——-Editor: Mèo——–
Khi Lâm Tích Lạc trở lại Lâm thị, cuộc họp khẩn cấp sắp kết thúc. Sau khi ký thỏa thuận với đại diện đối tác, hai bên đã kết thúc buổi làm việc trong không khí rất hòa thuận, và kế hoạch mở rộng ra nước ngoài của Lâm thị chính thức được triển khai.
Sau khi người đại diện bên kia rời khỏi Lâm thị, Lý Tư Phàm lặng lẽ báo cáo với Lâm Tích Lạc những gì đã xảy ra trong cuộc họp trước đó, cộng thêm cả biểu hiện của An Lệ Na.
Lâm Tích Lạc nghe xong, hàng lông mày anh tuấn nhíu chặt lại, hắn bảo Lý Tư Phàm trước tiên không nên lộ ra bất kỳ động tĩnh nào, âm thầm phái người điều tra rõ ràng tình hình gần đây của cô ta.
Vài ngày sau, Lý Tư Phàm đem tình hình điều tra được, thông báo cho Lâm Tích Lạc, trong lòng Lâm Tích Lạc bắt đầu có dự cảm không tốt.
Người phụ nữ này không chỉ muốn có được tập đoàn An Viễn, mà còn cố gắng tiếp cận Lâm thị. Hơn nữa, còn phái người điều tra động tĩnh của mình. Nếu thật sự như vậy, mình nên tìm một thời điểm thích hợp cùng cô ta nói chuyện một chút.
Hôm nay, Lâm Tích Lạc đã hẹn An Lệ Na từ sáng sớm, hai người đã nói chuyện rất lâu trong văn phòng chủ tịch.
“Tôi đã nói, tôi chỉ cho cô ba năm. Bây giờ đã qua hai phần ba thời gian, nhưng tập đoàn An Viễn vẫn trong tay cha cô, cho dù cô đã thu phục được một nhóm người vào tay thì sao chứ, cũng không đủ cấu thành uy hiếp thực sự. Nói đi, thời gian tới cô định làm gì?”
An Lệ Na nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Lâm Tích Lạc,gương mặt trang điểm nhẹ không chút biểu cảm, “Khi bắt đầu chúng ta đã nói là ba năm, bây giờ thời gian còn chưa tới, mặc kệ thực quyền của tập đoàn An Viễn bây giờ ở trong tay ai, cũng không liên quan gì đến anh.”
Lâm Tích Lạc nhún vai, giọng nói trầm thấp chứa đựng một chút cưỡng chế nhàn nhạt, “Nếu tôi nhớ không lầm, Lâm thị lúc trước đã ủng hộ cô rất nhiều, nếu như trong thời gian một năm nữa cô không có được tập đoàn An Viễn trong tay, một khi hợp tác với tôi bị hủy bỏ, tôi sẽ lập tức rút ra phần hỗ trợ cổ phần của cô trong tập đoàn An Viễn.”
Sắc mặt An Lệ Na có chút trắng bệch, cô khẽ cau mày, không phát ra tiếng.
Lâm Tích Lạc châm chọc gợi lên một nụ cười lạnh: “Tôi chỉ mất hai năm để hoàn toàn kiểm soát nhà Lâm thị. Nhưng bây giờ,cô vẫn còn đang bận rộn với những chuyện vặt vãnh của tập đoàn An Viễn, cô có thực sự chắc chắn rằng mình có thể có được tập đoàn An Viễn trong một năm còn lại không?”
Nhìn thấy ánh mắt kiêu ngạo và khinh thường của Lâm Tích Lạc, đôi mắt phượng của An Lệ Na nhén lên vẻ tức giận: “Lâm Tích Lạc, với tư cách là người thừa kế duy nhất của Lâm thị, anh từ nhỏ đã lớn lên với hào quang như vậy rồi, bất luận ở phương diện nào cũng thuận lợi hơn tôi nhiều. Tôi có được như ngày hôm nay, tất cả đều là dựa vào năng lực và thủ đoạn của mình, so với anh, tôi mới thực sự dựa vào sức mình để giành lấy những gì thuộc về mình. Tập đoàn An Viễn hiện tại đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi, để đoạt được về tay, chỉ là vấn đề thời gian. ”
Lâm Tích Lạc nhàn nhạt ngoắc ngoắc ngón tay, “Không cần cô nói những thứ này cho tôi nghe, cô vất vả như thế nào, thì nói cho cha cô biết ấy. Nếu như ông ta vẫn còn coi trọng lời nói của con gái mình, cho dù nể tình cô vất vả vì ông ta xử lí mấy chuyện vặt vãnh của tập đoàn An Viễn, thì cũng sẽ cho cô một chức vụ tốt, chứ không phải như hiện tại. Tôi nghe nói, hai ngày trước cha cô tìm cô nói chuyện, không biết hai người đã nói chuyện gì nhỉ?”
An Lệ Na hé mở đôi môi đỏ mọng, thách thức nói: “Mặc kệ chúng tôi nói chuyện gì, đều không liên quan gì đến anh. Đừng quên, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, Chủ tịch Lâm.”
Giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo của Lâm Tích Lạc du dương cất lên: “Cô nói đúng, nhưng đừng quên, lúc trước, danh hiệu nữ chủ nhân Lâm thị này đã giúp cô rất nhiều. Nếu như không có danh hiệu này, tôi thật sự muốn xem có còn ai nguyện ý thay cô bán mạng như vậy không.”
An Lệ Na không giữ nổi bình tĩnh nữa, cô ta không thèm để ý đến hình tượng của mình, chất vấn: “Lâm Tích Lạc, anh đang uy hiếp tôi à?”
Thấy An Lệ Na có chút mất kiểm soát, Lâm Tích Lạc ô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt sâu thẳm có một tia lạnh lẽo, “Tôi đâu có uy hiếp cô, tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Nhớ những gì tôi đã nói với cô không, bất luận ai cũng đừng tự cho là mình đúng, đặc biệt là loại phụ nữ giống như cô.”
An Lệ Na ngoan độc nhếch môi, “Người phụ nữ như tôi rốt cuộc là người như thế nào, anh phải rõ hơn tôi chứ. Nếu không muốn loại phụ nữ như tôi hận, thì tốt nhất anh đừng nên khinh thường tôi, Chủ tịch Lâm à.”
“Nếu cô muốn thay đổi cách nhìn của tôi về cô, thì tốt nhất tự trau dồi bản lĩnh của mình đi, để tôi mở to mắt ra nhìn xem, con gái của An Viễn rốt cuộc có thể giống như cô nói, làm việc chăm chỉ để có được những gì thuộc về mình. Chỉ là, thời gian không còn nhiều, cho nên, cô không nên đi sai một bước nào nữa.” Thoáng dừng lại, đôi mắt sâu thẳm của Lâm Tích Lạc, lóe lên một tia sáng khó giải thích, “Nếu như cô có đủ may mắn vậy thì rất dễ nói, nhưng không phải ai cũng may mắn được như tôi đâu.”
An Lệ Na hừ lạnh một tiếng, “Cái gọi là may mắn của anh không phải là do cha anh mắc bệnh thôi à, bằng không, anh có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy đoạt lấy quyền lực của ông ta sao?”
Lâm Tích Lạc cong lên khóe miệng một cách quỷ dị, “Vậy cô có thể thử nghĩ xem mình có thể đi con đường tắt nào, để có thể đạt được mục tiêu trong một khoảng thời gian rất ngắn không, nếu không thì, những thứ từng thuộc về cô rất có thể sẽ rơi vào tay người em khác mẹ của cô đấy”
Nghe đối phương nhắc đến người em kia của mình, An Lệ Na tối sầm mặt lại.
Trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một bộ dạng xem kịch, Lâm Tích Lạc thản nhiên gật đầu nói, “Tôi sẽ chờ tin vui.”
Chỉ hai tuần sau cuộc nói chuyện kéo dài giữa hai người đã xuất hiện thông tin An Viễn gặp tai nạn xe cộ. Theo điều tra ban đầu của cảnh sát, họ phát hiện An Viễn uống rất nhiều rượu trước khi xảy ra tai nạn, nghi ngờ lái xe trong tình trạng say rượu. Hơn nữa, qua khám nghiệm hiện trường nhận định không có gì khả nghi nên họ nhận định đây là một sự cố ngoài ý muốn.
Mặc dù An Viễn bị thương nặng, được bác sĩ cứu về một mạng, nhưng cột sống của ông ta bị thương nặng không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
Tập đoàn An Viễn mất ông chủ, tất cả mọi người đều hoảng sợ. Đúng lúc này An Lệ Na đã lọt vào tầm ngắm của công chúng, không chỉ đóng vai một người con gái hiếu thảo, mà còn xử lý công việc nội bộ của tập đoàn An Viễn đều được sắp xếp gọn gàng trong khi bố của mình nằm viện, nhận được sự đồng tình khen ngợi của các cổ đông.
Hơn nữa, An Lệ Na còn không tiếc tiền tìm rất nhiều chuyên gia ở nước ngoài hội chẩn cho cha mình, nhưng mà, tất cả đều không giúp gì được cho tình trạng của cha cô, bọn họ cho rằng cơ hội khôi phục của ông gần như bằng không.
An Viễn nhìn thấy con gái hiếu thuận với mình như vậy, lại ở thời điểm mình gặp chuyện không may mà không sợ, quan điểm về cô có chút thay đổi. Tuy nhiên, dù An Lệ Na có làm gì đi chăng nữa thì điều đó cũng không thể thay đổi được quan niệm trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào trong đầu An Viễn.
Vì vậy, ông ta đã đưa ra một quyết định ngay tại thời điểm này. Đó chính là để An Lệ Na tạm thời giữ vai trò chủ tịch của tập đoàn, đợi đến khi con trai mình tròn mười tám tuổi, cô phải giúp đỡ em trai mình cho đến khi cậu ta tốt nghiệp đại học và tiếp quản tập đoàn An Viễn.
Chỉ là, chuyện này chỉ có một mình ông ta biết, ông ta nhất định phải tạo ra một loại ảo tưởng, để An Lệ Na nghĩ rằng ông ta đã giao toàn quyền quản lý tập đoàn An Viễn cho cô, như vậy, cô mới có thể một lòng một mực thay ông ta xử lý chuyện của tập đoàn thật tốt.