Tạ Khuynh bọc một tầng chăn mỏng ngồi đối diện với Cao Tấn, cùng nhau ăn cơm.
Hai người như tiểu phu thê trò chuyện việc nhà, Cao Tấn nói cho Tạ Khuynh:
"Lễ bộ bên kia đã bắt đầu chuẩn bị đại điển phong Hậu, bất quá mấy lão già Lễ bộ kia rề rà như rùa bò, nửa năm nữa không biết xong chưa."
Tạ Khuynh đột nhiên ngẩng đầu: "Ta... Còn chưa có đồng ý đâu."
Cao Tấn khoát khoát tay:
"Không quan trọng, đến lúc đó ta hạ thánh chỉ là được."
Tạ Khuynh: ...
Chiếc đũa ăn cơm nàng nắm trong tay muốn vung lên, Cao Tấn vội vàng cầu xin tha thứ:
"Hảo nương tử, ta mới chỉ nói vậy thôi mà. Bớt giận bớt giận."
Tạ Khuynh nhíu mày dặn dò:
"Vậy ngày mai ngươi bảo bọn hắn đừng chuẩn bị."
Cao Tấn bật cười:
"Đại điển phong Hậu dù không được nàng đồng ý thì bọn họ cũng phải chuẩn bị, mấy năm trước ta cứ gạt qua không làm, bây giờ... Tùy bọn hắn giày vò đi thôi."
Cao Tấn gắp cho Tạ Khuynh một đũa đồ ăn, nói:
"Ta hoàn toàn dựa theo ý tứ của nàng, không nói tên với Lễ bộ."
Tạ Khuynh 'A' một tiếng.
"Bất quá ta đưa số đo của nàng cho bọn hắn." Cao Tấn nói.
Máu Tạ Khuynh có xu hướng muốn sôi lên.
"Không có nói là nàng. Chuẩn bị trước vậy thôi." Cao Tấn dỗ.
Tạ Khuynh lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng lại không có chỗ trách cứ, chỉ có thể giận mà ăn cơm.
Cao Tấn thấy nàng không hỏi mấy thứ này nữa, liếc mắt sang vò rượu trên bệ cửa sổ một cái, thuận miệng hỏi:
"Hôm nay nàng đi Yên Nhạc phường?"
Tạ Khuynh gật đầu sau đó mới phát giác không đúng:
"Vậy hai người theo dõi ta là do ngươi phái tới?"
"Người nào? Ta phái người theo dõi nàng làm gì?"
Ám vệ vẫn luôn đi theo, hắn không cần đặc biệt theo dõi a, Cao Tấn nghĩ thầm.
Tạ Khuynh cũng cảm thấy hai nữ hộ vệ kia không giống người Cao Tấn phái đi, tiếp tục buồn bực suy nghĩ các nàng muốn làm gì.
Cao Tấn hỏi: "Có người theo dõi nàng hả, vậy ngày mai ta phái người điều tra."
Tạ Khuynh lắc đầu:
"Không cần, ta cắt đuôi hết rồi, trình độ theo dõi chả ra sao."
Cao Tấn âm thầm ghi lại việc này.
Tạ Khuynh ăn uống no đủ, bưng một chén trà nóng nhâm nhi, bỗng nhiên hô một tiếng:
"Cao Tấn."
Cao Tấn còn đang ăn cơm ngẩng đầu lên nhìn, thấy thần sắc nàng trịnh trọng, hỏi:
"Sao vậy?"
Tạ Khuynh chọn lựa từ ngữ một lát, nói:
"Ngươi... Sẽ không định tới chỗ ta ở mỗi ngày chứ?"
Cao Tấn gật đầu: "Đúng vậy a."
Tạ Khuynh đặt chén trà xuống, muốn giảng đạo lý:
Cao Tấn nghĩ nghĩ: "Vậy nàng theo ta vào cung ở đi."
Tạ Khuynh không cao hứng: "Ta điên chắc?"
Cao Tấn cắt ngang: "Không đi thì ngậm miệng."
Tạ Khuynh: ...
"Đúng rồi, ta dự định để Cao Nguyệt kế thừa phong hào của Tiền thái tử phụ thân hắn, Sóc vương. Ban cho hắn một tòa trạch viện ở thành Đông làm Sóc vương phủ." Cao Tấn nói tình hình gần đây của Cao Nguyệt cho Tạ Khuynh nghe.
Tạ Khuynh hơi bất ngờ:
"Ngươi muốn phong vương cho hắn? Đại thần trong triều đồng ý sao?"
Cao Tấn nói: "Có tán thành, cũng có phản đối, vấn đề không lớn."
Tạ Khuynh minh bạch ý tứ của Cao Tấn, Cao Nguyệt là đứa bé mà tiền Thái tử đưa đến Bắc Liêu làm chất tử, ở mặt đạo lý bản thân Cao gia đã bất công với Cao Nguyệt, bây giờ thật vất vả cứu trở về, cũng nên cho chút bồi thường.
Mà sau khi ngoại tổ Cao Nguyệt là Võ Uy Tướng quân qua đời, Võ Uy Tướng quân phủ cũng không còn tồn tại. Con cháu hậu thế tử chỉ làm một chức quan nhàn tản trong quân, không có thực quyền. Phong vương cho mộ hài tử không có ngoại thích lộng quyền, trong mắt nhiều người thì chả phải là cái vấn đề gì lớn.
"Ta bảo hắn khoảng thời gian này hơi điệu thấp chút, Sóc vương phủ tu chỉnh tốt thì hắn liền trực tiếp vào ở, không tiệc rượu tân khách, không sợ hãi láng giềng. Bất quá nếu nàng muốn tìm hắn chơi thì có thể tới bất cứ lúc nào." Cao Tấn nói.
"Không tiệc rượu tân khách, không sợ hãi láng giềng. Ngươi đối với hắn thật đúng là săn sóc." Tạ Khuynh nói.
Cao Tấn không phủ nhận:
"Đứa bé kia phi thường thông minh, chỉ là khi còn bé chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn, tính tình quá mức nội liễm, ngoài mặt nói gì hắn cũng nghe lời, dịu dàng ngoan ngoãn đến độ làm cho người ta cảm thấy hắn nhát gan, kỳ thật ta không căn dặn hắn cũng sẽ không cao ngạo, vậy là được rồi."
"Hiện tại đối với hắn mà nói, đột nhiên nhận được ân điển lớn như thế, luôn có người bụng dạ hẹp hòi nhìn chằm chằm, cẩn thận vẫn hơn."
Tạ Khuynh nhìn ra được, Cao Tấn rất thích đứa cháu này, bởi vậy mới lo lắng khắp nơi.
"Cha hắn hại Vũ Định hầu, ngươi còn có thể đối tốt với hắn như vậy. Đủ thấy Bệ hạ khác với những gì người ngoài đồn đãi, là một minh quân lòng dạ rộng lớn đó." Tạ Khuynh nói.
Cao Tấn bị khen không chịu nổi: "Im ngay, nổi da gà."
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sáng ngày thứ hai, nha hoàn Phúc Thọ vẫn như cũ, đến gõ cửa phòng Tạ Khuynh từ rất sớm.
Tạ Khuynh không nhịn được mở cửa ra, kéo nha hoàn kia vào:
"Nhìn cho rõ ràng, nhìn xem trong phòng ta có người hay không! Sáng ngày mai nếu ngươi còn tới quấy nhiễu giấc mộng của ta, ta đánh trộm thế nào thì đánh ngươi thế đó!"
Cao Tấn đi lúc gần sáng, phải chạy vội về cung thượng triều, vì lẽ đó tướng quân phu nhân phái người tới lúc sánh sớm đương nhiên không tìm thấy người. Tạ Khuynh thật sự hy vọng các nàng có thể động não một chút, bắt gian không phải nên bắt ban đêm sao?
Nha hoàn bị dọa đến liên tục lùi lại, chạy thẳng về Phúc Thọ đường, đem nguyên văn câu nói của Tạ Khuynh truyền đạt lại cho lão phu nhân cùng tướng quân phu nhân biết được.
Tào thị nghe xong, lặng lẽ nhìn thoáng qua Thái thị.
Thái thị tức giận tới mức đâm chiếc đũa vào chén, cho người lui ra, Tào thị nói:
"Ngươi tội gì khổ như thế chứ. Dù nàng thật sự lưu người trong phòng thì thế nào, ngươi có thể làm gì người kia hay là có thể thay đổi gì? Sáng sớm, tự chuốc bực vào thân!"
Thái thị bị Tào thị nói đến á khẩu không trả lời được, muốn phản bác, nhưng phát hiện Tào thị nói đều đúng.
Nếu Tạ Khuynh dan díu với một người bình thường, Thái thị không cần chờ đến ban đêm, ngay trong ngày liền có thể cho người dùng nước bọt dìm chết Tạ Khuynh. Nhưng cố tình nàng lại dan díu với Hoàng đế, Thái thị chưa bao giờ bị ai áp chế như vậy, thật sự hối hận, hối hận ngày xưa để Tạ Khuynh vào cung, tạo cơ hội cho nàng ta bắt lấy Hoàng đế.
Nếu cứ tiến triển theo hướng này, tương lai hậu cung của Bệ hạ không thể thiếu Tạ Khuynh, đó chính là lúc chuỗi ngày khổ cực của Thái thị bắt đầu, cho nên bây giờ bà mới gấp không chờ được muốn phanh phui chuyện hai người đó.
Từ đầu đến cuối Thái thị không hề tin Bệ hạ thật lòng với Tạ Khuynh, bất quá chỉ là an ủi lúc hậu cung trống thôi. Chờ mùa xuân sang năm Lễ bộ tổ chức tuyển tú, mỹ nhân mới không ngừng đưa vào cung, bà không tin Bệ hạ còn nhớ tới Tạ Khuynh nhỏ nhoi này.
Bị Tạ Khuynh chọc tức đến mức điểm tâm cũng ăn không vô, Thái thị trực tiếp đi tới viện Tạ Nhiễm, Tạ Nhiễm vừa mới thức dậy, trông thấy mẫu thân mặt mày âm trầm tiến đến, lấy làm kinh hãi hỏi:
"Ai làm cho mẫu thân tức giận?"
Thái thị thở dài một tiếng: "Còn có thể là ai!"
Tạ Nhiễm suy đoán: "Tạ Khuynh sao?"
Thái thị không đáp lại xem như ngầm thừa nhận, Tạ Nhiễm có ý hỏi Tạ Khuynh làm gì khiến mẫu thân tức giận, lại sợ hỏi nhiều bà càng tức hơn.
"Mấy ngày này ngươi hoạt động nhiều lên, ăn ít đi một chút. Ta làm cho ngươi một chiếc váy Nghê thường. Noãn Đông yến vào mười ngày sau Phù đại lang cũng sẽ tham dự, đến lúc đó ta sẽ an bài cho hai ngươi gặp gỡ."
Thái thị tức Tạ Khuynh xong, cũng không quên căn dặn nữ nhi mười ngày sau biểu hiện tốt một chút.
Hôm qua lúc Tạ Nhiễm cùng Tào thị trở về, Tín quốc công phu nhân liền phái người đến mời Thái thị qua phủ. Thái thị tới, Tín quốc công phu nhân liền bàn bạc sắp xếp cho hai đứa bé gặp nhau, ngụ ý chính là Phù đại lang có ý tứ với Tạ Nhiễm, nếu hai phủ cố ý tác hợp nói không chừng có thể thành. .
Thái thị đương nhiên hi vọng việc hôn sự này thành công, Phù đại lang cũng được xem là con rể tốt nhất mà bà nhắm tới, nếu không phải nữ nhi hồ đồ, chỉ sợ hai năm trước bà đã bắt đầu tác hợp, được vậy thì giờ làm gì lòi ra cục phiền phức là Tạ Khuynh.
Nghĩ tới đây, Thái thị càng tức giận hơn, đưa tay muốn đánh nữ nhi hồ đồ đang đứng ngay trước mặt, cuối cùng lại không hạ thủ được, chỉ dùng tay nhẹ nhàng chọc chọc:
"Ngươi nha! Ài."
Tạ Nhiễm không hiểu mẫu thân vì sao chọc mình, vuốt vuốt cái trán hỏi:
"Vậy Noãn Đông yến Tạ Khuynh cũng tham gia sao?"
Thái thị hừ lạnh một tiếng:
"Đương nhiên! Hôm đó còn có một trò hay đang đợi nàng ta mà."