Năm ngày sau khi Tạ Khuynh hồi cung, nghe nói Tạ Đạc tại Tây đại doanh làm một kiện đại sự ai cũng không nghĩ tới.
Hắn đem Thế tử Huỳnh Dương Hầu Bành Chử cùng Thế tử Quảng Bình Hầu Đào Bân song song chiếu theo quân pháp mà chém!
Đúng thế.
Chém!
Thời điểm Tạ Khuynh nghe được chuyện này, nàng đang ở trong viện của Khương ma ma tại Ngưng Huy giúp bà ấy đảo thuốc, thật sự chấn kinh.
"Chém chỗ nào?" Tạ Khuynh hỏi.
Khương ma ma ở bên cạnh phân loại dược liệu và cánh hoa.
"Còn có thể chém chỗ nào, đương nhiên là. . ." Khương ma ma không nói, chỉ dùng tay kéo ngang cổ hai cái.
Tạ Khuynh nhìn bà, hỏi:
"Người kia không phải sẽ chết?"
Khương ma ma dùng ánh mắt như nhìn đồ đần lướt qua Tạ Khuynh: "Nương nương thật thông minh, người thật sự đã chết nha."
Tâm linh Tạ Khuynh chấn động, đảo thuốc có hơi chậm chạp, Khương ma ma lập tức thúc giục: "Nương nương đã nói giúp nô tì đảo thuốc, chớ ngừng nha."
"À à. Không ngừng không ngừng." Tạ Khuynh hoàn hồn, tăng tốc bàn tay đang đảo thuốc, lại hỏi:
"Vậy bây giờ Tạ Đạc thế nào? Đào gia cùng Bành gia sẽ không từ bỏ ý đồ a?"
Mặc dù nội tâm Tạ Khuynh cảm thấy hành động này của Tạ Đạc không có bất cứ vấn đề gì, tình tiết vụ án cô nương quân doanh kia thật sự ác liệt vô cùng. Bành Chử cùng Đào Bân là thủ phạm, không những không nhận trừng phạt thích đáng, còn phách lối cực điểm đến cả phụ thân của nạn nhân cũng không tha.
Bọn hắn xem thường quân pháp, không có nhân tính, dạng người này ở trong quân gϊếŧ mười lần chưa đủ. Phàm là người có chút lương tri đều sẽ vỗ tay khen Tạ Đạc chém thật hay.
Bởi vì Bành - Đào hai người đều là thế tử, phía sau có chỗ dựa Huỳnh Dương hầu phủ cùng Quảng Bình hầu phủ, không ai dám chân chính đứng ra xác nhận bọn hắn, lại thêm trước đó Binh bộ Thượng thư Điền Hữu Vi nghe nhìn lẫn lộn không chịu làm, kém chút để bọn hắn trốn được một kiếp.
Tạ Đạc quyết định thật nhanh, góp nhặt chứng cứ, kêu hai người ký tên ấn dấu tay, sợ đêm dài lắm mộng, trực tiếp y theo quân pháp liền đem người chém. Cách làm tiền trảm hậu tấu này phải gọi là đại khoái nhân tâm! Cũng miễn đi rất nhiều động tác sau lưng của Huỳnh Dương hầu phủ cùng Quảng Bình hầu phủ.
Chỉ là làm vậy, Tạ gia cùng Huỳnh Dương hầu phủ, Quảng Bình hầu phủ cừu oán coi như kết sâu. Huỳnh Dương hầu cùng Quảng Bình hầu sau khi đau đớn mất ái tử, chắc chắn trả thù Tạ Đạc.
Tạ Đạc đây là dùng an nguy nửa đời sau của bản thân mạnh mẽ đổi lấy công đạo cho nữ tử chết oan kia.
Đây cũng quá cứng rắn nha!
Tạ Khuynh nhịn không được tán dương trong lòng.
Lúc trước chỉ cảm thấy Tạ Đạc là cái phế vật vô dụng, tôm chân mềm, mama boy, không nghĩ tới trong xương cốt hắn vẫn còn chứa đựng tâm huyết, gen của lão Tạ không có biến mất a.
"Đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Sau khi Tam công tử chém người, đêm hôm đó Huỳnh Dương hầu cùng Quảng Bình hầu liền tự mình cầm đao đến Tạ gia đòi công đạo. Trong vòng một đêm, sổ con của Ngự sử đài tố Tam công tử lạm dụng chức quyền, sát hại vô tội chồng chất như núi."
Khương ma ma đem tin tức ngoài cung bà biết rõ nói cho Tạ Khuynh nghe.
Tạ Khuynh cảm thấy những điều này đã nằm trong dự liệu, Tạ Đạc gϊếŧ Thế tử hai phủ người ta, tuy nói tìm được chứng cứ, nhưng nếu như chuyện này dựa theo quá trình bình thường, trước giam giữ vào Binh bộ đại lao , chờ đợi tam tư hội thẩm, cái quá trình thẩm vấn thẩm tra đối chiếu này, nửa năm còn chưa chắc đã xong.
Nhưng nửa năm trôi qua, chứng cứ hiện tại chưa chắc đã bảo tồn được, mà Huỳnh Dương hầu phủ cùng Quảng Bình hầu phủ cũng sẽ không ngồi yên, nửa năm thời gian đó hai phủ động tay động chân ai biết án này sẽ đi tới đâu, muốn bằng tốc độ nhanh nhất giải oan cho nạn nhân, chỉ có trực tiếp gϊếŧ.
Đương nhiên, làm như thế tổn hại cũng không ít đâu.
Kết thù cùng hai phủ là điều khẳng định, tiếp theo chính là mang tai tiếng.
Bản án chưa trải qua tam tư hội thẩm, phương diện công tín sẽ rất yếu kém, sẽ trở thành trọng điểm công kích của hai nhà Bành - Đào, nói không chừng còn có thể mang ra vu hãm Tạ Đạc công báo tư thù.
"Ma ma đối với chuyện này biết tường tận quá, cả sổ con trên Ngự sử đài tố cáo Tạ Đạc ma ma cũng biết, chẳng lẽ có người tận lực báo cho ma ma a?"
Tạ Khuynh một bên đảo thuốc một bên hỏi.
Khương ma ma thấy nàng đoán được cũng không hề giấu diếm:
"Nương nương thông minh hơn người, những tin tức này đúng là có người cố ý truyền lại cho ta biết."
Tạ Khuynh phán đoán: "Tướng quân phu nhân?"
Khương ma ma gật đầu thừa nhận, nói:
"Tướng quân phu nhân nói, Tam công tử đã bị giấu ở trong phủ hai ngày, người của Huỳnh Dương hầu cùng Quảng Bình hầu lúc nào cũng ở bên ngoài trông coi, nếu không phải có tướng quân ở nhà tọa trấn, chỉ sợ bọn họ thực có can đảm xông vào phủ bắt người."
"Cùng ngày chuyện xảy ra, Tướng quân phu nhân liền để người tiến cung truyền lời cho nương nương biết được, muốn xem nương nương có biện pháp nào hay không, nhưng tướng quân không cho phép. Mắt thấy Huỳnh Dương hầu phủ cùng Quảng Bình hầu phủ càng náo càng hung, tướng quân cũng không có khả năng từ nay về sau một mực canh giữ ở trong phủ, Tam công tử cũng không có khả năng cả đời không ra khỏi cửa."
Khương ma ma truyền đạt lại lời của Tướng quân phu nhân cho Tạ Khuynh, Tạ Khuynh liền minh bạch.
Hững hờ tiếp tục đảo thuốc, Khương ma ma thấy nàng không nói thêm gì, cũng biết đúng mực mà im lặng.
Tạ Khuynh giúp Khương ma ma đảo thuốc xong, để Khương ma ma đem thuốc chế thành cao trừ sẹo, sau đó nàng đậy nắp bình dược cao lại, đứng dậy nói:
"Thay quần áo."
Khương ma ma hỏi: "Nương nương muốn đi ra ngoài?"
"Tướng quân phu nhân đã mở miệng, ta cũng nên quản một chút." Tạ Khuynh nói.
Nếu như là sự tình khác, Tướng quân phu nhân nói toạc mồm toạc mép Tạ Khuynh cũng sẽ không giúp. Nhưng Tạ Đạc là con trai duy nhất của lão Tạ, nếu hắn có bất trắc gì, chẳng lẽ lão Tạ phải chặt đứt hương hỏa?
Lại thêm sự tình Tạ Đạc làm cũng đúng ý Tạ Khuynh.
Nếu như Tạ Đạc gặp án oan rõ ràng như vậy mà còn sợ đầu sợ đuôi, Tạ Khuynh sẽ tự đáy lòng xem thường hắn. Nhưng hắn cứng rắn như vậy, dứt khoát như vậy, Tạ Khuynh giúp hắn một tay cũng không có gì.
Đổi thân y phục, Tạ Khuynh cầm cao trừ sẹo Khương ma ma đặc biệt làm vì Cao Tấn đi hướng Minh Trạch cung.
Tô Biệt Hạc thủ vệ ở ngoài cung, trông thấy Tạ Khuynh liền tiến lên hành lễ, Tạ Khuynh nghe thấy trong điện có tiếng người, liền biết Cao Tấn lúc này đang xử lý triều sự.
"Bệ hạ có việc đang bận, ta tới không khéo."
Tạ Khuynh nói xong liền muốn rời đi, Tô Biệt Hạc vội vàng ngăn lại: "Nương nương dừng bước."
"Bệ hạ đã phân phó, nương nương tùy thời có thể xuất nhập Minh Trạch cung, không cần thông truyền."
Tạ Khuynh biết Cao Tấn đã nói lời này, nhưng quy củ cần có ở hậu cung nàng vẫn tận lực tuân thủ, miễn cho về sau trở thành lý do để người khác công kích.
"Quên đi thôi. Chờ Bệ hạ xử lý xong chính sự ta lại vào." Tạ Khuynh nói.
Tô Biệt Hạc thấy nàng kiên trì, cũng không hề khuyên, nói ra:
"Nếu không nương nương đi Trà Thủy sở uống chén trà nóng trước. Trong điện đều là người của Ngự Sử đài, ai ai cũng có tài ăn nói cũng lợi hại, cũng không biết muốn nói tới khi nào."
Tạ Khuynh ngẫm lại cũng tốt, có trà uổng dù sao cũng tốt hơn chán chường chờ ở ngoài điện.
Trà Thủy sở là chỗ cung tỳ chuẩn bị nước trà cho Cao Tấn, có đôi khi cũng sẽ là chỗ cho các đại thần chờ được triệu kiến.
Tô Biệt Hạc dẫn Tạ Khuynh đi vào, đám cung tỳ thấy Tạ Khuynh vội vàng hành lễ, Tô Biệt Hạc tiếp nhận trà trong tay cung tỳ, tự mình dâng đến trước mặt Tạ Khuynh.
Thân là Thống lĩnh thị vệ được Bệ hạ tín nhiệm nhất, Tô Biệt Hạc đương nhiên nhìn ra được Bệ hạ động tâm với vị nương nương giả này, việc liên quan đến nương nương tuyệt đối không lãnh đạm không chậm trễ.
Tạ Khuynh cũng cảm thấy thái độ của Tô Biệt Hạc đối với nàng tựa hồ có chỗ khác biệt, cũng mới bắt đầu gần đây thôi. Đại khái có lẽ là nàng hiện nay trở thành nửa cái minh hữu của Cao Tấn, nên hắn đặc biệt phân phó Tô Biệt Hạc đi.
Nhàn rỗi quá đỗi, không bằng tâm sự, Tạ Khuynh nhấp một ngụm trà, hỏi Tô Biệt Hạc:
"Tô thống lĩnh là người Tịnh Châu sao?"
Tô Biệt Hạc là thị vệ do Cao Tấn từ Tịnh Châu mang về kinh thành, nhưng hắn có đến từ Tịnh Châu hay không, Tạ Khuynh thật đúng là không biết.
"Vâng. Dưỡng phụ dưỡng mẫu của thần là thương hộ trong thành Tịnh Châu, về sau gia đạo sa sút, dưỡng phụ dưỡng mẫu lần lượt qua đời. Cơm ngày ba bữa của thần cũng khó khăn, đành phải đầu nhập quân lữ, sau khi trải qua rèn luyện, mới có phúc được đến bên cạnh bệ hạ."
Tạ Khuynh có chút ngoài ý muốn: "Dưỡng phụ dưỡng mẫu?"
"Vâng. Lúc thần còn rất nhỏ đã lạc với người nhà, kém chút bị bắt cóc, được dưỡng phụ dưỡng mẫu cứu giúp, nhị lão cả đời không con, liền nhận ta làm nhi tử." Tô Biệt Hạc kể chuyện cũ của mình cho Tạ Khuynh nghe, rất thẳng thắn, quang minh chính đại.
"A, thì ra là thế." Tạ Khuynh hiểu rõ, lại hỏi:
"Nhưng lúc dưỡng phụ dưỡng mẫu của ngươi qua đời, liền không chừa cho ngươi chút gia sản nào sao? Sao lại đến mức không có cơm ngày ba bữa?"
Tô Biệt Hạc bất đắc dĩ cười một tiếng: "Nhị lão đối với ta rất tốt, có lưu lại gia sản cho ta, chỉ là bị thân quyến lấy đi, ta cũng không phải là con thân sinh, cũng không trách được."
Mỗi người sau lưng đều có chuyện xưa của mình, Tạ Khuynh nói: "Bây giờ tốt hơn rất nhiều."
Tô Biệt Hạc có chút ngoài ý muốn. Thường ngày nếu hắn nói cố sự về thân thế của mình cùng người khác. Bất kể là ai, kiểu gì cũng sẽ hỏi hắn có hận những thân quyến đã đoạt gia sản của dưỡng phụ dưỡng mẫu không. Nhưng hắn thật sự không hận những người kia, chỉ có Bệ hạ và vị nương nương này câu đầu tiên liền nói trúng tâm tư hắn.
Lúc đó Bệ hạ đã nói: Tái ông mất ngựa sao biết không phải phúc.
Xác thực như thế, nếu không phải những người kia đối với hắn quyết tuyệt, sau khi cha mẹ nuôi qua đời liền không kịp chờ đợi đem hắn đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ nói không chừng hắn đang trông coi một gian cửa hàng hai mẫu ruộng, hối hả sinh hoạt.
Hai người mới nói được mấy câu như thế, Vạn công công liền tiến vào, hành lễ với Tạ Khuynh rồi nói:
"Nương nương, Bệ hạ hỏi ngài đã tới sao không vào điện."
Tạ Khuynh hỏi: "Các đại nhân Ngự sử đài đi rồi?"
Vạn công công nói: "Còn chưa đi đâu, Bệ hạ sợ nương nương đợi lâu, cố ý mệnh nô tài đến mời."
Tạ Khuynh mặc dù không muốn nghe Cao Tấn xử lý chính sự, nhưng lại không chịu nổi Vạn công công đến xin, chỉ có thể đứng dậy tiến vào.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Vừa mới vào điện liền nghe thấy đám người Ngự sử đài dõng dạc hùng hồn nói chuyện, Tạ Khuynh mơ hồ nghe thấy cái gì 'Bất chấp vương pháp' rồi lại 'Công báo tư thù'.
[ ha, nói cái gì có cái đó. ]
[ bắt gặp ngay lúc mấy lão già này cáo trạng. ]
[ vẫn nên né vũng nước đục này thì hơn, chờ bọn họ đi ta lại vào. ]
Tạ Khuynh nghĩ như vậy, nhìn Vạn công công rồi chỉ chỉ phía nam thư phòng, đang định đi qua, liền nghe thấy thanh âm Cao Tấn từ nội điện truyền đến:
"Là Quý phi tới sao?"
Tạ Khuynh sững sờ, Vạn công công cười nịnh nọt mời Tạ Khuynh đi vào.
[ cẩu tử thật là biết chọn thời điểm. ]
[ còn ngại Ngự Sử đài nói chưa đủ nhiều sao? ]
[ ta cũng thật là xúi quẩy, vội vàng chạy tới làm bia cho người ta bắn. ]
Kiên trì tiến vào nội điện, hành lễ xong, liền bị Cao Tấn triệu hoán đến bên người, tiểu tử này còn không biết sống chết đem nửa cái long ỷ nhường cho Tạ Khuynh ngồi.
Thật ra thì Tạ Khuynh cũng từng ngồi qua long ỷ, nhưng đó là thời điểm không có người ngoài. Bây giờ trước mặt biết bao lão già Ngự Sử đài, nếu nàng đi qua ngồi, phỏng chừng ngày mai liền chứng thực thanh danh 'Họa quốc yêu phi'.
"Lại đây đi."
Cao Tấn vẫy gọi Tạ Khuynh, nàng gian nan bước từng bước một, khoảng cách bốn năm mét miễn cưỡng có phong thái của bốn năm cây số.
Cao Tấn cũng không thúc giục nàng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng đợi chờ. Mà hắn nhìn Tạ Khuynh, đám lão tiên sinh miệng lưỡi lưu loát kia cũng chỉ có thể trơ ra như vậy.
Thật vất vả, Tạ Khuynh đi tới bên cạnh Cao Tấn, hắn trực tiếp vỗ vỗ một nửa long ỷ trống ra:
"Ngồi đi."
Tạ Khuynh là người tập võ, năm giác quan nhanh nhạy hơn người bình thường nhiều. Hiện tại nàng không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận rõ ràng mấy lão già kia đang dùng biểu cảm như thấy dư nghiệt trừng nàng.
[ cẩu tử là muốn ta chết sao? ]
[ có phải là hối hận vì đã cho ta biết quá nhiều bí mật? ]
[ hiện tại nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đem ta cùng Tạ gia chơi chết? ]
Tạ Khuynh đầu óc hỗn loạn tưng bừng, các loại suy nghĩ liên tiếp sinh ra, ngũ vị trần tạp, bất ổn.
Bỗng nhiên cổ tay bị người chế trụ, Cao Tấn rốt cục hao hết kiên nhẫn, tự mình động thủ đem người trực tiếp kéo ngồi xuống, đem lòng bàn tay quấn vải của mình giơ tới trước mặt Tạ Khuynh như đúng rồi. Sau đó chỉ sợ thiên hạ không loạn mà nói với mấy lão tiên sinh Ngự sử đài mắt trừng như chuông đồng kia:
"Tay trẫm thụ thương, Quý phi đến thay trẫm băng bó. Sự tình mà chư vị ái khanh nói, trẫm đã biết, các ngươi lui xuống trước đi đi."
Mấy lão tiên sinh Ngự sử đài hai mặt nhìn nhau, bọn hắn vì lần diện thánh này, trên dưới toàn bộ Ngự sử đài chuẩn bị mấy đêm, ưng đều có thể hầm chết hai con*, muốn cáo trạng với Bệ hạ Tam công tử phủ Trấn quốc Tướng quân làm việc ác xem thường kỷ cương cho thật tốt.
(* toi không rõ lắm, chắc là nói về quyết tâm, công sức.
ƯattpadTaiTheTuongPhung )
Nhưng ai biết, đầy bụng lý lẽ mới nói được một hai phần mười, Quý phi nương nương liền đến đổi thuốc cho Bệ hạ.
Hừ, đổi thuốc lúc nào không được, nhất định phải đợi ngay lúc bọn hắn cáo trạng Tạ gia Tam công tử, nếu nói Quý phi nương nương không phải cố ý, lão thiên gia đều không tin.
"Bệ hạ! Vậy. . ."
Ngự sử đầu lĩnh Trương Thân Trương đại nhân trong lần cáo trạng này xuất lực nhiều nhất, thực sự không cam lòng cứ như vậy bị đuổi đi, còn muốn nói tiếp chút gì.
Nhưng vừa mở miệng, liền nghe Bệ hạ lạnh giọng chất vấn hắn:
"Trương đại nhân là nghe không hiểu lời của trẫm, hay là cảm thấy vết thương trên tay trẫm không trọng yếu bằng chuyện của các ngươi?"
Trương thân sắc mặt đột biến, cuống quít quỳ xuống đất nói 'Không dám' .
Các đại nhân khác thấy nhất đầu thiết Trương đại nhân cũng đã bị Bệ hạ xử, bọn hắn còn có thể nói cái gì, từng người ủ rũ cúi đầu hành lễ cáo lui.
Nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi, Tạ Khuynh âm thầm thở dài:
[ đắc tội ai không tốt, hết lần này tới lần khác đắc tội mấy lão già trần bì* này, về sau sẽ phiền toái đây ]
(Trần bì: vỏ cam/quýt khô để lâu, có vị cay, hơi đắng.
ƯattpadTaiTheTuongPhung )
[ tại sao mỗi khi mấy chuyện quỷ quái này xảy ra đều có mặt ta. ]
Tạ Khuynh phát một trận bực tức, quay đầu liền phát hiện Cao Tấn đang dùng một cái tay khác chống cằm nhìn nàng, liếc mắt đưa tình, thiết tha chân thành, thâm tình chậm rãi. . .
[ nhìn cái gì vậy? ]
[ giả tình giả ý, không thấy ghê hả. ]
Cao Tấn dù bận vẫn ung dung hỏi Tạ Khuynh: "Quý phi biểu cảm gì đó, sao dáng vẻ giống như có lời oán thán với trẫm?"
Tạ Khuynh căng thẳng, kinh ngạc vì sự nhanh nhạy này của Cao Tấn, quả quyết thay đổi vẻ mặt, nhiệt tình trả lời:
"Bệ hạ nói gì vậy, thần thiếp yêu Bệ hạ còn không hết, làm sao lại có lời oán giận Bệ hạ chứ?"
Cao Tấn hừ lạnh một tiếng, chợt đưa tay nắm cái mũi cao thẳng xinh xắn của Tạ Khuynh:
"Tiểu hỗn đản khẩu thị tâm phi. Đầu óc nàng đang suy nghĩ gì, trẫm rõ rõ ràng ràng, bớt giả vờ đi."
Tạ Khuynh bối rối đoạt lại cái mũi của mình, một bên vuốt một bên cười nhạo thầm nghĩ:
[ ngày gió lớn nói chuyện cũng không sợ đau đầu lưỡi. ]
[ ngươi nếu có thể biết trong lòng ta suy nghĩ gì, lão tử từ nay về sau liền theo họ ngươi! ]
[ rõ ràng là cái ngốc cẩu còn nhất định cứ phải giả làm chồn, có bệnh. ]
Cao Tấn: . . .
Lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, Cao Tấn bỗng nhiên lần nữa đưa tay muốn bấm lỗ tai Tạ Khuynh, may mắn Tạ Khuynh sớm phòng bị, né qua một bên.
Có chút đắc ý nhướng mày khiêu khích nhìn hắn, Cao Tấn lập tức dốc sức chuẩn bị cùng nàng làm một vố lớn, không tin hôm nay không nắm được lỗ tai nàng.
Tạ Khuynh là người không ăn thiệt thòi trước mắt, quyết định thật nhanh ôm lấy cánh tay đang giơ cao của hắn, mềm mại làm nũng:
"Ai nha, được rồi được rồi. Bệ hạ nói thần thiếp là tiểu hỗn đản, vậy thần thiếp chính là tiểu hỗn đản không được sao. Thần thiếp bị bấm một chút, da mặt dày thực không quan trọng, nhưng tay nhỏ của Bệ hạ thân kiều thịt quý vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ?"
Cao Tấn bị bộ dạng này của nàng làm tức cười, sao còn giận dỗi gì được nữa.
Tạ Khuynh thấy vậy, lấy từ tay áo ra một cái bình sứ trắng, nói:
"Cao trừ sẹo Khương ma ma đặc chế dùng phi thường tốt, Bệ hạ thử một chút."
[ cao trừ sẹo của Khương ma ma có thể so với báu vật. ]
[ mấy vết sẹo nhỏ linh tinh trên người ta trước kia đã không còn nữa, một chút cũng không nhìn ra ]
Tạ Khuynh vừa thoa thuốc cho Cao Tấn vừa nghĩ, Cao Tấn ngẩng đầu nhìn nàng, nhớ tới ký ức ít ỏi giữa hai người khi còn bé, bàn tay bẩn thỉu của nàng, trên lưng, trên cổ xác thực có không ít vết thương nhỏ như bị cát đá nhánh cây chà xát.
Nàng bây giờ trở nên vô cảm với vết thương và đau đớn, nguyên nhân có lẽ cũng bởi vì từ nhỏ đã chịu quá nhiều tổn thương.
Nghĩ tới đây, trái tim thật lâu chưa bị xúc động của Cao Tấn lại ẩn ẩn như bị thắt lại, đè nén khó chịu.
Danh Sách Chương: