Bị kích thích bởi một mùi gay mũi, Tô Chính Lượng nặng nề nâng mí mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy xung quang là một mảng tối đen.
Mình đang ở đâu vậy?
Khi cậu hồi tình, lại phát hiện mình đã sớm bị trói chặt, vô pháp nhúc nhích.
Tô Chính Lượng vận động ngón tay, vật lộn hồi lâu, cho đến khi trán nhễ nhại mồ hôi, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Thân thể bị trói quá chặt, cho dù cậu có dùng sức như thế nào, dây trói vẫn không nới rộng ra.
Tô Chính Lượng cố gắng bình ổn khí lực, cố gắng nghĩ lại chuyện trước khi hôn mê.
Vừa rồi, cậu ở trong gara tìm xe, sau đó đi sâu vào trong, tiếp liền nhìn thấy xe mình ở trong góc.
Sau đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân từ sau truyền đến, đang muốn quay đầu nhìn xem là ai, lại bị chụp thuốc mê, sau đó tỉnh dậy đã ở đây.
Rõ ràng cậu đang ở trong gara, như thế nào lại bị đưa tới đây?
Tổng hợp lại những chuyện đã xảy ra trước đó, kết hợp với tình huống trước mắt, Tô Chính Lượng rất nhanh cho ra một cái kết luận, cậu hình như bị người ta bắt cóc rồi
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu đối xử với người khác rất tốt, cũng không có đắc tội với ai, như thế nào lại bị bắt cóc?
Đang lúc cậu lâm vào suy nghĩ sâu xa, thế giưới trước mắt đột nhiên sáng bừng lên.
Cảnh vật chung quanh đột nhiên sáng sủa, khiến Tô Chính Lượng theo phản xạ có điều kiện mà nheo mắt lại.
Khi cậu đã thích ứng được độ sáng trong phòng, muốn ngẩng đầu lên nhình, một giọng nữ chua ngoa vang lên, "Mày rốt cục cũng tỉnh, Tô Chính Lượng."
Tô Chính Lượng nhìn thẳng đối phương, hơi khàn khàn nói, "Là cô..."
* * * * * * * * * *
Lâm Tích Lạc trong gara đi một vòng, vẫn không nhìn thấy thân ảnh Tô Chính Lượng.
Bất an trong lòng ngày càng lớn, đem hắn ép tới sắp không thở nổi, hắn dừng bước lại, rống lớn một tiếng, "Tô Chính Lượng!"
Trong gara trống không, ngoài trừ tiếng vang của bản thân hắn từ xa dội lại, không còn tiếng gì khác.
Có lẽ Tô Chính Lượng không tìm thấy xe đã trở về, hay là cậu đã tìm thấy xe rồi lái về?
Không, không đúng, nếu em ấy thật sự đã rời đi, vậy sao hắn còn cảm thấy bất an? Nỗi sợ hãi này khiến tinh thần Lâm Tích Lạc gần như sụp đổ.
Lâm Tích Lạc, mày nhất định phải vững vàng, Lượng sẽ không có việc gì.
Đè nén nội tâm nôn nóng xuống, Lâm Tích Lạc ở trong lòng cổ vũ bản thân.
Hít sâu một hơi, Lâm Tích Lạc đi sâu vào trong gara.
Có lẽ là bởi vì sâu trong gara không có nhiều người đến đỗ xe, cho nên trên mặt đất đã có một tầng bụi, người đi qua đều sẽ lưu lại dấu chân.
Đột nhiên, Lâm Tích Lạc phát hiện bên trái mình xuất hiện một con xe màu trắng, chung quanh xe còn có dấu chân hỗn độn, từ dấu giày để lại có thể thấy, có hơn một người đã đến đây.
Việc này có thể chứng tỏ Tô Chính Lượng rất có thể đã tìm được xe mình, nhưng cậu chưa kịp lên xe, cũng chưa từng rời khỏi.
Nhưng nếu em ấy đã tìm thấy xe lại còn để lại xe mà rời đi? Nếu như nói cậu không phải là tự nguyện rời đi, vậy thì chứng tỏ điều gì?
Lúc này, di động trong túi áo rung lên, Lâm Tích Lạc lấy điện thoại ra nhìn, là một tin nhắn xa lạ, mà khi hắn đọc xong tin nhắn, khuôn mặt góc cạnh đột nhiên biến đổi.
"Tô Chính Lượng ở trong tay tôi, cậu không được nói cho bất kì ai biết, cũng không được báo cảnh sát, nếu không, hắn nhất định sống không quá hôm nay."
Lâm Tích Lạc gọi đến số điện thoại đó, sau vài tiếng chuông, đối phương liền cúp điện thoại.
Sau nhiều lần bị làm phiền, một tin ngắn được gửi đến, vẫn là dãy số vừa rồi.
"Cậu bây giwof trở về văn phòng, mở máy tính, đem toàn bộ cơ mật của Lâm thị gửi tới hòm thư tôi chỉ định."
Quả nhiên, Tô Chính Lượng là bị người bắt cóc, hơn nữa đối phương còn muốn lợi dụng cậu áp chế hắn.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Tích Lạc hiện vài tia ngoan lệ, hắn không chút do dự trở lại văn phòng, dựa theo yêu cầu đối phương đem toàn bộ nội dung trong máy tính phục chế lại.
Một lát sau, đối phương lại gửi tới tin nhắn, bảo hắn gửi toàn bộ qua hòm thư.
Lâm Tích Lạc không gửi ngay, mà nhắn lại một tin "Nếu như tôi làm theo yêu cậu của các người, các người có thể bảo đảm an toàn cho cậu ấy sao?"
"Đã đến lúc này ngươi còn cò kè mặc cả, nếu ngươi gửi qua có lẽ hắn sẽ không chết.
Nhưng nếu ngươi không nghe theo, hắn tuyệt đối sẽ không sống mà trở về."
Trầm tư thật lâu, Lâm Tích Lạc nhắn lại, "Tôi muốn nghe giọng của cậu ấy."
Sau khi Lâm Tích Lạc gửi tin nhắn, đối phương không có nhắn lại, hắn trực tiếp gọi điện qua, tắt máy.
Cái này, Lâm Tích Lạc ngược lại có chút không biết làm sao, hắn không biết đối phương bước tiếp theo sẽ đối với Tô Chính Lượng làm gì.
Gọi đi gọi lại nhiều lần dãy số kia, nhưng vẫn như trước tắt máy.
Lâm Tích Lạc ném điện thoại xuống đất, màu đen trong mắt, ảm đạm vô ngần.
* * * * * * * * * *
"Tô Chính Lượng, y quả nhiên nói đúng vậy, Lâm Tích Lạc rất yêu mày, vì mày, hắn có thể không màng tới lâm nguy của Lâm thị để cứu mày, mày rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mê hoặc hắn?"
Tô Chính Lượng lạnh lùng nhìn chăm chú vào bộ mặt dữ tợn của nữ nhân trước mắt, ánh mắt đạm trạch, "Cố tiểu thư, tôi nghĩ cô đại khái nghĩ sai rồi, tôi cùng Lâm Tích Lạc căn bản không có bất cứ liên quan gì, hiện tại sẽ không, tương lai cũng sẽ không."
Cố Hân Di thấy Tô Chính Lượng vẻ mặt tự nhiên như thế, mặt không đổi sắc lãnh đạm đáp lại chính mình, trong lòng ghen tuông cùng lửa giận càng sâu, "Mày cho tao là đứa trẻ 3 tuổi sao? Nếu hắn không yêu mày, vì cái gì đêm qua ôm mày đến phòng nghỉ? Hơn nữa còn chiếu cố lâu như vậy? Tao rõ ràng như khe cửa nhìn thấy hắn làm gì với mày, nếu không phải mày uống rượu câu dẫn hắn, hắn như thế nào lại bị mày câu mất hồn?"
Tô Chính Lượng nghe thấy Cố Hân Di trả lời, tay lạnh như băng vô ý nắm lại, mi phong anh khí nhíu lại, "Tôi thừa nhận, tôi từng cùng hắn kết giao qua, nhưng đều đã là chuyện đã qua.
Nếu Lâm Tích Lạc đúng như lười cô nói còn yêu tôi, vậy tại sao phải cùng cô đính hôn?"
Cố Hân Di khinh miệt hừ một tiếng, "Còn không phải bởi vì tao là con gái của Cố Hiển, cha tao nói sẽ chuyển toàn bộ cổ phẩn của Cố thị cho hắn nếu hắn đòng ý lấy tao, hắn mới đồng ý hôn sự này."
Tô Chính Lượng lạnh lùng buông mắt, "Nếu Lâm Tích Lạc đã đồng ý cuộc hôn nhân này, mà hai người đêm qua cũng đã đính hôn, vậy hôn thế của Lâm Tích Lạc vị chính là cô."
"Tuy rằng tao thích anh ấy, nhưng có mày, tâm anh ấy vình viễn không bao giờ đặt trên người tao, cho nên, " Cố Hân Di tàn nhẫn mà gợi lên khóe môi đỏ mọng, liếc mắt nhìn người bên cạnh, "Chỉ cần mày biến mất khỏi thế giới này, Tích Lạc mới có thể yêu tao.".
Danh Sách Chương: