Mục lục
Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


☆ Chương 2: Tô Chính Lượng mâu thuẫn
------------Editor: Mèo ------------------
Tô Chính Lượng nhìn một bàn tràn mỹ thực thơm ngon, nhưng lại không có bất cứ khẩu vị gì.

Cùng cái loại nam nhân này ngồi cùng bàn ăn, thử hỏi như thế nào sẽ có khẩu vị?
Nhét một miếng thịt bò sốt tiêu đen, Tô Chính Lượng nhai như nhai sáp.

Cậu liếc mắt về phía đối diện, tâm tình Lâm Tích Lạc tựa hồ rất tốt, gắp một miếng thịt cá, chậm rì rì nhặt xương cá, sau đó, bỏ vào bát của Tô Chính Thanh.

Đáy mắt mang theo ý cười, hai má ửng hồng.

Tô Chính Lượng đối với cảnh ân ân ái ái tình chàng ý thiếp trước mặt, cố gắng kiềm chế không bạo phát.

Cái miệng nhỏ nhắn cắn một miếng cá, Tô Chính Thanh hắng giọng, "Đúng rồi! Tiểu Lượng, em với Tích Lạc là người quen cũ, tại sao chị lại không nghe thấy em nhắc đến anh ấy?"
Tô Chính Lượng tay cầm thìa bất chợt ngưng đọng, nhất thời nghẹn lời, cậu thật không biết nên trả lời như thế nào.

Nam nhân đối diện đặt đũa xuống, vân đạm phong khinh nói, "Anh cùng với Tiểu Lượng cũng không tính thâm giao, lúc học đại học, từng có vài lần hợp tác.

Sau khi tốt nghiệp, anh liền đi nước ngoài, nửa năm trước vừa mới trở về, nhiều năm như vậy không có liên hệ, có lẽ, em ấy đã sớm đem vị học trưởng là anh đây quên rồi cũng nên."
Tô Chính Lượng khẽ nhíu mày, lắc đầu, "Làm sao có thể, anh ở đại học hô phong hoán vũ, hậu bối còn đặt cho cái danh hiệu Vạn người mê, Tô Chính Lượng này làm sao có thể quên.


Chẳng qua, chuyện cũ năm xưa, không đáng nhắc tới, hôm nay vừa vặn, chúng ta xem như lại một lần nữa nhận thức nhau, anh nói có phải hay không, học trưởng Lâm Tích Lạc?"
Con ngươi Lâm Tích Lạc lóe lên một tia kinh ngạc, khóe miệng giật giật, "Đúng vậy, chúng ta tại đây lại một lần nữa nhận thức nhau."
Vẻ ngoài so với 6 năm trước càng ngày thành thục, khuôn mặt anh khí tuấn dật, cậu ảm đạm cười, "Tô Chính Lượng, năm nay 27 tuổi, giáo viên piano Học viên âm nhạc S đại."
"Lâm Tích Lạc, 28 tuổi, Tổng giám đốc Thái Long Quốc tế Plaza."
"?"
Mặc dù đã sớm khuyên bảo chính mình, người nam nhân này cùng mình hết thảy không còn bất cứ quan hệ gì, nhưng khi nghe đến thân phận hắn hiện tại, Tô Chính Lượng trong lòng vẫn có chút choáng váng.

"Nhiều năm không gặp, học trưởng Lâm Tích Lạc lay động nhân sinh liền nghiễm nhiên trở thành tinh anh trong giới kinh doanh, thật đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt."
Lâm Tích Lạc nhìn khuôn mặt tuấn tú mang chút uất giận đối diện, hắn liền trả lời lại một cách mỉa mai, "Đa tạ lời khen, tinh anh trong giới thì không dám nhận, chính là so với người khác mà nói, vận khí của tôi chỉ là may mắn hơn người khác một chút, cho nên sự nghiệp mới lên như diều gặp gió.

Bất quá đối với tập đoàn Lâm thị mà nói, có chút xíu tài cán đó hoàn toàn không đáng đủ."
Tô Chính Lượng nâng ly rượu lên, thanh âm dần dần kéo dài, "Bất quá Lâm tổng, Thái Long Quốc tế Plaza nhân khí không tồi, lại nói này chính là dựa vào sức của anh mà tạo dựng vẫn là rất tài giỏi, cho nên, tôi chúc anh sự nghiệp sẽ luôn thuận buồm xuôi gió."
"Đa tạ, " Lâm Tích Lạc giơ ly rượu lên, đem Champagne bên trong đều uống cạn.

Cảm nhận được bầu không khí có chút quỷ dị, Tô Chính Thanh rốt cục nhịn không được lên tiếng, "Tôi nói hai người các anh rốt cuộc là làm sao vậy, như thế nào có chút là lạ."
"Chị, chúng em không có việc gì, " Tô Chính Lượng ý thức được Tô Chính Thanh bất mãn lầu bầu, lập tức rũ xuống mí mắt, uống vài hớp, "Thật có lỗi, em đi toilet, " Tô Chính Lượng bỏ ly xuống, như chạy trốn mà sải bước đi.

Lâm Tích Lạc nhìn bóng dáng đang xa dần, đáy mắt dần dần ý vị sâu sa.


* * * * * * * * * *
Tô Chính Lượng đứng trước bồn rửa tay, đem nước lạnh hất lên mặt, nhìn bản thân trong gương.

Sắc mặt người trong gương tái nhợt, hai mắt hẹp dài màu đen tràn ngập nôn nóng cùng bất an khó có thể che dấu, khuôn mặt cùng tóc ướt nhẹp, bọt nước không ngừng rỏ xuống.

Hít một hơi, ở trong lòng cậu khuyên bảo chính mình: Tô Chính Lượng, ngươi cùng hắn từ 6 năm trước đã kết thúc, hắn hiện tại cho dù có như thế nào, cũng cùng ngươi không quan hệ.

Chính là, như thế nào lại trùng hợp như vậy, bạn trai của chị mình cố tình lại chính là hắn? Không được, tuyệt không thể để chị mình bên cạnh một nam nhân phụ bạc như hắn!
Đôi lông mày thanh tú của Tô Chính Lượng nhíu lại, bàn tay siết chặt bồn rửa.

"Em làm sao vậy?" Không biết từ khi nào, dáng nười cao lớn anh tuấn của Lâm Tích Lạc xuất hiện phía sau mình.

"Sắc mặt kém như vậy? Tóc cũng ướt sũng, " hắn cúi người, tại bên tai Tô Chính Lượng trêu tức, "Không phải là sinh bệnh rồi chứ?"
Hơi thở ấm áp thổi vào tai, lời nói lại có vẻ như là vui sướng khi người gặp họa, Tô Chính Lượng rùng mình.

Xoay người, cậu kéo lấy cà vạt phẳng phiu của đối phương, tức giận mà lạnh lùng nói, "Lâm Tích Lạc, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Thanh âm phẫn nộ gầm nhẹ khiến cho người bên ngoài chú ý, vài người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu.

Lâm Tích Lạc bắt lấy bàn tay lạnh lẽo kia, mặt không đổi sắc, "Tô tiên sinh, nơi công cộng thỉnh chú ý lời nói."

Tô Chính Lượng ra sức rút bàn tay bị nắm đến phát đau về, sắc mặt chuyển xanh, "Lâm Tích Lạc, tránh xa chị gái của tôi ra."
Lâm Tích Lạc cau mày, "Dựa vào cái gì?"
Tô Chính Lượng ngẩng đầu, nghiêm mặt nói, "Tôi không thể để cho hạnh phúc của chị gái mình bị hủy ở trong tay anh."
Lâm Tích Lạc khoanh tau, nheo mắt, "Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, em không có quyền nhúng tay."
Tô Chính Lượng lạnh giọng mở miệng, "Với tôi mà nói, chị gái là người thân quan trọng nhất của tôi trên thế giới này, tôi không biết anh dùng biện pháp gì mê hoặc tâm trí nàng.

Nhưng, tôi cho anh biết, chỉ cần Tô Chính Lượng tôi đây còn sống một ngày, anh đừng mơ tưởng tôi để chị tôi cùng loại người như anh ở cùng một chỗ."
Lâm Tích Lạc nén tức giận, trầm giọng, "Loại người như tôi?" Thấp giọng cười lạnh một tiếng, hắn từng bước tới gần, đem Tô Chính Lượng bức đến góc tường.

Lập tức, giơ hai tay cậu đè vào tường, đem cơ thể cường tráng của hắn ép thân thể cậu vào góc tường, "Vậy Tô Chính Lượng cậu là loại người gì?"
Tô Chính Lượng đón nhận khí tức xâ, lược của đối phương mang đến, hung hăng cau mày, "Có ý tứ gì?"
Người bên cạnh nhìn đến tình cảnh này, đều sợ hãi lặng lẽ rời đi, giờ này khắc này, trong toilet chỉ còn lại hai người.

Thân hình cao lớn che hết ánh sáng, Lâm Tích Lạc từ trên cao nhìn xuống nhìn Tô Chính Lượng, "Em nói xem?"
Tô Chính Lượng cắn môi dưới, quật cường quay ngoắt đầu đi, "Tóm lại, tôi tuyệt đối sẽ không để chị mình cùng một chỗ với anh!"
Khuôn mặt anh tuấn của nam nhân bị che khuất, không thấy rõ biểu tình, "Nàng nguyện ý cùng tôi kết giao, đó là lựa chọn của nàng, người khác không có quyền nhúng tay."
Nghiêng đầu, Tô Chính Lượng nghiến răng nghiến lợi nói, "Đó là bởi vì chị ấy không biết anh."
Lâm Tích Lạc hỏi, "Tôi đây liền hỏi em, chị gái em đối với người em trai ruột thịt là em có bao nhiêu hiểu rõ?"
"Tôi..." Trong lúc nhất thời, Tô Chính Lượng cũng không biết nên trả lời như thế nào.

"Em trai mình là đồng tính luyến ái, hơn nữa từng cùng bạn trai hiện giờ của mình kết giao.

Loại chuyện này chỉ cần em nói ra, tôi cũng không quan tâm, " nhún vai, Lâm Tích Lạc không cho là đúng.


"Lâm Tích Lạc, anh..."
"Nếu muốn chị gái em rời xa tôi, tốt nhất nên hảo hảo tiêu phí một phen tâm tư, Tô Chính Lượng, " ném lại những lời này, Lâm Tích Lạc cũng không thèm quay đầu lại, nghênh ngang mà đi.

Tô Chính Lượng dán chặt vào tường toilet bóng loáng, nghĩ lại những lời Lâm Tích Lạc vừa nói, liền ngây ngốc.

Lâm Tích Lạc, người này rốt cuộc trong bụng đang tính toán cái gì? Cuối cùng những lời này lại tính là cái gì?
Do dự nửa ngày, Tô Chính Lượng lúc này mới hồi phục tinh thần, rất nhanh chỉnh lý tâm tình, trở về phòng ăn.

Tô Chính Thanh nhìn sắc mặt Tô Chính Lượng trắng bệch trở lại chỗ ngồi, "Tiểu Lượng, em không sao chứ? Như thế nào lại đi lâu như vậy?"
Tô Chính Lượng hướng Tô Chính Thanh lắc lắc đầu, "Chị, em không có việc gì."
Rất nhanh liền kết thúc bữa ăn không thú vị này, Tô Chính Lượng mượn cớ có việc, vội vàng cùng Tô Chính Thanh cáo biệt.

Tay lạnh như băng nắm chặt tay lái, tâm phiền ý loạn mà lái xe, cậu đem toàn bộ cửa kính xe mở ra.

Mặt trời rực lửa, đem hơi nước trên mặt đất bốc hơi hầu như không còn.

Trong không khí, tràn ngập mùi xăng cùng hương vị khô nóng, thật giống tâm trạng cậu lúc này.

- --------------------Editor: Mèo----------------------------------
Cần lắm một bạn beta.

Làm vì sở thích thôi nhé..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK