Mục lục
Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, ngay cả tiếng gặm thức ăn phía sau cũng ngưng lại. Nhóm tang thi lại bắt đầu áp sát hướng bên này.

Tiêu Tử Nhiên nhất thời cảm thấy được áp lực như núi, da đầu run lên.

Toàn Hiểu Vũ dần dần tỉnh lại, ánh mắt từ mê man rồi thanh tỉnh.

Cậu trợn mắt nhìn Tiêu Tử Nhiên câu đầu tiên nói chính là: “Sở Thiên đâu?”

Tiêu Tử Nhiên cười khổ một tiếng, hắn nào biết Sở Thiên ở đâu, rõ ràng Sở Thiên đi cùng Toàn Hiểu Vũ mà.

Bất quá nhìn bộ dáng Toàn Hiểu Vũ, đại khái là bị tách khỏi bọn họ, cuối cùng tìm về trung tâm thương mại, nhưng mà, ba người khác không trở về.

“Cậu trước đừng hỏi Sở Thiên. Cậu nhìn tình hình trước mắt đi.”

Toàn Hiểu Vũ lúc này mới ngồi dậy thấy rõ tình huống trước mắt — Cậu và Tiêu Tử Nhiên bị một đám tang thi vây quanh, nhưng mà, nhóm tang thi chỉ là như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hai người, không có trực tiếp công kích.

“Hơ hơ.... Hơ Hơ....” Trông thấy Toàn Hiểu Vũ ngồi dậy, Tạ Minh Hiên vẫn che trước mặt hai người hưng phấn la lên, hắn đập chân vỗ tay, phát ra tiếng “hơ hơ”, vui vẻ như một đứa trẻ vậy — Nếu như bỏ qua ngoại hình tang thi rất dọa người kia!

“Tạ..... Luật sư Tạ?!” Nhìn kỹ, Toàn Hiểu Vũ cũng lập tức nhận ra Tạ Minh Hiên, giờ phút này kinh ngạc không thôi.

Khác với lần trước khi Tiêu Tử Nhiên bọn họ gọi tên của hắn, Tạ Minh Hiên hiển nhiên đối với việc Toàn Hiểu Vũ gọi tên hắn có vẻ vô cùng nhạy cảm.

“Bảo..... Bảo vệ....” Trong miệng Tạ Minh Hiên phát ra mấy mấy từ mơ hồ rồi lại chìa tay về phía Toàn Hiểu Vũ.

Toàn Hiểu Vũ hãy còn trừng mắt không phản ứng kịp, cậu cho rằng Tạ Minh Hiên có thể đã chết, thậm chí vì loại khả năng này mà từng cảm thấy áy náy, nhưng cậu tuyệt đối không thể ngờ được, Tạ Minh Hiên lại lấy hình thức như vậy xuất hiện lần nữa.

Tiêu Tử Nhiên bất đắc dĩ, thấy Toàn Hiểu Vũ đối với cánh tay chìa ra của Tạ Minh Hiên không có phản ứng,vẫn theo thói quen giúp Toàn Hiểu Vũ ngăn cản một cái, dù sao đó cũng là tang thi!

Tạ Minh Hiên lập tức phẫn nộ, hiện tại Toàn Hiểu Vũ không ở trong lòng, hắn giống như không còn băn khoăn gì nữa, móng vuốt sắc bén cứ thế hung hăng hướng đầu của Tiêu Tử Nhiên cào tới.

Tiêu Tử Nhiên hiển nhiên cũng không nghĩ tới hắn có thể nói đánh liền đánh, bất ngờ không kịp phòng ngự cư nhiên không thể tránh được.

“Dừng tay! “Toàn Hiểu Vũ quát một tiếng, cậu cũng không ngờ rằng Tạ Minh Hiên lại đột nhiên ra tay, đưa tay sờ một cái, lại phát hiện thanh kiếm luôn mang theo kia đã không còn bên người nữa, nhất thời căng thẳng vô cùng.

Vốn hai người ai cũng không trông cậy vào một câu “Dừng tay” này có thể ngăn cản tang thi, dù sao bọn họ cũng không phải là Ngữ Ngưng, tuy rằng Ngữ Ngưng cũng cần phải thông qua tinh thần lực mới có thể câu thông, nhưng hiện tại Sở Thiên không ở đây, hai người cũng không phải dị năng giả tinh thần hệ.

Nhưng mà chính vào lúc này, Tạ Minh Hiên dường như nghe hiểu, cũng lập tức ngừng tay, trên mặt thoạt nhìn như là chịu uất ức, đôi mắt đen nghịt nhìn thẳng vào Toàn Hiểu Vũ.

Toàn Hiểu Vũ và Tiêu Tử Nhiên nhìn đối phương, Tiêu Tử Nhiên gật gật đầu nhìn Toàn Hiểu Vũ, Toàn Hiểu Vũ lúc này mới thử nói một câu với Tạ Minh Hiên: “Anh lại đây, không được đánh người.”

Tạ Minh Hiên cư nhiên gật gật đầu, hướng Toàn Hiểu Vũ đi tới, lần thứ hai chìa tay ra.

Lúc này đây, Tiêu Tử Nhiên không ngăn cản, Toàn Hiểu Vũ cũng không trốn.

Tạ Minh Hiên chìa tay ra cẩn thận vỗ nhẹ đầu Toàn Hiểu Vũ, tựa như một người trưởng bối vậy. Sau đó thu tay về, lại giống như một đứa nhỏ vỗ vỗ tay.

Toàn Hiểu Vũ chỉ cảm thấy hai mắt nóng lên, áy náy chôn giấu trong lòng thật lâu lại dũng mãnh phun trào: “Thực xin lỗi.” Thực xin lỗi đã bỏ rơi anh, mặc dù biết anh có lẽ sẽ chết, nhưng lại không chịu ra tay cứu giúp, thực xin lỗi!

Bất kể trong lòng áy náy ra sao, có bao nhiêu lời muốn nói nhưng khi ra khỏi miệng thì chỉ còn ba chữ kia mà thôi.

“Vừa nãy là hắn đã cứu chúng ta.” Tiêu Tử Nhiên chỉ chỉ phía sau nói với Toàn Hiểu Vũ: “Hơn một trăm quái vật, toàn bộ bị chúng nó ăn sạch.”

Vì thế Tiêu Tử Nhiên tiếp tục đem sự việc sau khi Toàn Hiểu Vũ hôn mê sơ lược nói lại một lần.

Sau đó nêu ra vấn đề cần bàn bạc nói: “Chúng ta vẫn là nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, bị một đám tang thi vây quanh, nói sao cũng cảm thấy mình như cá nằm trên thớt.”

Toàn Hiểu Vũ lôi kéo Tiêu Tử Nhiên đứng lên, đi lên trước một bước nói với Tạ Minh Hiên: “Bọn tôi có thể đi chưa?”

Cũng không biết Tạ Minh Hiên hiểu hay không hiểu ý của cậu, nhưng mà hắn vẫn gật đầu.

Toàn Hiểu Vũ, Tiêu Tử Nhiên lại đi thêm vài bước, Tạ Minh Hiên cũng không có ngăn cản, vì thế hai người đi nhanh thêm.

Đi được vài mét, Toàn Hiểu Vũ vẫn nhịn không được quay đầu lại, có chút không đành lòng khi bỏ rơi Tạ Minh Hiên một lần nữa.

Kết quả vừa quay đầu liền thấy Tạ Minh Hiên đi theo phía sau bọn họ, theo đuôi rất sát, mà đàn tang thi phía sau Tạ Minh Hiên cũng đi theo nốt.

Hai người xem như hiểu được ý tứ của Tạ Minh Hiên.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau.

“Hắn hình như muốn theo tôi, nếu không thì anh đi trước đi.” Toàn Hiểu Vũ nói với Tiêu Tử Nhiên.

Tiêu Tử Nhiên chống cằm suy nghĩ, sau đó nói: “Cậu có từng nghĩ tới, mang hắn ta theo không?”

“Cái gì?” Toàn Hiểu Vũ cho rằng bản thân nghe lầm: “Hắn..... Hắn hiện tại là tang thi!” Lúc trước khi Tạ Minh Hiên vẫn còn là người, đoàn đội đã không muốn nhận hắn, huống chi hiện tại hắn là một tang thi...

“Đúng! Chính bởi vì hắn là một tang thi!” Tiêu Tử Nhiên giờ phút này trong ánh mắt lóe sáng hưng phấn cực kỳ, nhìn hắn bây giờ cứ như tên bác sĩ biến thái trong lần đầu gặp gỡ: “Hắn nghe lời cậu nói, có hắn ở đây, chúng ta có thể ngăn chặn công kích của tang thi. Cậu xem, hắn hoàn toàn có thể khống chế đàn tang thi, còn mạnh hơn Ngữ Ngưng rất nhiều.”

Tiêu Tử Nhiên không hổ là người lãnh đạo, sau khi phát hiện Tạ Minh Hiên có thể nghe hiểu hơn nữa chỉ nghe Toàn Hiểu Vũ, trong đầu lập tức có ý tưởng kỳ lạ.

Toàn Hiểu Vũ nghĩ nghĩ gật gật đầu, trải qua chuyện của Ngữ Ngưng, cậu cũng cảm thấy tang thi cao cấp chưa hẳn hoàn toàn là một xác chết không có sinh mạng và tình cảm.

“Nhưng mà, hắn ăn cái gì?” Đưa ra nghi vấn, đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng.

“Dị thú. Tôi thấy dị thú ăn tang thi, tang thi cũng ăn dị thú.” Tiêu Tử Nhiên vẫn hưng phấn, một ý tưởng bảo vệ hình thành trong đầu hắn.

“Được rồi.” Tên bác sĩ sa vào trạng thái điên cuồng lại hưng phấn tuy rằng đã lâu không thấy nhưng Toàn Hiểu Vũ vẫn vô cùng quen thuộc.

Cậu không tiếp tục nói nữa, mà dè dặt dắt tay Tạ Minh Hiên hỏi: “Anh nguyện ý đi cùng chúng tôi không?”

Tạ Minh Hiên hiển nhiên đối với hành động của Toàn Hiểu Vũ cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn cũng cẩn thận thu hồi móng vuốt sắc bén của mình, gật đầu với Toàn Hiểu Vũ.

“Được.” Toàn Hiểu Vũ cười cười với hắn, sau đó chỉ chỉ phía sau: “Nhưng mà chúng nó không thể đi theo.”

Nghe vậy, trong miệng Tạ Minh Hiên lập tức phát ra một tiếng thét dài, đàn tang thi kia lập tức dừng bước.

Nửa giờ sau.

Ngoài thành là một mảnh đất khô cằn.

Có đủ loại thịt vụn và vết máu biến thành màu đen loang lổ khắp nơi.

Nhưng mà trừ bỏ những dấu vết này ra, giờ phút này ngoài thành phá lệ  yên tĩnh, giống như tai họa và chiến tranh đã rời khỏi nơi này rất xa rất xa.

Phía chân trời lộ ra những tia sáng bình minh rực rỡ, trời cũng sắp sáng rồi.

Âu Dương Cảnh mang theo nhóm đồng đội đã ở chỗ này chờ rất lâu rồi.

Những con dị thú và tang thi đều biến mất, nơi này thoạt nhìn vô cùng an toàn, nhưng mà ̣bọn họ cũng không thể rời đi, bởi vì đội trưởng của bọn họ còn đang giằng co với đàn tang thi.

“Thế này đi, các người trước đi lên Bắc. Tả Lực, Lão Ô, hai người dẫn đội đi, tôi vào thành tìm đội trưởng Tiêu và Hiểu Vũ.” Âu Dương Cảnh hung hăng nện nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, đưa ra quyết định.

Thời gian giao hẹn đã tới rồi, Tiêu Tử Nhiên vẫn không xuất hiện, hắn nhất định phải vào trong tìm.

“Không được, Tiêu lãnh đạo là cấp trên của tôi, người cần đi tìm anh ấy là tôi mới phải.” Lão Ô vào lúc này lại phản đối.

Trong lúc nhất thời, hai người lại tranh chấp với nhau.

Giữa lúc căng thẳng đột nhiên có ba thân người, chầm chậm tiến vào tầm mắt của bọn họ.

“Cẩn thận đề phòng, phát hiện có gì khác thường lập tức công kích.” Âu Dương Cảnh phản ứng rất nhanh, dưới tình huống địch ta không rõ, lập tức hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu.

“Âu Dương Cảnh, là bọn tôi!”

Cách nơi này khá xa, tiếng của Tiêu Tử Nhiên truyền đến. Đội của hắn, hắn hiểu nhất, nếu đoán không sai thì lúc này bọn họ nhất định đang đề phòng.

Nghe thấy tiếng của Tiêu Tử Nhiên, mọi người hết sức vui mừng.

Rất nhanh, Toàn Hiểu Vũ mang theo Tiêu Tử Nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, cậu ta là tốc độ dị năng giả, tất cả mọi người đều biết.

Mọi người cao hứng hoan hô, ôm chằm lấy nhau, mãi đến khi Tiêu Tử Nhiên trở về, bọn họ mới chính thức cảm thấy thoát nạn.

Âu Dương Cảnh vui mừng vỗ bả vai Toàn Hiểu Vũ:  “Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi! Sở Thiên bọn họ đâu?”

Vấn đề này hỏi ra, mọi người đang vui mừng đột nhiên im lặng, trên mặt Toàn Hiểu Vũ cũng xuất hiện một chút ảm đạm.

Âu Dương Cảnh ý thức được, tự mình nói sai.

Sở Thiên là một trong những nhân vật trung tâm của đội này, không thể trở lại đội, kia khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.

Huống hồ Toàn Hiểu Vũ thân là người yêu của Sở Thiên đã trở về mà Sở Thiên cuối cùng cũng không có xuất hiện, đã là đáp án cho câu hỏi.

Mọi người trầm mặc không ai dám phát ra âm thanh.

“Không có việc gì, anh ấy nhất định không có việc gì. Anh ấy có thể chỉ đang trốn ở đâu đó chờ tôi đi tìm mà thôi.” Giọng nói của Toàn Hiểu Vũ khàn khàn, nhưng vô cùng kiên định.

Tóm lại, lúc cậu xảy ra chuyện, bọn họ bốn người đều ở đấy, Tiểu Bạch và Tiểu Nam đều bình an vô sự, cậu tìm kiếm nơi xảy ra chuyện, căn bản không có xương cốt của con người.

Cho nên, Sở Thiên khẳng định không có việc gì! Toàn Hiểu Vũ sau khi phát điên xong lại lần nữa tỉnh táo.

Không ai nói tiếp, càng không ai dám đi hỏi Bạch Minh Hi và Lí Nam đâu cả.

Lúc này đây, đội ngũ của bọn họ đã mất rất nhiều đội viên. Một trận chiến gian nan và tuyệt vọng, người rời khỏi đội, có bao nhiêu phần trăm sống sót chứ?

“Chúng ta thừa dịp hiện tại nhanh chóng đi thôi! Trời cũng sắp sáng rồi, mọi người kiên trì một chút, chúng ta tìm được địa phương an toàn rồi mới nghĩ ngơi.” Tiêu Tử Nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện.

Vì thế, đoàn người lại lần nữa khởi hành. Chiếc xe từ sớm đã không còn, trước mắt, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào đôi chân.

Âu Dương Cảnh lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của người thứ ba.

Người nọ rất kỳ quái, toàn thân được bọc kỹ càng, theo sát phía sau Toàn Hiểu Vũ, một tấc cũng không rời.

“Đây.....”

Âu Dương Cảnh đang muốn hỏi lại bị Tiêu Tử Nhiên một phen kéo đi.

“Đừng hỏi. Dọc đường tôi sẽ nói cho cậu nghe.”

“Được.” Hắn chỉ kịp được một tiếng đã bị cấp tốc tha đi.

Mà Toàn Hiểu Vũ mang theo quái nhân kia chậm rãi đi phía sau mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK