Hơn nữa Lôi Sư nhân vật số hai của bọn họ cũng là một nhân vật mà Tiêu Tử Nhiên cứ hễ nghĩ đến liền cảm thấy nhức đầu.
Không phải bởi vì bọn họ có bao nhiêu lợi hại, mà nên nói như thế nào nhỉ, người này tựa như một con gián đáng ghét vậy, một con gián đáng ghét trốn trong nhà của bạn vậy, bình thường không nhìn thấy nó, giống như rất vô hại, ở thời khắc mấu chốt lại nhảy ra làm loạn, nhưng mà bạn lại tìm không ra cách đặc biệt để đập chết nó.
Cho nên, đối với Lôi Sư, Tiêu Tử Nhiên cơ bản là có cảm giác như vậy.
Dẫn đến thái độ của Tiêu Tử Nhiên đối với căn cứ Thiên Trạch trước sau như một hờ hững lạnh nhạt mang theo đề phòng, bạn không chọc giận tôi, tôi coi như bạn là không khí, nếu bạn chọc đến tôi, không chút khách khí hung hăng đánh đá.
Trước mắt, căn cứ Thiên Trạch trừ bỏ đối với căn cứ Thự Quang có nhiều lần tìm hiểu ra, trái lại chưa có động thái gì. Dù vậy, cũng đủ làm cho Tiêu Tử Nhiên ghê tởm một trận, cho nên hắn căn bản không muốn nhắc tới căn cứ Thiên Trạch, những chuyện liên quan đến căn cứ đó, đều do Âu Dương Cảnh nói.
Trừ lần đó ra, những căn cứ nhỏ khác, đều có phái người đến trao đổi vật tư, đều được căn cứ Thự Quang đối đãi như bạn bè hữu nghị.
Nghe xong tin tức của địch, Sở Thiên cũng nhịn không được thổn thức, cảm khái giống như Âu Dương Cảnh, mấy con ruồi bọ thật đúng là sống dai mà! Không biết ông trời nghĩ như thế nào nữa!
Xét thấy tất cả mọi người không muốn nói chuyện của căn cứ Thiên Trạch, vì thế đề tài trở về dung dịch cô đặc.
Cơ chế dùng tinh hạch làm khen thưởng và lưu thông chính thức khởi động, tinh hạch sau khi được tinh lọc, đem làm phần thưởng của các hạng mục thi thố, phân phát đến tay các dị năng giả bên dưới.
Cách thức sử dụng tinh hạch được công khai, nhưng mà tinh hạch đòi hỏi tinh lọc và phương pháp tinh lọc này là bí mật nằm trong tay nhóm cao tầng của căn cứ Thự Quang.
Sau khi mở rộng sử dụng tinh hạch đã thần tốc đề thăng thực lực của dị năng giả trong căn cứ Thự Quang.
Cùng lúc đó, căn cứ Thự Quang cũng thả ra một nhóm vật tư, để xúc tiến lưu thông tinh hạch.
Những điều lệ này từ sớm đã được vạch ra, Tiêu Tử Nhiên chỉ đang chờ thời cơ để đẩy lên mà thôi.
Dưới đề nghị của Sở Thiên, toàn bộ đội viên gốc đều đổi sang dùng dung dịch cô đặc thay thế tinh hạch, sau đó, Tiêu Tử Nhiên sẽ tìm từ ngữ thích hợp, trên cơ sở không để lộ dung dịch cô đặc, thuyết minh tình huống đối với đội viên cao tầng.
Ngoài ra chính là dị năng được khai phá, trong đội viên gốc, còn có vài người thường, sau khi Sở Thiên ước đàm với bọn họ, bọn họ có thể tự nguyện tiến hành thử nghiệm khai phá dị năng.
Nếu như đúng như lời Sở Thiên nói, dị năng khai phá có thể đạt đến trăm phần trăm, ngày sau còn có thể mở rộng quy mô dị năng giả.
Tiếp nữa chính là một số vấn đề chi tiết nhỏ. Ba người tụ lại cùng một chỗ thì chính là một thời gian dài thảo luận.
Đón nhận Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ trở về xong, mọi người cũng là ai về chỗ nấy, có điều, hiện tại là thời kỳ bồng bột phát triển của căn cứ Thự Quang, chỗ nào cũng đều có không ít người.
Ngay cả Bạch Minh Hi còn chưa nói Toàn Hiểu Vũ được bao nhiêu câu đã bị sự vụ quấn thân, bị người khác lôi đi.
Toàn Hiểu Vũ và Lí Nam đi vào sân huấn luyện, đầu tiên nhìn thấy trước nhất chính là Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng đã lớn như hổ, chúng nó ở giữa sân huấn luyện đi qua đi lại, một hồi quậy chỗ này, một hồi cọ cọ chỗ kia, nhóm dị năng giả đang huấn luyện đều dành cho chúng nó sự khoan dung và nuông chiều cực độ.
Hiện tại chúng nó cứ như hai con mèo lớn được nuôi trong nhà vậy, kiêu ngạo mà vô hại.
Hai chúng nó đang nằm phơi mình giữa sân, đột nhiên nhìn thấy Lí Nam, lập tức chạy nhanh qua đây.
“Chúng nó vừa to vừa lớn hơn trước kia nhiều nha!” Toàn Hiểu Vũ cảm khái: “Nhưng mà vẫn béo như vậy.”
Bọn nó đang điên cuồng muốn chạy tới bên cạnh làm nũng, đột nhiên nghe thấy Toàn Hiểu Vũ nói “béo” liền lập tức dừng bước, đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm Toàn Hiểu Vũ.
Ban đầu ánh mắt chúng nó có chút mê man, cẩn thận hít hít cái mũi, khi nhìn Toàn Hiểu Vũ lần nữa, ánh mắt đã biến thành cao hứng bừng bừng.
Bốn tháng không gặp, chúng nó thiếu chút nữa không nhận ra Toàn Hiểu Vũ, may mà chúng nó còn nhớ rõ mùi hương quen thuộc. Ngày trước, trên người Toàn Hiểu Vũ có thể lấy ra rất nhiều thức ăn.
Vì thế hai tên cật hóa này, lập tức đem mục tiêu từ Lí Nam đổi thành Toàn Hiểu Vũ.
Ngay lúc chúng nó sắp đè bẹp Toàn Hiểu Vũ, Tạ Minh Hiên lại đột nhiên rống lên một tiếng liền xông ra ngoài.
Đừng nhìn Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng béo, phản ứng lại cực nhanh, xoay người một cái tránh né, rồi nhanh chóng phản công.
Nháy mắt, một người hai thú liền lao vào đánh nhau bất phân thắng bại.
Lại nói tiếp, Tạ Minh Hiên vẫn luôn lấy dị thú làm thức ăn, trơ mắt nhìn hai con dị thú sống sờ sờ ngay trước mắt, còn làm ra động tác công kích Toàn Hiểu Vũ, hắn đương nhiên là không chịu.
Mà Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng từ nhỏ đã đi theo đoàn dị năng giả đi săn bắt khắp nơi, quả thực rất được cưng, tuy rằng cũng đánh dị thú, nhưng giết chết phần lớn vẫn là tang thi, chúng nó đối với sự tồn tại của tang thi cực kỳ mẫn cảm.
Trước đó chính bởi vì sự tồn tại của Tạ Minh Hiên khiến cho chúng nó trong nhất thời không nhận ra Toàn Hiểu Vũ.
Song phương một trận chiến này quả thực như nước với lửa khiến Toàn Hiểu Vũ và Lí Nam lo lắng không thôi.
Bất kể bên nào bị tổn thương đều không phải là thứ mà bọn họ muốn nhìn thấy.
“Dừng tay!” Hai người không hẹn mà cùng nhau hô to.
Nhưng mà bên kia đang chiến đấu hăng say, sao có thể chịu nghe lời, hai người không có cách nào chỉ có thể xông lên, Toàn Hiểu Vũ mạnh mẽ gia nhập chiến cuộc đem song phương tách ra.
Hai bên cũng không dám thương tổn Toàn Hiểu Vũ, vì thế chiến đấu chỉ có thể ngừng lại.
Thừa dịp khoảng không này Lí Nam cũng đánh tới, mỗi tay một đứa tóm lấy cái gáy của Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng nói: “Không được đánh nhau! Hắn không phải kẻ địch!”
Lời của Lí Nam, Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng hoàn toàn có thể nghe hiểu, tuy rằng không phục, nhưng vẫn hướng Tạ Minh Hiên uy hiếp gãi gãi móng vuốt, cuối cùng đình chỉ công kích.
Sau khi đánh gãy cuộc chiến, Toàn Hiểu Vũ cũng phóng qua đập Tạ Minh Hiên đang nóng nảy một cái: “Chúng nó không phải con mồi! Không được làm tổn thương chúng nó!”
Giọng nói nghiêm khắc hiếm thấy, tuy rằng thành công khiến Tạ Minh Hiên ngừng công kích, nhưng mà Tạ Minh Hiên lại tủi thân. Chỉ số thông minh của hắn hiện tại chỉ tương đương với một đứa nhỏ ba bốn tuổi, vừa rồi hắn rõ ràng phải đi bảo vệ Toàn Hiểu Vũ, nhưng mà lại bị mắng.
Tang thi sẽ không khóc, nhưng mà bản năng còn sót lại trong trí nhớ con người khiến hắn ‘ô ô’ lên, giống như tiếng khóc thút thít vậy.
Toàn Hiểu Vũ hết cách, cũng hiểu mình vừa rồi quá nghiêm khắc, quên mất Tạ Minh Hiên hiện tại chẳng qua là một đứa nhỏ, chỉ đành cố gắng an ủi hắn.
Sân huấn luyện hiện tại cứ như bùng nổ vậy, một màn này, hấp dẫn ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tất cả mọi người không biết cái tên quái nhân toàn thân bọc kín kia tại sao lại đánh nhau với hai chiến sủng, nhưng sau khi hắn bị ngăn cản, lại ‘ô ô’ khóc lớn.
Từ âm thanh và thân hình phán đoán, quái nhân này là một người đàn ông, nhưng mà ̣, một người đàn ông, không biết vì nguyên nhân gì mà ở nơi đông người ô ô khóc lớn, quả thật rất khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Toàn Hiểu Vũ nhanh chóng đem Tạ Minh Hiên đẩy ra phía sau, để tránh bị người ta phát hiện thân phận thật, xem ra, chuyện đi tham quan sân huấn luyện phải để ngày khác.
Mới vừa xoay người lại, Toàn Hiểu Vũ liền đụng phải một đám nhóc lấy Liên Băng Băng cầm đầu.
Ánh mắt của bọn nhỏ, đều không ngoại lệ dừng trên người Tạ Minh Hiên.
“Đi theo tôi.” Liên Băng Băng nhìn thoáng qua Tạ Minh Hiên, lại nhìn thoáng qua Toàn Hiểu Vũ sau đó nói.
Toàn Hiểu Vũ biết những đứa nhỏ này, cậu còn cho chúng nó uống nước trong không gian.
Tình huống trước mắt, Toàn Hiểu Vũ đành phải gật đầu, đi theo cô gái vào một căn phòng bên trong sân huấn luyện.
“Nơi này được xây dựng chỉ dành riêng cho chúng tôi, chuyên dụng, sẽ không có người khác đến.” Liên Băng Băng thản nhiên giải thích.
Toàn Hiểu Vũ gật đầu thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi cắt đứt tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của đám người ở bên ngoài, cậu cảm thấy tốt hơn nhiều.
Tạ Minh Hiên cũng không khóc, tò mò nhìn một đám nhóc con, nhe răng trợn mắt.
“Hắn không phải con người.” Liên Băng Băng nhìn chằm chằm Tạ Minh Hiên vài giây, sau đó khẳng định nói.
Toàn Hiểu Vũ có một chút xấu hổ, Liên Băng Băng nói căn bản là khẳng định mà không phải câu nghi vấn, bị một đứa nhỏ liếc mắt nhìn thấu, lại không thể không gật đầu thừa nhận, quả thật rất xấu hổ!
Lúc này, Lí Nam trấn an xong hai tên cật hóa kia, cũng chạy vào, hắn vốn là khách quen ở đây, ngựa quen đường cũ.
“Anh ngay cả nói dối cũng không biết, thật không xong.” Liên Băng Băng mặt không chút thay đổi nhìn Toàn Hiểu Vũ, phán xét nói.
Lí Nam lúc này vừa lúc chạy đến bên cạnh Toàn Hiểu Vũ, nghe thấy những lời này, lập tức giải thích: “Anh ấy chỉ là không muốn lừa dối mọi người.”
Thực ra Liên Băng Băng có vô số lí do thoái thác có thể phản bác hắn nhưng là nàng nhìn Lí Nam một cái rồi không dây dưa vấn đề này nữa, mà nhìn vào hai mắt của Toàn Hiểu Vũ nói: “Yên tâm đi, hắn không phải con người, chúng tôi cũng không phải.”
Toàn Hiểu Vũ ngẩn ra, mà Lí Nam lại lập tức hiểu được nàng đang nói cái gì, lập tức vội vàng đáp lại: “Mọi người phải! Mọi người vẫn luôn phải! Những kẻ đã làm ra những thí nghiệm dơ bẩn và mua bán người, bọn họ mới không xứng là người!”
Cô gái cười cười với Lí Nam, nàng thích bộ dạng hắn vội vàng biện giải vì mình, tấm lòng son mà mọi người hay nói, nàng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy trên người Lí Nam.
“Trên lý thuyết mà nói, trên người chúng tôi có gen của tang thi và dị thú, đã không phải là con người thuần túy. Ở trong suy đoán của tôi, chúng tôi sẽ rất có thể bởi vì lí do này mà mất đi năng lực sinh sản, mặc dù có thể sinh dục hậu đại, nhưng không biết sẽ sinh ra loại quái vật gì.” Cô gái bình tĩnh giải thích, nàng cũng không có mang theo bất kỳ cảm xúc gì, hình như đang nghiêm túc phổ cập khoa học, mà không phải đang nói về mình.
“Bạn nhỏ, em nghĩ như vậy, có chút nguy hiểm nha.”
Lúc này, cửa lớn phòng huấn luyện lại một lần nữa bị mở ra, ba người sóng vai bước vào.
Người nói chuyện chính là Sở Thiên đã bàn bạc xong công việc bị Tiêu Tử Nhiên và Âu Dương Cảnh lôi tới sân huấn luyện.