Sóc vương Cao Nguyệt mưu hại Thế tử Thọ Khang bá Ngô Thủ Chí, tội danh đã định. Dựa theo quốc pháp phán một mạng đền một mạng. Có vài Ngự sử nói Sóc vương tuổi nhỏ, lại từng ở Bắc Liêu nhận bao khổ sở, giờ chỉ vì nhất thời xúc động mà bị phán đền mạng thì không ổn.
Nhưng những thanh âm này quá nhỏ, căn bản không thể khiến Hoàng đế chú ý. Bản án của Sóc vương rất nhanh đã được Tam Pháp ti phán quyết, sau thu Ngọ môn xử trảm.
Hoàng đế kiên quyết và bất cận nhân tình như thế, cơ hồ khẳng định những suy đoán của mọi người về âm mưu lúc trước sắc phong Sóc vương.
Lúc ấy bọn hắn nói Hoàng đế không thể thật tình đối đãi với Sóc vương được. Chẳng qua là tìm chút tiếng thơm, mới giả vờ bất kể hiềm khích lúc trước đón Sóc vương từ Bắc Liêu về Lễ triều. Sau đó còn giả vờ giả vịt ngày ngày triệu kiến Sóc vương vào cung, tự mình dạy võ nghệ.
Bây giờ xảy ra chuyện của Thế tử Thọ Khang bá, rốt cuộc Hoàng đế cũng lòi ra bộ mặt thật. Rõ ràng có thể lấy lý do Sóc vương tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện để thiên vị, dù là sửa án cầm tù cũng tốt hơn sau thu xử trảm.
Đế ngôn cửu đỉnh, đương kim Bệ hạ vốn là người nói một không hai, chuyện hắn quyết định không ai có thể sửa đổi.
Đợi đến khi cái nóng mùa hè qua đi, ngày thứ hai lập thu, Sóc vương điện hạ bị nhốt trong thiên lao tròn hai tháng rốt cuộc bị đẩy lên pháp trường.
Cao Du mặc áo tù, hai tháng giam giữ khiến hắn triệt để mất hy vọng.
Hắn tóc tai bù xù bị lôi khỏi xe tù, quỳ gối lên pháp trường. Trước khi hành hình bầu trời u ám, phảng phất như tương lai của hắn.
Dân chúng vây xem đua nhau chen lên trước, trông thấy tội phạm gϊếŧ người trẻ tuổi như vậy, nổi lên từng cơn sóng ồn ào thảo luận.
Đúng lúc này, từ trong dân chúng nhảy ra mười người áo đen, mục tiêu là Cao Nguyệt sắp bị chém đầu trên đài, bọn hắn muốn cướp tù.
Giám trảm quan không ngờ sẽ có người cướp tù, lập tức điều động quan binh tới ngăn cản. Nhưng thân thủ mười người áo đen kia vô cùng mạnh mẽ, quan binh xung quanh không phải đối thủ. Đánh được một lúc, Cao Du đã bị bọn hắn đẩy lên lưng ngựa đã sớm chuẩn bị.
Mặc dù xung quanh đài giám trảm có quan binh nhưng loại chuyện cướp tù này đâu phải thường gặp, bọn quan binh ứng phó lộn xộn, những người cướp tù kia lại hành động nhanh chóng, rất nhanh đã cướp Cao Nguyệt khỏi pháp trường.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Cao Tấn bước ra từ nội các, chuẩn bị đi Khôn Nguyên cung tìm Tạ Khuynh cùng nhau dùng cơm trưa. Dạo này trong triều bận quá, dù cả hai đều ở hoàng cung thì thời gian gặp mặt mỗi ngày cũng không được bao nhiêu.
Dù Tạ Khuynh không nói không nhưng Cao Tấn vẫn biết nàng không vui.
Bước vào Khôn Nguyên cung yên tĩnh, Cao Tấn hỏi cung nhân:
"Hoàng hậu đâu?"
Vì để một ngày trôi qua không nhàm chán, Tạ Khuynh luôn tìm chuyện gì đó để làm. Thấy trong cung yên tĩnh như vậy, Cao Tấn nghĩ là nàng đã trốn đi chơi rồi.
"Hồi Bệ hạ, nương nương đang nghỉ trưa." Cung nhân trả lời.
Cao Tấn nhìn lên trời, còn chưa tới buổi trưa, cơm trưa vẫn chưa ăn, sao lại đi nghỉ rồi.
Nhớ lại hình như khoảng thời gian này Tạ Khuynh ngủ rất nhiều, nếu buổi tối hắn tới trễ, cơ hồ nàng đều ngủ gật dưới ánh đèn chờ hắn, không còn dáng vẻ tràn đầy tinh thần như trước.
Vì vậy Cao Tấn đã từng lo lắng, không biết có phải Tạ Khuynh bị bệnh gì đó rồi không, nhưng Thái y được mời tới bắt mạch lại nói nàng không sao. Càng nghĩ Cao Tấn càng cảm thấy rất có thể là do Tạ Khuynh u uất.
Một người tự do đã quen, giờ lại bị hắn nhốt trong lồng giam tơ vàng. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, chỉ cần còn ngồi trên Hậu vị thì không thể đi đâu được.
Cao Tấn cũng là vì không muốn một mình đi hết cuộc đời dài dằng dặc này, mới trăm phương ngàn kế giữ Tạ Khuynh lại bên cạnh. Là hắn ích kỷ. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ rằng nếu có Tạ Khuynh bên cạnh, hắn sẽ có thể không oán không hối mà cam tâm tình nguyện ở lại hoàng cung. Hắn muốn Tạ Khuynh ở lại đây, bên hắn cả đời. Tạ Khuynh cũng thật sự ở lại. Nhưng nàng có vui sao?
Thật hiển nhiên, không.
Trong cái lồng giam ấy lại có thêm một người. Lúc Tạ Khuynh đáp ứng thỉnh cầu của Cao Tấn, lấy thân phận Hoàng hậu ở lại bên cạnh hắn, từ nay về sau núi cao sông dài, biển rộng mây trôi ngoài kia đã không còn quan hệ gì với nàng nữa.
Cao Tấn vào tẩm điện, thấy Khương ma ma đang đứng canh ngoài cửa. Cao Tấn bảo bà đi chuẩn bị cơm trưa, còn mình thì bước vào tẩm điện, cách tấm bình phong hắn đã trông thấy Tạ Khuynh nằm nghiêng nhắm nghiền mắt.
Cao Tấn tới gần nhìn nàng một hồi, cho là với tính cảnh giác của Tạ Khuynh thì dù trong lúc ngủ mơ nàng cũng sẽ phát hiện có người bên cạnh. Vậy mà hôm nay Tạ Khuynh không có bất kỳ phản ứng gì, đôi mắt nhắm chặt, hít thở sâu đều đều, trong lòng cũng yên tĩnh, hoàn toàn là dáng vẻ ngủ say.
Ngồi xuống mép giường, Cao Tấn cúi người hôn một cái lên mặt Tạ Khuynh, thì thầm vào tai nàng:
"Còn chưa ăn cơm, đừng ngủ."
Tạ Khuynh không phát giác gì, Cao Tấn lại gọi:
"Tạ Khuynh?"
Vẫn không có phản ứng, Cao Tấn hoảng hốt, vỗ nhẹ lên người nàng mấy cái. Tạ Khuynh bỗng nhúc nhích, như mới bị đánh thức, mở mắt nhìn chằm chằm Cao Tấn giây lát mới phản ứng lại được:
"Ngươi tới khi nào vậy?"
Tạ Khuynh mơ hồ dụi dụi mắt hỏi, muốn ngồi dậy lại bị Cao Tấn ấn xuống tiếp tục nằm. Tạ Khuynh không hiểu:
"Sao vậy?"
Cao Tấn sờ từ cổ đến cánh tay nàng, quan tâm hỏi:
"Nàng có cảm thấy chỗ nào không thoái mái không?"
Tạ Khuynh không hiểu chuyện gì:
"Không có."
Cao Tấn không tin, tiếp tục tự mình kiểm tra, Tạ Khuynh bị hắn lật tới lật lui mất hết kiên nhẫn:
"Ai nha, ngươi làm gì vậy. Gần đây ta chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cũng đâu có bị thương gì, sao lại có chỗ nào không thoải mái được?"
Tạ Khuynh nói xong, Cao Tấn vẫn không yên lòng. Tạ Khuynh bất đắc dĩ nằm đơ ra cho hắn kiểm tra cho đã rồi tự mình ngưng. Quả nhiên Cao Tấn không thu được gì.
"Rốt cuộc ngươi bị sao vậy?"
Tạ Khuynh nghiêng người sang tiếp tục nằm, kéo tay Cao Tấn đến bên gối, dán mặt lên cọ xát vài cái, hỏi.
Cao Tấn thấy nàng an ổn, nhẹ nhàng thở phào một hơi, dứt khoát nằm xuống bên cạnh để nàng gối lên khuỷu tay mình, thì thầm:
"Gọi nàng mấy tiếng mà nàng không tỉnh."
Tạ Khuynh nghe được chút ủy khuất trong câu này, cảm thấy buồn cười, xoay người ôm lấy hắn mặt đối mặt, cánh tay luồn ra sau vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn:
"Ngươi thật là, sao lại đa sầu đa cảm vậy. Ta chỉ ngủ thiếp đi không đáp thôi mà."
Cao Tấn được ôm nhưng lòng vẫn còn bất ổn lắm, chôn mặt vào hõm vai thơm của Tạ Khuynh, buồn bực nói:
"Ta lo lắng, có lỗi gì?"
Tạ Khuynh bật cười:
"Được được được, ngươi không sai, ta sai được chưa? Ta cam đoan lần sau ngươi vừa bước vào Khôn Nguyên cung ta sẽ bay ra đón ngươi ngay lập tức."
[ thật đáng yêu. ]
[ lại đây tỷ tỷ thương. ]
Cao Tấn 'chậc' một tiếng, bỗng nhiên há miệng cắn vành tai Tạ Khuynh. Tạ Khuynh cũng không cam lòng yếu thế, nắm lấy gáy hắn.
Hai người đang dính vào nhau thành một cục thì ngoài tẩm điện truyền tới tiếng Khương ma ma:
"Bệ hạ, Chu Thống lĩnh cầu kiến."
Cao Tấn thở dài một tiếng, buông vành tai Tạ Khuynh ra, càng lúc càng cảm thấy cuộc sống này nhàm chán. Chỉ vừa dư ra chút thời gian tới chỗ Tạ Khuynh đã gặp hết chuyện này tới chuyện khác.
Tạ Khuynh đẩy hắn đứng dậy, thay hắn đáp với bên ngoài:
"Mời Chu Thống lĩnh vào đi."
Nói xong liền kéo Cao Tấn dậy, giúp hắn chỉnh lại y phục rồi đẩy hắn ra ngoại điện.
Khương ma ma đã dẫn Chu Phóng đến. Hành lễ xong, Chu Phóng đi tới hồi bẩm:
"Bệ hạ, Sóc vương đã bị cướp đi."
Cao Tấn nghe thấy không hề kinh ngạc, gật đầu:
"Trẫm đã biết."
Chu Phóng hơi lo lắng:
"Bệ hạ... Có còn phân phó gì khác không?"
Cao Tấn lắc đầu:
"Vẫn giữ nguyên kế hoạch nhìn chằm chằm, tạm thời không cần làm gì."
"Vâng, thần cáo lui."
Chu Phóng lĩnh mệnh lui ra. Cao Tấn đứng ở ngoại điện một lát mới đi vào, Tạ Khuynh đã thức dậy chỉnh lý y phục, thấy hắn vào thì hỏi:
"Những người kia rốt cuộc đã động thủ?"
Cao Tấn gật đầu, Tạ Khuynh lại nói:
"Đợi hơn hai tháng, bọn hắn cũng đủ bình tĩnh."
Nếu cướp người sớm một chút, hai tháng này Cao Nguyệt đã không cần ở trong nhà lao. Thời tiết giữa hè, trong thiên lao nóng bức ẩm ướt, gián chuột bừa bãi, hoàn cảnh thật là gian khó. Mỗi lần nghĩ tới Cao Nguyệt ở trong đó chịu khổ, lòng Tạ Khuynh lại áy náy.
"Bọn hắn nặng lòng nghi ngờ, không đến phút cuối cùng thì không tin." Cao Tấn nói.
Tạ Khuynh lo lắng nói:
"Cướp người chỉ mới là bắt đầu. Một mình Nguyệt Nhi vào hang hổ, ta không yên tâm được."
Cao Tấn nói:
"Tâm tính hắn kiên nghị, ở hoàn cảnh gian nan như Bắc Liêu vẫn vẫn có thể sống sót, đám người Cao Du kia không thể làm gì được hắn. Nếu thật sự có nguy hiểm, Chu Phóng và ám vệ sẽ nghe hắn điều khiển bất cứ lúc nào, không sao đâu."
Tạ Khuynh biết sau lưng Cao Nguyệt có Cao Tấn bảo hộ chu đáo, sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng, chẳng qua là không nhịn được lo lắng thôi.
"Vận mệnh đứa nhỏ này đúng là thăng trầm. Vừa trở về không bao lâu lại vướng vào chuyện này."
Cao Tấn lại có một cách nhìn khác:
"Ông trời muốn trao trọng trách thì sẽ rèn luyện hắn năm lần bảy lượt, đủ cho hắn thoát thai hoán cốt."
Tạ Khuynh biết Cao Tấn có ý bồi dưỡng Cao Nguyệt thành tài, chỉ là dùng phương thức thế này thì hơi gấp rút rồi.
Liền lấy chuyện này ra nói, ngày đó tại Đại Lý tự Cao Nguyệt đã thẳng thắn nói hết với Cao Tấn và Tạ Khuynh. Rằng không bao lâu sau khi hắn hồi kinh, đã có người của phủ Tiền Thái tử tới tìm hắn. Nhưng Cao Nguyệt không cho bọn họ chút phản ứng nào. Không ngờ những người đó không rời đi, mà lui ra sau màn, âm thầm theo dõi hắn, còn bày ra một vở kịch lớn như thế. Là để Cao Nguyệt bị hoạch tội, tứ cô vô thân, chỉ có thể ỷ lại bọn hắn, hợp tác với bọn hắn.
Mà người ở phía sau thúc đẩy mọi chuyện, chính là Cao Du trưởng tử của Tiền Thái tử đang ẩn thân trong Lê hoa thôn trang.
Cao Du biết khởi sự không dễ, mấy năm gần đây mặc dù hắn âm thầm nuôi dưỡng thế lực nhưng uy vọng của Tiền Thái tử không đủ để hắn mời chào thêm nhiều người tới cống hiến cho hắn. Khi Cao Nguyệt xuất hiện, Cao Du thấy được một con đường khác.
Hắn muốn mời chào Cao Nguyệt, muốn lợi dụng danh nghĩa sửa lại án oan của Tiền Thái tử, sau đó gián tiếp đạt được mục đích thật sự của hắn.
Muốn bắt được Cao Du không khó, cái khó là nhổ tận gốc thế lực sau lưng hắn. Bởi vì không biết bọn hắn có bao nhiêu người, cứ điểm ở đâu, nếu không thanh trừ sạch sẽ một lần, tương lai sẽ để lại tai họa khó lường.
Vì lẽ đó Cao Nguyệt chủ động xin Cao Tấn cho hắn làm mồi nhử, để một mẻ hốt gọn thế lực sau lưng Cao Du.
Vụ cướp pháp trường hôm nay chính là bắt đầu cho kế dụ địch của hắn, cũng là bước quan trọng nhất.
Cao Tấn buông tay cho Cao Nguyệt đi làm, cho hắn sự tín nhiệm lớn nhất.
"Tạ Khuynh, nếu lần này Cao Nguyệt thành công, nàng biết ta muốn làm gì không?"
Tạ Khuynh không hiểu:
"Làm cái gì?"
Cao Tấn nghiêm mặt trả lời:
"Lập Thái tử."
Tạ Khuynh sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được, sau đó kinh hỉ hỏi:
"Thật hay giả?"
Cao Tấn thấy phản ứng của nàng, không nhịn được cười:
"Thế nào, ta muốn lập hài tử khác làm Thái tử, có vẻ như nàng không hề thương tâm khổ sở chút nào?"
Hắn là Hoàng đế, Tạ Khuynh là Hoàng hậu, nhi tử của hai người sau này sẽ là đích trưởng. Dựa theo lẽ thường, con của hai người chính là Thái tử không thể nghi ngờ.
Nhưng Tạ Khuynh không phải người bình thường, nàng khó nén vui mừng nói:
"Sao ta phải thương tâm khổ sở?"
Nếu hài tử của nàng và Cao Tấn làm Thái tử, vậy có nghĩa là nó chưa sinh ra đã bị tròng vào đầu một cái gông xiềng cả đời cũng không thể vung ra được. Nhưng nếu người khác làm Thái tử, vậy có nghĩa là hài tử của nàng và Cao Tấn được tự do, nói không chừng nàng còn có thể đợi được ngày cùng Cao Tấn thành công lui thân.
Đối với Tạ Khuynh mà nói, đây quả thực là chuyện khiến người ta vui mừng gấp bội, sao có thể thương tâm khổ sở được.
Cao Tấn nhìn dáng vẻ cao hứng của Tạ Khuynh, quẳng hết những do dự còn tồn đọng trong lòng. Lúc này hắn có thể cảm nhận được niềm vui sướng của nàng, như trút được gánh nặng mà ôm nàng vào ngực. Giờ khắc này, những áy náy của hắn mới thoáng vơi đi một chút. Hắn âm thầm cầu nguyện cho hết thảy đều thuận lợi.