Đồng thời, cái ả thủy hệ dị năng giả vốn là tiểu tam cũng vênh mặt hất hàm sai khiến Lâm Văn Tuyết, xem nàng như là người hầu trực tiếp sai sử.
Vì sinh tồn, hết thảy những điều này Lâm Văn Tuyết vẫn nhịn, mãi đến khi tới J thị.
Lúc ban đầu, J thị mở cửa thu nhận người sống sót. Nhưng mà sau này lượng lớn người sống sót dũng mãnh vào J thị, đủ loại chuyện xấu xa ùn ùn kéo đến, giết người cướp giật, ngang nhiên luân nữ, quần thể ẩu đả, cùng với từng đợt tang thi triều cỡ nhỏ công kích, khiến cho J thị thoáng cái lâm vào trong hỗn loạn.
Trị an không thể thắt chặt, lòng người hoang mang. Vì thế căn cứ trưởng Viên Long truyền đạt mệnh lệnh, đuổi người sống sót ngoại lai, nhưng ngoại trừ dị năng giả.
Dị năng giả có thể đến toà thị chính tiến hành đăng ký thân phận, giành được quyền cư trú nhưng mà phải phụ trách trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ J thị.
Dị năng giả có thể lựa chọn gia nhập đội hộ vệ, trở thành nhân viên chính phủ, không gia nhập cần ở thời điểm tất yếu chấp nhận lâm thời cưỡng chế chiêu mộ, bình thường có thể tự do hoạt động.
Động thái này khi được đưa ra, J thị quả thật tiếp vào thời kỳ trật tự ngắn ngủi, lượng lớn dị năng giả gia nhập vào đội hộ vệ, trở thành lực lượng trung kiên bảo vệ J thị an toàn và trật tự, Viên Long cũng quyền khuynh nhất thời, trở thành người có tiếng nói nhất trong J thị, không gì sánh nỗi.
Theo thời gian trôi qua, chế độ không hoàn mỹ kia rất nhanh liền xuất hiện nhiều tệ đoan. Sự chênh lệch địa vị giữa người thường và dị năng giả càng ngày càng lớn, khiến cho mâu thuẫn hai bên liên tục leo thang.
Viên Long tuy rằng là một người rất có năng lực, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng, là thương con trai như mạng. Viên Thiệu Hoa làm xằng làm bậy hắn biết, nhưng lại không nỡ quản chế, họa của con trai hắn gây ra càng ngày càng lớn, oán hận càng tích càng nhiều.
Phải biết rằng, giai đoạn đầu tuy rằng Viên Long dựa vào binh quyền trong tay giành được tiếng nói trong J thị, sau lại nhờ vào đội hộ vệ dị năng giả triệt để nắm chắc J thị trong tay, nhưng mà J thị vẫn còn rất nhiều thế lực gốc rắc rối khó gỡ chiếm cứ vùng này.
Bọn họ bởi vì cuối thời đến nên phải ẩn núp, nhưng không có nghĩa là bọn họ biến mất.
Sở tác sở vi của Viên Thiệu Hoa, rốt cục cũng khiến cho một số người không thể nhịn được nữa.
Một gia tộc họ Thái của vùng này có căn cơ trăm năm, âm thầm chiêu mộ một lượng lớn dị năng giả trong đội hộ vệ, thành lập nên đội bảo vệ.
Loại thế lực lâu đời bản địa này phản công đúng là rất lợi hại, bọn họ vốn có nhiều tài nguyên nhất J thị, thâm căn cố đế, còn được rất nhiều người thường ủng hộ, nên cứ thế quật khởi.
Thời điểm Viên Long cảm thấy có gì đó không ổn đã lập tức an bài Viên Thiệu Hoa đến S thị chấp hành nhiệm vụ. Thứ nhất, đó quả thật là một nhiệm vụ bí mật, nhưng mà phái Viên Thiệu Hoa đi phần nhiều là để hắn tạm lánh đầu ngọn gió, thuận tiện bảo tồn lực lượng dị năng giả trong tay hắn.
Vì thế, Viên Long đem phần lớn dị năng giả của mình và mộc hệ dị năng giả lợi nhất Bùi Thiên Hành giao cho Viên Thiệu Hoa, để bọn họ cùng nhau đi S thị.
Thứ nhất, có nhiều dị năng giả có thể bảo vệ Viên Thiệu Hoa an toàn. Thứ hai có một đội ngũ mạnh mẽ bên ngoài, cho dù bên mình có xảy ra vấn đề, cũng có thể bảo lưu một lực lượng trung kiên chờ ngày phản công.
Chỉ là hắn thiên tính vạn tính, trăm triệu lần không nghĩ tới chính là hắn đánh giá thấp năng lực tìm đường chết của con trai mình, có thể đem cả một đội người cùng tìm đường chết, chỉ còn sót lại ba người, mà ba người này cũng đang tìm cách bỏ trốn.
Sau khi Viên Thiệu Hoa dẫn người rời đi, quyền của Viên Long dần dần bị suy yếu, hiện tại chính thức chấp chưởng căn cứ đã là Thái Viễn Hàn người lãnh đạo trẻ tuổi của Thái gia.
Đương nhiên, Viên Long cũng không có hoàn toàn bị đả đảo, dù sao trong tay của hắn còn nắm giữ tất cả quân đội và một phần dị năng giả của J thị.
J thị lúc này đang là thời kỳ hai phe thế lực tranh đoạt chém giết căng thẳng nhất.
Sau khi Thái Viễn Hàn lên đài, phong kín toàn bộ con đường đi thông đến J thị, chỉ để lại lối ra vào duy nhất. Sửa lại quy chế, không còn mờ mịt xua đuổi người sống sót ngoại lai.
Hắn đặt ra vài điều kiện hào phóng để gia nhập J thị.
Một, tất cả trẻ em dưới 12 tuổi, căn cứ vô điều kiện thu nhận, cũng bảo đảm vật tư, căn cứ sẽ tiến hành giáo dục thống nhất đối với bọn nhỏ, cha mẹ không có quyền lên tiếng phản đối.
Ngươi có thể không giao đứa nhỏ ra, nhưng căn cứ sẽ không bảo đảm vật tư và an toàn.
Hai, tất cả dị năng giả vào thành nhất định phải gia nhập đội bảo vệ, căn cứ sẽ có hậu đãi vật tư phúc lợi. Dị năng giả không gia nhập đội bảo vệ nhất thiết phải tổ đội năm người trở lên, thành lập đoàn đội, mỗi tháng định kỳ giao nộp vật tư theo số định mức cho căn cứ, mới có thể tiếp tục ở lại trong thành.
Sau khi vào thành, căn cứ không bảo đảm sẽ cung cấp vật tư, nhưng đoàn đội có thể tự do ra vào J thị, tự mình thu gom vật tư. Mỗi tháng cưỡng chế chấp hành một lần nhiệm vụ mà căn cứ giao cho.
Ba, về người thường toà thị sảnh người thường có được kỹ năng đặc thù cho phép vào thành, sau khi ở toà thị chính tìm được công việc thích hợp, có thể được cung cấp vật tư. Còn lại thì cần giao nộp lượng lớn vật tư mới có thể được phép vào thành.
Đây là hiện trạng J thị hiện nay.
Người có thể vào thành đã vào thành, những người bên ngoài đều là người bị đuổi lúc trước và người không đạt được ba điều kiện trên.
Vì thế ngoại thành J thị liền biến thành khu tụ họp của hàng loạt người sống sót, cũng là khu có trị an tệ nhất, nhưng J thị không hề tiến hành quản lý và bảo vệ bọn họ.
Dưới tình huống tự sinh tự diệt, nơi này cũng dần dần hình thành pháp tắc sinh tồn độc hữu.
Mỗi ngày đều có hoặc nhiều hoặc ít người sống sót đến, có người vào thành, có người bất đắc dĩ ở bên ngoài. Người mới tới thường sẽ biến thành đối tượng bị cướp bóc và khi dễ, nếu ngươi có trữ hàng, chúc mừng ngươi, ngươi đã biến bản thân thành đối tượng cướp bóc và khi dễ mới.
Người già, phụ nữ, trẻ con, là quần thể nhỏ yếu nhất khó sinh tồn nhất trong mạt thế. Đặc biệt người già, trong hoàn cảnh này, có thể đi đến nơi này đã không còn lại bao nhiêu, nếu phải ở ngoại thành, gần như không thể có trữ hàng.
Trẻ con còn đỡ, có thể được J thị vô điều kiện thu nhận. Nữ nhân không có năng lực chiến đấu và không thể thức tỉnh dị năng, nếu không có người bảo hộ, ở trong loại hoàn cảnh này đặc biệt thê lương.
Rất nhiều người tự bán mình, chỉ vì nột chút thức ăn nước uống giúp bản thân sống sót. Có người bị chồng, bạn trai thậm chí là cha buộc bán thân.
Tội ác và tuyệt vọng tràn ngập khu vực này.
Vật tư khan hiếm và tương lai mờ mịt khiến cho nhiều người cần phát tiết, công việc bán dâm ở mảnh đất này phát triển mạnh mẽ.
Chính là dưới loại tình huống này, Lâm Văn Tuyết bị Phương Tấn cưỡng ép đẩy lên xe của một nam nhân. May mắn, nàng ngày thường đều rất cảnh giác, tùy thân cất giấu một mảnh thủy tinh nhỏ, cuối cùng đã phát huy công dụng.
Nói đến Phương Tấn kia vốn cũng là theo đội ngũ đi tới đâu. Phần lớn dị năng giả đều được căn cứ chiêu mộ.
Mà thời điểm đó, ả thủy hệ dị năng giả vốn đang quen với Phương Tấn, vừa đến căn cứ liền quyến rũ một gã tiểu đội trưởng đội bảo vệ, người nọ có hơi xấu nhưng là một tiểu đội trưởng, ở trong căn cứ có chút quyền lợi a!
Cho nên thủy hệ dị năng giả kia không nói hai lời, tiêu sái tạm biệt Phương Tấn.
Phương Tấn khoác lác năng lực chiến đấu của bản thân rất cường hãn, đương nhiên nuốt không nổi cục nghẹn này, không biết tự lượng sức mình mà đi tìm người ta quyết đấu, cuối cùng bị đánh cho mặt mũi bầm dập không nói, còn hoàn toàn mất đi tư cách gia nhập đội bảo vệ.
Cuối cùng, Phương Tấn dứt khoát từ bỏ vào thành, nhờ vào dị năng của bản thân cùng đám người thường ở bên ngoài thành lăn lộn đến phong sinh thủy khởi* (Gió nổi nước lên.), còn hình thành một đám ô hợp, việc gì cũng dám làm.
Sau vài lần cùng người ta xảy ra mâu thuẫn, ăn mệt nhiều rồi Phương Tấn cũng học khôn ra, cái loại ngạo khí cường giả tự cho là đúng của ngày trước đã sớm vứt đi, trở thành một người co được dãn được.
Chuyện gì cũng dám làm không hề có điểm mấu chốt, cuối cùng, ngay cả chuyện đem bạn gái của mình ra bán hắn cũng làm được.
Nghe tới đây Lục Khiết nghiến răng nghiến lợi, lại nói chồng của nàng vì bảo vệ nàng nên mới chết. Mã Tĩnh Tĩnh thì vẻ mặt xúc động, đại khái lại nhớ tới chuyện của Chính ca đi.
Nói xong mọi chuyện, thức ăn trong tay Lâm Văn Tuyết cũng đã ăn hết. Thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên ăn uống no đủ, hơn nữa có thể đợi ở một nơi nàng cảm thấy an tâm, trong lúc nhất thời, cư nhiên cảm nhận được sự mệt mỏi mà trước nay chưa có.
Thấy nàng có vẻ mệt mỏi, Toàn Hiểu Vũ cũng không tiếp tục hỏi nữa. Dặn dò hai nữ nhân trong đội giúp đỡ chăm sóc nàng, dàn xếp nàng ngủ trong một chiếc xe, Toàn Hiểu Vũ tự động trở về bên cạnh Sở Thiên.
Đem tình huống nghe được bên này, thuật lại lần nữa, Toàn Hiểu Vũ lúc này mới phát hiện, Tiêu Tử Nhiên không ở trong này.
“Tên bác sĩ đâu rồi?” Toàn Hiểu Vũ kỳ quái hỏi Sở Thiên.
“Hắn mệt quá nên ngủ rồi.” Sở Thiên nói.
“Ừm.” Toàn Hiểu Vũ có chút đăm chiêu, sau tinh hạch, cậu hẳn nên nghĩ cách đem nước uống của mọi người biến thành nước trong không gian. Trải qua nhiều lần thử nghiệm chứng minh, loại nước đó có thể bổ sung và khôi phục thể lực.
Nhưng mà ̣ nên làm như thế nào đây? Chung quy không thể nói bản thân là thủy hệ dị năng giả, song hệ dị năng giả đã khiến nhiều người chú ý lắm rồi.
Sở Thiên thấy Toàn Hiểu Vũ lại rơi vào thế giới nhỏ của bản thân bộ dạng phiền não đáng yêu trong lòng lại thấy ngứa ngứa, nhưng mà thời cơ đích thực không thích hợp, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo tay của Toàn Hiểu Vũ đặt ở trong lòng bàn tay mình vuốt ve.
Mà người đang lâm vào trầm tư kia lại không hề hay biết.