Trên đường bị khiêng đến Thái Y viện, Tạ Khuynh gặp được Khương ma ma. Bà dựa theo kế hoạch nhào tới kêu khóc một phen, tạo cơ hội cho Tạ Khuynh uống thuốc.
Thuốc quả nhiên là hữu hiệu, bởi vì sau khi ăn vào Tạ Khuynh quả thật không còn tri giác, đương nhiên cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì.
Lúc Tạ Khuynh tỉnh lại thì đã nằm trên một cỗ xe ngựa đang phi nhanh.
Miệng vết thương trên bụng Tạ Khuynh vì xóc nảy mà có chút đau đớn. Trong xe ngựa có một nha hoàn hầu hạ lạ mặt, thấy bên Tạ Khuynh có động tĩnh vội vàng đến hỏi thăm:
"Tiểu thư, người tỉnh rồi."
Tạ Khuynh vừa tỉnh lại, đầu óc còn có chút mơ hồ, hỏi tiểu nha đầu kia:
"Ngày mấy?"
Tiểu nha đầu kia nghĩ nghĩ, trả lời:
"Hôm nay là hai mươi tám tháng bảy, tiểu thư đã mê man mấy ngày rồi."
Tạ Khuynh tính toán thời gian, nàng hồi cung ngày hai mươi lăm, hôm này là bốn ngày sau.
Thuốc của Tô Lâm Kỳ quả nhiên hữu dụng, nói 'chết' mấy ngày liền 'chết' mấy ngày.
Từ trên giường đệm được cải tạo trong xe ngựa ngồi dậy, đầu Tạ Khuynh choáng váng, miễn cưỡng ngồi một lúc mới xoay người xốc rèm cửa sổ lên. Nàng nhìn thoáng ra bên ngoài, phía trước có đội kỵ mã, bóng dáng dẫn đầu có chút giống Tô Lâm Kỳ. Phía sau xe ngựa Tạ Khuynh còn có một chiếc khác, toàn bộ đội xe gồm mười mấy người cưỡi ngựa cùng hai chiếc xe ngựa.
Chỉ bằng vào cảnh sắc bên đường thì khó phân biệt được tới đâu, Tạ Khuynh hỏi tiểu nha đầu:
"Đến chỗ nào rồi?"
Tiểu nha đầu cũng mơ hồ:
"Buổi sáng nói là tới Sở Châu phủ rồi... Hiện tại thì nô tỳ không rõ."
Tạ Khuynh nghĩ nghĩ, Sở Châu... Là nơi cách kinh thành hơn trăm dặm, bốn ngày đi hơn trăm dặm, phỏng chừng là vì chiếu cố đến kẻ bị thương là nàng đây.
Tạ Khuynh đập đập lên thùng xe, yết hầu khàn khàn kêu lên với bên ngoài:
"Dừng xe."
Đại Mao đánh xe nghe thấy thanh âm Tạ Khuynh, phát cái tín hiệu dừng xe với những người khác.
Đội xe rất nhanh lần lượt dừng lại. Đại Mao vén rèm lên, thấy Tạ Khuynh ngồi dậy, kinh hỉ hỏi:
"Lão đại, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh."
Tạ Khuynh xoay người mang giày, phỏng chừng là nằm lâu, tay chân mềm không chịu được.
Tô Lâm Kỳ biết Tạ Khuynh tỉnh, vội vàng giao cương ngựa cho người bên cạnh, chui vào xe ngựa Tạ Khuynh. Tạ Khuynh cũng đang muốn ra ngoài, xém chút đụng vào hắn, ghét bỏ đẩy người, nhảy xuống xe ngựa.
Nàng dùng sức quá mạnh mà có chút váng đầu. Tô Lâm Kỳ vừa bị ghét bỏ cũng không ngại, lần nữa sáp tới, tùy thời đỡ lấy Tạ Khuynh, cười trêu ghẹo:
"Thật sự là con khỉ bằng sắt đánh không chết. Ngươi bất tỉnh mấy ngày, không ăn không uống, vừa tỉnh lại còn có thể linh hoạt như thế."
Tạ Khuynh không có tâm tình nói chuyện với hắn, chỉ lườm một cái. Tô Lâm Kỳ mỉm cười, bộ dáng như rất vui vẻ, ôm lấy Tạ Khuynh sang ven đường nghỉ ngơi:
"Đi đi đi. Vừa hay bên kia có khoảng đất trống. Ta để bọn họ dừng lại nhóm lửa nấu cơm cho ngươi."
Tạ Khuynh cho hắn ôm đi hai bước, rồi chậm rãi đẩy người ra. Dù là như thế, Tô Lâm Kỳ vẫn ở bên cạnh như có như không che chở, bộ dáng đề phòng Tạ Khuynh có ngã xuống thì hắn sẽ lập tức đỡ ngay.
Đại Mao cất kỹ roi ngựa, quay đầu đã thấy dáng vẻ Tô Lâm Kỳ cẩn thận từng li từng tí che chở, nhịn không được trêu chọc:
"Ai nha, người nào biết mới nói lão đại bị thương. Chứ ai không biết nhìn vào còn tưởng lão đại vừa sinh cho lão Tô một tiểu tử mập mạp đó."
Tô Lâm Kỳ cùng Tạ Khuynh cùng lúc nhìn hắn với con mắt hình viên đạn. Đại Mao thức thời ngậm miệng, không dám chọc hai người nữa, đi giúp người khác nhóm lửa.
Tạ Khuynh ngồi xuống một tảng đá, Tô Lâm Kỳ đi xem đầu bếp chuẩn bị nấu cái gì. Tạ Khuynh cảm thấy cổ họng khô khát vô cùng, hỏi tiểu nha đầu bên cạnh:
"Có nước không?"
Tiểu nha đầu liên tục gật đầu:
"Có có có. Tiểu thư chờ một lát."
Nói xong tới chỗ xe ngựa lấy một túi nước đưa cho Tạ Khuynh. Tạ Khuynh nhận lấy chậm rãi uống hai ngụm, hướng tiểu nha đầu nói lời cảm tạ:
"Mấy ngày nay đa tạ ngươi."
Nàng mê man bốn ngày, sau khi tỉnh lại yết hầu chỉ khát đơn giản như thế, chứng tỏ lúc mê man có người thường xuyên mớm nước.
Tiểu nha đầu ngu ngơ cười một tiếng:
"Tiểu thư quá khách khí."
Tô Lâm Kỳ bưng một chén nước ấm tới, thấy Tạ Khuynh đang uống nước lạnh, vội vàng trách mắng:
"Sao lại uống nước lạnh? Đây đây đây, nước nóng mới nấu, bây giờ thân thể ngươi yếu ớt, không thể cảm lạnh."
Tô Lâm Kỳ vừa đến, tiểu nha đầu liền thức thời lui sang một bên.
Tạ Khuynh nhìn thoáng qua nước nóng Tô Lâm Kỳ đưa tới bên miệng mình, rồi nhìn sang chỗ nấu cơm, nói:
"Tùy tiện lấy chút lương khô ăn là được, còn nhóm lửa gì nữa, không thấy phiền a? Lấy chút màn thầu và thịt lại đây, ta..."
Lời còn chưa dứt đã bị Tô Lâm Kỳ cắt ngang:
"Được rồi được rồi. Ăn một bữa cơm mà cũng ngại phiền. Cũng đâu ai bắt ngươi nấu, bây giờ ngươi ăn màn thầu thịt khô mà không sợ nghẹn chết à. Đại phu nói sau khi ngươi tỉnh lại, tốt nhất là ăn thức ăn lỏng."
Tạ Khuynh không cao hứng:
"Phi. Con mẹ nó chứ đói bụng nhiều ngày như vậy rồi, cái rắm mà thức ăn lỏng."
Tô Lâm Kỳ giống như đã sớm biết Tạ Khuynh sẽ nói vậy, ngay lập tức trả lời:
"Biết. Chỉ nói thế thôi. Ta còn không hiểu ngươi sao? Yên tâm đi, nấu toàn thức ăn cứng rắn thôi, đảm bảo ngươi ăn no."
Tạ Khuynh không trả lời nữa, vẫn uống nước, túi nước trong tay bị Tô Lâm Kỳ cướp đi, cố nhét bát nước nóng vào tay Tạ Khuynh. Nàng không còn cách nào, chỉ có thể uống từng ngụm nhỏ nước nóng, không nhịn được lầm bầm:
"Tiết trời đầu hạ mà muốn ta uống nước nóng, thật là quá có ý tứ."
Tô Lâm Kỳ mặc nàng oán giận, hắn chả sao cả, còn ở bên cạnh hỏi han ân cần dỗ dành, làm Tạ Khuynh ghê gần chết.
Lúc nghỉ ngơi chờ cơm, Tạ Khuynh hỏi Tô Lâm Kỳ tình huống trong kinh lúc nàng giả chết, Tô Lâm Kỳ nói:
"Sau khi ngươi ăn dược vào liền có ngươi báo cho Tướng quân. Tướng quân lập tức tiến cung, cường thế mang ngươi về phủ Tướng quân."
Tạ Khuynh hỏi:
"Cao Tấn đâu? Phụ thân muốn mang ta xuất cung, hắn không nói gì?"
Tô Lâm Kỳ nghe Tạ Khuynh nhắc tới Cao Tấn, ánh mắt hơi u ám, trả lời:
"Không có. Hình như hắn cũng có bệnh, thời điểm Tướng quân vào cung hắn đang hôn mê. Tướng quân là giành lấy ngươi từ trong tay Thẩm Thái sư cùng Thái hậu mà mang khỏi cung."
Cao Tấn hôn mê... Tạ Khuynh nhớ tới lúc bị nâng đi, hình ảnh Cao Tấn hộc máu...
"Hiện tại mới qua bốn ngày, trong phủ Tướng quân đầu thất của ngươi còn chưa qua đâu."
(Đầu thất: người ta quan niệm người chết sau bảy ngày sẽ trở về. VN gọi là 'tuần thất đầu tiên'.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Tạ Khuynh đấm lên người hắn một cái:
"Mẹ nó ai đầu thất?"
Tô Lâm Kỳ bị đánh cũng cao hứng, xoa cánh tay, tiện hề hề nói:
"Ta đầu thất, ta đầu thất, được chưa?"
Tạ Khuynh lười nói với tên này, trong lòng vô cùng phiền muộn, không kiên nhẫn hỏi:
"Cơm chín chưa? Tính làm chục mâm mỗi mâm chục món hả? Tùy tiện làm có ăn là được rồi."
Tô Lâm Kỳ cười hỏi:
"Ta biết ngươi nóng lòng muốn hồi biên quan, nhưng chút thời gian ăn cơm thôi không cần phải gấp."
Tạ Khuynh không nói chuyện, vẫn uống nước, Tô Lâm Kỳ ở bên cạnh mặc sức tưởng tượng:
"Đoạn đường này thật ra có thể từ từ mà đi. Dù sao đã rời kinh hơn trăm dặm, cũng không ai thúc giục. Chúng ta đi chậm chút, nhìn non sông tươi đẹp hai bên đường. Lần này hồi biên quan, không biết lần sau vào kinh là bao giờ."
"Chẳng qua không vào kinh cũng không sao cả. Ở biên quan cũng tốt, sau này..."
Tô Lâm Kỳ đứng đó ra sức tưởng tượng về tương lai sau này ở biên quan. Tạ Khuynh hững hờ hắn cũng nói không ngừng, không hề hay biết mà hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Gốc cây phía sau đống lửa, có đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Khuynh. Người đó mặc áo choàng, vành nón kéo xuống rất thấp. Từ khi Tạ Khuynh xuống xe ngựa, ánh mắt của hắn liền ghim chặt lên người Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh bị thương nhưng sự nhạy bén vẫn còn, lúc nãy đã cảm thấy có người đang nhìn mình. Nàng bất động thanh sắc đợi trong chốc lát, sau đó chính xác nhìn ngay vào chỗ kia, cùng người mặc áo choàng đối diện trong nháy mắt.
Người đó như là chột dạ, sau khi đối diện với Tạ Khuynh liền dời mắt, lùi mình nấp sau gốc cây.
Tạ Khuynh dùng mũi chân đá đá Tô Lâm Kỳ đang mặc sức tưởng tượng, hỏi:
"Đó là ai a?"
Tô Lâm Kỳ nhìn theo phương hướng Tạ Khuynh chỉ, ánh mắt khẽ động, lúc quay đầu lại đã khôi phục thần sắc bình thường, trả lời:
"Lý tam nhi a. Gia hỏa cước trình tốc hành của tam thập lục doanh, ngươi không nhớ sao?"
Mặt Tạ Khuynh tràn đầy nghi hoặc, nàng thật sự không nhớ tam thập lục doanh có ai là cước trình tốc hành Lý tam nhi. Nhưng đã hơn hai năm rồi nàng không hồi doanh trại, không quen biết vài người cũng là bình thường, không tiếp tục truy cứu nữa.
Tạ Khuynh uống nước xong, không biết sao bị hai hòn đá nhỏ ở hai nơi cách đó không xa hấp dẫn. Nàng cứ cảm thấy hai hòn đá đó giống nàng cùng Cao Tấn.
Đang thất thần, bỗng nhiên nghe thấy xe ngựa đằng sau truyền đến tiếng hét:
"Mang đi mang đi. Cái thứ quỷ yêu gì cũng dám mang tới cho ta ăn."
Tạ Khuynh nhìn theo thanh âm đó, nàng còn chưa hỏi Tô Lâm Kỳ đã chủ động nói:
"Ài, đều cùng một phụ thân sinh, sao lại khác biệt lớn như vậy chứ? Ngươi thì quá qua loa, vị tiểu thư kia lại quá chấp nhặt."
Trả lời kịp phản ứng, hỏi:
"Tạ Nhiễm sao?"
Tô Lâm Kỳ gật đầu:
"Nhưng không sao. Dọc đường việc này xảy ra nhiều lần rồi, nếu không phải nể mặt mũi Tướng quân thì ta đã đánh nàng."
Đang nói chuyện, cửa sổ xe ngựa kìa liền bay ra một cái bát, canh nấm tuyết văng đầy đất, sau đó truyền đến tiếng nha hoàn kêu khóc.
Tiểu nha hoàn hầu hạ Tạ Khuynh trên xe ngựa vội vàng chạy tới sau cửa sổ xe, khẩn trương nhìn vào trong. Tô Lâm Kỳ nói:
"Hầu hạ nhị tiểu thư là tỷ tỷ của nàng. Hai tỷ muội trong nhà chịu tai ương nên ta mua về. Vốn là nàng phục vụ xe phía sau, bị nhị tiểu thư đuổi nên tỷ tỷ nàng mới đổi."
Chốc lát sau Tạ Khuynh mới phản ứng lại là Tô Lâm Kỳ đang nói tỷ tỷ của tiểu nha hoàn.
Màn xe ngựa được nâng lên, từ bên trong bước ra một nữ tử giống Tạ Khuynh bảy tám phần, chính là Tạ Nhiễm vừa quậy cho Tạ gia người ngã ngựa đổ.
Dù dung mạo Tạ Khuynh và Tạ Nhiễm có giống thì khí chất vẫn khác hoàn toàn. Giữa lông mày Tạ Khuynh là anh khí, đến mức Khương ma ma phải cạo cho lông mày nàng mảnh đi, tăng sự ôn nhu.
Lúc này mặt Tạ Nhiễm toàn là phẫn nộ, lông mày nhíu chặt, đẹp thì có đẹp, nhưng khó nén điêu ngoa.
Nàng đỡ vách xe, đứng trên xe muốn xuống nhưng lại không có mã ghế, tức giận không thôi, nói với tiểu nha hoàn đứng bên cạnh xe ngựa:
"Cái thứ ngu xuẩn mắt mù, không nhìn thấy bản tiểu thư muốn xuống xe sao?"
Lúc này tiểu nha hoàn mới vội vàng hoảng loạn đi đến sau xe lấy mã ghế, sau khi đặt vững vàng mới hoảng loạn dìu Tạ Nhiễm xuống.
Sau khi xuống xe Tạ Nhiễm nhìn xung quanh một vòng, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên không vừa lòng với hoàn cảnh xung quanh. Đương nhiên nàng cũng nhìn thấy Tạ Khuynh đang ngồi nghỉ trên tảng đá đằng kia. Tạ Nhiễm ngũ vị tạp trần, dù không vui vẻ gì cũng cố đi tới trước mặt Tạ Khuynh, thấp giọng hỏi:
"Ngươi tỉnh rồi."
Tạ Khuynh nhẹ gật đầu, để nàng sang bên cạnh ngồi. Tạ Nhiễm nhìn thoáng qua tảng đá xấu xỉ có chút rêu phong, yếu ớt nói:
"Làm sao mà ngồi đây. Ê, tiểu nha đầu, chuyển cái ghế dựa tới đây cho ta."
Tiểu nha đầu có chút khó xử:
"Nhị tiểu thư, không có ghế dựa. Ghế gấp nhỏ có được không ạ."
Tạ Nhiễm miễn cưỡng phất phất tay, giọng nói không kiên nhẫn:
"Tùy tiện đi. Trông cậy gì vào ngươi."
Tiểu nha đầu hổ thẹn cúi mặt đi tới sau xe ngựa lấy ghế, sợ Tạ Nhiễm chê bẩn, còn lấy ống tay áo lau lau. Lúc này Tạ Nhiễm mới kiêu căng ngồi xuống, bắt đầu xem xét bụi bẩn dính vào váy áo cùng giày thêu.
Tạ Khuynh nhìn nàng như vậy, vốn là không để ý tới, dù sao cũng sắp đến biên quan, nơi đó sẽ dạy nàng làm người, lại không khỏi nhớ tới nhắc nhở của Thái thị. Tạ Khuynh cảm thấy xuất phát từ một mảnh khổ tâm của Thái thị đối với nữ nhi, nàng vẫn nên nhắc nhở Tạ Nhiễm một chút, mở lời hỏi nàng:
"Ngươi hồi kinh một mình sao?"
Tạ Nhiễm nhìn xung quanh một chút, giống như sợ người khác nghe thấy, không tình nguyện gật đầu nhẹ với Tạ Khuynh. Lúc rời kinh mẫu thân đã dặn nàng phải kiềm chế tính tình cho mềm mỏng chút, Tạ Khuynh dù thô lỗ nhưng tâm tính chính trực sẽ không khi dễ nàng, bảo nàng gặp chuyện cứ tìm Tạ Khuynh, kiểu gì Tạ Khuynh cũng sẽ thay nàng giải quyết vân vân.
Nhưng Tạ Khuynh không nói cái hay chỉ nói cái dở, Tạ Nhiễm cũng không dễ chịu.
Mấy chuyện như nàng bỏ trốn cùng cầm sư, Tạ Khuynh tốt nhất là đừng có nhắc lại.
Tạ Khuynh cũng không phải người không biết điều, nhìn biểu tình của nàng liền biết nhất định đã chia tay với vị cầm sư kia.
Lão Tạ nói sở dĩ tìm Tạ Nhiễm thời gian dài như vậy mà không được, là vì Thái thị không nỡ cho nữ nhi chịu khổ, dù bỏ trốn cũng không thiếu ăn thiếu mặc bao giờ. Trong tay Tạ Nhiễm có bạc, ngày tháng trôi qua tiêu dao tự tại, vui đến quên trời đất.
Lão Tạ nhìn ra bản chất sự việc, dốc hết sức để Thái thị triệu hồi hạ nhân, thay bằng người của ông âm thầm bảo hộ, chỉ khi nào Tạ Nhiễm gặp nguy hiểm thì mới xuất hiện, lúc khác thì nấp đi, không hề giúp Tạ Nhiễm giải quyết những nan đề trong sinh hoạt.
Xác thật là thế, lúc đầu trong tay Tạ Nhiễm thừa tiền, nàng cùng cầm sư kia ở Mạc Bắc vung tiền như rác mua nhà cửa, mua nô bộc nô tỳ, ngày tháng trôi qua phong sinh thủy khởi. Nhưng sau một tháng, tiền trong tay Tạ Nhiễm sắp cạn, không có Thái thị tiếp tế, ba bữa cơm cũng là vấn đề. Nhạc công kia cũng không có gì dành dụm. Phu thê nghèo hèn trăm chuyện chuyện buồn. Tình cảm giữa phu thê có tốt đi nữa cũng sẽ bị gánh nặng tiền bạc bào mòn, chớ nói chi là Tạ Nhiễm cùng vị cầm sư kia chỉ là tình yêu chóng vánh thời tuổi trẻ.
Sau khi an định sinh hoạt cùng nhau, sớm chiều ở chung làm bao khuyết điểm của đôi bên bại lộ. Chỉ hơn một tháng, Tạ Nhiễm liền không thể chịu đựng vị cầm sư 'cơm đến há miệng tiền đến đưa tay' này nữa được nữa. Mà cầm sư kia cũng cảm thấy Tạ Nhiễm mất đi tiên khí không dính khỏi lửa nhân gian trước kia. Hai người càng lúc càng xa cách. Sau hai tháng triệt để cắt đứt ai đi đường nấy.
Lúc Tạ Nhiễm một mình hồi kinh, bị người của Tạ Viễn Thần đón về, cầm sư kia cũng bị trói gô bắt về kinh thành, kết cục không rõ.
Tạ Nhiễm vốn cho là nàng hồi kinh vẫn có thể tiếp tục làm đại tiểu thư phủ Tướng quân. Ai ngờ phụ thân nàng ra lệnh một tiếng, cửa kinh thành nàng cũng không thể vào, chỉ có thể ở điền trang ngoài thành của mẫu thân, gặp mặt đệ đệ một lần, về sau liền được an bài cùng Tạ Khuynh đi biên quan.
"Điều kiện ở biên quan kém hơn kinh thành, đến đó phải tự mình thích ứng."
Tạ Khuynh nhắc nhở Tạ Nhiễm, đừng đến lúc đó phát hiện biên quan chênh lệch quá lớn mà cáu kỉnh, người biên quan có thể khoan nhượng nàng ngày một ngày hai chứ không thể chịu đựng mãi, tính khí bắt bẻ này nếu không thay đổi, sớm muộn gì cũng thiệt thòi.
Tạ Nhiễm lẳng lặng nghe, ủy khuất gật đầu: "Biết!"
Đối với vị thứ tỷ vì nàng bỏ trốn mà không thể không thay thế vào cung, trước kia mẫu thân còn lo lắng thứ tỷ sẽ không bỏ được vinh hoa phú quý. Dù mình trở về cũng sống chết lấy tên mình ăn vạ trong cung làm Quý phi. Không ngờ tới nàng tình nguyện giả chết cũng muốn xuất cung hồi biên quan, điều này khiến Tạ Nhiễm cảm thấy có chút áy náy.
Vì lẽ đó, dù bị Tạ Khuynh nói thẳng mặt mấy lời như thế, Tạ Nhiễm cũng không có phản ứng gì quá khích, ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Khuynh thấy nàng nghe lời như thế, nghĩ là trước khi rời kinh Thái thị đã nói với nàng chút đạo lý, mình không cần chỉ rõ thêm mấy việc vặt vãnh nữa.
Tạ Khuynh hỏi Tô Lâm Kỳ:
"Cơm chín chưa?"
Tô Lâm Kỳ cầm cái chén không trong tay Tạ Khuynh, cười nói:
"Ta đi thúc giục."
Hắn đi vài bước, nhảy lên xe ngựa mang áo choàng của Tạ Khuynh tới, muốn choàng lên vai nàng. Vẻ mặt Tạ Khuynh 'miễn cho kẻ bất tài', mắng:
"Ngươi muốn ta nóng chết hả? Cút!"
Tô Lâm Kỳ bị mắng vẫn cười đùa tí tửng, nói:
"Ngươi còn bị thương đó, thân thể yếu..."
Tạ Khuynh đá một cước, thiếu chút nữa trúng Tô Lâm Kỳ. Hắn tay không bắt lấy, bất đắc dĩ thỏa hiệp:
"Được được được. Ta hư, ta hư được chưa. Ngài nghỉ ngơi đi, tiểu nhân đi thúc giục họ làm cơm cho ngài."
Sau khi Tô Lâm Kỳ đi, Tạ Nhiễm tò mò nhìn theo, lại gần Tạ Khuynh hỏi:
"Đại tỷ tỷ, tỷ cùng Tô tiên sinh là loại quan hệ kia sao?"
Tạ Khuynh quả quyết phủ nhận: "Không phải."
Tạ Nhiễm viết hai chữ bát quái lên mặt, nói:
"Vậy Tô tiên sinh khẳng định thích tỷ rồi. Mấy ngày nay trên đường, chỉ cần đội xe dừng lại, hắn sẽ lên xe ngựa trông chừng tỷ, suốt ngày căn dặn tiểu nha đầu trong xe tỷ mớm nước, đối với người khác thì chả hòa nhã tí nào."
Tạ Nhiễm nhớ rõ tối hôm trước, nàng chỉ nói một câu muốn trụ lại khách điếm tắm nước nóng, liền bị Tô Lâm Kỳ lạnh nhạt mắng. Vốn cho là tính tình hắn như thế, không ngờ người này lạnh lẽo với ai chứ với thứ tỷ mình ngược lại rất tốt.
Tạ Khuynh không muốn hao tâm tổn sức giải thích với nàng, âm thầm điều tức. Nhưng Tạ Nhiễm như mở ra cái hộp tò mò, vẫn hỏi:
"Đại tỷ tỷ, Bệ hạ là người thế nào?"
Lúc Tạ Nhiễm còn là thiếu nữ ngây thơ, thích cầm sư trong nhà, cảm thấy hắn giống như trích tiên, anh tuấn tiêu sái, hài hước thú vị, sinh hoạt ưu nhã. Những cảnh giới siêu phàm thoát tục mà hắn kể làm nàng trầm mê.
Nhưng hai năm này cùng hắn bỏ trốn, Tạ Nhiễm mới nhìn thấu người này vô năng, ti tiện, vô sỉ. Lúc nửa đêm tỉnh mộng, Tạ Nhiễm không khỏi nghĩ đến nam nhân cao cao tại thượng kia, nghĩ nếu mình không nhất thời xúc động bỏ trốn theo trai, vậy bây giờ vị Quý phi trong cung vạn người ngưỡng mộ chính là mình.
Chỉ trách lúc ấy mình bị tình yêu che mờ đôi mắt, lại nghe kể rất nhiều chuyện tàn bạo của đế vương lúc đăng đại bảo. Nhưng khi Tạ Khuynh thay nàng gả vào cung, nghe nói lại được sủng ái trăm bề, không có chút dấu hiệu nào là bị ngược đãi tàn bạo.
Vì lẽ đó hiện tại Tạ Nhiễm rất hối hận. Đáng tiếc trên đời không có nếu như. Dù nàng và nương nàng nguyện ý mạo hiểm, nguyện ý cùng Tạ Khuynh lặng lẽ thay đổi thân phận, mà không có phụ thân ủng hộ thì hết thảy chỉ uổng công.
Nghĩ đến cái tên Tạ Nhiễm này từ nay vĩnh viễn chôn sâu trong đất vàng, lòng nàng có một trăm tám mươi cái không tình nguyện.
Hiện tại nàng muốn nghe Tạ Khuynh kể vài chuyện bạo quân kia ngược đãi người, giống như làm thế sẽ khiến nàng vơi đi chút hối hận.
Mà sở dĩ Tạ Nhiễm có suy nghĩ đó, cũng là vì Tạ Khuynh kiên trì rời cung.
Tạ Nhiễm cảm thấy nếu bạo quân thật sự đối tốt với Tạ Khuynh. Làm sao nàng ta có thể rời bỏ vinh hoa phú quý, rời bỏ sự sủng ái của đế vương mà liều mạng hồi biên quan. Tất nhiên là Hoàng đế đối xử ác độc với nàng mới khiến nàng quyết tuyệt như thế.
"Hắn rất tốt."
Tạ Khuynh đang điều tức, vốn không muốn trả lời, nhưng Tạ Nhiễm nhắc tới Cao Tấn, không hiểu sao Tạ Khuynh không nhịn được đáp một câu.
Tạ Nhiễm lại không tin:
"Tỷ đừng có gạt người. Ở đây không có người ngoài, ta cũng sẽ không rêu rao khắp nơi chuốc họa trong nhà. Hắn đương nhiên là người xấu, gian ác không ai chịu nổi, nên đại tỷ tỷ mới không chút lưu tình rời khỏi hắn."
Tạ Khuynh hơi mở mắt, nhìn Tạ Nhiễm, trịnh trọng nhắc lại:
"Hắn không phải người xấu!"
Tạ Nhiễm bị thần sắc nghiêm túc trên mặt Tạ Khuynh dọa sửng sốt.
Lúc này, Tô Lâm Kỳ bên đống lửa gọi:
"Tạ Khuynh, cơm chín rồi, tới đây ăn."
Tạ Khuynh đứng dậy đi qua, cũng không mời Tạ Nhiễm. Nàng ta tâm tư mẫn cảm, lúc này lại đem tương lai gửi hết cho Tạ Khuynh. Thái độ của Tạ Khuynh làm nàng ta cảm thấy mình bị lạnh nhạt, ủy khuất dâng trào.
Nhìn đám người bên cạnh đống lửa vây quanh Tạ Khuynh hỏi han ân cần, Tạ Nhiễm càng tức giận hơn, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ về xe ngựa của mình. Muốn nhìn xem đám người kia khi nào mới nhớ tới nàng ta.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Khuynh lòng có tâm sự, không rảnh quan tâm sức khỏe tâm lý của Tạ Nhiên.
Tô Lâm Kỳ đoán hôm nay Tạ Khuynh sẽ tỉnh nên tối qua đi ngang thành trấn đã ghé vào tửu lâu mua chút thịt bò, tương thịt dê, gà quay vịt quay này kia, còn thêm chút rau quả. Chuẩn bị cho Tạ Khuynh tỉnh lại có món mặn ăn cơm.
Tạ Khuynh uống một chén canh nhỏ sau đó im lặng ăn cơm. Tô Lâm Kỳ ở bên cạnh gắp thức ăn cho nàng. Tạ Khuynh đã nói vô số lần để tự nàng làm, hắn mới tiếc nuối dừng lại.
Đội kỵ mã hộ tống Tạ Khuynh cùng Tạ Nhiễm hồi biên quan trừ Tô Lâm Kỳ cùng Đại Mao, đều là những gương mặt lạ lẫm. Vì giữ bí mật, dùng người lạ mới tốt, nhưng trong đội kỵ mã có mấy người mặc áo choàng đen nhìn rất kỳ quái.
Tạ Khuynh đang ăn cơm, bỗng nhiên cảm giác bị nhìn trộm lại tới nữa. Nàng chính xác nhìn về một gốc đại thụ cách đó không xa, phá hiện người nhìn lén nàng vẫn là người mặc áo choàng đen.
Tô Lâm Kỳ nói người kia tên Lý tam nhi, Tạ Khuynh dứt khoát đứng lên chào hỏi:
"Lý tam nhi, tới đây cùng ăn đi."
Tô Lâm Kỳ biến sắc, nói:
"Ngươi cứ ăn phần mình đi, bọn họ vừa ăn lương khô xong."
Tạ Khuynh muốn gọi nữa, liền thấy Lý tam nhi đứng dậy từ sau thân cây, đè thấp vành nón bỏ đi. Mới đầu Tạ Khuynh còn định nói người này kỳ quái, nhưng nhìn thấy bóng lưng người nọ đi xa, không hiểu sao lại thấy quen thuộc.
Trong đầu toát ra một cái tên không nên xuất hiện ở đây:
Tô Biệt Hạc!
Nàng ở trong cung hai năm, số lần trông thấy Tô Biệt Hạc tuyệt đối không ít hơn thấy Cao Tấn. Tư thế đi đứng của hắn Tạ Khuynh cực kỳ quen thuộc. Dù hắn có dùng vành nón che mặt, đi bộ hóp lưng như mèo thì hình thể đặt thù của một người cũng không dễ dàng thay đổi như vậy. Trong khoảnh khắc hắn đứng lên bước đi, Tạ Khuynh liền nhận ra.
Nhưng Tạ Khuynh không để lộ, mà bất động thanh sắc suy nghĩ. Vì cái gì Tô Biệt Hạc lại xuất hiện trong đội ngũ đưa nàng và Tạ Nhiễm tới biên quan?
Những manh mối trước đó bị Tạ Khuynh xem nhẹ chậm rãi được xâu chuỗi lại.
Mà trước khi sự tình thông suốt, suy nghĩ trong đầu Tạ Khuynh lại là:
Ngay cả Tô Biệt Hạc cũng không có bên cạnh, một mình Cao Tấn phải làm sao?
Danh Sách Chương: