Vân Trung Hạc vừa dứt lời, tranh thủ thời gian lại nói: "Đại gia gia, ta nào dám để cho người từ vị trí tộc trưởng? Tôn nhi chỉ là đùa giỡn."
Bởi vì mập mạp Ngao Ngọc là một người nhu thuận nghe lời, không thể hùng hổ dọa người kiểu này.
"Nói đùa?" Lão tổ tông Ngao Đình lạnh giọng nói: "Tại từ đường này, có gì mà đùa? Quyết định như vậy đi, nếu như huyết dịch ngươi và Ngao Tâm bất tương dung, vậy các ngươi không phải là thân sinh phụ tử, ngươi không phải cốt nhục Ngao thị gia tộc ta, ta lập tức trục xuất ngươi khỏi gia môn. Nếu như huyết mạch các ngươi tương dung, chứng minh là thân sinh phụ tử, ta sẽ từ vị trí tộc trưởng, có liệt tổ liệt tông làm chứng."
"Người đâu, cắt ngón tay cả hai!"
Lập tức hai người đi tới trước mặt Vân Trung Hạc và Ngao Tâm, tay cầm một chủy thủ sắc bén.
Ngao Tâm tuyệt đối không muốn tiến hành cắt máu nhận thân, nhưng cục diện trước mắt hoàn toàn là cưỡi ngựa khó xuống.
Gã hoàn toàn không biết, tổ phụ Ngao Đình làm sao nghe được tiếng gió này.
Thê tử của gã hoài thai mười tháng, quan dịch sinh con, mọi người đều biết, sau liền ôm một nhi tử béo đi tới Giang Châu phủ Nộ Lãng hầu phủ.
Gần 20 năm qua, không có bất luận kẻ nào hoài nghi Ngao Ngọc là thân sinh xương cốt của gã, vì sao tổ phụ thề son sắt nói Ngao Ngọc không phải thân sinh của gã?
Người nghe nói gì? Hay là nghiệm chứng qua rồi?
"Mau đi, còn chờ gì nữa? Chột dạ sao?" Lão tổ tông Ngao Đình nói: "Lão Tam, ngươi không muốn cắt máu nhận thân cũng được, đó chính là thừa nhận Ngao Ngọc không phải con ruột ngươi, là con hoang từ bên ngoài ôm tới. Có ai không, đuổi hắn ra cho ta."
Vân Trung Hạc không nói hai lời, đưa ngón trỏ đến chủy thủ nhẹ nhàng vạch một cái, lập tức máu tươi nhỏ vào chén thanh thủy này.
"Cha, ta và ngài là thân sinh cốt nhục, mọi người đều biết, cắt máu đi." Vân Trung Hạc cười nói.
Nội tâm Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm đắng chát một trận.
Mập mạp à, ngươi biết cái gì? Không hề nghi ngờ ngươi là con độc nhất của cha, ngươi là mệnh căn tử của cha mẹ, nhưng máu chúng ta bất tương dung đó.
Giọt máu này nhận thân, sẽ không cách nào vãn hồi.
Lão tổ tông Ngao Đình thấy vậy, trong lòng đắc ý.
Lão đương nhiên thập phần chắc chín, mới dám đề nghị cắt máu nhận thân. Lúc này thấy Ngao Tâm do dự, trong lòng càng chắc chắn.
Hôm nay sẽ đuổi tạp chủng Ngao Ngọc này ra, lão thương nhất là Ngao Minh, tôn nhi kế thừa gia nghiệp, kế thừa tước vị Nộ Lãng Hầu.
Ha ha ha, lão Tam, nhìn ngươi về sau còn dám làm trái ý ta không?
"Lão Tam, ngươi không dám sao?" Lão tổ tông Ngao Đình hét lớn: "Người đâu, bắt Ngao Ngọc ném ra."
Lập tức, hai võ sĩ gia tộc tiến lên, nhấc Vân Trung Hạc lên muốn ném ra.
"Ai dám?" Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm gầm thét, bỗng nhiên vỗ bàn một cái.
Trong nháy mắt, toàn bộ cái bàn triệt để vỡ vụn.
"Ai dám động đến con của ta, ta chém hắn thành muôn mảnh, ta sống sờ sờ bổ hắn ra." Ngao Tâm gầm thét giống như tiếng sét đánh.
Lập tức hai võ sĩ gia tộc kia bị dọa cho run rẩy, quỳ thẳng trên mặt đất.
"Uy phong à, uy phong thật to à. . ." Lão tổ tông Ngao Đình run rẩy cầm một cây đao, đặt trong tay Ngao Tâm, sau đó đè vào trên lưỡi đao, cười lạnh nói: "Phiêu Kỵ đại tướng quân, uy phong thật to, uy phong thật to à, giết ta đi, giết ta đi . . ."
"Ngao Tâm, cắt máu nhận thân cũng không dám, rốt cuộc trong lòng ngươi nghĩ gì? Ta đã nói rồi, chỉ cần huyết dịch các ngươi tương dung, ta sẽ từ vị trí tộc trưởng, liệt tổ liệt tông làm chứng."
Vân Trung Hạc tiến lên, cầm chủy thủ nói: "Cha, nhi tử hầu hạ ngài cắt máu."
Tiếp theo, hắn quỳ trên mặt đất, dùng chủy thủ nhẹ nhàng xẹt qua ngón tay phụ thân, máu tươi nhỏ xuống trong bát.
Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm thống khổ nhắm mắt lại, bởi vì gã đã sớm biết kết quả, khẳng định là bất tương dung.
Ta là đồ đần, ta là đồ đần à.
Hiện tại nên làm thế nào cho phải?
Nhất thời, tất cả mọi người bu lại, nhìn huyết dịch Ngao Tâm và Ngao Ngọc có tương dung hay không.
Nếu như không hòa vào nhau.
Vậy thật là thiên đại bê bối.
Mà bê bối này sẽ truyền khắp toàn bộ Nam Chu đế quốc, thậm chí toàn bộ thiên hạ.
Lúc đó sẽ đồn là, khẳng định không phải phu phụ Ngao Tâm ôm một đứa con trai từ bên ngoài về nuôi, khẳng định là Ngao Tâm thường xuyên không ở nhà, cho nên thê tử đeo cho gã một cái nón xanh, sinh ra một đứa con hoang.
Đến lúc đó, không chỉ Vân Trung Hạc bị đuổi đi.
Thậm chí Nộ Lãng Hầu phu nhân cũng sẽ bị đuổi, nàng sẽ bị đồn là một đãng phụ ai cũng có thể làm chồng, nữ nhân bất trinh bất khiết.
Đến lúc đó, nàng ngoại trừ chết, sẽ không có biện pháp chứng minh mình trong sạch.
Không hề nghi ngờ.
Nếu như huyết dịch không hòa vào nhau, đuổi Ngao Ngọc ra khỏi Ngao thị gia tộc chỉ là bắt đầu, tiếp theo nhất định sẽ động thủ với Nộ Lãng Hầu phu nhân.
Bởi vì lão tổ tông Ngao Đình và Nộ Lãng Hầu phu nhân bất hòa đã rất lâu rồi.
Ngao Tâm đã chuẩn bị tốt tư tưởng.
Kết quả cắt máu nhận thân xong, liền mang theo thê tử và Ngao Ngọc đi, đi càng xa, rời Giang Châu phủ, đi phương nam.
Chính là Nam Man chi địa, nơi đó là gã đánh lấy được, thuộc về vùng đất mới của Nam Chu đế quốc.
Ánh mắt lão tổ tông Ngao Đình lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Liễu thị ngươi, con dâu bất trung bất hiếu này, ta đã nhịn rất lâu rồi, lần này nhất định phải ép ngươi vào tử lộ.
Bởi vì hai giọt huyết dịch này nhất định không có khả năng tương dung.
Kết quả đã sớm định.
Nhưng . . .
Bỗng nhiên trong đám người truyền đến một tràng.
"Tương dung, tương dung. . ."
Nghe được câu này, Ngao Tâm không khỏi run lên, lập tức mở to mắt.
Lão tổ tông Ngao Đình cũng lập tức lại gần.
Quả nhiên, hai giọt huyết dịch trong chén rất nhanh tương dung cùng một chỗ, hoàn toàn chặt chẽ không tách rời.
Cái này, cái này sao có thể?
Ngao Tâm hoàn toàn sợ ngây người, bất quá cuồng hỉ đến ngây người.
Thượng thiên phù hộ, thượng thiên phù hộ con ta.
Mà lão tổ tông Ngao Đình sắc mặt triệt để kịch biến, càng không dám tin nhìn qua hết thảy.
Bởi vì lão đã để người vụng trộm làm Ngao Tâm và Ngao Ngọc cắt máu nhận thân, rõ ràng là không hòa vào nhau, cho nên lão mới có thể mười phần chắc chín như vậy.
"Không có khả năng, khẳng định sai lầm, khẳng định sai lầm." Lão tổ tông Ngao Đình nói: "Một lần nữa, một lần nữa."
Vân Trung Hạc không nói hai lời, cầm lấy chủy thủ đi tới trước mặt Ngao Tâm, nói: "Cha, nhi tử lại phải cắt trên ngón tay ngài một lần nữa."
Lần này, Vân Trung Hạc lấy trên tay Ngao Tâm năm giọt máu tươi.
Sau đó lại cắt trên năm ngón tay khác nhau, để máu tươi phân biệt nhỏ vào trong năm chén khác.
Ngươi không phải nói lại tới một lần cắt máu nhận thân sao?
Vậy không cần một lần, làm đến năm lần cho tốt.
Kết quả cũng giống nhau.
Hai giọt máu trong năm cái bát, đều không chướng ngại chút nào dung hợp vào nhau.
Triệt để định cục, lão bất tử ngươi còn có lời gì để nói?
Ánh mắt Vân Trung Hạc khờ dại nhìn Ngao Đình nói: "Đại gia gia người xem, năm lần cắt máu nhận thân kết quả đều giống nhau, ta và cha ta là thân sinh phụ tử, ngài còn cảm thấy không phải không?"
Sau đó, Vân Trung Hạc không nói gì, chính là dùng ánh mắt ngây thơ nhìn chằm chằm Ngao Đình.
Kết quả đối phương không phản ứng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run.
Vân Trung Hạc nói: "Đại gia gia vừa rồi ngài nói thoái thác vị trí tộc trưởng, hoàn toàn là đùa giỡn, chỉ cần ngài đừng trách cứ phụ thân bất hiếu là được. Tôn nhi có gì khiến ngài không cao hứng, ngài cứ việc nói ra, chớ trách cứ phụ thân ta."
Mả mẹ nó mẹ ngươi.
Ngươi còn nhắc lại từ vị trí tộc trưởng?
Trong lòng Vân Trung Hạc nhịn không được cười lạnh từng đợt.
Cái gì cắt máu nhận thân, nguyên bản là vô nghĩa, ngươi muốn tương dung, ta liền để ngươi tương dung, dù máu người và máu heo ta cũng để ngươi tương dung.
Ngươi muốn không hòa vào nhau, dù là máu cùng một người, ta cũng để chúng không hòa vào nhau.
Axit axetic không hòa vào nhau.
Phèn có thể tương dung.
Cùng loại biện pháp này, Vân Trung Hạc có không dưới mười loại.
Không cần động tay chân trong chén, cũng không cần động tay chân trên đao, càng không cần động tay chân trong nước, động thủ trên ngón tay ta là được.
Lão tử phòng chiêu này của các ngươi đã rất lâu rồi, kinh nghiệm Ngao Tâm đấu đá không phong phú.
Vân Trung Hạc ta hoàn toàn là chuyên gia đấu đá.
Lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía lão tổ tông Ngao Đình.
Ngươi vừa rồi lập thệ trước bài vị liệt tổ liệt tông, nếu như huyết mạch hai người tương dung, ngươi sẽ từ vị trí tộc trưởng.
Lão tổ tông Ngao Đình tức giận đến toàn thân phát run, cười lạnh nói: "Tốt, tốt, các ngươi cực kì tốt, rất tốt!"
Nói xong, lão trực tiếp quỳ trước bài vị tổ tông nói: "Kể từ hôm nay, ta từ vị trí tộc trưởng Ngao thị gia tộc. Ngao Thuận!"
Nhị thúc Ngao Tâm là Ngao Thuận ra khỏi hàng.
"Quỳ xuống." Lão tổ tông Ngao Đình nói.
Ngao Thuận quỳ thẳng xuống.
Ngao Đình nói: "Từ nay về sau, ngươi chính là tộc trưởng Ngao thị gia tộc."
Sau đó, lão đưa mộc trượng cho Ngao Thuận, thủ trượng này đại biểu quyền uy tộc trưởng, có thủ trượng trong tay, có thể đánh bất luận tử đệ bất tài nào trong gia tộc.
Thành viên Ngao thị gia tộc, mặc kệ ngươi ở bên ngoài làm quan lớn thế nào, hiển hách uy phong cỡ nào, nhưng thấy Hổ Đầu Trượng này đều phải quỳ xuống, nói đánh ngươi liền đánh ngươi. Ngươi chẳng những không được phản kháng, còn phải hô đánh thật hay.
Ngao Đình lạnh giọng nói: "Hiện tại ta đã từ vị trí tộc trưởng, các ngươi hài lòng chưa?"
Vân Trung Hạc thờ ơ lạnh nhạt, ai cũng biết Ngao Thuận là kẻ phụ hoạ của ngươi, lão ấy làm tộc trưởng cùng chính là ngươi làm tộc trưởng, khác nhau chỗ nào?
Ngươi như trước vẫn là lão tổ tông Ngao thị gia tộc.
"Ngao Thuận, ngươi đến ngồi vị trí của ta, ngồi ở giữa." Ngao Đình nói.
Tộc trưởng mới Ngao Thuận tranh thủ thời gian khom người xuống nói: "Đại huynh, tuyệt đối không dám, tuyệt đối không dám."
Sau đó lão vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh, thậm chí cái mông chỉ dám ngồi một nửa, eo vẫn như cũ thẳng lên.
Hoàn toàn là bình mới rượu cũ à, vẫn như cũ là Ngao Đình nói một không hai.
Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nói: "Tổ phụ, chư vị thúc thúc, chư vị huynh đệ, bây giờ cắt máu nhận thân đã có kết quả. Ngao Ngọc chính là thân sinh cốt nhục ta, không cần tranh luận. Cho nên ta không cần tự tử, Ngao Minh nên trở lại đại phòng đi thôi."
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người biến đổi.
Nhưng vừa mới cắt máu nhận thân gặp khó, cũng tìm không thấy lý do thích hợp để ngăn cản hết thảy.
Mà ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hô to.
Sắc mặt Ngao Đình cười một tiếng.
Ngao Tâm biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhưng nếu khâm sai đến, vậy tất cả mọi người phải đi ra ngoài quỳ nghênh.
. . .
"Thái hậu nương nương ý chỉ, Nộ Lãng Hầu tự tử Ngao Minh, làm bài Thọ Thi cho ai gia, ai gia thích vô cùng, ban thưởng một đôi ngọc."
"Hoàng hậu nương nương ý chỉ, Nộ Lãng Hầu tự tử Ngao Minh, ai gia nghe nói ngươi và thiên kim Ngụy quốc công phủ sắp kết hôn gắn bó suốt đời, rất là vui vẻ, ban cho bình ngọc một đôi."
Vị lão thái giám kia đọc xong ý chỉ của Thái hậu và hoàng hậu, cất cao giọng hỏi: "Các ngươi, vị nào là Ngao Minh?"
Trường thân ngọc lập, anh tuấn tiêu sái Ngao Minh ra khỏi hàng, khom người xuống nói: "Là học sinh."
Lão thái giám nói: "Quả nhiên tuấn tú lịch sự, Tạp gia thấy qua nhiều nam nhi xinh đẹp, cũng không có mấy ai vượt qua ngươi, Nộ Lãng Hầu có phúc lớn."
Gương mặt Ngao Tâm run lên, không trả lời.
Ánh mắt lão thái giám hiện lên một tia mờ mịt, nhưng cũng tập mãi thành thói quen. Ngao Tâm chính là như vậy, đối với người nào đều có sắc mặt không tốt, căn bản không biết làm người.
Lão thái giám lại nói: "Hoàng hậu nương nương để ta dặn dò ngươi mấy câu, người trẻ tuổi."
Ngao Minh quỳ xuống nói: "Học sinh lắng nghe."
Lão thái giám nắm vuốt cuống họng nói: "Ngao Minh, tự tử cũng là con, giống như thân nhi tử, ngươi sau này tuyệt đối không được lười biếng, nhất định phải hiếu thuận với phụ mẫu, nếu không ai gia sẽ không tha cho ngươi."
Ngao Minh dập đầu nói: "Học sinh cẩn tuân ý chỉ Hoàng hậu nương nương."
Lão thái giám nói: "Vậy Tạp gia liền cáo từ."
Ngao Đình tranh thủ thời gian dẫn đầu đám người cung tiễn vị lão thái giám này đi ra cửa, mà Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm không để ý tới. Gã đối với bất luận thái giám nào đều như vậy, vĩnh viễn sắc mặt không tốt.
Tiễn lão thái giám ra phía sau cửa, Ngao Đình vươn tay.
Con của lão lập tức đưa qua một túi đồ vật, khoảng chừng mười mấy cân, bên trong toàn bộ đều là hoàng kim.
"Công công vất vả, đây là tiền uống trà, ngài tuyệt đối không nên ghét bỏ nha." Ngao Đình nói.
Lão thái giám lập tức mặt mày hớn hở nói: "Ngao lão, Tạp gia không tới trễ chứ?"
Ngao Đình nói: "Rất, rất đúng giờ, công công thần toán à."
Lão thái giám nói: "Tam Lang nhà ngươi, thật không biết làm người, bây giờ phong quang thì cũng thôi đi, chờ ngày sau xui xẻo, chỉ sợ vô số người sẽ giẫm lên đấy."
Tam Lang trong miệng gã, chính là Ngao Tâm.
Ngao Đình nói: "Cũng không phải sao? Nhưng xin chư vị đại nhân yên tâm, tôn nhi Ngao Minh ta lại rất biết làm người."
Lão thái giám nói: "Nộ Lãng hầu tước phủ các ngươi, tương lai vẫn phải dựa vào Ngao Minh, đứa bé này không tầm thường. Nhạc phụ là Ngụy quốc công, lão sư là Lâm tướng, lại có Ngao thị chống đỡ, lại là tri kỷ Nhị hoàng tử, ngày sau chỉ sợ sẽ nhất phi trùng thiên đó."
Ngao Đình nói: "Còn phải dựa vào chư vị công công dìu dắt."
"Được thôi, được thôi, lại là thiếu niên lang, Tạp gia thích nhất đó." Lão thái giám nói: "Tạp gia không có nhi nữ, nhìn thấy hài tử xinh đẹp xuất sắc như vậy, cũng nhịn không được ưa thích. Nhìn thân nhi tử Nộ Lãng Hầu kia, đó là đồ chơi gì, so với heo mập còn ngu xuẩn hơn."
Ngao Đình nói: "Lại nói, con lợn này muốn kế thừa Nộ Lãng hầu tước phủ ta? Hoàn toàn là nằm mơ, trừ phi ta chết đi, nếu không vĩnh viễn không thể."
Lão thái giám cười nói: "Không chỉ ngươi chết, còn có Ngụy quốc công phủ, Lâm tướng, Nhị hoàng tử, nhiều người như vậy đỡ Ngao Minh, con heo kia nào có nửa phần hi vọng?"
. . .
Trở lại trong từ đường!
Lão tổ tông Ngao Đình uy phong phóng đại, lạnh giọng nói: "Lão Tam, ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy. Thái hậu và Hoàng hậu nương nương đều rất thưởng thức Ngao Minh, hơn nữa còn đưa tới lễ vật. Hoàng gia đều nhận định Ngao Minh là người thừa kế Nộ Lãng hầu tước phủ, chuyện này quyết định như vậy đi!"
Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm lạnh giọng nói: "Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương, cũng không quản được việc nhà thần tử."
Lời này vừa ra, toàn trường biến sắc.
Ngay cả sắc mặt Vân Trung Hạc cũng thay đổi.
Cha, cha à, người là thật không biết làm người à, lời như vậy nói ở trong lòng thì không sao, tại sao lại nói ra trước mặt mọi người chứ?
Cái này nếu truyền đến tai hai vị nương nương, nhất định sẽ ghi hận người.
Không, nhất định sẽ truyền đến tai hai vị nương nương.
Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nói: "Chuyện này, ý ta đã quyết, ta không cần tự tử, con ta Ngao Ngọc sẽ kế thừa hết thảy của ta. Chuyện này không cần thương lượng, bất kỳ người nào cũng không cải biến được."
Nói xong, gã trực tiếp kéo tay Vân Trung Hạc, nói: "Ngọc nhi, chúng ta đi, vi phụ lập tức vào kinh bẩm báo hoàng đế. Cùng lắm thì từ bỏ Nộ Lãng Hầu tước vị, con ta không có được, ai cũng đừng hòng chiếm được."
Lập tức đám người trong từ đường, sắc mặt triệt để kịch biến, Ngao Tâm là muốn cá chết lưới rách sao?
Sau đó, Ngao Tâm nắm lấy tay Vân Trung Hạc đi ra ngoài.
Nhất thời, Vân Trung Hạc cảm thấy đại thủ này thật ấm áp, rất có lực.
Vị phụ thân trước mắt này mặc dù tính cách thiếu hụt, không biết làm người, không biết làm quan, trời sinh chỉ biết đánh trận.
Nhưng gã tuyệt đối là một người cha tốt, so với tuyệt đại đa số phụ thân trên thế giới đều vậy, nguyện ý che gió che mưa cho thê tử hài nhi, cho dù là đối kháng hoàng quyền.
Trở lại trong phòng.
Mẫu thân vội vàng tiến lên, ôn nhu hỏi: "Phu quân, thế nào?"
Nàng rất yêu trượng phu của mình, cho nên thời thời khắc khắc đều có thể cảm nhận được cảm xúc của trượng phu. Thời điểm trượng phu chân chính bi phẫn khổ sở, nàng sẽ không làm Hà Đông Sư Hống, ngược lại sẽ rất ôn nhu.
Ngao Tâm kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Mẫu thân nhíu mày.
Bởi vì nàng cũng biết sự nghiêm trọng của chuyện này.
Đứng sau lưng Ngao Minh có quá nhiều người, đại biểu quá nhiều lợi ích.
Hoàng hậu, Lâm tướng, Ngụy quốc công.
Mà phía sau những người này chỉ có một người, đó chính là Nhị hoàng tử Chu Tịch.
"Phụ thân, Chu Tịch này rất đáng gờm sao?" Vân Trung Hạc hỏi: "Đại hoàng tử Chu Ly không phải rất lợi hại sao?"
Ngao Tâm nói: "Đại hoàng tử vốn tiếng hô rất cao, được rất nhiều võ tướng yêu thích, nhưng lần này Nam Chu đế quốc đại chiến tại Vô Chủ chi địa, chúng ta bại. Đại hoàng tử làm chủ soái, khó thoát tội lỗi. Doanh Khư suất lĩnh mười mấy vạn đại quân giết vào cảnh nội Nam Chu đế quốc, bệ hạ để Nhị hoàng tử làm soái, tập kết mấy chục vạn đại quân vây quanh đại quân Doanh Khư. Sau đó, Đại Doanh đế quốc Tứ hoàng tử Doanh Khư bị ám sát, cũng là do Nhị hoàng tử làm. Doanh Khư bị ám sát, Đại Doanh đế quốc mất đi chủ soái, như rắn mất đầu, bị mấy chục vạn đại quân chúng ta triệt để vây quanh, mắt thấy sẽ triệt để bị tiêu diệt."
Vân Trung Hạc nói: "Phụ thân, Nam Chu đế quốc chủ động mở ra vòng vây, thả mười mấy vạn đại quân Đại Doanh về nước. Đây là do người, hay là lệnh của Nhị hoàng tử."
Ngao Tâm nói: "Đây là mệnh lệnh của cha, nhưng là mật chỉ của hoàng đế bệ hạ."
Vân Trung Hạc nói: "Là khẩu dụ, hay là mật chỉ?"
Ngao Tâm nói: "Là khẩu dụ, thế nào? Ngọc nhi."
Vân Trung Hạc cười nói: "Không có gì."
Là khẩu dụ, mà không phải mật chỉ, vậy liền mang ý nghĩa thời điểm tiếp theo dư luận mãnh liệt, Ngao Tâm vì lần này phóng thích quân đội Đại Doanh đế quốc, phải gánh chịu trách nhiệm.
Bởi vì không phải mật chỉ, khẩu dụ thì không có chứng cứ, không có khả năng chứng minh là ý chí của hoàng đế, nói không chừng là Nộ Lãng Hầu ngươi cấu kết Đại Doanh đế quốc, tự mình làm.
Đương nhiên, cuối cùng đây là chuyện tốt.
Ngươi có thể cõng nồi cho hoàng đế, vậy chứng minh ngươi đã là tâm phúc của hoàng đế.
Không phải người nào cũng có tư cách cõng nồi cho hoàng đế.
Mà trong vòng mấy năm, Nam Chu đế quốc nhất định sẽ bộc phát khuynh quốc đại chiến, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm đỉnh cấp đại tướng này, nhất định phải được trọng dụng.
Ngao Tâm tiếp tục nói: "Cho nên trận chiến này chúng ta trước bại sau thắng, toàn bộ đều là công lao Nhị hoàng tử Chu Tịch, bao gồm cả ám sát Doanh Khư, cũng là công lao hắn. Nam Chu đế quốc chúng ta có thể cao ngạo kết thúc trận chiến này, cũng là công lao Nhị hoàng tử, cho nên hắn tấn thăng thái tử tiếng hô phi thường cao."
Minh bạch!
Nhị hoàng tử có quan văn duy trì, cho nên càng cần võ tướng duy trì.
Mà Nộ Lãng Hầu là Nam Chu đế quốc Phiêu Kỵ đại tướng quân, đỉnh cấp võ tướng. Ngao Minh là tự tử Nộ Lãng Hầu, có văn có võ, đương nhiên là người chọn lựa thích hợp nhất. Một khi gã đầu phục Nhị hoàng tử, theo một ý nghĩa nào đó liền đại biểu cho Nộ Lãng hầu tước phủ.
Cho nên duy trì Ngao Minh thượng vị, là một tập đoàn lợi ích cường đại.
Vân Trung Hạc nói: "Phụ thân, ngài và Đại hoàng tử Chu Ly quan hệ thế nào?"
Ngao Tâm nói: "Cũng vì chuyện kia, lãnh đạm cực kì, mà chính hắn không may, bại một trận lớn như thế, rất khó xoay người."
Vân Trung Hạc nói: "Phụ thân, ta nhớ lúc ấy đại chiến Vô Chủ chi địa kết thúc, nhưng Doanh Khư hoàng tử lại mở ra chiến sự, yêu cầu Nam Chu đế quốc giao ra Yến Biên Tiên. Nam Chu đế quốc không chịu giao ra, cho nên Doanh Khư mới suất quân giết vào quốc cảnh Nam Chu, kém chút để cục diện sụp đổ. Hiện tại Yến Biên Tiên người này đâu?"
Ngao Tâm nói: "Trong tử lao, trận này chiến bại, trách nhiệm hắn lớn nhất, Đại hoàng tử Chu Ly không gánh nổi hắn. Bên phe Nhị hoàng tử Chu Tịch nhất định sẽ nghĩ biện pháp giết chết hắn, bởi vì hắn còn đáng sợ hơn. Có hắn bên người Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử sẽ bất an. Đã nhanh có phán quyết, chém ngang lưng!"
"Hết thảy đều không liên quan đến chúng ta." Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nói: "Đối với nhà chúng ta, trọng yếu nhất là thân phận của ngươi, ngươi nhất định phải kế thừa tước vị ta, ta tuyệt đối không cho phép Ngao Minh lũ sói con này chiếm tước vị ta, gia nghiệp của ta. Một khi hắn kế thừa Nộ Lãng Hầu, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Nghe thật là khiến người ta bi phẫn à.
Nộ Lãng Hầu muốn truyền tước vị của mình cho con cũng không được.
Đây rõ ràng là gã đánh xuống gia nghiệp, là công lao của gã, kết quả lại muốn trơ mắt nhìn xem ngoại nhân đến cướp đi.
Người khác cứng rắn nhét vào tự tử, gã không muốn cũng không được.
Tự tử này, chẳng những muốn đoạt đi tước vị, cướp đi gia nghiệp, còn cướp đi thê tử nhi tử Ngao Ngọc.
Trong thiên hạ, còn có chuyện sỉ nhục như vậy sao?
"Phu nhân, ngươi để ta thu thập một chút, ta lập tức vào kinh yết kiến bệ hạ." Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nói: "Hiện tại có thể giải quyết vấn đề này chỉ có bệ hạ, ngài hoặc là thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hoặc là ta từ Phiêu Kỵ đại tướng quân, đồng thời để ngài lấy lại tước vị ta. Ta thà rằng không có tước vị này, cũng tuyệt đối không giao cho Ngao Minh."
Ngao Tâm này thật đúng là tính nóng như lửa, gã đằng đằng sát khí kiểu này, không giống như là đi cầu tình hoàng đế, ngược lại là muốn đi bức thoái vị.
Vân Trung Hạc bỗng nhiên nói: "Phụ thân, vạn nhất ngài và hoàng đế bệ hạ đàm phán không thành, ngài có thể thêm một câu. Ngao Minh sở dĩ trở thành tự tử ngài, tương lai phải thừa kế tước vị ngài, không phải là vì hắn có tiền đồ sao? Không phải là vì hắn trúng giải nguyên sao? Ta kỳ thật cũng có thể có tiền đồ, ta có thể trúng giải nguyên, trúng trạng nguyên."
Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm kinh ngạc, sau đó cười nói: "Bớt giỡn! Ngươi yên tâm, lần này ta đi gặp bệ hạ, nhất định đòi lại công đạo cho ngươi, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ta sợ gì chứ?"
Vân Trung Hạc bất đắc dĩ nói: "Phụ thân, ngài ngàn vạn lần nhớ kỹ, vạn nhất đàm phán không thành, ngài nhất định nói ta có thể trúng giải nguyên, trúng trạng nguyên. Tăng thêm câu nói này, cũng coi là cho hoàng đế bệ hạ một cái bậc thang để xuống."
Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nói: "Được rồi, vi phụ nhớ kỹ."
Hai phút đồng hồ sau, gã thoáng thu thập một chút, chuẩn bị tuấn mã, mang theo mấy chục tên tùy tùng rời Nộ Lãng hầu tước phủ, rời Giang Châu phủ.
. . .
"Cha, lão Tam vào kinh." Ngao Bình nói.
Sắc mặt lão tổ tông Ngao Đình kịch biến, lạnh giọng nói: "Hắn thật đúng là muốn vì Ngao Ngọc như heo kia cá chết lưới rách à, thật đúng là muốn hủy đi tương lai Ngao thị gia tộc ta mà."
Ngao Bình nói: "Phụ thân, một nhà chúng ta có được vinh hoa phú quý không hề dễ dàng, tuyệt đối không thể để lão Tam tùy hứng hủy đi như thế. Cho nên phải hạ quyết tâm, nhất định phải tâm ngoan thủ lạt, mới có thể thành đại sự."
Ánh mắt lão tổ tông Ngao Đình co lại, chậm rãi nói: "Việc này can hệ trọng đại, để cho ta ngẫm lại, để cho ta ngẫm lại."
. . .
Ngụy quốc công phủ.
"Cha, Ngao Tâm vào kinh, muốn lấy lại công đạo cho nhi tử heo kia." Đoàn Oanh Oanh nói.
Ngụy quốc công lạnh giọng nói: "Kẻ lỗ mãng này, hắn coi chuyện này vẻn vẹn chỉ là một Nộ Lãng Hầu tước vị sao? Chỉ vẻn vẹn là tiền đồ Ngao Minh sao?"
Đây là quan hệ đến lợi ích một phe Nhị hoàng tử.
Bọn họ muốn cưỡng ép Nộ Lãng Hầu Phiêu Kỵ đại tướng quân, cột lên chiến xa Nhị hoàng tử.
Ngụy quốc công lạnh lùng nói: "Kêu Ngao Bình đến."
Một lát sau, Ngao Bình, con của Ngao Đình đến.
"Bái kiến quốc công." Ngao Bình khom mình hành lễ.
Ngụy quốc công Đoàn Bật nói: "Trở về nói cho phụ thân ngươi, chuyện nên làm, có thể làm! Thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay. Ta bên này sẽ làm chỗ dựa cho các ngươi, phủ tổng đốc, phủ thái thú bên kia, toàn bộ đều không vấn đề, thậm chí Đại Lý Tự đều đã chuẩn bị xong."
Ngao Bình khom người nói: "Minh bạch, chúng ta đi làm ngay."
. . .
Vân Trung Hạc ngồi trong phòng, lẳng lặng suy nghĩ.
Thế lực của địch nhân rất lớn!
Phía bên mình, chỉ có phụ mẫu, mà phụ thân Ngao Tâm không biết kết bè kéo cánh, cho nên cũng không có tập đoàn lợi ích.
Mà phía sau Ngao Minh, đứng đấy là cả một tập đoàn lợi ích cường đại.
Bây giờ phụ thân Ngao Tâm đã vào kinh thành yết kiến hoàng đế, dự định cá chết lưới rách.
Cho nên địch nhân nhất định sẽ động thủ.
Như vậy Vân Trung Hạc cần suy nghĩ địch nhân làm đến mức cực hạn nào.
Lúc này, nếu hắn là Ngao Minh, sẽ làm cái gì?
Thủ đoạn hữu hiệu nhất là gì?
Đúng, khổ nhục kế!
Chẳng những có thể tranh thủ đồng tình, hơn nữa còn có thể đánh Ngao Ngọc (Vân Trung Hạc) vào Địa Ngục.
Cái gì là khổ nhục kế?
Trong đầu Vân Trung Hạc hồi tưởng lại năm 2004, nơi nào đó ở trên đảo tuyển cử tiến vào thời khắc kịch liệt nhất, một viên đạn ám sát, thay đổi toàn bộ cục diện.
Đúng, đúng, đúng, nếu như địch nhân đủ ngoan độc thông minh, nhất định sẽ dùng chiêu này!
Vậy hắn phải ứng đối thế nào đây?
. . .
Mùng năm tháng ba!
Giang Châu phủ bạo phát một trận đại án kinh thiên động địa.
Hoài Sơn thư viện chính thức hoàn thành, tuyển nhận học sinh.
Thư viện này chuyên nhận học sinh bần hàn, không thu bất luận học phí gì, không thu bất luận con em quyền quý gì. Nhưng lão sư trong thư viện này, toàn bộ đều là danh gia.
Ngao Minh làm Giang Châu phủ đệ nhất tài tử, được mời tham gia điển lễ này.
Mà vị hôn thê của y là Đoàn Oanh Oanh, là tài nữ trứ danh, cũng có mặt ở buổi điển lễ này.
Đôi bích nhân này, quả thực là trời đất tạo nên một đôi, tiện sát đám người.
Sau đó, Ngao Minh đạt giải nguyên khoa trước, đứng lớp dạy cho mấy chục tên học sinh bần hàn.
Bài giảng này, y giảng sinh động, bọn nhỏ nghe được như si như say.
Đám người dự thính, cũng vô cùng tán thưởng.
Ngao Minh này thật không hổ là tài tử xuất sắc nhất, tuyệt không cao ngạo, ngược lại nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, nguyện ý cúi người giảng bài cho hài đồng bần hàn.
Người này thật không hổ là thần tượng của đông đảo học sinh Giang Châu phủ.
Thiếu niên tài đức vẹn toàn bực này, mới hẳn là người kế thừa Nộ Lãng Hầu tước vị, mới hẳn là người cưới Đoàn Oanh Oanh dạng tài nữ này.
Giảng xong cho bọn nhỏ, bọn nhỏ lưu luyến không rời, rưng rưng tiễn Ngao Minh rời đi.
Trong đó hai đứa bé, đưa lên hai bó hoa dại tặng Ngao Minh, đây là bọn chúng tự mình hái, một màn cảm động lòng người cỡ nào.
Hẳn là vĩnh viễn khắc sâu trong lịch sử Hoài Sơn thư viện.
Nhưng mà. . . Ngay lúc này.
Một tên thích khách bỗng nhiên vọt ra, đi tới trước mặt Ngao Minh, nâng đao mãnh liệt đâm.
"Ngao Minh, có người muốn ta tiễn ngươi lên đường."
Ngao Minh hô to: "Đừng thương hài tử."
Sau đó, y bỗng nhiên xoay người, che đứa bé kia vào trong ngực, dùng lưng cản chủy thủ thích khách.
"Phốc xuy. . ." Chủy thủ thích khách, ở trước mặt tất cả mọi người, đâm vào sau lưng Ngao Minh.
Máu tươi bắn ra.
Đại tài tử Ngao Minh đức hạnh cao khiết, bỗng nhiên ngã xuống đất, sinh tử chưa biết, ngã vào trong vũng máu.
Dù y ngã xuống, vẫn như cũ chăm chú bảo hộ hài tử trong ngực.
Một màn này, rung động tất cả mọi người, cảm động vô số người.
"Minh lang!" Đoàn Oanh Oanh hô to một tiếng, bỗng nhiên vọt tới.
Tất cả mọi người ở đây tức giận.
Ngao Minh công tử tốt thế này, quân tử phẩm hạnh cao khiết thế này, lại có người muốn ám sát.
Lang tâm cẩu phế à.
Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?
Sau đó vô số người xông tới, bắt được hung thủ tại chỗ, đưa vào nha môn phủ thái thú.
Dưới mấy lần đại hình.
Hung thủ cung khai, chân tướng sự tình rõ ràng.
. . .
Ngày mùng 6 tháng 3!
Vân Trung Hạc và mẫu thân, muội muội, người một nhà đang vui vẻ hòa thuận ăn cơm!
Bỗng nhiên!
Cửa phòng bị phá tan.
Lão tổ tông Ngao Đình, tự mình mang theo quan binh phủ thái thú, vọt thẳng vào bên trong đại sảnh.
Lão chỉ vào Nộ Lãng Hầu phu nhân, chỉ vào Ngao Ngọc, run rẩy nức nở nói: "Không ngờ mẹ con các ngươi ác độc như vậy, đố kỵ Ngao Minh tài học thanh danh, vì đoạt Nộ Lãng Hầu tước vị, vì đoạt gia nghiệp, vậy mà phái người ám sát nó. Không bằng cầm thú, không bằng cầm thú . . ."
"Lý đại nhân, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh, vậy mà ra loại bại hoại này, chuyện tới như vậy, ta cũng chỉ có thể quân pháp bất vị thân." Ngao Đình nói: "Các ngươi động thủ đi, ta tuyệt đối không bao che."
Sau đó, vị Lý đại nhân phủ thái thú kia nói: "Có ai không, bắt hung thủ giết người Ngao Ngọc lại. Nộ Lãng Hầu phu nhân, ngươi dính líu sai sử người mưu sát Ngao Minh, đi theo chúng ta tới phủ thái thú một chuyến đi."
Vân Trung Hạc chậm rãi đứng dậy, trong miệng vẫn như cũ nhai đồ ăn, thản nhiên nói: "Được, đi thôi! Ta cũng chờ các ngươi rất lâu rồi."
"Sắp chết đến nơi còn phách lối, bắt lại cho ta!" Theo một tiếng lệnh.
Quan binh phủ thái thú như lang như hổ xông lên bắt người.
. . .