——Editor:Yin | Beta: Mèo——-
Nghe thấy giọng bên ngoài cửa, Tô Chính Lượng giật mình, vội vàng đẩy Lâm Tích Lạc ra, “Có người ở bên ngoài…”
“Chậc,” Lông mày anh tuấn của Lâm Tích Lạc nhíu chặt lại, cơ thể vẫn không rời khỏi Tô Chính Lượng, “Đừng để ý tới hắn, chúng ta tiếp tục, hiếm khi có thể ôm ấp em ở nơi tình thú như thế này, em không muốn thử sao?”
Tô Chính Lượng hơi đỏ mặt, thân thể không ngừng vặn vẹo trên nắp đàn, “Tích Lạc, đừng náo nữa… Để em xuống đi…”
“Cốc cốc? Có người ở trong đó không?”
Người ngoài cửa không có ý định từ bỏ lại gõ cửa lần hai, cũng gọi tên Tô Chính Lượng.
“Cùng lắm buổi tối để cho anh làm thêm một lần, tình huống bây giờ thật sự không được dâu…”
Tô Chính Lượng vì muốn Lâm Tích Lạc buông mình ra, không thèm để ý liều chết hét lên câu này.
Không ngờ, câu này vừa nói ra, động tác của đối phương lập tức dừng lại, “Em nói thật sao?”
Tô Chính Lượng nghiêng mắt ngượng ngùng đáp, “Đương nhiên là thật, được rồi, mau để em mở cửa đi, lỡ như có việc gấp thì sao.”
“Vậy thì cưng à, tối nay anh chờ em,” Lâm Tích Lạc vươn đầu lưỡi li3m một cái lên vành tai màu hồng nhạt mềm mại của đối phương, nới lỏng kiềm chế đối với Tô Chính Lượng, một bên chỉnh lại quần áo nhăn nhúm của đối phương, “Anh sẽ khiến em khóc lóc cầu xin anh, muốn em ba ngày ba đêm không thể xuống giường …”
“Đừng nói những lời tục tĩu như vậy nữa,” mặt Tô Chính Lượng đã đỏ đến bật máu, cậu che miệng Lâm Tích Lạc lại, trừng mắt nhìn hắn uy hiếp nói, “Nếu anh còn dám nói bậy, tối nay em sẽ không để ý tới anh nữa.”
Lâm Tích Lạc híp mắt li3m lòng bàn tay Tô Chính Lượng, sau khi nhận được ánh mắt đủ để giết người từ đối phương, cười như một con mèo thỏa mãn, “Được rồi, đừng tức giận nữa, mau đi mở cửa đi. ”
Tô Chính Lượng thở phì phò xoay người đi đến cửa, “Tới đây. ”
Cậu mở hé cửa, thò đầu ra ngoài, “Xin lỗi, có chuyện gì vậy?”
“Ồ, thì ra cậu đang ở đây?”
Đứng ở cửa chính là tuyển thủ cùng cậu tham gia thi đấu, đối phương là một cậu trai vô cùng trẻ tuổi, chỉ mới mười tám, mười chín tuổi. Cậu bé rất yêu thích đàn, tinh thần kiên trì theo đuổi âm nhạc khiến Tô Chính Lượng cũng vô cùng bội phục, từ trên người cậu bé, Tô Chính Lượng dường như nhìn thấy mình của nhiều năm trước, cho nên có ấn tượng đặc biệt tốt với cậu bé này.
Tô Chính Lượng tươi cười điềm đạm, “Ừ, tôi ở đây, thật xin lỗi, vừa mới ngủ thiếp đi, cho nên không nghe thấy.”
Khuôn mặt hơi mang theo một chút ngây ngô của đối phương nổi lên vài tia đỏ ửng, “Anh Tô, hôm nay anh đàn rất hay, thật sự khiến em rất rung động, anh lợi hại quá à, em thích anh lắm.”
Tô Chính Lượng vui vẻ gật đầu, “Cậu cũng rất tuyệt, tôi cũng rất thích cậu, đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cậu trai lập tức phục hồi tinh thần, liên tục ngượng ngùng cười, “Ấy, suýt nữa quên mất, vừa rồi em có gặp ông Sell, ông ấy nói muốn gặp anh.”
Tô Chính Lượng cố gắng hết sức để tìm kiếm cái tên nghe có vẻ kỳ lạ này trong đầu, nghi hoặc hỏi, “Ông Sell sao? Tôi không biết ông ấy.”
“Ông Sell là giám khảo đặc biệt của cuộc thi này, ông ấy là một nghệ sĩ violon nổi tiếng,” Đôi mắt cậu bé lộ ra vẻ ngưỡng mộ, ” Ông ấy nói ông ấy đang đợi anh ở hậu trường, ông ấy còn nói anh chắc chắn sẽ biết ông ấy.”
Đối phương vậy mà còn biết mình?
Tô Chính Lượng nghe xong lời này càng bối rối hơn, nhưng dù sao đối phương cũng là một cao thủ vĩ cầm, quan trọng hơn còn là giám khảo của cuộc thi, vậy tìm cậu nhất định là có lời vô cùng quan trọng muốn nói với cậu.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, bây giờ cậu có thể đi được rồi.”
Tô Chính Lượng nói với Lâm Tích Lạc một tiếng, vội vàng đi về phía hậu trường.
Đi tới hậu trường, cậu nhìn thấy một bóng người đưa lưng về phía mình, nhìn bóng dáng quen thuộc, Tô Chính Lượng có chút không xác định mở miệng nói, “Là ông Sell phải không?”
Bóng lưng xoay lại, con ngươi màu xanh lam lấp lánh có thần, “Chàng trai trẻ, đã lâu không gặp. ”
“Là ông!”
Thì ra là ông ấy, ông lão chơi violon bên bờ sông Neka, từng có duyên gặp mặt với cậu, vậy mà lại là bậc thầy violon nổi tiếng thế giới, Sell.
Nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh vì quá phấn khích, Tô Chính Lượng vội vàng ngượng ngùng sửa miệng nói, “Xin lỗi, ông Sell, có thể tôi quá phấn khích, không ngờ lại gặp ông ở đây, thật trùng hợp. ”
Trên khuôn mặt đầy nếp nhắn của Sell mang theo nụ cười nhạt, ông hơi gật đầu nói, “Tôi cũng không ngờ lại gặp cậu ở đây, chàng trai trẻ, không, bây giờ tôi nên gọi cậu là cậu Tô. Tô, màn trình diễn của cậu trong cuộc thi này rất tốt, giành được lời khen ngợi của tất cả mọi người, nhưng cũng mang lại cho tôi bất ngờ khác. Tô, chúc mừng cậu.”
Trong đôi mắt hẹp dài đẹp mắt, có sự cảm kích không nói ra được thành lời, “Ông Sell, nếu không có ông, có lẽ tôi đã không có ngày hôm nay. Tôi có được thành công như ngày hôm nay là nhờ ông đã khai sáng cho tôi, từ đáy lòng tôi luôn vô cùng biết ơn.”
Sell khiêm tốn lắc đầu, “Tô, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy sự nỗ lực của cậu. Thành thật mà nói, tôi cũng không giúp gì được cho cậu, chỉ nói với cậu những gì tôi biết về cuộc sống và tình yêu của một người từng trải. Chính cậu mới là người tìm ra cách sống và tình yêu của bản thân mình.”
“Không, chính ông đã giúp đỡ trong thời gian tồi tệ nhất của cuộc đời tôi, ông đã dạy tôi, để tôi lấy lại can đảm và niềm tin vào cuộc sống và tình yêu, ông Sell, thật sự cảm ơn ông.”
“Tô, cậu khách sáo quá rồi.”
“Không, Lượng nói không sai chút nào. Nếu như không có lời nói của ngài, có lẽ chúng tôi sẽ không có cơ hội đến với nhau một lần nữa, em ấy cũng không thể đứng trên sân khấu này để đàn khúc “Giấc mộng tình yêu” của tôi và em ấy.”
Trong lúc nói chuyện, một giọng nam trầm ổn ở phía sau hai người vang lên, “Cho nên, ông Sell, tôi cũng phải chân thành cảm ơn ngài từ đáy lòng mình.”
“Tích Lạc,” Tô Chính Lượng nghiêng đầu qua, “Sao anh lại tới đây? ”
Lâm Tích Lạc không kiêng dè ôm lấy vòng eo thon của Tô Chính Lượng, “Anh đến gặp vị ân nhân đã thuyết phục em cho anh thêm một cơ hội nữa. ”
“Ừm.”
Ánh mắt Lâm Tích Lạc thành khẩn, hắn vươn tay với Sell, “Ông Sell, chào ngài, tôi là người yêu của Tô, Lâm Tích Lạc, rất vui khi quen biết ngài.”
Sell đưa tay ra nắm lại, “Tôi cũng rất vui khi quen biết cậu. ”
Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, Sell hài lòng gật đầu, đôi mắt xanh lam ánh lên sự ấm áp, “Xem ra, các cậu đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình rồi, nếu không hôm nay chúng ta cũng không có cơ hội gặp nhau ở đây.”
Hai người đồng thanh gật đầu: “Vâng.”
“Có thể tìm được người mình yêu sâu đậm, mà người kia lại vừa vặn yêu mình, đây là một chuyện vô cùng khó khắn. Vì vậy, hai người nhất định phải trân trọng, đừng bao giờ vì một số chuyện mà gây ra những hiểu lầm không đáng có. Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải đồng hành cùng nhau.”
Hai trái tim gần nhau cùng với giọng nói kiên định chắc nịch vang lên cùng lúc, “Chúng tôi sẽ như vậy.”
“Vậy thì tôi chúc các cậu hạnh phúc.”
“Cảm ơn ngài.”