Nhưng mà anh Hiểu Vũ không cho phép mình trị liệu cho anh ấy, mình thật sự là rất vô dụng, không có năng lực trợ giúp anh Hiểu Vũ, khi có chuyện xảy ra đều không thể giúp được gì. Nó đã mất ba ba, không thể tiếp tục mất đi anh Hiểu Vũ, nhưng mà, làm gì bây giờ? Nó có thể giúp cái gì? Lúc này Lí Nam thật hận tuổi mình quá nhỏ, hận bản thân không thể giúp được gì. Khi Toàn Hiểu Vũ thay đổi quần áo sạch sẽ, sinh cơ bừng bừng mở cửa thì nhìn thấy bộ dáng bất lực tự trách của Lí Nam.
“Tiểu Nam.” Toàn Hiểu Vũ gọi Lí Nam. Lí Nam ngẩng đầu lên, nhìn Toàn Hiểu Vũ. “Anh Hiểu Vũ, anh —-” Lí Nam hô một tiếng, còn nửa câu kia thì nghẹn ở trong cổ họng, nó vốn muốn hỏi ‘anh không sao chứ?’ nhưng nhìn thấy bộ dáng Toàn Hiểu Vũ sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa tinh thần sáng láng, làm sao giống như là có chuyện gì. “Em sao lại ngồi xổm ở cửa, mau đứng lên.” Toàn Hiểu Vũ đi tới, kéo Lí Nam đứng dậy, còn thuận tay sờ sờ đầu nó.
“Em muốn ở chỗ này chờ anh ra, nếu anh ở trong phòng quá lâu em sẽ phá cửa vào.” Lí Nam thấp giọng nói. Toàn Hiểu Vũ bị nó nói đến cái mũi hơi men, nhưng cậu chỉ dùng sức vỗ vỗ bả vai Lí Nam, nói: “Không có việc gì, anh tốt lắm! Chỉ là có chút đói bụng.” “Được, em có nấu cơm chờ anh, nhưng hiện tại nguội rồi, em đi hâm nóng lại.” Lí Nam nghe vậy liền cười. Nó nhớ rõ trước khi anh Hiểu Vũ đi vào phòng là một thân đầy máu, bờ vai của anh hình như bị thương, nhưng mà hiện tại, bộ dáng không giống là bị thương. Trong lòng của nó cũng không phải là không có nghi ngờ.
Nó là lớn, đã có năng lực tử hỏi, cho nên nó biết, trừ bỏ không gian ra, trên người anh Hiểu Vũ khẳng định còn có một bí mật khác. Nhưng anh Hiểu Vũ không nói thì cho thấy cái bí mật đó vô cùng quan trọng! Cho nên làm em trai của anh Hiểu Vũ, làm em trai cái gì cũng không thể giúp anh Hiểu Vũ, điều cần làm không phải là truy tìm đáp áp, mà là dùng hết mọi biện pháp đề phòng nghiêm ngặt cố thủ nhất định phải giúp anh Hiểu Vũ bảo vệ bí mật của anh ấy tuyệt đối không thể để người ngoài biết.
Mình biết càng ít, anh Hiểu Vũ càng an toàn. Cho dù tương lai nó bị người ta bắt được cũng không có bất kỳ kẻ nào có thể từ trong miệng của nó biết được bí mật của anh Hiểu Vũ. “Anh đi với em, thuận tiện tâm sự với em.” Lí Nam cũng không hỏi cậu về chuyện vết thương, lại toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu, đối với việc này, trong lòng Toàn Hiểu Vũ là cảm kích. Hiện tại trên người cậu có nhiều chuyện không thể nói ra, nhưng lại không muốn nói dối người bên cạnh, cho nên Lí Nam không hỏi chính là sự tin cậy và khoan dung lớn nhất đối với cậu.
Giữa người thân, sẽ không cần thiết đi bày tỏ cái gì cảm kích, bọn họ chỉ có thể hết sức bảo hộ tốt lẫn nhau, mới không phụ sự tín nhiệm và tình cảm như thế. “Tiểu Nam, khi anh không có ở nhà đã xảy ra chuyện gì?” Toàn Hiểu Vũ còn nhớ rõ khi cậu trở về, Lí Nam đang trốn ở trong tầng hầm.
Dựa theo giao ước của bọn họ, chỉ khi nguy hiểm Lí Nam mới có thể trốn vào trong tầng hầm. Lí Nam đem đồ ăn đã hâm nóng để trên bàn, hai người, mỗi người một phần, bò bí-tết nóng hầm hập. “Buổi sáng, anh đi rồi, em khóa kỹ cửa, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Đồ ăn chuẩn bị sắp xong rồi chợt nghe bên ngoài có tiếng súng vang lên. Cho nên em chạy lên lầu ba, mở cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài.” Cái cửa sổ nhỏ kia là cửa sổ quan sát, lúc đầu xây dựng đã để lại, ở phía sau hoa viên, khi mở toàn bộ hệ thống phòng ngự dùng thì dùng nó để quan sát bên ngoài.
“Sau đó liền nhìn thấy trong tiểu khu có xe chạy đến, bọn họ dừng ở cách vách, trên người có súng. Trước cửa nhà của chúng ta cũng có hai người đến, lúc đầu còn gõ cửa, bộ dáng rất có lễ phép, sau đó không ai đáp trả bọn họ liền bắt đầu cạy cửa.” Đương nhiên, cửa nhà bọn họ khẳng định là không thể cạy mở được, không cần Lí Nam nói, Toàn Hiểu Vũ cũng biết đám người đó nhất định là thất bại. “Kế đó thì sao?”
“Kế đó, bọn họ bắt đầu nổ súng với cửa phòng và cửa sổ, lúc này, nam chủ nhân của biệt thự cách vách đột nhiên đánh nhau với người đi theo hai người kia, hai người kia chạy qua hỗ trợ. Sau đó..... nam chủ nhân cách vách chết..... Em nhìn thấy bọn họ đem thi thể kéo vào trong bụi cây, còn..... còn đập nát đầu thi thể.” Lí Nam nói đến đây đột nhiên mất khẩu vị, dao nhỏ cắt thịt cũng ngừng lại.
“Đập nát đầu đại khái là để phòng ngừa thi thể biến dị thành tang thi đi.” Toàn Hiểu Vũ giải thích một câu, muốn làm yếu đi cái loại hình ảnh đã đánh sâu vào trong bộ não của Lí Nam. Vốn mười tuổi cũng chỉ là một đứa nhỏ, lại nhìn thấy cảnh tượng bạo lực mà điện ảnh cũng không thể cho nó xem, huống chi là hiện trường đầu tiên chân thật nhất biến thái bạo lực huyết tinh nhất.
Nhưng mà, đây là mạt thế, một mực bảo hộ không thể được, Toàn Hiểu Vũ hy vọng Lí Nam có thể nhanh chóng thích ứng với những thứ này. “Dạ”. Lí Nam gật đầu: ”Sau đó bọn họ lôi đi một cô gái, còn có vài chiếc xe. Hai người kia trở lại, tiếp tục nổ súng, nhưng nhà của chúng ta mở phòng ngự, bọn họ có thể cảm thấy không có tác dụng liền châu đầu ghé tai một hồi rồi đi.”
“Em sợ bọn họ trở về nghĩ ra cách gì khác, có thể còn quay trở lại lần nữa, nên cứ dựa theo giao ước trước đó của chúng ta, trốn vào tầng hầm chờ anh về. Nhưng lại sợ bọn họ sẽ bắt được anh, nên không hy vọng anh trở về.....” “Cuối cùng, anh đã trở về, một thân đầy máu..... Em lại không giúp được cho anh.” “Hiện tại anh không phải là rất tốt sao?” Toàn Hiểu Vũ cười nói: “Chỉ cần chúng ta đều không có chuyện gì, chính là kết quả tốt nhất.”
Lí Nam trầm mặc, qua một hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “Bọn họ, là ai? Bọn họ làm anh bị thương sao?” Toàn Hiểu Vũ lắc đầu: “Không biết là có lai lịch gì, thế nhưng hiện tại đã giải quyết xong rồi, có lẽ, ngày mai có thể biết đi.” Chờ ngày mai, cậu đi xem thử, nhìn tên bác sĩ xử lý những người đó và mọi chuyện như thế nào.
Y theo bản lĩnh của tên bác sĩ và Sở Thiên, hẳn là rất nhanh có thể tra ra lai lịch của đám người đó. Nghĩ đến Sở Thiên, Toàn Hiểu Vũ mới nhớ tới, ba lô đựng đầy thuốc muốn cho Sở Thiên vẫn còn đang ở chỗ cậu, ngày mai, tiện thể lấy theo tặng đi. “Ngày mai?” Lí Nam không biết trong hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đối với cách nói của Toàn Hiểu Vũ tràn ngập nghi ngờ.
“Đúng, ngày mai. Ngày mai anh mang em cùng đi, em liền hiểu.” “Em cũng có thể đi sao?” Lí Nam có chút kinh hỉ hỏi, nó vẫn sợ mình biến thành gánh nặng của anh Hiểu Vũ, cho tới bây giờ cũng không dám yêu cầu muốn ra khỏi nhà. Toàn Hiểu Vũ nhìn ra tâm tư của nó, dịu dàng xoa xoa đầu nó nói: “Đương nhiên, em cũng cần phải hiểu biết thế giới bên ngoài và tình thế ở đây. Về sau, chỉ cần chỗ không quá mức nguy hiểm, anh sẽ mang em đi theo. Chờ thêm hai ngày nữa cục diện trong khu biệt thự ổn định một chút, anh sẽ dạy em một chút kỹ xảo chiến đấu. Em phải chăm chỉ luyện tập, mới có thể tự bảo vệ mình được, mới có thể đối phó với tang thi bên ngoài.”
“Dạ!” Lí Nam dùng sức gật đầu, vẻ mặt vui mừng. “Tốt lắm, nhanh ăn cơm đi, trong mạt thế, thức ăn là vô cùng trân quý, không thể lãng phí. Ăn xong thì nhanh đi nghỉ ngơi, sáng mai, anh đưa em đi.” “Được.” Lí Nam vô cùng vui vẻ đáp ứng, đem phần bít-tết trực tiếp nhét đầy miệng, không có gì có thể ngăn cản nó cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn như hiện tại. Toàn Hiểu Vũ nhìn bộ dáng trẻ con của Lí Nam, trong lòng ấm áp, một đời này có người thân làm bạn, không cần giống như kiếp trước cô đơn giãy giụa trong mạt thế cầu sinh, thật tốt!
Trong biệt thự của nam nhân đầu hói.
Dưới sự chỉ huy của tên bác sĩ, hiện trường rất nhanh được thanh lý, người chết, nhất trí được kéo tới bụi cỏ ngoài đường cái, nhất nhất bạo đầu (từng cái thi thể đều phải đập nát đầu). Nơi này vốn chồng chất hơn mười cổ thi thể, phỏng chừng đều là mấy người mà Chính ca giết trong mấy ngày này.
Đám người thường kia, tên bác sĩ cũng không cho phép bọn họ về nhà. vẫn dựa theo an bài trước đó của Chính ca, để bọn họ ở hai bên trái phải của biệt thự, chẳng qua, cũng không có ép buộc bọn họ nam nữ tách ra, để bọn họ tự mình chọn muốn đi bên nào. Vì vậy đám người kia mơ hồ chia làm hai tốp người, đám người trong bệnh viện thành một nhóm, cư dân gốc chung một nhóm.
Bọn họ chọn biệt thự, vào ở, không ai dám phản kháng, không ai dám nói thêm cái gì. Mà người của Chính ca, vẫn bị thực vật trói chặt ở ngoài phòng, tên bác sĩ tạm thời không tính xử lý bọn họ. Mà làm trò trước mặt bọn họ, trực tiếp nổ súng bắn chết Chính ca, mặt của Chính ca bị đánh đến thay hình đổi dạng. Loại địch nhân có tính uy hiếp, tuyệt đối không thể cho hắn có cơ hội trở mình.
Chính ca bành trướng dã tâm và lý tưởng vĩ đại, khi chưa kịp đại triển thân thủ đã bị tên bác sĩ bóp chết trong nôi. Không để ý tới phản ứng của đám người kia, tên bác sĩ trực tiếp đi vào trong biệt thự của đầu hói. Đầu hói được cứu, lúc này Bạch Minh Hi đang trong đại sảnh, dùng khăn mặt không biết từ đâu lấy ra, giúp đầu hói đè miệng vết thương. Sở Thiên ngồi trên sô pha, vệ sinh vết thương trên chân mình. Một nữ nhân diễm lệ mặc áo ngủ vô cùng lộ liễu, sợ hãi co quắp ngồi dưới đất, tuy run rẩy sợ hãi nhưng vẫn có ý đồ dùng khuôn mặt để quyến rũ tên bác sĩ vừa đi vào.
Lớp trang điểm vừa dày vừa đậm và cơ mặt run rẩy, thiếu chút nữa đem tên bác sĩ dọa lảo đảo một cái, mạnh mẽ đè nén mới không dùng cành cây quất vỡ đầu nữ nhân này. Cái tên Chính ca kia rốt cục khẩu vị nặng cỡ nào mới thể thích người phụ nữ này a! Tên bác sĩ tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Trên mặt đất vẫn còn đang trói một người, đó là người đàn ông trung niên trước đó có ý tính giết chết đầu hói. Giờ phút này, hắn bị trối gô, nhưng vẫn đỏ ngầu hai mắt, oán hận nhìn chằm chằm đầu hói.
Tên bác sĩ không muốn lại nhìn thấy người phụ nữ kia nữa, cho nên đi tới đá đá đầu hói sống dở chết dở, nói: “Đến, hiện tại mày nói chuyện gì đã xảy ra.”
Đầu hói không dám cãi lời, xốc lại tinh thần, đứt quãng giải thích chân tướng sự việc. Đầu hói tên là Lâm Tự Cường, năm nay 46 tuổi, vốn là người có máu mặt ở vùng này. Là thương nhân bất động sản lớn nhất. Hắn xuất thân không tốt, văn hóa cũng không cao, về sau đột ngột giàu lên khó tránh khỏi có tật xấu của nhà giàu mới nổi. Mà nữ nhân diễm lệ kia là tiểu tình nhân mà hắn dưỡng. Tiền nhiều rồi, người nịnh hót liền nhiều, người nịnh hót nhiều, tự nhiên nhiều thêm vài phần ngang ngược. Thế nhưng có trường hợp, chỉ dựa vào tiền và quan hệ là không được a, còn phải bị đánh. Thời điểm đó Lâm Tự Cường gặp Chính ca.
Chính ca vốn tên thật là Đào Chính, kinh doanh một công ty bảo an, hắn nói bản thân hắn là một quân nhân xuất ngũ, mà thuộc hạ của hắn cũng vậy, thế nhưng một thân phỉ khí và đám lâu la thật sự không giống. Thế nhưng bọn họ có thể đánh a! Điểm ấy hợp ý của Lâm Tự Cường, vì thế liền tốn tiền mời chào bọn họ lại đây. Mà Đào Chính cũng không làm hắn thất vọng, vài lần cùng người khác xung đột đều lập công lớn, vì thế, Lâm Tự Cường càng trọng dụng Đào Chính. Lâm Tự Cường càng ngày càng nhiều tiền, giá trị con người càng ngày càng cao, có đám người Đào chính kia phục vụ, có thể đánh, hành vi của Lâm Tự Cường càng ngày càng kiêu ngạo ngang ngược, ngay cả tiểu tình nhân của hắn cũng vênh váo ta đây.
Cuối cùng, Lâm Tự Cường dưới sự giật dây của Đào Chính, thông qua quan hệ vậy mà thật sự có thể làm ra một đám súng ống đạn dược. Kỳ thật tỉ mỉ ngẫm lại, Đào Chính kia khẳng định là đã có mưu tính từ sớm, bất kể là chuyện gì. Chỉ là cái tên Lâm Tự Cường quá kiêu ngạo, một chút cũng không phát hiện. Chẳng qua, làm ra vũ khí không bao lâu thì mạt thế lại đến. Cho dù Đào Chính vốn tính dùng lô vũ khí này để làm gì, mạt thế đến, kế hoạch ban đầu của hắn bị ngâm nước nóng, nhưng mà, những vũ khí này lại có công dụng lớn khác.
Đào Chính ở sơ kỳ mạt thế thức tỉnh Lôi hệ dị năng, nhất thời cảm thấy mình không phải là phàm nhân, hắn vốn có nhiều dã tâm, nghĩ loạn thế xuất anh hùng, cuối cùng sinh ra ý niệm muốn tranh thiên hạ trong đầu. Trạm đầu tiên hắn chọn, chính là biệt thự mà ông chủ Lâm Tự Cường của hắn dùng để dưỡng tình nhân. Chỗ này Đào Chính đã tới rất nhiều lần, cơ bản chỉ cần Lâm Tự Cường lại đây đều do hắn hộ tống. Ngẫu nhiên hắn cũng sẽ dưới sự phân phó của Lâm Tự Cường, đưa cô tiểu tình nhân gọi là Mã Tĩnh Tĩnh kia về.
Hành tung của Lâm Tự Cường không ai có thể nắm rõ hơn Đào Chính. Cho nên mạt thế đến, hắn liền đánh chủ ý lên biệt thự này của Lâm Tự Cường. Khu biệt thự này chỗ thì lớn, người lại ít, ở khu này đều là nhà giàu có sợ chết, dễ khống chế. Hắn có dị năng có súng có người, ở chỗ này chiếm địa vị vương, tuyệt đối làm ít công to.
Cho nên hắn quyết định thật nhanh, mạt thế bùng nổ, hắn liền mang theo đám anh em trong công ty bảo an một đường đánh tới chỗ này. Sự tình cũng đang diễn ra một cách thuận lợi như hắn nghĩ. Những quái vật ăn thịt người cũng không có đáng sợ như vẻ ngoài của chúng nó, chúng nó vừa ngu, tốc độ lại chậm, chỉ cần nắm vững kỹ xảo, đối phó với chúng nó so với giết người còn dễ hơn.
Đào Chính đi vào nhà của Lâm Tự Cường, không đợi lão già này bày tư thế của ông chủ, liền dẫn đầu đánh lão ta một trận, đánh cho lão bò lăn. Đi theo lão già này mấy năm, hắn đã sớm chịu đủ rồi, liên quan đến đám anh em của hắn, từ sớm đã không vừa mắt tên Lâm Tự Cường, chỉ vì nể mặt tiền nên mới tâng bốc lão ta. Hiện tại, tiền cũng thành giấy phế, phong thủy luân chuyển, xưa không bằng nay a! Còn có tình nhân nhỏ Mã Tĩnh Tĩnh, ngày thường con mắt mọc trên trán, nhìn cũng không thèm nhìn đám bảo tiêu bọn họ, khi sai khiến bọn họ làm việc thì vênh mặt hất hàm. Cục tức này, đám anh em đã giữ trong lòng rất lâu, nhìn thấy nàng ta mỗi ngày nũng nịu mị khí hầu hạ tên đầu hói chết tiệt, Đào Chính ước gì lập tức đem nữ nhân này ấn trên mặt đất làm chết nàng ta.
Biết thời biết thế, trước mắt có cơ hội, nữ nhân này, Đào Chính đương nhiên liền thuận tay thu nạp. Lâm Tự Cường cũng cảm thấy cuộc đời như giấc mộng, hắn làm sao nghĩ mình lại nuôi một con bạch nhãn lang. Hắn vốn đang trốn trong biệt thự, bảo đám người này cứu hắn, kết quả lại bị hắn ta đánh cho một trận. Sau đó, cuộc sống bi thảm và chịu ngược bắt đầu.
Những người đó đem hắn buộc trong WC, buộc hắn uống nước tiểu uống nước bồn cầu, buộc hắn liếm sạch sẽ bồn cầu, lấy tàn thuốc châm hắn, không cho hắn ăn cơm, khi tức giận thì đánh hắn một trận để trút giận. Hắn càng cầu xin, đánh càng độc, heo chó không bằng, sống không bằng chết. Nhưng ngược lại tiểu tình nhân Mã Tĩnh Tĩnh cực kỳ có nhãn lực, trước tiên là hờn dỗi “Chính ca Chính ca” ra sức nịnh hót, nhưng xem như có thể bảo vệ bản thân. Vốn kế hoạch của Chính ca hết thảy thuận lợi, tất cả chuyện đều nằm trong kế hoạch, Chính ca chưa kịp đắc ý thi triển tham vọng thì gặp tên bác sĩ......
Đây là toàn bộ chuyện xưa.
Thật vất vả nói xong, Lâm Tự Cường tê liệt ngã xuống một bên, thở hổn hển như sắp chết. “Hắn ——- sao giống như sắp chết vậy?” Bạch Minh Hi hiếm có chút lo lắng nói. Tên bác sĩ cũng mặc kệ Lâm Tự Cường sống chết ra sao, tòa nhà này về sau hắn ta còn muốn ở nếu để lão ta chết chỗ này sẽ làm dơ nhà của hắn ta. Đúng vậy, nhà của hắn ta!
“Này —— Vậy còn mày? Mày và hắn có ân oán gì?” Tên bác sĩ nâng nâng cằm, lại đá một cước lên người đàn ông trung niên đang tràn ngập căm phẫn. “Hắn! Hại chết vợ và con của tôi ——-” người đàn ông dùng hết sức quát: “Hắn đáng chết! Đáng chết! Tôi muốn giết hắn! Kéo hắn cho tang thi ăn! Còn có ả kia! Cái ả kia —–” Ánh mắt phẫn hận của hắn lại chuyển hướng sang Mã Tĩnh Tĩnh đang ngồi phịch trên mặt đất.
“Nha.” Tên bác sĩ thờ ơ nha một tiếng, chìa ngón út ngoáy ngoáy lổ tai: “Mày rất ầm ĩ, tao lo lắng một chút nữa lại phải nghe mà kể chuyện xưa, hay là lập tức giải quyết mày.” Dưới cái nhìn chăm chú của tên bác sĩ, người đàn ông trung niên lúc này tìm về lý trí. Khi hắn nhớ tới tên bác sĩ này là dạng người gì liền nhịn không được đánh một cái rùng mình.
Sở Thiên cùng Bạch Minh Hi lúc này cũng đang nhìn hắn, bộ dáng như là chờ hắn kể chuyện vậy. Vừa rồi cái tên Lâm Tự Cường kia kéo dài hơi tàn nói chuyện cũng không cho hắn ta nói. Cho nên hắn phải tổ chức lại lời nói, nói chuyện đã xảy ra vào ngày đó. Thì ra người đàn ông tên là Hà Cương, ngày đó khi Toàn Hiểu Vũ lái xe rời đi. Hắn đập bể cửa kính của một chiếc xe khác, mới vừa mở cửa xe lại phát hiện bên trong không có chìa khóa hắn không thể khởi động xe được. Trong tình thế cấp bách thấy Lâm Tự Cường và Mã Tĩnh Tĩnh lẵng lặng mở cửa xe của họ định chuẩn bị rời đi liền mang theo vợ con đi cầu xin bọn họ dẫn hắn một đoạn đường.