Trong Phúc Thọ đường.
Thái thị ngồi bên cạnh Tào thị, lúc múc cháo cho Tào thị thường hay ngoái đầu ra ngoài xem.
Tào thị nói:
"Đừng nhìn. Nha hoàn hỏi xong sẽ tự trở về."
Thái thị thu hồi ánh mắt, đưa chén cháo cho Tào thị:
"Mẫu thân, là ta lo lắng. Hôm qua ngài cũng thấy đó, quan hệ giữa Bệ hạ và Khuynh tỷ nhi... Nếu đêm qua Bệ hạ ngủ lại trong phủ Tướng quân, vậy truyền ra khó nghe biết bao nhiêu?"
Tào thị là một lão Bồ Tát, vốn cũng không phải tiểu thư nhà phú quý gì, chẳng qua là tu tốt, tuổi còn trẻ gả cho một nam nhân, sinh mấy nhi tử, trong số đó có một người là Võ Khúc Tinh hạ phàm, đưa Tạ gia từ một quân hộ bình thường lớn mạnh như bây giờ.
Còn thỉnh cáo mệnh cho một người không có nửa miếng công tích gì cho quốc gia là Tào thị, cưới nữ nhi Quận vương gia về làm con dâu...
Tào thị đã không còn gì tiếc nuối.
Cho dù con dâu cường thế chút cũng không sao, một cái gia nghiệp lớn như thế một mình con dâu xử lý hết, không cường thế làm sao giữ được. Bởi vậy ngày thường Tào thị đều nghe theo Thái thị, con dâu nói cái gì bà nghe cái đó. Đây cũng là lý do chủ yếu để mối quan hệ mẹ chồng con dâu hòa hợp nhiều năm như vậy.
"Cũng không có gì. Nàng và Bệ hạ vốn ở trong cung... Đã làm phu thê, hiện giờ ngủ nhiều thêm một đêm, ngủ ít đi một đêm cũng có gì khác nhau đâu. Người đừng mẫn cảm quá." Tào thị khuyên.
Thái thị bị tính tình ba phải mọi việc đều không sao này của Tào thị làm mất vui, nhưng đây lại là mẹ chồng mình, đắc tội không nổi, có đạo lý cũng không thể nói rõ ra, mà dù không nói, Thái thị cảm thấy Tào thị cũng nên tự hiểu ý đi chứ.
"Trước kia là trước kia, ở trong cung là nàng giả vờ làm Nhiễm tỷ nhi, lại không phải thật sự. Ta sợ nàng dùng thủ đoạn hồ mị tử gì đó, câu Bệ hạ lọt vào sương mù, làm ra mấy việc không hợp lẽ thường."
Tào thị uống cháo, ăn miếng dưa muối:
"Có việc gì không hợp lẽ thường. Dù Bệ hạ có chiêu nàng vào cung cũng không sao, dù gì cũng là họ Tạ..."
Tào thị chưa nói xong đã bị Thái thị nhìn chằm chằm, nhanh chóng sửa miệng, nói:
"Không đâu. Bệ hạ và nàng sẽ không làm ra mấy chuyện không hợp lẽ thường đâu. Ài, ngươi nếm món này đi,..."
Thái thị thở dài, cháo trong chén múc đến múc đi mãi mà không đưa lên miệng, Tào thị không dám nói lời nào, tập trung ăn cơm.
Bỗng nhiên Thái thị buông bát đũa vỗ lên bàn một cái rầm:
"Không được! Không thể để mặc như vậy được! Phải tìm biện pháp..."
Tào thị không hiểu: "Biện pháp gì?"
Rất nhanh Thái thị đã có quyết định, nói với Tào thị:
"Khuynh tỷ nhi tuổi tác không nhỏ, đến nay còn chưa định thân. Cứ như vậy làm người khác nhớ thương không nói, còn có thể làm hỏng thanh danh những cô nương khác."
Tào thị biết ý đồ của Thái thị, khuyên nhủ:
"Ngươi muốn tìm nhà chồng cho Khuynh tỷ nhi đúng không? Ôi chao, ta khuyên ngươi bỏ cái ý niệm này đi. Hôm qua nha đầu kia trở về, cái dáng vẻ hung dữ đó ngươi còn không thấy sao?"
Thái thị nghe không lọt tai, mãn tâm mãn nhãn đều thấy chú ý này của mình cực hay.
"Sợ gì hung dữ chứ? Nàng hung dữ chúng ta tìm cho nàng một nhà hung dữ hơn nữa, để bọn họ hung dữ với nhau đi."
Thái thị bắt đầu tính toán, Tào thị cảm thấy con dâu đang tìm đường chết, là do sống cuộc sống quá thuận lợi, cả đời chưa hề chịu khổ, phiền lòng lớn nhất là trượng phu không thân cận, nhưng không thân cận đã sao, cưới xong cũng đâu có nạp thiếp, chỉ vẻn vẹn điểm này đã tốt hơn mấy công hầu vương tước trong kinh không biết bao nhiêu lần.
Cho nên Thái thị không nhìn thấy người khác khó xử, người khác khổ, chỉ nhìn chằm chằm ba mẫu đất bên cạnh mình, nghĩ những gì mình muốn làm, nhìn những gì mình muốn thấy, đến mức nuôi ra một nữ nhi bỏ trốn theo trai mà cũng không thừa nhận cách giáo dục của mình có vấn đề.
Có một mẫu thân như vậy đi theo sau lau mông, dù Tạ Nhiễm có làm chuyện sai lầm cũng không hề thành tâm hối cải.
Tào thị có ý muốn dạy Thái thị, nhưng Thái thị đã bao giờ nghe lời người mẹ chồng này đâu.
Trong mắt Thái thị, Tào thị là một lão thái thái quê mùa tốt số, không có kiến thức y như những lão thái thái nông thôn bình thường khác, ánh mắt thiển cận, không thể so sánh với đại tiểu thư kim tôn ngọc quý lớn lên trong kinh thành như mình, làm sao nghe lọt tai lời Tào thị nói, nói nhiều bà còn trách Táo thị lắm miệng.
Tào thị lần nữa ngậm miệng, dù sao bà nói cái gì cũng vô dụng, thà không nói đỡ bị ghét.
Lòng Thái thị có chủ ý, khẩu vị tốt hơn chút, nhấp một hớp cháo xong phân phó Tào thị:
"Mẫu thân ăn sáng rồi thay ta đi một chuyến tới Tín quốc công phủ được chứ?"
Tào thị không hiểu:
"Đến đó làm gì?"
Thái thị nói:
"Hôm qua Tín quốc công phu nhân nói, lão thái thái nhà bà ấy thân thể không thoải mái. Hôm qua là đại thọ của ngài, muốn tới mà không tới được, ngài tới phủ thăm lão thái thái một chuyến, trò chuyện mấy câu."
Tào thị hiểu rõ gật đầu:
"A, là vậy à. Nói chuyện gì?"
Thái thị thấp giọng dạy:
"Lúc ngài nói chuyện với Tín quốc công phủ, đương nhiên Tín quốc công phu nhân sẽ ở cạnh bên. Đại lang nhà bà ấy hôm nay hồi phủ, muốn ở lại hai ngày, ngài lựa thời điểm thích hợp giả vờ không thoải mái gì đó, phái người trở về truyền lời, ta gọi Nhiễm tỷ nhi tới đón ngài."
Nói tới đây Tào thị đã hiểu:
"Ngươi muốn tác hợp Nhiễm tỷ nhi và Phù đại lang?"
Thái thị đắc ý gật đầu.
Tào thị lại có chút lo lắng:
"Ài, nhưng ta nghe nói trước kia Phù đại lang đã từng định thân ngoài miệng với tiểu thư Vũ Định hầu phủ. Về sau tiểu thư kia không còn, hắn tâm lặng như nước, không nguyện ý tiếp tục bàn chuyện cưới gả nữa, Nhiễm tỷ nhi... Có thể sao?"
Nữ nhi của mình bị nghi ngờ, Thái thị không cao hứng.
"Nhiễm tỷ nhi nhà ta muốn gia thế có gia thế, muốn dáng người có dáng người, chẳng lẽ còn không xứng với một Phù đại lang?"
"Không phải." Tào thị vội vàng giải thích, nhưng Thái thị không cho bà cơ hội đó:
"Được rồi. Ngài đừng hỏi nhiều như vậy, cứ làm theo những gì ta phân phó. Phù đại lang và Nhiễm tỷ nhi có vừa ý nhau hay không là chuyện của hai đứa nó, chúng ta chỉ đứng sau lưng tác hợp một chút, không có chuyện gì to tác."
Thái thị đã nói như vậy, Tào thị còn có thể làm gì nữa, chỉ biết tranh thủ ăn cơm sáng xong lại thay bà làm việc.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Phù Diên Đông kết thúc tất cả những bản án trong tay, quyết định về nhà ở mấy ngày, bồi cha mẹ huynh đệ.
Hắn bước ra từ Đại Lý tự, dạo một vòng trên phố Trường An, định mua chút điểm tâm mẫu thân thích ăn mang về. Dù sao đã rất lâu rồi hắn không ở nhà, mẫu thân đã kín đáo phê bình hắn.
Cưỡi ngựa đi vào Ngũ hương trai, nơi này làm bánh xốp hoa đào và bánh lá sen không tệ, nhưng mà phải chọn thời điểm, nếu không sẽ phải chờ.
Lúc Phù Diên Đông tới, Ngũ hương trai đang bán cho một nhóm khách, hắn chỉ có thể ngồi trong lều trà bên ngoài chờ.
Hắn đã có thói quen độc lai độc vãng, người bên cạnh đều khuyên hắn nên tìm bạn đời, nhưng thói quen nhiều năm đâu phải nói bỏ là bỏ được. Lúc đó Vũ Định hầu bị phá, nữ quyến Cố gia nửa bị bắt nữa bị gϊếŧ. Cố tiểu thư có hôn ước với hắn nằm trong số bị gϊếŧ kia, danh tiết được bảo vệ, nhưng mạng lại không còn.
Là cả hai không có duyên phận, bây giờ sợi dây ngũ sắc là món đồ duy nhất Cố tiểu thư tặng cho hắn cũng không biết đi đâu. Xem ra là ông trời đang nhắc nhở hắn, chuyện cũ đã qua không nên tiếc nuối, nên cắt đứt thì cuối cùng vẫn phải cắt đứt.
"Khách quan, bánh hoa sen của ngài đây." Tiểu nhị trong tiệm hô một câu, Phù Diên Đông liền đứng dậy đi lấy.
Lúc đứng dậy không chú ý sau lưng có người, cánh tay bị người ta đụng phải, Phù Diên Đông theo bản năng vươn tay đỡ người kia, không ngờ người đó đi đứng rất vững, thân thủ không tệ, không cần hắn đỡ đã xua xua tay đi rồi.
Phù Diên Đông vốn không để ý, nhưng khi hắn lấy tiền ra thanh toán, trông thấy cái hầu bao mới của mình thì đột nhiên nhớ lại lúc người kia xua tay, hầu bao đen hoa văn đồng xu trong tay phi thường quen mắt.
Giống như cái mà hắn làm mất trên tàu chở khách ở Từ Châu.
Mà người vừa rồi hắn đụng phải cũng có chút quen thuộc, Phù Diên Đông nhớ lại, chính là gia hỏa nữ giả nam trang hôm đó!
Phù Diên Đông cuống quít đuổi theo, tiểu nhị Ngũ hương trai chạy phía sau gọi:
"Khách quan! Bánh của ngài nè!"
Phù Diên Đông lần theo hướng của người kia đi về phía trước tìm kiếm, nhưng phố phường người đến người đi tấp nập, ngõ hẻm lại nhiều, nơi nào còn có bóng dáng người kia nữa.
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Hmm, liệu Cố tiểu thư kia có phải là Cố Nguyên Nương hay không?
Nào đặt đi đặt đi, đặt rồi rút tay ra!
Toi đặt là có nha. Chứ anh cún truy thê đáng thương quá rồi. Thêm bông hoa đào nữa chắc anh bật chế độ bạo quân lên quá.
Danh Sách Chương: