Kíp nổ này rất dài, có thể cháy đến ba phút, mà lại dùng mười mấy sợi, chỉ cần có một sợi thành công là có thể dẫn bạo.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ lười biếng ngồi trên vương tọa, chậm rãi nói: "Tỉnh Trung Nguyệt, nhảy đi, dáng người ngươi giống như ma quỷ này, nhảy thoát y đi, khẳng định sẽ hồn xiêu phách lạc."
"Nếu ngươi không nhảy, con của ngươi sẽ không có giải dược. Địa Ngục Yêu Cơ và thuốc giải đều bị chúng ta mua đứt ba năm, ngoại trừ ta không ai có thể cứu con trai ngươi."
"Nhảy đi, nhảy đi. . ."
Tỉnh Trung Nguyệt xinh đẹp ở trong đại điện, không nhúc nhích, trong ánh mắt chỉ có một ý nghĩ đồng quy vu tận với tên súc sinh trước mắt.
Vân Trung Hạc vội vàng nói: "Lý Trụ thái tử, để ta khuyên nàng, ta tới khuyên nàng. Bất quá nàng là nữ tử, nhiều người như vậy khẳng định sẽ không quen."
Lý Trụ nói: "Toàn bộ ra ngoài."
Lập tức, mấy chục tên cao thủ y mang theo lui ra ngoài, bốn tên cao thủ Hoàng Thiên giáo cũng lui ra ngoài.
Mà lúc này bên ngoài đại điện, đã tập kết lít nha lít nhít hơn ngàn tên võ sĩ, vệ đội Nữ Vương phủ cũng đã xông lại.
Nhưng không có mệnh lệnh, không ai dám tới gần đại điện, tất cả mọi người giương cung cài tên nhắm chuẩn.
Lần này Lý Trụ mang tới cao thủ Thiên Long các, đã từng là sư huynh, hoặc là sư chất Viên Thiên Tà, đối mặt với hơn ngàn tên hộ vệ Nữ Vương phủ này hoàn toàn không để vào mắt.
Trong đại điện, Vân Trung Hạc đi tới trước mặt Tỉnh Trung Nguyệt, nói: "Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, nhảy đi."
Đôi mắt đẹp Tỉnh Trung Nguyệt phát lạnh hỏi: "Ngươi muốn ta nhảy thoát y cho tên cầm thú này xem?"
Vân Trung Hạc nói: "Nhảy trước ma quỷ, múa kiếm trước Ác Ma, đều có thể làm. Vì con của ngài, có biện pháp nào sao?"
Lúc này Vân Trung Hạc thi triển tuyệt kỹ khẩu kỹ bụng ngữ của số 24 Âm Ma Nữ, đương nhiên trình độ của hắn không bằng một phần mười Âm Ma Nữ. Nhưng khẩu hình và thanh âm không ai có thể làm được.
Nghe thanh âm của hắn đang khuyên Tỉnh Trung Nguyệt, nhưng lại đang đếm ngược: 120, 119, 118, 117. . .
Nếu là người khác khẳng định không rõ đếm ngược cái gì, nhưng Tỉnh Trung Nguyệt nhất định biết.
Đếm ngược vừa kết thúc, vạn cân thuốc nổ dưới vương toạ sẽ bạo tạc.
Ý tứ chính là để Tỉnh Trung Nguyệt ngăn chặn tên súc sinh Lý Trụ này.
"Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, di chứng Địa Ngục Yêu Cơ ngài phi thường rõ ràng, ngài cũng không chịu nổi, huống chi Bảo Bảo chỉ bảy tháng, cho nên càng sớm phục dụng giải dược thì càng tốt."
"Vì con của ngài, nhảy đi, nhảy đi!"
Tỉnh Trung Nguyệt nhìn Vân Trung Hạc một hồi lâu, sau đó nói: "Lăn ra ngoài."
Vân Trung Hạc thối lui ra khỏi đại điện, nói: "Ta ở bên ngoài đệm nhạc cho các ngươi."
Sau đó hắn thối lui ra khỏi đại điện, nhưng chie khép hờ cửa.
"Lấy cho ta một cái đàn tranh!" Vân Trung Hạc hô lớn.
Nửa phút sau, trước mặt hắn nhiều ra một cái đàn tranh, hắn ngồi xếp bằng xuống bắt đầu đàn tấu, vẫn như cũ là « Vân Cung Tấn Âm », chính là bài từ khúc hắn đã từng hấp dẫn Hương Hương công chúa, cũng chính là từ khúc chủ đề « Tây Du Ký ».
Vừa đàn tấu ra, Lý Trụ thái tử bên trong kinh ngạc một chút.
Bởi vì xác thực kinh diễm, ngắn ngủi chỉ mấy âm đã hấp dẫn tâm thần người rồi.
Vân Trung Hạc không ngừng đàn tấu.
"Tranh tranh tranh . . ."
Cao thủ Hoàng Thiên giáo đi tới trước mặt Vân Trung Hạc đứng thẳng song song, ngay sau đó võ sĩ Nữ Vương phủ chỉnh tề đi tới, vây Vân Trung Hạc vào giữa, dựng lên tấm chắn thật dày.
Vân Trung Hạc không ngừng đàn tấu, đàn tấu.
Trong đại điện, Tỉnh Trung Nguyệt bắt đầu vũ đạo, cái này thậm chí không tính là vũ đạo.
Thật là Thiên Ma Kiếm Vũ, là một loại võ công, nhưng thi triển ra cũng lộng lẫy.
Dược hiệu trên thân Tỉnh Trung Nguyệt vẫn chưa biến mất, vẫn như cũ đầu đau muốn nứt, tứ chi đau nhức kịch liệt, nhưng lúc này thi triển ra, thật không phân biệt được đâu là ma nữ đâu là tiên nữ.
Mỗi một điệu nhảy, đều như tiên nữ trên bích hoạ bay trên trời.
Đại điện này mặc dù to lớn, nhưng khinh công của nàng có thể dễ như trở bàn tay bay tới mỗi một góc hẻo lánh.
Trong cả ngôi điện mê mang với mùi thơm mê người của nàng.
Đại Tây đế quốc thái tử xem như si như say.
Lúc này, khoảng cách kíp nổ cháy hết, thuốc nổ dẫn bạo còn có ba mươi giây.
29.
28. . .
"Bốp bốp bôp . . ." Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ vỗ tay, cười nói: "Đẹp không sao tả xiết, đẹp không sao tả xiết, nhưng. . . Có thể thoát y không. Ta muốn xem thân thể ngươi, ta thèm nhỏ dãi đã lâu. Đã sinh hài tử cũng không sao, càng thêm mê người dụ hoặc, nam nhân hiểu chuyện đều biết, nữ nhân lúc này mới là hương vị ngon nhất."
"Thoát, thoát, thoát. . ."
10, 9, 8. . .
Tỉnh Trung Nguyệt cắn răng một cái, chậm rãi đi tới cửa đại điện nửa khép hờ, làm ra bộ dạng muốn đóng đại môn lại.
"Đúng, đúng, đúng, đóng đại môn lại, thân thể nữ nhân ta không thể để cho người khác nhìn thấy." Lý Trụ cười to nói.
Mà ngay lúc này.
Vân Trung Hạc bên ngoài đàn tấu đàn tranh càng thêm kịch biến, trong nháy mắt trở nên kịch liệt.
Đương đương đương đương!
Chết đi, chết đi!
Cầm thú Lý Trụ, bị tạc đến thịt nát xương tan đi.
Ngay sau đó, thân thể Tỉnh Trung Nguyệt như chớp giật vọt lên đại điện, thật như quang ảnh, trong nháy mắt bắn ra ngoài mấy chục mét.
Mấy cái lên xuống, vọt tới phía Vân Trung Hạc.
Đếm ngược kết thúc.
Hẳn là nổ, hẳn là nổ . . .
Nhưng . . . Vạn cân thuốc nổ phía dưới vương toạ vẫn không bạo tạc.
Tại sao lại vậy? Rõ ràng phải nổ chứ.
Vì sao không nổ? !
"Ha ha ha ha. . ." Ngay sau đó bên trong truyền đến thanh âm Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ, y từ trên vương tọa chậm rãi đứng lên, từ trong tay áo lấy ra một kíp nổ.
"Các ngươi đang chờ đợi một tiếng nổ sao?" Lý Trụ nói: "Ngao Ngọc công tử, ngươi thật đúng là ác độc mà, lại muốn nổ cho ta thịt nát xương tan? Quá tàn nhẫn đi . . ."
"Bất quá tính cách Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương điên cuồng, đông đảo đều biết, cho nên chuyện nàng làm đều có dấu vết mà lần theo. Nếu như nàng lấy tới đại lượng Nguyệt Lượng Hỏa, vậy sẽ đặt tại nơi nào? Chính là phía dưới vương tọa, Ngao Ngọc công tử ngươi có thể tính ra, ta cũng có thể đó . . ."
"Cho nên? Ta đã sớm cho người cắt đứt kíp nổ, sẽ không nổ."
Trong nháy mắt gương mặt Vân Trung Hạc băng lãnh tái nhợt.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ từ trên vương tọa đi xuống, sau đó phủi tay.
Lập tức lại dũng mãnh tiến ra hơn mười cao thủ Đại Tây đế quốc, trong tay bọn họ có hai con tin, một là Xạ Hương phu nhân, hai là Liệt Phong phu nhân, là mẫu thân và cô cô Tỉnh Trung Nguyệt.
"Tỉnh Trung Nguyệt Nữ Vương, các ngươi làm sao vậy, người nào đầu hàng đều thu, toàn bộ Nhu Lan thành bị thẩm thấu đến thủng trăm ngàn lỗ." Lý Trụ nói: "Cho nên, ngươi vẫn phải nhảy thoát y, thân thể mê người này ta đã huyễn tưởng rất lâu rồi, nếu như không nhảy, lần này chẳng phải là ta đi không công sao?"
"Đương nhiên có lẽ ngươi sẽ kỳ quái, rõ ràng ta muốn cưới tỷ muội các ngươi, vì sao dùng loại thủ đoạn ác độc này, chẳng phải là để cho các ngươi hận ta thấu xương sao? Dù gả cho ta, cũng sẽ không yêu Lý Trụ ta."
"Vậy các ngươi đã sai, trên thế giới này còn có một loại yêu gọi là ngược yêu."
"Đối mặt nữ nhân qùy liếm sẽ không có đường ra, nịnh nọt càng bị xem là trò cười, chà đạp mới là đường tắt."
"Ngao ưng của ta chính là như vậy, đánh nó, để nó đói, hủy đi trứng của nó, không cho nó đi ngủ, chà đạp như vậy mấy ngày mấy đêm, chim ưng này liền nghe lời."
"Chinh phục nữ nhân và ngao ưng, trình độ nào đó cùng một đạo lý."
Lý Trụ giơ tay lên, chậm rãi nói: "Cho nên, Tỉnh Trung Nguyệt, ngươi vẫn phải nhảy thoát y. Nếu không nhảy, ta sẽ cho người chà đạp chí tử mẫu thân và cô cô ngươi ngay trước mặt mọi người."
"5, 4, 3, 2, 1. . ."
"Ầm ầm ầm ầm ầm. . ."
Bỗng nhiên, trong toàn bộ đại điện, cây cột bên trái bỗng nổ tung.
Ngay sau đó, cây cột bên phải cũng nổ tung.
Ngắn ngủi hai giây sau, bạo tác phát sinh càng thêm kinh thiên động địa.
Bởi vì vạn cân thuốc nổ dưới vương toạ cũng bị dẫn nổ.
Cuối cùng toàn bộ mặt đất, vách tường, toàn bộ bạo tạc.
"Ầm ầm ầm ầm. . ."
Liên tiếp không ngừng bạo tạc kinh thiên.
Cơ hồ trong nháy mắt, toàn bộ đại điện bị tạc đến thịt nát xương tan.
Vô số loạn thạch, cự thạch bay tứ tung. Sóng xung kích đáng sợ quét ra khắp nơi.
Người ở khoảng cách gần nhất, trực tiếp bị tạc bay ra ngoài.
Vô số cự thạch bay tới, hung hăng nện lên đám người, nện cho máu thịt be bét.
Sóng xung kích cường đại hất tung đám người bên ngoài đại điện bay đầy đất.
Bạo tạc vừa mới bắt đầu, Tỉnh Trung Nguyệt không những không né tránh sóng xung kích, ngược lại bỗng nhiên vọt lên, vọt tới bên cạnh mẫu thân Liệt Phong phu nhân và Xạ Hương phu nhân.
Mười tên cao thủ kia lúc đầu cưỡng ép hai vị phu nhân, lúc này bị bạo tạc kinh thiên này làm triệt để chấn kinh, bị đánh bay ra ngoài.
Tỉnh Trung Nguyệt tới ngút trời, lợi kiếm trong tay cuồng vũ.
Trong ngắn ngủi vài giây đồng hồ, nàng đã chém mười tên cao thủ này thành muôn mảnh.
Chân chính chém thành muôn mảnh, mỗi một giây xuất kiếm mấy chục cái, trực tiếp xé nát mười tên địch nhân kia, cứu Liệt Phong phu nhân cùng Xạ Hương phu nhân. Nàng chụp lấy thân thể hai người, bỗng nhiên quăng ra bên ngoài, ném ra mấy chục mét không thôi.
Mà ngay lúc này, vừa vặn vạn cân thuốc nổ dưới vương toạ mãnh liệt nổ tung.
Sóng xung kích cường liệt cuốn tới.
Mấy trăm cân cự thạch, trực tiếp bị tạc bay, lao đến phía nàng.
Ngọc thủ Tỉnh Trung Nguyệt nhẹ nhàng gẩy ra, tứ lạng bạt thiên cân.
"Vèo vèo vèo . . ."
Cự thạch bay về phía nàng, toàn bộ bị quật bay ra ngoài.
Võ công này cũng thật sự là kinh người.
Nhưng nàng có thể đánh bay cự thạch, lại không thể đánh bay sóng xung kích đáng sợ.
Sóng xung kích đụng vào trên người nàng, thân thể mềm mại của nàng như là cánh hoa bay ra ngoài, ở trên không trung phun ra một ngụm máu tươi.
"Ầm ầm ầm ầm. . ."
Bên trong đại điện này giấu bao nhiêu thuốc nổ.
Bạo tạc kinh người hoàn toàn không ngừng nghỉ, từng cơn sóng liên tiếp.
Đại điện bị phá toái, cự thạch như mưa to, một đợt lại một đợt rớt xuống.
Vân Trung Hạc đàn tấu đàn tranh cách đại điện đủ xa, nhưng cự thạch như mưa to vẫn điên cuồng đập tới.
"Bảo hộ Ngao công tử."
"Bảo hộ Ngao công tử."
"Bảo hộ Ngao công tử."
Bốn vĩ sĩ Hoàng Thiên giáo vung vẩy chiến đao, liều mạng phách trảm cự thạch bay tới.
Nhưng lực lượng của bọn họ có hạn.
"Phốc phốc phốc phốc. . ."
Ngắn ngủi trong nháy mắt, bốn cao thủ Hoàng Thiên giáo này bị phi thạch đánh trúng, toàn bộ thân thể bay thẳng ra ngoài, máu tươi cuồng thổ.
Vân Trung Hạc nằm rạp trên mặt đất, bị một màn này làm sợ ngây người.
Tỉnh Trung Nguyệt, ngươi. . . Ngươi tên điên này.
Lúc đầu ta suy đoán ngươi giấu thuốc nổ dưới vương toạ, ngươi vậy mà điên cuồng giấu trong toàn bộ đại điện.
Có phải trong đầu ngươi ngày ngày đều muốn cùng người đồng quy vu tận không?
Lý Trụ xem thường Tỉnh Trung Nguyệt điên cuồng, Vân Trung Hạc cũng xem thường.
Nữ nhân điên này, dưới cây cột, vách tường, sàn nhà đại điện, đều ẩn giấu thuốc nổ.
Ngươi thật sự là không sợ chết mà, vạn nhất cháy rồi, địch nhân không bị nổ chết, chính ngươi sẽ tan xương nát thịt đó.
Lý Trụ cắt một kíp nổ, nhưng . . . Còn có rất nhiều kíp nổ nơi khác chưa bị cắt.
Mà Lãnh Bích cũng bị điên, đốt kíp nổ dưới vương tọa xong, e sợ không đủ, lại đi đốt kíp nổ chỗ khác.
Tỉnh Trung Nguyệt ngươi giấu nhiều thuốc nổ dưới đại điện như vậy để làm gì? Mà Vô Sương công chúa còn ôm hai Bảo Bảo này đến đại điện chơi?
Nữ nhân điên, nữ nhân điên.
Ngay lúc trong lòng Vân Trung Hạc liều mạng chửi đậu đen rau muống, đột nhiên cảm giác mắt tối sầm lại.
Sau đó nhìn thấy một cự thạch mấy trăm cân bỗng nhiên lao tới phía đỉnh đầu của hắn.
Thảo, thảo, thảo.
Lần này không có người cứu hắn, bốn cao thủ Hoàng Thiên giáo bảo hộ hắn đã bị trọng thương, sinh tử chưa biết.
Mấy trăm cân cự thạch này, bay tới với tốc độ cao như vậy, có thể nện cho Vân Trung Hạc thành thịt nát.
Lần này chết chắc.
Ngay lúc Vân Trung Hạc cảm thấy mình sẽ thịt nát xương tan, bỗng nhiên có làn gió thơm lướt qua.
Một thanh âm quen thuộc thoáng hiện trước mặt hắn, nhắm ngay cự thạch bay tới kia vỗ xuống một chưởng.
Trong nháy mắt, cự thạch kia bị nàng đánh bay ra ngoài.
"Ầm ầm ầm ầm. . ."
Lại liên tiếp bạo tạc.
Thân thể Vân Trung Hạc phảng phất đằng vân giá vũ, được Tỉnh Trung Nguyệt ôm bay thẳng ra ngoài.
Sóng xung kích cường đại bỗng nhiên trùng kích trên thân Vân Trung Hạc cùng Tỉnh Trung Nguyệt.
Một tay Tỉnh Trung Nguyệt ôm lấy Vân Trung Hạc phía trước, dùng chính lưng nàng ngăn cản sóng xung kích đáng sợ.
"Rầm rầm rầm. . ." Chân khí trong cơ thể nàng điên cuồng bắn ra, chống lại sóng xung kích này.
Khoảng cách bạo tạc quá gần, sóng xung kích liên tiếp quá mãnh liệt, Vân Trung Hạc cuối cùng không kháng trụ nổi, phun ra một ngụm máu tươi, mắt tối sầm lại, trực tiếp ngất đi.
Trước khi hôn mê, tay Vân Trung Hạc hung hăng nắm lấy người Tỉnh Trung Nguyệt mỹ diệu một cái.
"Nữ nhân điên này, nữ nhân điên. . ."
Hắn nghĩ sẽ chỉ nổ một lần, không ngờ lại nổ tung vài chục lần.
Một lần so với một lần càng hung ác, ngươi đây là muốn nổ chết người nhà vô số lần sao?
. . .
Ròng rã mấy phút sau, nổ lớn kinh thiên cuối cùng kết thúc.
Dù tất cả thuốc nổ đều ở trung tâm đại điện, nhưng toàn bộ Nữ Vương phủ bị tạc một phần ba, toàn bộ trung tâm đại điện triệt để san thành bình địa.
Tử thương vô số, thi thể khắp nơi.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ mang tới hơn một trăm người chết hơn phân nửa.
Mà hộ vệ Nữ Vương phủ chết mấy trăm, bị thương vài trăm người.
Lãnh Bích không chết, bởi vì chỗ bí mật của nàng kỳ thật rất xa, mà lại dưới lòng đất.
Nhưng . . . Lúc nàng từ dưới đất bò ra, cũng miệng mũi đổ máu, bộ dáng thê thảm.
Tỉnh Trung Nguyệt nhìn qua phế tích đầy đất.
Nàng là một người điên, nhưng cũng không điên cuồng cố ý chôn thuốc nổ trong đại điện của mình.
Bởi vì nửa năm trước đó, người Đại Tây đế quốc đến bức hôn, mà lại có mấy chục vạn đại quân tiến đánh Nhu Lan thành.
Tỉnh Trung Nguyệt biết mình đánh không lại, cho nên thiết hạ một kế sách, chôn thuốc nổ khắp trong đại điện.
Chờ Đại Tây đế quốc đại quân công hãm Nhu Lan thành xong, khẳng định sẽ chiếm lĩnh đại điện này tổ chức tiệc ăn mừng, thậm chí sẽ ở trong điện này cầu hôn nàng.
Lúc đó nàng sẽ dẫn bạo những thuốc nổ này, nổ chết toàn bộ địch nhân.
Từ đó về sau, nàng kiên quyết không cho phép hai Bảo Bảo tới gần đại điện này, nhất định ở xa xa.
Nhưng không ngờ nàng bị người hạ độc, trực tiếp bất tỉnh nhân sự, sau đó Vô Sương công chúa thay thế nàng trở thành Nhu Lan Nữ Vương.
Mà chuyện đại điện chứa thuốc nổ này, nàng cũng không kịp nói cho Vô Sương công chúa biết.
Bây giờ rốt cuộc dẫn nổ.
Ròng rã mấy vạn cân thuốc nổ, bị tạc đến sạch sẽ.
Một màn này thật sự là kinh diễm, thỏa mãn.
Lúc đó Liệt Phong thành đại chiến, lúc vô số thuốc nổ nổ, Tỉnh Trung Nguyệt tại chiến trường tường thành phía bắc, cách hơn mười dặm nên không nhìn thấy.
Nàng vẫn cảm thấy tiếc nuối to lớn, sau này để đỡ nghiền, cũng từng dẫn bạo thuốc nổ để thưởng thức, nhưng tối đa cũng chỉ mấy chục cân.
Bây giờ lập tức mấy vạn cân phát nổ, triệt để thỏa mãn nội tâm bạo ngược của nàng.
Thật sự có một loại cảm giác khoái hoạt tê cả da đầu.
Loại hình ảnh hủy diệt kinh thiên động địa này, thực sự quá đã nghiền.
"Phốc. . ." Ngay sau đó, nàng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, Đại Tây đế quốc thái tử mang tới mấy chục tên cao thủ, còn sống sót hơn phân nửa.
Bọn chúng từ dưới đất bò dậy, cả đám đều toàn thân đẫm máu, vừa mới đứng lên liền choáng váng, lại phun ra mấy ngụm máu.
Hai sư huynh Viên Thiên Tà, chính là cao thủ Thiên Long các, đương nhiên sẽ không chết.
Bọn họ gượng đứng lên, theo bản năng nhìn qua Tỉnh Trung Nguyệt, do dự có nên vọt qua bắt nàng hay không.
"Đi xem thái tử một chút."
Lập tức mấy chục người, ôm đầu ong ong, chạy tới trung tâm bạo tạc.
Toàn bộ đại điện bị tạc thành phế tích, lúc này nào có nửa bóng người, cho dù thi thể cũng triệt để nát vụn.
Tỉnh Trung Nguyệt cũng chăm chú nhìn, nhìn xem rốt cuộc tên súc sinh Lý Trụ chết chưa.
"Ầm!"
Bỗng nhiên một trận nổ vang, vô số đá vụn bỗng nhiên vọt lên trời.
Sau đó hai thân ảnh vọt thẳng ra phế tích, rơi trên mặt đất.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ, còn có người áo đen Canon bên người y, hai người vẫn không chết.
Lý Trụ này gian xảo không gì sánh được, lần thứ nhất bạo tạc là thuốc nổ trong cây cột, uy lực cũng không quá kinh người.
Lúc đó y có thể xông ra đại điện đào mệnh, nhưng không, mà là mang theo Canon phi nước đại đến hậu điện.
Bởi vì nơi đó có một cửa vào bí mật, dưới mặt đất mấy chục mét có một gian mật thất, trên mặt đất nổ kinh thiên, nhưng mật thất dưới mặt đất mấy chục mét mới là an toàn nhất.
Cho nên, Lý Trụ tránh thoát mấy lần bạo tạc trí mạng phía sau.
Nhưng ngay từ đầu bạo tạc, vẫn lan đến gần y, tăng thêm sóng xung kích mấy lần bạo tạc cũng quét đến mật thất dưới đất.
Cho nên mặc dù y không chết, nhưng tình hình cũng rất khốc liệt.
Máu me khắp người, xương sườn gãy mất mấy cây, não chấn động, sau khi đi ra lại phun mấy ngụm máu.
Mấy chục tên cao thủ may mắn còn sống sót, phát hiện Lý Trụ, lập tức xông tới, vây quanh bảo hộ y vào giữa.
Tỉnh Trung Nguyệt thấy vậy, bỗng nhiên cầm lợi kiếm, muốn giết tới.
Dù chỉ có một mình nàng, cũng muốn phóng đến phía mấy chục tên cao thủ địch nhân, giết chết Lý Trụ.
"Đừng đi, đừng đi. . ." Viên Thiên Tà phi nước đại tới, nhìn Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Võ công ngươi còn lại không đến ba thành, mà thương thế không nhẹ, hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ."
"Bảo hộ Nữ Vương, bảo hộ Nữ Vương. . ."
Bên ngoài Nữ Vương phủ truyền đến từng đợt tiếng hô to, mấy ngàn tên lính vọt tới.
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ cúi người, không ngừng ho khan, lại phun ra mấy ngụm máu tươi.
Y nhìn những người bên cạnh một chút, ròng rã còn có mấy chục tên cao thủ.
"Có thể bắt lấy Tỉnh Trung Nguyệt hay không?" Lý Trụ hỏi.
Canon cũng ho khan một trận, phun ra mấy ngụm máu, nói: "Bắt không được, giết còn có khả năng. Nhưng đại quân địch nhân đã xông tới, dù chúng ta dùng hết toàn lực giết Viên Thiên Tà và Tỉnh Trung Nguyệt, muốn phá vây cũng khó."
Lý Trụ không cam tâm, y đương nhiên không muốn giết Tỉnh Trung Nguyệt.
Hôm nay Tỉnh Trung Nguyệt biểu hiện điên cuồng như vậy, y càng ưa thích, càng nhất định phải chiếm được.
"Ta muốn cưới nàng làm vợ, muốn để nàng sinh một đống hài tử, làm sao bỏ được giết nàng chứ?" Đại Tây thái tử Lý Trụ nói: "Truyền lệnh xuống, để mấy chục vạn đại quân lập tức tiến quân, trong vòng ba ngày, vây quanh Nhu Lan thành. Ta muốn bắt sống Tỉnh Trung Nguyệt."
"Vâng!"
Lý Trụ cúi người, che ngực, chỉ vào Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Ba ngày sau đó, mấy chục vạn đại quân sẽ vây quanh Nhu Lan thành của ngươi chật như nêm cối, ngươi. . . Ngươi mọc cánh cũng khó thoát, cuối cùng vẫn phải trở thành nữ nhân của ta, ha ha ha!"
"Ngươi nữ nhân này quá điên, quá điên, ta thích, ta thích ! Chờ cưới ngươi qua cửa, ta lập tức để ngươi làm chính phi, ha ha ha!"
"Ba ngày sau, mấy chục vạn đại quân ta san bằng Nhu Lan thành, hủy đi vương quốc Tây Bộ hoang mạc ngươi, chém tận giết tuyệt thủ hạ ngươi, ha ha ha!"
"Đi!"
Đại Tây đế quốc thái tử Lý Trụ quay người phi nước đại, dưới mấy chục tên cao thủ bảo vệ, vượt qua vách núi phía sau Nữ Vương phủ.
Trước đó liên quân mã phỉ tiến đánh Nhu Lan thành cũng đã nói, toàn bộ Nhu Lan thành dựa vào thế núi xây lên, phía sau Nữ Vương phủ chính là vách núi cao.
Tốc độ những người này cực nhanh, trong nháy mắt, mấy chục người đã bò tới đỉnh vách núi, biến mất vô ảnh vô tung.
"Viên sư huynh, về sau chúng ta còn gặp lại, lúc đó hảo hảo thân cận một chút đi!"
. . .
Viên Thiên Tà nhìn về phía Tỉnh Trung Nguyệt nói: "Đa tạ phu nhân ân cứu mạng."
Gã nói ân cứu mạng, dĩ nhiên không phải cứu Viên Thiên Tà gã, mà là nói tại thời khắc sống còn, Tỉnh Trung Nguyệt đánh bạc tính mệnh đi cứu Vân Trung Hạc.
Lúc này, Vân Trung Hạc vẫn như cũ hôn mê.
Tỉnh Trung Nguyệt cũng không chịu nổi nữa, lại nôn một ngụm máu, ôm đầu phảng phất muốn vỡ ra.
"Bảo Bảo ta đâu?" Tỉnh Trung Nguyệt hỏi.
"Xin đợi." Viên Thiên Tà nói.
Dược hiệu trên thân Tỉnh Trung Nguyệt đã giảm, võ công còn lại không đến một nửa, tăng thêm vừa rồi lại giết hơn mười cao thủ, cứu Liệt Phong phu nhân cùng Xạ Hương phu nhân, cứu Vân Trung Hạc lại ngăn cản mấy khối cự thạch trăm cân, tiếp đó dùng lưng ngăn cản bạo tạc sóng xung kích.
Cho nên lúc này dù nàng hung mãnh hơn nữa, cũng gánh không nổi.
Tỉnh Trung Nguyệt trực tiếp ngồi xuống, không khách khí chút nào ngồi trên người Vân Trung Hạc.
Mập mạp có cái tốt chính là điểm này, ngồi lên vừa mềm lại dễ chịu, không giống trước đó cấn đến đau nhức.
Rất nhanh, Viên Thiên Tà ôm hai Bảo Bảo đến, nhìn thấy một màn trước mắt, không khỏi kinh ngạc.
Vân Trung Hạc hôn mê bất tỉnh, nằm trên mặt đất, Tỉnh Trung Nguyệt thì an vị ở trên người hắn.
Nam Bảo Bảo kia đã phục dụng giải dược, đã sớm tỉnh lại, không để lại di chứng gì, giống như có chút hưng phấn, cạc cạc gọi bậy.
"Mụ mụ, mụ mụ. . ."
Hai Bảo Bảo từ xa, đã mở ra cánh tay nhỏ giơ tới.
Tỉnh Trung Nguyệt ôm hai Bảo Bảo, tham lam ngửi ngửi mùi trên người Bảo Bảo.
Bảo Bảo rốt cuộc không sao.
Tâm can bảo bối mụ mụ, rốt cuộc không sao.
Nữ Bảo Bảo trong ngực mụ mụ, mắt đen to lúng liếng nhìn Vân Trung Hạc trên đất, ngón tay nhỏ béo mặt Vân Trung Hạc, hô: "A... Nha nha. . ."
Tỉnh Trung Nguyệt buông nữ Bảo Bảo xuống, nữ Bảo Bảo phấn trang ngọc trác dùng cả tay chân, leo lên thân Vân Trung Hạc.
Tay nhỏ mập mạp nắm lấy lỗ tai, cái mũi, còn có miệng Vân Trung Hạc.
Chơi đến quên cả trời đất, vừa chơi, vừa phát ra âm thanh cười khanh khách.
Đệ đệ nhìn thấy tỷ tỷ chơi cao hứng, cũng từ trong ngực mẫu thân giãy dụa đi xuống, dùng cả tay chân leo lên thân Vân Trung Hạc, đi theo tỷ tỷ cùng nhau chơi đùa mập mạp này.
Đáng thương Vân Trung Hạc, trong hôn mê hưởng thụ niềm vui gia đình.
Một đôi nhi nữ đáng yêu, ở trên người hắn bò qua bò lại.
Viên Thiên Tà nói: "Tỉnh Nữ Vương, bây giờ tung tích Vô Sương công chúa không rõ, nên làm như thế nào? Mặt khác Lý Trụ nói rõ rõ ràng ràng, ba ngày sau, mấy chục vạn đại quân sẽ đột kích. Bây giờ Nhu Lan thành chỉ có hơn một vạn quân trấn giữ, đối mặt địch nhân gấp mấy chục lần, phải làm gì? Ở phương diện này Ngao Ngọc công tử, trí tuệ tuyệt đỉnh, nên nghe một chút ý kiến của hắn, như thế nào?"
Tỉnh Trung Nguyệt nhìn qua Viên Thiên Tà một hồi.
Nàng không biết Viên Thiên Tà, nhưng đã nghe qua tên của người này.
Người lợi hại như thế, vậy mà không giải thích được đi theo bên ngươi Vân Trung Hạc.
. . .
Vân Trung Hạc lại một lần nữa tỉnh lại, đã nằm ở trên giường mềm mại, mà toàn thân đều đã rửa sạch.
Đầu vẫn rất đau, toàn thân đau nhức không gì sánh được.
Vừa rồi bạo tạc mãnh liệt kia, ai biết Tỉnh Trung Nguyệt cái tên điên này vậy mà chôn nhiều thuốc nổ tại đại điện như vậy.
Dù cuối cùng Tỉnh Trung Nguyệt liều mình cứu giúp, nhưng Vân Trung Hạc vẫn bị sóng xung kích làm cho não chấn động.
Thật dùng khí lực rất lớn, mắt mở không ra.
Nhưng cái mũi lại ngửi được mùi thơm quen thuộc.
Mùi thơm đã lâu, ước chừng sắp hai năm rồi.
Giữa phu thê hắn và Tỉnh Trung Nguyệt, nên dùng phương thức chân chính nào trùng phùng đây?
Ân oán dây dưa, yêu hận dây dưa giữa hai người, hoàn toàn nói không rõ ràng.
Là yêu là hận, cũng không rõ ràng.
Trải qua nhiều chuyện như vậy lại trùng phùng.
Vân Trung Hạc đi mấy ngàn dặm xa xôi tìm thuốc giải cho Tỉnh Trung Nguyệt, sau đó hai người lại phối hợp, cứu hai Bảo Bảo.
Cuối cùng Tỉnh Trung Nguyệt lại liều mình cứu hắn.
Phát sinh nhiều chuyện như vậy, luôn có cảm xúc phức tạp hòa hoãn xấu hổ.
Vân Trung Hạc mở hai mắt ra, Tỉnh Trung Nguyệt mặc váy, đứng bên giường, đang nhìn hắn chằm chằm.
Nàng sinh hài tử xong, dáng người thật là càng nóng nảy, càng ma quỷ.
Quá nổ tung, đường cong này là muốn nam nhân vào chỗ chết à.
Trong lúc nhất thời, Vân Trung Hạc không biết nên nói cái gì.
Không biết nên nói cái gì, vậy. . . Vậy không nói.
Vân Trung Hạc không nói hai lời, muốn đưa tay chui vào quần sam Tỉnh Trung Nguyệt.
Dg: vãi chú Hạc 🐷
. . .