Mục lục
Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn cơm xong, thể lực Tạ Khuynh rõ ràng khôi phục rất nhiều, để tiểu nha hoàn lên xe ngựa lấy mấy túi nước xuống rót đầy.

Mà nàng thì cự tuyệt Tô Lâm Kỳ làm bạn, một mình đi dạo ở phụ cận tiêu thực.

Đang dạo bước trong rừng cây nhỏ, Tạ Khuynh lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy, liền tìm theo. Quả nhiên ở chỗ sâu trong rừng cây có một dòng suối nhỏ róc rách.

Mà Tạ Khuynh không phải người đầu tiên tìm đến dòng suối này, bên bờ đã có ngồi một người từ trước, chính là Tô Biệt Hạc đã bị nàng nhìn thấu thân phận.

Tô Biệt Hạc còn chưa biết Tạ Khuynh đã nhận ra mình, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, liền theo bản năng kéo vành nón xuống thấp. Tiếng bước chân càng gần, hắn liền nhanh chóng đứng dậy rời đi. Lúc đi ngang qua Tạ Khuynh, bị nàng gọi một tiếng:

"Tô Thống lĩnh dừng bước."

Ba từ xa lạ lại quen thuộc làm hắn bỗng nhiên đứng lại, do dự một lát liền cởi vành nón xuống, đúng là Tô Biệt Hạc với vẻ mặt không biết nói gì.

Hai người nhìn nhau một lát, Tô Biệt Hạc chắp tay với Tạ Khuynh:

"Quý phi nương nương."

Tạ Khuynh đưa tay:

"Đã không phải nữa rồi."

Tô Biệt Hạc cười khổ:

"Vậy ta cũng đã không phải Tô Thống lĩnh nữa."

Tạ Khuynh thở dài hỏi:

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại ở đây?"

"Tạ tiểu thư nếu đã xuất cung chuẩn bị cao chạy xa bay thì cần gì phải hỏi nữa." Ngữ khí của Tô Biệt Hạc hơi giận, không biết vì chíu mình hay vì điều gì khác.

Tạ Khuynh đương nhiên cũng nghe ra hắn bất mãn, trả lời lại một cách mỉa mai:

"Cao chạy xa bay cũng đâu phải chỉ mình ta, tại sao không thể hỏi?"

Tô Biệt Hạc nghẹn lời, thật lâu sau mới nói:

"Ta và ngươi, bất đồng."

Tạ Khuynh cười lạnh:

"Có gì bất đồng? Ngươi không nói, vậy để tự ta đoán là được."

"Ngươi họ Tô, từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, được dưỡng phụ dưỡng mẫu mang về Tịnh Châu, sau khi hai người đó qua đời ngươi đi bộ đội, rồi gặp được Cao Tấn, trở thành phụ tá đắc lực của hắn. Mấy thứ này là thân thế mà trước đó ngươi đã nói với ta, nhưng ngươi hẳn là còn một thân thế không thể nói."

"Đêm cung yến đó, nữ nhân Bắc Liêu kia đột nhiên ám sát ta. Ngươi trúng độc vốn là cửu tử nhất sinh, sau đó ta mang Tô Lâm Kỳ cùng hai vị đại phu tới trị liệu cho ngươi. Tô Lâm Kỳ vừa nhìn thấy ngươi liền lập tức nói đến Tinh Kỳ phường tìm người Nam Cương lấy giải dược. Sau đó chúng ta đến Tinh Kỳ phường, thế mà thật sự tìm được."

"Những thứ này nếu không phải trùng hợp, chỉ có thể là một nguyên nhân - ngươi cùng Tô Lâm Kỳ không phải mới quen. Hai người các ngươi là quan hệ gì? Huynh đệ thất lạc nhiều năm? Chuyện này Cao Tấn biết không?"

Tạ Khuynh sắp xếp những manh mối vụn vặt lại trật tự rõ ràng, đem sự tình đoán được bảy tám phần.

Thấy Tô Biệt Hạc đầy mặt chấn kinh cùng xấu hổ, Tạ Khuynh nói thêm:

"Hắn không biết. Vì lẽ đó, thời điểm ngươi bỏ đi không nói với hắn?"

Tô Biệt Hạc vội la lên:

"Trước khi đi ta đã vào cung nói với Bệ hạ. Nhưng lúc đó... Bệ hạ không nhận ra ta."

"Rốt cuộc vì sao hắn phải làm thế, ngươi có biết không?" Tạ Khuynh nhận định Tô Biệt Hạc biết nội tình, thúc giục hắn nói ra.

Tô Biệt Hạc vốn mang áy náy trong lòng, lúc thấy Tạ Khuynh, cảm giác áy náy kia càng sâu. Phòng tuyến trong lòng hắn dần dần vỡ nát, quyết tâm liều mạng nói hết những gì mình biết cho Tạ Khuynh:

"Bệ hạ trúng cổ. Là Nam Cương nhiếp hồn cổ. Nhưng trước khi tới đi ngài ấy đã ăn giải dược. Chỉ là phải tốn bảy bảy bốn mươi chị ngày mới thấy hiệu quả."

Tạ Khuynh hỏi:

"Cái giải dược gì mà phải bốn mươi chín ngày mới có hiệu quả? Ngươi xác định hắn đã dùng giải dược sao? Nhưng sao ta lại thấy hắn chẳng có chút chuyển biến tốt nào? Giải dược có vấn đề sao?"

Không những không chuyển biến tốt, thậm chí còn làm hắn không tiếc tự phong bế huyệt trên tai.

Tô Biệt Hạc nói:

"Giải dược không có vấn đề. Lão Vu sư tự lấy máu Thẩm Thiên Phong điều chế mà thành. Sắp tới bọn họ còn có giao dịch với Bệ hạ, tuyệt đối không đưa giải dược giả."

Tạ Khuynh nhớ tới buổi chiều đầu tiên khi nàng xuất cung, Cao Tấn mang nàng đi Xuân Phong lâu ăn cơm. Hai người ở bên cửa sổ nhìn thấy vụ cháy của Thiên lao.

Vụ cháy kia kết thúc tính mệnh của mấy thủ lĩnh An Cách bộ lạc, đó rất có thể là lễ gặp mặt của Cao Tấn đưa cho lão Vu sư Nam Cương.

Mà Tạ Khuynh có thể nhìn ra manh mối từ phản ứng của Tô Lâm Kỳ khi thấy Tô Biệt Hạc trúng độc, Cao Tấn cũng có thể. Hắn cùng bọn Tô Lâm Kỳ chắc chắn đã tự liên hệ, về phần bí mật mưu đồ cái gì, Tạ Khuynh đương nhiên không biết được.

Tạ Khuynh lại hỏi Tô Biệt Hạc:

"Ngươi cùng Tô Lâm Kỳ là huynh đệ?"

Tô Biệt Hạc do dự, sau đó nhẹ gật đầu:

"Khi còn bé nước mất nhà tan, ta đi theo ca ca lưu lạc tới Lễ triều, sau đó gặp truy binh mới tách nhau ra. Lúc đó ta còn nhỏ, không nhớ đường về nhà, mơ mơ hồ hồ theo dưỡng phụ dưỡng mẫu về Tịnh Châu. Vốn tưởng đời này không còn gặp được thân nhân, ai ngờ..."

"Nói như vậy, ngươi cùng Tô Lâm Kỳ đều là người Nam Cương? Họ của vương tộc Nam Cương chính là 'Tô'. Vì lẽ đó, các ngươi là hậu nhân vương tộc Nam Cương?" Tạ Khuynh tiếp tục suy đoán.

Tô Biệt Hạc cúi đầu không nói, lại nghe phía sau truyền đến một giọng nói:

"Chúng ta có là người Nam Cương đi nữa thì ở Lễ triều cũng quy quy củ củ, chưa bao giờ làm mấy việc thương nước hại dân."

Tạ Khuynh xoay người, thấy Tô Lâm Kỳ đi tới. Hắn dừng lại trước mặt Tạ Khuynh, lại nói:

"Ta ở Võ Uy quân tận tâm tận lực, không dám nói lập công, nhưng cũng được xem là vì Tướng quân mà bày mưu tính kế, đối với Tướng quân cùng người Tạ gia không có nửa phần hãm hại."

"Ta chưa nói ngươi hãm hại ai, vội vã giải thích cái gì? Nếu ngươi có dị tâm, chẳng lẽ nhiều năm như vậy phụ thân không phát hiện?" Tạ Khuynh không cao hứng đáp.

Tô Lâm Kỳ nhẹ nhàng thở ra:

"Ngươi biết là tốt." Bỗng nhiên cười, nói với Tạ Khuynh:

"Những chuyện này ngươi đoán được cũng hay, dù sao ta định tới biên quan sẽ nói hết với ngươi. Giờ tốt rồi, không cần ta phí nhiều miệng lưỡi."

"Nghỉ ngơi đủ chưa? Có thể lên đường." Tô Lâm Kỳ nói, liền kéo tay Tạ Khuynh đi về hướng đội kỵ mã.

Tô Biệt Hạc nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang dính cùng một chỗ, bất đắc dĩ thở dài, như muốn nói cái gì, cuối cùng lại chọn im lặng.

Tạ Khuynh bị Tô Lâm Kỳ kéo đi hai bước liền rút tay ra. Tô Lâm Kỳ không hiểu quay lại nhìn nàng:

"Sao vậy?"

Tạ Khuynh trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn bọn họ, nói:

"Các ngươi đi trước đi. Ta muốn hồi cung."

Tô Lâm Kỳ cùng Tô Biệt Hạc chấn kinh nhìn nhau. Nụ cười trên mặt Tô Lâm Kỳ không giữ được nữa, hắn nhíu mày hỏi:

"Ngươi nói cái gì? Ngươi, ngươi muốn trở về?"

Tạ Khuynh xưa nay luôn hiểu rõ mình muốn làm gì, chuyện đã quyết sẽ không hối hận.

"Cổ độc của Cao Tấn chưa khỏi, thần trí tựa hồ thất thường, ta nhất định phải quay về xem sao." Tạ Khuynh nói.

Tô Lâm Kỳ tức khắc hoảng hốt, nói:

"Hắn đã dùng giải dược, lại có lão Vu sư Nam Cương ta cùng Tướng quân ở kinh thành che chở. Ngươi về làm gì chứ? Ta cùng Tướng quân phí sức chín trâu hai hổ mới mang ngươi xuất cung. Sớm biết ngươi không muốn đi, chúng ta hà tất phải lao lực như thế!"

"Ai nói ta không muốn đi?"

Tô Lâm Kỳ không hiểu:

"Vậy tại sao ngươi lại muốn trở về? Ngươi lấy thân phận gì trở về? Tạ Quý phi đã 'chết'. Dù ngươi trở về cũng không còn là Quý phi của hắn."

Tạ Khuynh giải thích:

"Ta không phải muốn tiếp tục làm Quý phi. Ta chỉ đi xác nhận tình huống của hắn, chờ hắn thoát ly hiểm cảnh, tự ta sẽ hồi biên quan."

Cảm xúc Tô Lâm Kỳ dần dần nóng nảy, lôi léo Tạ Khuynh không cho nàng đi:

"Tạ Khuynh! Cao Tấn không phải cừu non. Hắn biết hắn đang làm gì. Nếu hắn đã quyết định đi bước này thì nhất định đã có sách lược vẹn toàn để ứng đối. Hắn đem toàn bộ binh lực kinh thành giao cho Tạ Tướng quân rồi, có Tướng quân che chở hắn sẽ không có việc gì. Ngươi cần gì phải đi mạo hiểm?"

"Ngươi đã dùng thân phận Tạ Nhiễm chết một lần, chẳng lẽ ngươi muốn dùng thân phận Tạ Khuynh chết lần nữa sao?"

Những đạo lý này Tạ Khuynh biết, nhưng nàng vẫn kiên trì:

"Ta không cần thân phận Tạ Khuynh, thậm chí sẽ không lộ diện. Ta chỉ đứng ở trong tối nhìn thôi, chờ hắn bình yên vô sự ta sẽ lập tức hồi biên quan."

Nói xong, Tạ Khuynh thoát khỏi kiềm chế của Tô Lâm Kỳ, trở lại độ kỵ mã chọn một con ngựa dự bị phiêu phì thể tráng, tròng yên ngựa lên, để tiểu nha đầu treo mấy túi nước vào, liền muốn lên ngựa.

Tô Lâm Kỳ từ trong rừng cây đi ra, thấy Tạ Khuynh chuẩn bị sẵn sàng muốn đi, gấp rút hạ lệnh:

"Ngăn nàng ấy lại! Đừng để nàng ấy đi!"

Người trong đội kỵ mã hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao. Nhưng thấy Tô Lâm Kỳ không giống đang đùa, vội vàng nghe lệnh vây quanh Tạ Khuynh. Nhưng bon họ cũng không phải thật sự muốn động thủ với Tạ Khuynh, dù vây quanh thì đội hình cũng rất lỏng lẻo. Tạ Khuynh nhanh chóng quyết định, xoay người lên ngựa, trước khi Tô Lâm Kỳ đuổi tới vung roi giục ngựa, chọn chỗ phòng thủ yếu nhất xông ra ngoài.

Tô Lâm Kỳ thấy không ngăn được người, nôn nóng lôi một con ngựa từ sau đội kỵ mã, yên ngựa cũng không đeo liền đuổi theo.

Tạ Nhiễm đang giận dỗi trong xe ngựa, vẫn chờ những người bên ngoài phát hiện ra tới dỗ dành nàng, nghe thấy bên ngoài rối loạn, xốc cửa sổ xe lên nhìn, vừa vặn trông thấy khung cảnh Tạ Khuynh cưỡi ngựa rời đi, Tô Lâm Kỳ vội vàng đuổi theo.

Sao vậy?

Tạ Nhiễm bị lòng hiếu kì thôi thúc, xuống xe ngựa hỏi chuyện gì xảy ra, những người khác cũng không biết tại sao, chuyện xảy ra quá đột ngột.

Khoảng nửa canh giờ sau, Tô Lâm Kỳ quay về một mình.

Đại Mao tiến lên hỏi:

"Lão đại đâu?"

Tô Lâm Kỳ thở dài một tiếng:

"Nàng có việc khác phải làm, chúng ta hồi biên quan trước."

"A? Nàng vừa tỉnh lại, có chuyện gì làm?" Đại Mao nghĩ mãi không ra.

Tô Lâm Kỳ lại không muốn nhiều lời thêm nữa, trực tiếp hạ lệnh chỉnh đốn đội ngũ, tiếp tục đi về hướng biên quan.

Tạ Nhiễm nghe đến đó, nhô đầu ra khỏi cửa sổ xe, hỏi:

"Đại tỷ tỷ của ta đâu? Sao không thấy tỷ ấy về?"

Tô Lâm Kỳ quay đầu nhìn nàng một cái, không nói lời nào đưa tay đẩy nàng về thùng xe, kéo màn xe xuống, hô to:

"Xuất phát!!!"

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tạ Khuynh một người một ngựa, đi suốt quãng đường gần như không dừng lại, lộ trình bốn ngày của xe ngựa, nàng chỉ dùng hai ngày rưỡi đã quay về kinh thành.

Nàng phát hiện chỉ mấy ngày mà phòng thủ kinh thành đã sâm nghiêm hơn nhiều. Tám cửa thành đóng lại hết sáu, chỉ còn Đông Hoa môn cùng Bắc Tân môn, người ra vào đều phải kiểm tra.

Đặc biệt là người cưỡi ngựa tra càng cẩn thận.

Vừa nhìn đã biết là tác phong của lão Tạ, nghiêm khắc một chút đương nhiên là tốt, chỉ là gia tăng độ khó cho Tạ Khuynh muốn trà trộn vào thành.

Nàng đi vào một thôn trang ngoài ngoài Bắc Tân môn, cởi yên ngựa xuống, thả cho nó chạy.

Vào thôn tìm một nông gia, dùng hai mươi lượng đổi hai bộ quần áo cũ của nam và một con lừa, hai sọt rau củ mới đào.

Tạ Khuynh đeo mũ rộng vành, thay nam trang, bôi mặt và tay ngăm đen, lưng gù, hơn nữa nàng có chất giọng nam thiên y vô phùng*, kéo con lừa chở rau củ vào thành.

(Thiên y vô phùng: áo trời không kẻ hở = không chút thiếu sót.

ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Quan binh thủ thành hỏi nàng:

"Vào thành làm gì?"

Tạ Khuynh đáp bằng giọng nam:

"Ta đưa đồ ăn. Quân gia thương tình ạ."

Quan binh thủ thành đánh giá nàng từ đầu đến chân, mũi giày rách và bùn trên chân tăng không ít độ tin cậy cho Tạ Khuynh, lưng con lừa cũng treo hai sọt đồ ăn, đang muốn cho qua liền có người ngăn cản:

"Từ từ."

Tạ Khuynh nghe thanh âm này, thầm nghĩ xong rồi.

Mượn động tác kéo vành mũ để âm thầm nhìn sang, người mặc phục sức quan thủ vệ cửa thành kia không phải Tạ Đạc thì còn ai.

Tiểu tử này sao càng sống càng thụt lùi thế, trước khi nàng đi không phải hắn đã đến Tây đại doanh làm phó Thống soái sao? Giờ lại ở đây thủ cửa thành?

"Thái dương cũng sắp xuống núi, ngươi vào thành bán cho ai?"

Tạ Đạc nghi ngờ nhìn hán tử dáng người thấp bé này, giọng mang chất vấn.

Tạ Đạc biết Tạ Khuynh có thể nói giọng nam. Mặc dù Tạ Khuynh tự tin với tay nghề hóa trang của mình, Tạ Đạc tuyệt đối sẽ không nghĩ theo hướng nàng là Tạ Khuynh, nhưng để ngừa vạn nhất vẫn phải cẩn thận ứng đối.

"Quân gia, ta không phải bán đồ ăn, là đưa đồ ăn. Đưa đến Thiên Hương... Cái tửu lâu gì gì đó lớn nhất trên con đường này, căn thứ tám."

Tạ Khuynh cố gắng phát huy thiên phú giọng nói của mình, hi vọng có thể dùng ngôn ngữ chất phác để xóa tan nghi ngờ của tên tiểu tử thúi này.

Tạ Đạc hỏi thủ vệ bên cạnh:

"Thiên Hương lâu là căn thứ tám sao?"

Thủ vệ kia nghĩ nghĩ, nói:

"Chắc là vậy."

Có cái bằng chứng này, lại thêm bộ dạng của Tạ Khuynh, Tạ Đạc không làm khó nữa, dùng kiếm đâm đâm vào hai sọt đồ ăn trên lưng lừa, xác nhận không có vật sống mới bằng lòng cho qua.

Tạ Khuynh thiên ân vạn tạ vào thành, ai ngờ con lừa kia bỗng nhiên cứng đầu không chịu đi.

Không còn cách nào, Tạ Khuynh thì có thể vừa chào hỏi quan binh ở đó vừa gồng mình kéo con lừa đi, thật vất vả qua cửa thành.

Tạ Đạc nhìn chằm chằm vào hán tử quê mùa kia, thủ vệ đến hỏi:

"Tạ phó soái, ngài nhìn gì vậy?"

Tạ Đạc nhíu mày:

"Ngươi có cảm thấy lão đầu kia có vấn đề?"

Thủ vệ quay người nhìn thoáng qua, lắc đầu biểu thị:

"Nông thôn là vậy đó, chưa thấy qua việc đời."

Tạ Đạc như có điều suy nghĩ, xoay người đi hai bước bỗng nhiên dừng lại, hắn đã biết không đúng chỗ nào.

Lão đầu kia không sợ quan binh, động tác dắt ngựa cx không thành thạo, rõ rành trên lưng lừa có treo roi, nhưng con lừa không chịu đi lão đầu kia lại không hề dùng, hiển nhiên không biết đuổi lừa.

Hiện giờ tình thế kinh thành thay đổi trong nháy mắt, phụ thân điều hắn suốt đêm về thủ cửa thành, chính là muốn hắn cảnh giác cao độ. Phòng thủ cửa thành là cực kỳ trọng yếu, tuyệt đối không thể có nửa điểm sai lầm. Tạ Đạc đẩy những quan binh trước mặt ra, chạy vào thành, đuổi theo phương hướng lão đầu kia kéo lừa.

Đuổi theo ước chừng nửa con phố, Tạ Đạc đi ngang một cái ngõ nhỏ đột nhiên dừng lại, lùi về sau hai bước. Hắn trông thấy con lừa cõng hai sọt rau củ kia, đi qua xem xét. Con lừa vẫn còn, đồ ăn vẫn còn, nhưng lão hán kia lại không thấy...

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Sau khi Tạ Khuynh vào thành, đem con lừa nhét vào ngõ nhỏ, thay một thân y phục sạch sẽ, cởi mũ rộng vành ra, nhảy ra khỏi tường ngõ hẻm liền qua một cái ngõ nhỏ khác, bảy quẹo tám rẻ rồi đi vào đại lộ, hòa vào dòng người đông đúc.

Nàng vào tiệm quần áo chọn một bộ có màu sắc tương tự cung trang, vứt bạc xuống rồi tìm khách điếm thay y phục.

Sau năm lần bảy lượt thay đổi diện mạo, lúc nhảy ra khỏi cửa sổ khách điếm Tạ Khuynh đã thành một cô nương đội mũ có rèm xinh xắn. Ai cũng không thể liên tưởng tới lão hán gù lưng trồng rau củ.

Tạ Khuynh mang mũ có rèm đi một chuyến tới phủ Tướng quân. Ngoài phủ, đèn lồng trắng treo cao, trên bảng treo một đoàn lăng tiêu xám trắng kết thành hoa, nhìn vào ai cũng biết phủ có người chết, còn đang trong tang lễ.

Lão Tạ này diễn thật là đúng chỗ.

Ông nói không sai, hiện tại là thời cơ tốt nhất để Tạ Khuynh xuất cung. Bởi vì người có khả năng phát hiện nhất là Cao Tấn lại đang thần trí không rõ. Chỉ cần Cao Tấn không ngăn trở, thì Lễ triều này không ai có thể cản lão Tạ mang 'thi thể' Tạ Khuynh khỏi cung.

Mà những người khác càng chú ý tình trạng của Hoàng đế hơn, đối với vị Quý phi bị Hoàng đế thất thủ 'gϊếŧ chết' thì phát tang trong cung hay mang về nhà mẹ đẻ phát tang cũng không ai quan tâm.

Nếu phủ Tướng quân đã bình yên vô sự, vậy Tạ Khuynh liền có thể yên tâm vào cung.

Trong cung có vô số trạm thủ vệ kiểm soát, nhưng Tạ Khuynh có kinh nghiệm xuất nhập cung phong phú, chỉ tốn thêm chút thời gian là đủ để thần không biết quỷ không hay vào cung.

Thủ vệ Minh Trạch cung sớm đã không còn như cũ, nàng đi nhiều ngày như vậy, khẳng định thị vệ càng nhiều hơn. Bộ dạng này của nàng mà có ai bắt gặp, chắc chắn bị gọi là quỷ. Vì lẽ đó, phải dịch dung hay hóa trang gì trước đã.

Mà người am hiểu dịch dung hóa trang nhất chính là Khương ma ma.

Tạ Quý phi đã chết, mặc dù Khương ma ma có thể để lão Tạ thỉnh chỉ triệu hồi. Nhưng đang trong tang kỳ của Tạ Quý phi, các nàng khẳng định phải thủ trong cung.

Thế là, Tạ Khuynh mượn bóng đêm lẻn vào Ngưng Huy cung.

Tình trạng của Ngưng Huy cung cũng không khác gì phủ Tướng quân, khắp nơi treo cờ trắng, trong chủ điện còn đặt linh đường di vật, Trường minh đăng đốt suốt ngày đêm. Hai bên quan tài quỳ đầy cung tỳ, có người nhìn hương, có người niệm phật. Điều làm Tạ Khuynh ngoài ý muốn nhất là, người yên lặng chuyển động phật châu thành kính niệm kinh kia lại là An Mỹ nhân.

Cô nương này có lòng.

Tạ Khuynh trốn sau hòn non bộ âm thầm quan sát, trái phải trông mong, rốt cuộc cũng nhìn thấy Khương ma ma ra tới.

Bà mặc một thân đồ tang, căn dặn cung tỳ cẩn thận củi lửa.

Có cung tỳ thu nước trên tế đài đi ngang qua Khương ma ma, bỗng nhiên cổ chân tê rần, cả người ngã qua một bên, bát nước trong tay giội hết lên vạt áo Khương ma ma, vội vàng quỳ xuống đất xin lỗi:

"Ma ma, nô tỳ không phải cố ý."

Khương ma ma chậc một tiếng, để nàng đứng dậy:

"Cẩn thận chút."

Nô tỳ đáp lời, thu mảnh vỡ trên đất, hốt hoảng mà chạy.

Váy áo Khương ma ma đều ướt, dặn dò nhóm cung tỳ trong linh đường một câu:

"Ta vào phòng đổi kiện xiêm y, các ngươi cẩn thận chút, Trường minh đăng không thể tắt."

"Vâng." Các cung tỳ đồng thanh đáp.

Một mình Khương ma ma về phòng thay y phục, đẩy cửa phòng ra, hạ chốt cửa, mồi lửa đốt đèn dầu trong góc, xoay người đi vào gian thay quần áo. Không ngờ trong nội gian có một người từ sau tấm bình phong bước ra, làm Khương ma ma giật nảy mình.

Trước khi Khương ma ma sợ hãi hô to, Tạ Khuynh thủ thế 'im lặng' với bà. Khương ma ma đi tới đón lấy nàng, kéo vào nội gian nói chuyện:

"Nương nương, không phải ngài bị đưa khỏi kinh thành rồi sao?"

Tạ Khuynh nói:

"Nói ra thì dài dòng lắm, tóm lại ta về rồi. Tình huống trong cung thế nào?"

Khương ma ma trả lời:

"Trong cung bây giờ loạn thành một đoàn. Hẳn là ngài cũng thấy được, thị vệ nhiều hơn hẳn ngày thường, xuất nhập đều phải kiểm tra đối chiếu cẩn thận. Như thế mà ngài cũng có thể trà trộn vào đây được, nương nương thật lợi hại."

"Đừng gọi ta là nương nương." Tạ Khuynh khoát tay: "Bệ hạ đâu? Bệ hạ sao rồi?"

Khương ma ma than một tiếng:

"Bệ hạ 'gϊếŧ' ngài liền hôn mê một ngày một đêm sau khi tỉnh lại tính tình đại biến, tự giam mình trong Minh Trạch cung, không ăn không uống, ai tới gần thì gϊếŧ. Trong cung đều nói Bệ hạ bị ác quỷ nhập vào, gϊếŧ hai cung tỳ, cắn chết một thái giám, Trương Thống lĩnh mang mười mấy thị vệ vào điện, đánh nhau sống chết một phen cũng không thể khống chế được cơn phát cuồng của Bệ hạ. Tóm lại là ai cũng không thể tới gần."

Tạ Khuynh nghe những việc này, kinh hãi không thôi:

"Không ăn không uống... Đã mấy ngày rồi."

"Đúng vậy a. Thẩm Thái sư cũng sốt ruột nữa. Lúc trước ta còn thấy ông ta đi khắp nơi tìm người đưa thiện vào Minh Trạch cung. Nhưng hai cung tỳ lúc trước bị gϊếŧ chính là lúc đưa cơm, còn ai dám đi?"

Tạ Khuynh hỏi Khương ma ma:

"Ma ma, có thể hóa trang cho ta kĩ lưỡng một chút không, ta muốn vào Minh Trạch cung nhìn xem."

Khương ma ma kinh ngạc:

"Cái gì? Ai da, nương nương của ta, Bệ hạ bây giờ lục thân không nhận, cả Thái hậu, Thẩm Thái sư cũng không nhận ra, vạn nhất ngài vào đó..."

Tạ Khuynh ngăn cản những lời kế tiếp của bà, nói:

"Ma ma, vì vậy ta mới trở về. Nếu không nhìn tận mắt Bệ hạ bình yên vô sự, ta không an lòng hồi biên quan."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK