu như muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân mà hắn không hài lòng này, Lâm Tích Lạc nhất định cần tìm được một người ở mọi phương diện đều có thể chống lại cô ta, Mạc Thụy Ly Tạp là ứng cử viên tốt nhất.
Mạc Thụy Ly Tạp có thân thế hiển hách, gia cảnh lại giàu có, lại có quan hệ hợp tác thân thiết với Lâm thị, đối với Lâm Tích Lạc cũng rất có hảo cảm, người như vậy đem ra làm lá chắn là tốt nhất.
Biết mục đích của Lâm Tích Lạc, cô ta cũng không cần để ý tới Mạc Thụy Ly Tạp nữa. Bây giờ Lâm Tích Lạc muốn Mạc Thụy Ly Tạp sắm vai tình nhân để lừa gạt cô ta, vậy tại sao lại không lợi dụng bọn họ để giả thành thật, diệt trừ chướng ngại vật chân chính là Tô Chính Lượng?
Cho nên cô ta mới để phóng viên phơi bày quan hệ giữa Lâm Tích Lạc và Mạc Thụy Ly Tạp, hơn nữa nhiều lần gọi điện thoại cho Tô Chính Lượng, thêm mắm thêm muối khiêu khích, ly gián bọn họ.
Hiện tại Tô Chính Lượng đã không còn, tất cả mọi chuyện đã hoàn toàn dựa theo kế hoạch của cô ta từng bước tiến triển, cô ta phải nên cảm thấy cao hứng mới đúng. Thế nhưng, nghe được mấy nhân viên nữ nghị luận về Lâm Tích Lạc và Mạc Thụy Ly Tạp, lại không kiêng nể gì đối châm chọc khiêu khích cô ta như vậy, nội tâm của An Lệ Na đột nhiên sinh ra cảm giác ghen tuông. Cho dù quan hệ của Lâm Tích Lạc và Mạc Thụy Ly Tạp là thật hay giả, thì tiếp theo ả phải diệt trừ cô ấy.
Thật vất vả mới đè nén được cơn giận dữ trong lòng, An Lệ Na khôi phục bộ dáng cao ngạo tự tin, chậm rãi đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
"Cộc cộc cộc" Sau khi gõ nhẹ cửa ba lần, thanh âm trầm ổn của Lâm Tích Lạc truyền ra, "Vào đi. "
An Lệ Na đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người đàn ông ngồi dựa vào ghế kia, trên gương mặt lộ ra một tia mỉm cười, "Tổng giám đốc. "
Lâm Tích Lạc mười ngón tay đan xen, đặt trên bàn làm việc không nhúc nhích, hắn thản nhiên gật đầu nói, "Tới rồi sao? "
"Tổng giám đốc cố ý tìm tôi tới đây, có chuyện gì không ạ?"
Gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ của đối phương, Lâm Tích Lạc nguy hiểm nheo hai mắt lại, thanh âm trầm lặng lạnh như băng không có chút độ ấm, "Chuyện giữa tôi là Ly Tạp là cô phái người làm? "