————-Editor: Mèo————-
Cuộc thi piano quốc tế Van Kleiben Steel ở Mỹ đã kết thúc dưới sự chú ý của giới piano thế giới, sự hiểu biết thấu đáo về tác phẩm âm nhạc, giai điệu trong trẻo, kỹ năng chơi piano hoàn hảo và tinh tế của Tô Chính Lượng thực sự rất nổi bật. Có thể tưởng tượng được, vị trí vị trí thứ nhất không ai khác ngoài cậu.
Rất nhanh, tin tức Tô Chính Lượng đoạt giải thưởng đã lan truyền khắp cả nước, đặc biệt là giới âm nhạc ở Thành phố S. Mọi người đều biết Tô Chính Lượng, người từng biến mất tăm tích nay đã trở lại, không chỉ mang lại những thành tích xuất sắc đáng ghen tị mà còn cho cả thế giới biết rằng ở Thành phố S của Trung Quốc cũng có một nghệ sĩ dương cầm tài năng như vậy.
Toàn bộ giáo viên của Học viện âm nhạc S do Trịnh Huân Minh đứng đầu, khi biết chuyện này đã lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc chào mừng hoành tráng cho Tô Chính Lượng để ăn mừng thành công của cậu trong cuộc thi này.
Mà người nhà Tô Chính Lượng thì còn vui hơn nữa, đặc biệt là mẹ Tô, sau khi biết được tin tức này vui đến gần như ngất xỉu.
Bằng nỗ lực của bản thân, ước mơ của con trai bà trong nhiều năm cuối cùng đã thành hiện thực, bây giờ bà là người mẹ hạnh phúc nhất trên đời.
Ngay ngày Tô Chính Lượng đoạt giải thưởng từ Mỹ bay trở về, người nhà họ Tô ai cũng vui mừng chuẩn bị.
Tô Chính Thanh đang trang trí phòng khách, cô cầm một bình hoa nói với bà Tô đang tất bật, “Mẹ ơi, mẹ xem, đặt chiếc bình này ở đây thì sao?”
“Đặt ở bên cửa sổ đi.” Bà Tô nhìn về phía con gái, sau đó hướng về phía người trong phòng bếp nói, “Tiểu Triệu, bây giờ con có thể đến cửa hàng hoa được không?”
Người đàn ông lau tay rồi đi vào phòng khách, cởi tạp dề trên người ra, “Vâng, con đi ngay.”
Nói xong, anh mở cửa bước ra ngoài.
“Mẹ, mẹ thật thiên vị, Tiểu Lượng trở về thì mẹ bận rộn như vậy, tại sao chúng con từ tuần trăng mật trở về lại không thấy mẹ hứng khởi như vậy?”
Tô Chính Thanh bĩu môi, lau đồ vật trên tủ, chua xót nói.
Bà Tô dừng lại công việc trên tay, an ủi nói, “Đứa bé ngốc, Tiểu Lượng là em trai ruột của con, sao con lại ghen tị với cả em trai ruột như thế chứ?”
Tô Chính Thanh lười biếng ngáp một cái, xoa xoa bụng, “Con thèm vào mà ghen tị, chỉ là mẹ bận rộn như vậy, sợ thân thể chịu không nổi.”
Không biết tại sao, mấy ngày nay Tô Chính Thanh luôn cảm thấy chóng mặt, thân thể mệt mỏi. Rõ ràng tối cô đi ngủ rất sớm, nhưng lúc nào cũng thấy uể oải? Với lại thường xuyên thấy bụng khó chịu, nhưng lại chẳng ăn linh tinh gì cả.
“Nào có, mẹ có các con chăm sóc, sức khỏe của mẹ tốt hơn trước rất nhiều. Nhìn xem, mẹ bây giờ tinh thần rất tốt.” Bà Tô vừa nói, vừa khoa tay múa chân với con gái mình.
“Mẹ, mẹ thật sự càng sống càng trẻ rồi… Á…”
Thấy con gái sắc mặt đột nhiên tái nhợt, mẹ Tô vội vàng hỏi: “Thanh Thanh, con sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Tô Chính Thanh bất đắc dĩ xua tay, “Không sao, giẻ lau bẩn rồi, để con đi giặt đã.”
“Ding dong.”
Chuông cửa vang lên.
“Ồ, Tiểu Lượng hình như về rồi! Mẹ đi mở cửa!”
Bà Tô vội vàng mở cửa, quả nhiên là con trai bà đang đứng ở cửa.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tô Chính Lượng nở nụ cười ấm áp, “Mẹ, con về rồi đây.”
“Tiểu…” Mẹ Tô chưa kịp nói xong đã thấy Lâm Tích Lạc đứng bên cạnh Tô Chính Lượng.
“Dì, đã lâu không gặp.”
Mẹ Tô vẻ mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông đẹp trai ngời ngời kia, vẻ mặt lạnh nhạt, “Cậu cũng đến rồi à, vậy thì vào ngồi đi.”
Hai người đi theo bà Tô vào phòng, đúng lúc Tô Chính Thanh cầm giẻ lau đi ra. Sau khi nhìn thấy Tô Chính Lượng và Lâm Tích Lạc, cô mỉm cười: “Hai người về rồi à?”
Tô Chính Lượng mỉm cười gật đầu, “Chị, gần đây chị có khỏe không?”
“Khỏe lắm.”
Tô Chính Lượng nói đùa, “Vậy thì tốt rồi, thấy chị được nuôi đến béo trắng như này, thì chắc hẳn anh rể đối xử với chị tốt lắm.”
“Đó là điều đương nhiên, anh ấy không dám đối xử tệ với chị đâu.” Tô Chính Thanh tự tin nói. Đôi mắt phượng xinh đẹp liếc lâm Tích Lạc đứng ở một bên, mở miệng nói, “Hắn đối với em có tốt không? Nếu anh ta đối xử tệ với em, nhất định phải nói cho chị biết, chị giới thiệu cho em mấy cô gái xinh đẹp, trẻ trung, quan trọng là họ đều thích em.”
Tô Chính Lượng bật cười, “Anh ấy đối xử với em rất tốt, nếu không á, em sẽ cho anh ấy biết tay.”
Kéo tay áo Lâm Tích Lạc, Tô Chính Lượng nghiêng đầu nhìn Lâm Tích Lạc, nghịch ngợm nói, “Anh nghe chưa, nếu anh đối xử với em không tốt, chị sẽ giới thiệu cho em rất nhiều em gái xinh đẹp.”
Lâm Tích Lạc vỗ trán, vẻ mặt đau khổ, “Lượng, sao em có thể nói như vậy? Trên thế giới này ngoại trừ em thì anh còn có thể đối xử tốt với ai được nữa? Nếu em thật sự bỏ anh đi tìm mấy em gái đó, vậy anh phải làm sao đây…”
Hai chị em nhìn thấy nhìn thấy màn biểu diễn trực tiếp chân thực của Lâm Tích Lạc, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Nhất thời, bầu không khí trong nhà vui vẻ hẳn lên.
“Tiểu Lượng, Tiểu Lâm, về đến nhà có mệt không? Vào ăn chút hoa quả đi.” Bà Tô bưng đ ĩa trái cây từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy ba người trẻ tuổi vội vàng gọi bọn họ ngồi xuống, “Mấy đứa ở đó làm gì, mau ngồi xuống đi.”
“Để bọn con đi rửa tay đã.”
Tô Chính Lượng kéo Lâm Tích Lạc đi về phía phòng vệ sinh, hai người vừa rửa tay vừa nói, “Nhìn chị gái em có vẻ không khỏe lắm, không phải anh rể của chúng ta…”
Lâm Tích Lạc còn chưa nói xong, đã bị Tô Chính Lượng liếc mắt một cái, “Ai là anh rể của anh chứ? Đó là anh rể của em.”
Lâm Tích Lạc dùng ngón tay tạo bọt rửa tay gãi chóp mũi của Tô Chính Lượng một cái, “Em yêu, bây giờ cả người em đều là của anh rồi, anh rể em còn không phải là anh rể anh sao?”
Tô Chính Lượng dính bọt trên mũi, vừa tức vừa buồn cười, “Này, chuyện của chúng ta đã đâu vào đâu đâu, anh đừng có mà nhận người thân lung tung.” Cậu dùng khuỷu tay đẩy ng ực người đàn ông bên cạnh một chút, “Còn nữa, anh nhìn đi, mũi em toàn là bọt xà phòng, anh lau sạch ngay cho em.”
“Tuân mệnh.” Lâm Tích Lạc giả vờ thay Tô Chính Lượng lau bọt trên mũi, nhân cơ hội sờ sờ thêm vài cái trên khuôn mặt trơn bóng, sau khi bị đối phương ném cho con mắt sát khí thứ hai, nghiêm túc nói, “Em yêu, hay là như vậy đi, đợi hôm nào đó chúng ta đi đăng ký kết hôn, đến lúc đó thì anh là con rể nhà họ Tô một cách danh chính ngôn thuận rồi, em sẽ không nói anh nhận người thân lung tung nữa.”
Trên mặt Tô Chính Lượng hiện lên vài vết đỏ không tự nhiên, cậu trừng mắt nhìn Lâm Tích Lạc, “Anh nói ai là con rể? Em mới là con rể nhà họ Lâm các anh, biết chưa? Với lại, nếu đăng ký kết hôn thì chúng ta đi đâu đăng ký?”
Lâm Tích Lạc nhướng mày, “Ở Mỹ đó, em đừng quên, bên đó, hôn nhân đồng giới là hợp pháp đó.”
“Ừm, chuyện này…” Tô Chính Lượng cắn cắn ngón tay, giả bộ suy nghĩ, “Để em nghĩ thêm đã …”
“Thanh Thanh, con làm sao thế?”