Mục lục
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết qua bao lâu, ba người mới dần dần thoát khỏi đàn tang thi đông nghịt, phía trước dần rộng ra.

Càng đi về trước, cảm giác quen thuộc càng mãnh liệt.

Sở Thiên có một loại dự cảm, có lẽ sẽ trông thấy người quen.

Ba người cuối cùng ra khỏi vòng tang thi, kế tiếp là vòng của bọn quái vật.

Toàn Hiểu Vũ căn bản không đành lòng ngẩng đầu nhìn đầu của chúng nó, tất cả đều là gương mặt của trẻ con. Cậu cúi đầu, gắt gao đi theo sau Sở Thiên.

Trông thấy ba người xuất hiện, bọn quái vật chủ động cho ba người một con đường.

Đi tiếp nữa, khi Toàn Hiểu Vũ nhớ đến bọn nhỏ ở Thự Quang, thì nghe Sở Thiên thở dài một hơi: “Đã lâu không gặp, thật là bất ngờ!” Nói xong, hắn cũng cười.

Toàn Hiểu Vũ lúc này mới ngẩng đầu, trong nháy mắt cậu rơi vào trong nỗi kinh ngạc. Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó im lặng.

“Các con, đã lâu không gặp. Thật không nghĩ tới sẽ gặp các con ở đây. Các con cũng đã trưởng thành rồi, sống cũng thật tốt, ta cảm thấy rất vui.” Người đàn ông vừa cười vừa nhìn họ, trong mắt tràn ngập từ ái.

Không hề thay đổi! Khí tràng của hắn, thần thái của hắn cũng không thay đổi! Vẫn như lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên vậy, toàn thân tràn trề khí chất trách trời thương dân!

Thậm chí, ánh mắt nhìn bọn họ cũng giống khi đó như đúc!

Vì cái gì! Vì cái gì lại là hắn! Sao có thể là hắn!

Ánh mắt của Toàn Hiểu Vũ trừng to, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh được.

“Chúng tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại ngài, đặc biệt là trong tình cảnh như vậy.” Sở Thiên cười, bộ dáng ôn hòa như ngày thường, hắn nhìn thoáng qua Toàn Hiểu Vũ đang khó tin, nói với người đàn ông: “Ngài biết không, cha xứ, em ấy từng nghĩ ngài đã chết, từng khổ sở một hồi.”

Cha xứ ngẩn người, hắn từng nghĩ tới phản ứng của ba người khi thấy hắn, phản ứng của Toàn Hiểu Vũ như hắn đã đoán, nhưng lại không nghĩ rằng Sở Thiên sẽ nói như vậy.

Bởi vì hắn đã chết, cho nên cảm thấy khổ sở sao? Thật là một đứa trẻ lương thiện. Cha xứ nhịn không được nhìn Toàn Hiểu Vũ nhiều thêm một cái.

“Đứa nhỏ lương thiện như vậy, làm sao có thể sống tới bây giờ?” Cha xứ nghi hoặc hỏi Sở Thiên.

Nghe nói như thế, Bạch Minh Hi rõ ràng có chút phẫn nộ rồi, mà trên mặt Sở Thiên là vẻ kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Ngài cho rằng, người lương thiện, không nên tồn tại sao? Bao gồm những đứa trẻ con thuần khiết?”

Từ khi mạt thế đến, sau khi hắn bày ra sự hùng mạnh của bản thân, đây là lần đầu tiên gặp phải loại người không coi ai ra gì như Sở Thiên, cậu ta vô cùng bình tĩnh hòa nhã thảo luận về vấn đề nhân tính với mình, cha xứ tức thì cảm thấy hứng thú.

Trước khi mạt thế đến, hắn từng nghiên cứu về “nhân tính”. Nhân loại là loài trời sinh ích kỷ, bất kể là theo đuổi “công bằng” hay “chính nghĩa”, điều đầu tiên nhất vẫn là lấy góc độ của “tôi” để tự hỏi.

Cho nên, có một cái gọi là “Sự đồng cảm”, vẫn như cũ lấy cái “tôi” làm trung tâm, lấy “tôi” làm điểm xuất phát, từ đó tiến hành nhận thức với sự vật.

Dưới tình huống con người là một trăm phần trăm theo chủ nghĩa vì bản thân, thì sao có cái gọi là “lương thiện” được sinh ra chứ?

Nó chỉ là một thứ khi con người giàu có sung túc bỏ ra bố thí, là cảm giác về sự ưu việt của việc đứng trên đỉnh cao đạo đức, là một điều giả dối do con người nguỵ tạo ra để che giấu bản chất thật bên trong.

Nếu như nói, quan điểm này ở trước mạt thế chỉ là giả dụ, thì sau mạt thế, mỗi một chuyện phát sinh trong một ngày, ở trong xã hội khắp nơi đều trình diễn một màn thảm kịch, đã nghiệm chứng tính đúng đắn của giả thiết.

Mà hắn, chính là người nghiệm chứng đồng thời cũng là người chứng kiến.

Cha xứ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sở Thiên, mà tán gẫu với Sở Thiên về giả thuyết này và luận chứng của nó, còn nghiêm túc hỏi Sở Thiên thấy thế nào.

Sở Thiên suy nghĩ một chút, mới nói: “Ngài biết ‘Con mèo của Schrödinger’* không? Nhân tính như một con mèo bị nhốt trong cái hộp vậy, một nửa tốt một nửa hỏng, ngài chỉ có thể mở cái hộp ra mới biết được, nhưng mà thời điểm ngài mở cái hộp ra, ngài không biết, nó vốn đã hỏng hay là vì khi ngài mở ra nó mới hỏng. Bởi vì cái hộp đã mở ra, ngài nhận được cái kết luận, liền khẳng định là chính xác sao?”

Cha xứ nghe vậy mạnh mẽ gật đầu: “Sau khi tôi mở cái hộp ra, cũng nghĩ như vậy.” Hắn tỏ vẻ tán thành với lời nói của Sở Thiên: “Cho nên tôi mới nghĩ, có một phương pháp nào khác, có thể dưới tình huống không mở cái hộp, biết được trạng thái bên trong hay không?”

“Và ngài đã tìm được rồi rồi sao?” Sở Thiên hỏi.

Cha xứ có chút tiếc nuối nói: “Còn chưa, nhưng tôi đang trên đường tìm.”

“Cho nên, ngài bắt đầu tìm tòi từ trên người của những đứa trẻ?” Sở Thiên lại hỏi.

Cha xứ gật đầu, vẻ mặt trang nghiêm thần thánh: “Đúng vậy. Con người dù sao vẫn cho rằng khi còn là trẻ thơ là khoảng thời gian thuần khiết nhất trong sáng nhất, cho nên linh hồn của bọn chúng cũng là thiêng liêng nhất. Vậy nên tôi bắt đầu từ giai đoạn này.”

Bạch Minh Hi phẫn nộ rồi, hắn nghe hiểu vấn đề bọn họ thảo luận, cũng nghe hiểu chuyện mà cha xứ cho rằng là thần thánh nhất nhưng thật chất là tàn ác nhất.

Hắn không chút che giấu sự giận dữ của mình, hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt từ ái thần thánh như xưa của cha xứ.

Ánh mắt Toàn Hiểu Vũ nhìn chằm chằm cha xứ cũng đủ loại cảm xúc phức tạp.

“Tôi đoán, ở thời điểm trước khi chúng tôi chết, ngài sẽ vui lòng kể chút chuyện cho chúng tôi nghe. Dù sao —” Sở Thiên chỉa chỉa phía sau: “Nơi đó cần chút thời gian mới kết thúc.”

Cha xứ dường như vẫn rất thích nói chuyện với Sở Thiên, hắn nhìn cũng không thèm nhìn phương hướng của căn cứ Lê Minh, mà có chút vui vẻ trả lời: “Chàng trai, ta thật sự rất tán thưởng cậu, nếu như khi ở thánh đường, ta phát hiện được chỗ đáng yêu của cậu thì tốt rồi.” Hắn hình như có một chút cảm khái, nhưng mà cuối cùng vẫn cứ mỉm cười nói: “Chuẩn bị tốt nghe chuyện xưa chưa? Các con của ta.”

“Đương nhiên.” Trong ba người, chỉ có Sở Thiên cười meo meo trả lời. Đồng thời, hắn lén lút lấy tay viết trong lòng bàn tay Toàn Hiểu Vũ ba chữ.

Hắn không dám dùng tinh thần lực, hắn cảm nhận được, đối phương nhất định hùng mạnh hơn hắn!

Vì thế thân thể Toàn Hiểu Vũ có chút cương cứng, không bao lâu, liền khôi phục bộ dáng vừa rồi. Chỉ là hắn lẫn luôn nắm chặt tay Sở Thiên, nhét một thứ gì đó vào.

Chuyện xưa của cha xứ bắt đầu, ba người tập trung lực chú ý nghe hắn kể, bên trong có bí mật không muốn để người biết ở trước và sau mạt thế.

Chuyện xưa là từ trước mạt thế bắt đầu.

Ở thật lâu trước kia, khi cha xứ chưa phải là cha xứ, là một nhà sinh vật học. Hắn có sự cuồng nhiệt đối với khoa học sinh mạng mà người ngoài không thể nào hiểu được.

Hắn ham thích và tìm tòi nghiên cứu hết thảy những điều liên quan đến sinh mạng. Dần dà lâu ngày, hắn chạm vào vùng cấm của thực nghiệm sinh mạng — thí nghiệm trên cơ thể người!

Con người, là sinh vật tối cao trên địa cầu hiện nay, cơ thể con người vô cùng phức tạp và tinh vi, ẩn chứa bí mật vô cùng vô tận.

Nhưng mà, muốn tìm tòi những bí mật này, sẽ có vô số đối tượng để nghiên cứu, cần phải có thực thể để thí nghiệm. Nhưng mà, bất kể ở quốc gia nào, bất kể là đạo đức hay pháp luật, loại thí nghiệm như vậy đều bị nghiêm khắc cấm đoán!

Cha xứ mặc kệ những điều này, sinh mạng và ý nghĩa của thương xót đều là vì khoa học tồn tại, chỉ có khai quật ra bí mật mới khiến cho sinh mạng có ý nghĩa tồn tại. Hắn kiên định cho rằng như thế.

Nhưng mà vô ích, vô số tưởng tượng của hắn đều bị bác bỏ, vô số luận đề của hắn bởi vì không có số liệu nghiên cứu xác thực mà chỉ có thể trở thành giả thiết buồn cười.......

Nghiên cứu khoa học của hắn, không thể tiếp tục! Bởi vì hắn không thể đi vào thí nghiệm, không thể có được số liệu thực tế.

Không còn nghiên cứu khoa học, cuộc đời của hắn liền biến thành vô nghĩa! Sự tồn tại của hắn trở nên không còn quan trọng! Không thể như vậy, tuyệt đối không thể như vậy!

Cho nên, hắn chuyển nghiên cứu từ sáng vào tối, hắn ra tay thu nhận nhiều người.

Người lang thang, trẻ con lạc đường, phụ nữ đơn thân, người già cô đơn..... Những người này, trở thành vật thí nghiệm đầu tiên của hắn.

Khi làm việc này, hắn phát hiện, mình không chỉ có thiên phú ở khoa học, hắn còn có thiên phú ở việc làm tội phạm!

Hắn đem hết thảy làm vô cùng sạch sẽ, thậm chí thường xuyên chuyển nhà đổi nơi ở, mười năm trôi qua, các nơi đều có lan truyền về một sát thủ liên hoàn, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không bị phát hiện.

Trốn tránh nhiều năm như vậy, nghiên cứu của hắn cũng có được kết quả mang tính đột phá, bởi vậy hắn càng thêm chắc chắn, việc mình làm là hết sức đúng đắn, đợi khi hắn hoàn toàn thành công, nhân loại sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nhưng mà khi dân cư mất tích càng lúc càng nhiều, cảnh sát càng ngày càng để ý hắn, cha xứ bèn từ nước ngoài trở về nước, về tới S thị, lấy thân phận tu sĩ đi vào thánh đường lớn nhất S thị.

Lấy thiên phú của hắn, rất nhanh đã biến nơi đó trở thành một lãnh địa mà hắn nắm chắc toàn quyền trong tay.

Vì thế, cha xứ sau khi ẩn núp một thời gian lại bắt đầu rục rịch.

Thánh đường vốn có một tầng hầm ngầm, hắn bắt đầu trộm cải biến nơi đó, rồi bắt đầu nghiên cứu mới.

Thánh đường sẽ tiếp đãi rất nhiều người, sẽ có rất nhiều người đến xưng tội, sẽ có rất nhiều người đến để nói ra tội ác và dục vọng tận đáy lòng.

Khi bọn họ kể, sẽ để lộ một lượng lớn thông tin. Bởi vậy sẽ càng tiện cho cha xứ lựa chọn mục tiêu.

Hết thảy vô cùng thuận lợi, hết thảy đều tiến hành theo từng bước mà cha xứ vạch ra.

Mãi đến khi trận tai họa thình lình xảy ra! Toàn bộ thế giới trở tay không kịp. Thế giới hỗn loạn, nhân loại hỗn loạn, S thị hỗn loạn.

Mỗi quy tắc trật tự vốn có hết thảy đều bị tai họa đánh tan!

Từ lúc cha xứ tỉnh dậy trong cơn hôn mê, hắn cho rằng giây phút đó, hắn thật sự đã bị thần tác động! Thần nói cho hắn, thế giới mới đã xuất hiện, thần ban cho hắn sức mạnh mới, nguyện vọng của hắn được nâng lên một tầm cao mới!

Trận tai hoạ này, trong mắt cha xứ là vô cùng tuyệt vời.

Hắn không cần phải cẩn thận lựa chọn mục tiêu nữa, đầy đất đều là vật phẩm thí nghiệm!

Hắn có được sức mạnh to lớn, thần đang chỉ dẫn hắn, thành lập một thế giới hoàn toàn mới.

Vốn, hắn ở trong thánh đường, tích cực thu nhận những con mồi dâng tận cửa, con mồi chui đầu vào lưới càng ngày càng nhiều, hắn trở nên càng ngày càng xoi mói chất lượng của con mồi.

Chậm rãi, hắn còn phát hiện, nhân tính thứ này, còn thú vị hơn cơ thể nhân loại nhiều, vì thế, hắn bèn nghĩ ra một trò thí nghiệm mới.

Ví dụ, đem người ngu thiện như Tạ Minh Hiên và người giả nhân giả nghĩa như Lôi Sư, còn có quân nhân Âu Dương Cảnh thiết huyết cùng với Tiêu Tử Nhiên điển hình của chủ nghĩ ích kỷ cùng ném vào đàn tang thi bọn họ sẽ xuất hiện loại phản ứng gì?

Nghĩ đến thôi cũng khiến mọi tế bào trong người hắn trở nên điên cuồng!

Hắn của khi đó đã có thể thao túng tang thi chấp hành ý nghĩ của bản thân. Cho nên hắn còn vì mọi người xây dựng một cái rồi lại một cái tình cảnh trông như bẩy rập.

Không thể không công nhận, nhóm người của Toàn Hiểu Vũ, là nhóm người có tố chất tốt nhất ở mọi phương diện mà hắn từng thu lưu, cho nên, dù cho hắn gây đủ loại sức ép, sức sinh tồn của nhóm người này vẫn cực cao.

Toàn Hiểu Vũ từng khuyên bảo hắn rời đi, đó là một cái ngoài ý muốn! Mạt thế về sau, từ khi hắn bắt đầu thu nhận người cần giúp đỡ tới nay, lần đầu tiên có người suy nghĩ vì sự an toàn của hắn.

Nhưng mà, khi đó, suy nghĩ trong đầu hắn chính là, người như vậy, chỉ sợ là sống không được bao lâu. Không nghĩ tới, hôm nay vẫn còn có thể nhìn thấy Toàn Hiểu Vũ, hơn nữa tư thế còn càng ngày càng mạnh mẽ, đứng ngay ở trước mặt hắn. Đây hoàn toàn là một cái ngoài ý muốn!

Toàn Hiểu Vũ đã cho cuộc đời của hắn hai cái ngoài ý muốn.

Thực ra, thời điểm Toàn Hiểu Vũ cảnh cáo hắn, hắn từ sớm đã cảm nhận được mối nguy, và đã bắt đầu chuẩn bị rời khỏi. Cho nên, khi Toàn Hiểu Vũ bọn họ còn đang trì hoãn bởi đủ loại tang thi triều vân vân, hắn đã mang theo số liệu, vật thí nghiệm và mấy người trợ thủ của hắn đi tới J thị.

Sức mạnh cường đại đã cho hắn rất nhiều lợi thế. Ví dụ như, vật phẩm thí nghiệm thành công có sức chiến đấu cao, lượng lớn số liệu, lợi dụng tiện lợi của dị năng thu thập lượng lớn vật tư và vật phẩm có ích trên người đủ loại “con mồi” mà hắn bắt.

Hắn am hiểu nhất là nhân tính, mà cao tầng J thị là dạng lòng tham không đáy. Hắn rất thuận lợi cắm rễ ở nơi này, hắn có đủ vốn đi đàm phán với cái gọi là cao tầng, chính trị gia.

Con mồi bắt được, trở thành quang minh chính đại. Chính trị gia ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, nhóm chủ quan, đem một đám trẻ con cuồn cuộn không dứt dâng lên cho hắn làm thí nghiệm.

Hết thảy không cần tốn nhiều sức.

HẾT CHƯƠNG 144

Chú giải:

“Con mèo của Schrödinger” hay “con mèo lượng tử” là khái niệm mô phỏng về vật lý lượng tử dưới một góc nhìn “đời thường” hơn, ở đây con mèo được coi như một hạt cơ bản trong môi trường vật lý lượng tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK