Mục lục
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Huynh trưởng, về Giang Châu, thay ta vấn an Đại gia gia, một hai năm qua ta đặc biệt nhớ đến lão nhân gia." Vân Trung Hạc động tình nói.

Ngao Minh diễn kỹ nghịch thiên, cũng có chút không chịu nổi, gương mặt run nhè nhẹ, nhưng vẫn lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Tốt, vi huynh hôm nay xuất phát. Lúc ta không ở kinh thành, đệ đệ phải chiếu cố kỹ lưỡng phụ thân cùng mẫu thân."

Vân Trung Hạc nắm chặt hai tay Ngao Minh nói: "Biết, gần đây thời tiết lạnh, huynh trưởng đi đường nhớ mang nhiều thêm hai bộ quần áo."

Trong lúc nhất thời, một màn huynh đệ tình thâm này, đơn giản làm cảm động lòng người.

Sau đó Vân Trung Hạc rời Bình Tây hầu phủ, huynh trưởng Ngao Minh một đường đưa tiễn, một mực đưa đến giao lộ.

Từ đầu tới đuôi, Hầu Chính Đại công công một mực theo bên người, nhưng lão giống như người tàng hình, một tiếng không phát.

"Hầu gia, vậy ta hồi cung nha." Hầu Chính nói.

Vân Trung Hạc khom người nói: "Công công đi thong thả."

Mà Đạm Đài Kính cùng Đạm Đài Vũ Trụ thì như hai tượng gỗ, từ đầu tới cuối phảng phất hai cây cọc gỗ, thậm chí mang theo mặt nạ, hoàn toàn nhìn không ra đây đã từng là thiên chi kiêu tử Vô Chủ chi địa.

Đạm Đài Kính xốc lên màn kiệu, Vân Trung Hạc tiến vào trong kiệu, đi về nhà.

. . .

Ngao Minh một mực chờ đưa tiễn Ngao Ngọc đi, liền rời nhà, tiến về phủ đệ tể tướng Lâm Cung.

Vội vã tới gặp tể tướng Lâm Cung, nhưng còn chưa nói ra lời gì.

"Lão sư, thật không thể vãn hồi sao?" Ngao Minh run rẩy hỏi.

Lâm Cung nói: "Ngươi là học sinh thông minh nhất của ta, có một không hai, tương lai thừa kế y bát ta, có thể vãn hồi hay không, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra sao?"

Ngao Minh nói: "Thái thượng hoàng để cho ta đi giết tổ phụ Ngao Đình."

Lâm Cung trầm mặc, có mấy lời lão khó mà nói ra miệng, trực tiếp đính nước, vẽ lên trên bàn ba đường, sau đó vẽ lên một vòng tròn.

"Đạo phòng tuyến ngoài cùng là tổ phụ ngươi Ngao Đình. Đạo thứ hai là Thái Khang hầu phủ, đạo thứ ba là quốc trượng Thái Khang Hầu, mà vòng tròn này là Hoàng hậu nương nương." Lâm Cung nói: "Mục tiêu Ngao Ngọc lần này, là muốn phế bỏ hoàng hậu, tổ phụ ngươi Ngao Đình vẻn vẹn chỉ là một đạo phòng tuyến cuối cùng."

Đạo phòng tuyến cuối cùng, thường thường sẽ hi sinh đầu tiên.

Lâm Cung tể tướng nói: "Thái thượng hoàng lúc còn là thái tử, quốc lực suy yếu, các phương quân trấn làm lớn. Trong đó Thái hậu gia tộc, chính là một quân phiệt Tây cảnh. Thái thượng hoàng vì đoạt đích, đã cưới Thái hậu nương nương hào môn quý nữ này. Thành hôn xong, Thái hậu vẫn như cũ bảo trì bản sắc, sinh sống cùng thái thượng hoàng cũng không vui sướng gì, cho nên có cảnh Tây cảnh quân phiệt bị hủy diệt, gia tộc Thái hậu cơ hồ bị hủy."

Lâm Cung nói rất nhẹ nhàng, thế lực quân phiệt Thái hậu gia tộc, không phải bị triều đình tiêu diệt, mà là bị Tây Lương vương quốc tiêu diệt, cho nên suy nghĩ tỉ mỉ cực sợ.

Lâm Cung tể tướng tiếp tục nói: "Cho nên khi bệ hạ kết hôn, thái thượng hoàng đã nói, muốn cưới huân quý, nhưng không được thế lớn, miễn cho đuôi to khó vẫy, cho nên liền lựa chọn Thái Khang hầu phủ."

"Ý kiến của bệ hạ và ta giống nhau, dùng tất cả lực lượng bảo vệ hoàng hậu." Lâm Cung tể tướng nói: "Bởi vì một khi phế hậu, sẽ mang đến đả kích cực lớn cho uy danh hoàng đế bệ hạ, cũng sẽ dẫn phát triều cục rung chuyển, mấu chốt nhất Ninh Hoài An là dòng chính hoàng hậu, một khi hoàng hậu đổ, Ninh Hoài An kinh thành đề đốc này cũng không giữ được, sẽ cho thái thượng hoàng cơ hội nhúng tay vào binh quyền kinh thành."

"Liều lĩnh bảo vệ hoàng hậu." Lâm Cung tể tướng nói: "Lần này án tham nhũng cứu trợ thiên tai, Thái Khang Hầu là chủ mưu, Ngao thị gia tộc, còn có hai huân quý ở Giang châu chỉ là tòng phạm. Thậm chí hai gia tộc kia, vẻn vẹn chỉ mượn ba chiếc thuyền, chỉ kiếm lời hai ba vạn lượng mà thôi. Nhưng Ngao thị phải gánh vác tội danh chủ mưu này, Thái Khang hầu phủ là tòng phạm, mà lại là mấy con cháu không ra gì của Thái Khang Hầu."

Da đầu Ngao Minh căng lên, cái này chẳng phải là muốn để Ngao Đình lão tổ tông làm hắc oa gánh vác mọi tội danh sao?

"Lão sư à, cái này sẽ ảnh hưởng hoạn lộ tương lai ta đó." Ngao Minh nói.

Lâm Cung nói: "Ngao Minh à, nếu như tranh đấu cùng thái thượng hoàng chúng ta thua, vậy ngay cả mệnh cũng không còn, nói gì tiền đồ? Chỉ có thắng, mới có tương lai. Huống hồ ngươi am hiểu nhất, không phải là từ nước bùn ra mà không nhiễm sao?"

Ngao Minh khom người nói: "Ta đã biết, lão sư."

Lâm Cung nói: "Thái thượng hoàng không dám động tới ngươi, dù sao phụ thân ngươi bây giờ vẫn là Trấn Tây đô đốc."

Ngao Minh nói: "Vậy. . . Vậy ta đi Giang Châu."

. . .

Rời phủ đệ Lâm Cung tể tướng, Ngao Minh không trì hoãn, lập tức ra roi thúc ngựa rời kinh thành, ngày đêm không ngớt, chạy tới Giang Châu.

Ròng rã mấy ngày mấy đêm sau, rốt cuộc Ngao Minh đi tới dưới Giang Châu thành.

Nơi này vẫn như cũ phong hoa tuyết nguyệt, hoàn toàn không có vẻ mẫn cảm kiềm chế như ở kinh thành, đèn hoa mới lên, đèn đuốc sáng trưng.

Hành tẩu trên đường Giang Châu, Ngao Minh không khỏi nhớ lại thời gian chung đụng cùng Đoàn Oanh Oanh. Bọn y thường xuyên dạo bước trên đường, mà Đoàn Oanh Oanh thường xuyên cải nam trang. Còn bây giờ Đoàn Oanh Oanh chết rồi, toàn bộ Ngụy quốc công phủ đều chết hết.

Rời Giang Châu đã hai năm, hai năm này ý chí y phấn phát bực nào, nhất là lần trúng trạng nguyên kia, thật sự là cẩm y ngọc mã, hiển hách tuyệt luân. Lúc đó y muốn nhất chính là về Giang Châu, chân chính áo gấm về làng.

Không ngờ, chính mình lại dùng loại phương thức này về lại Giang Châu.

Ngao Minh không lập tức trở về nhà, mà đi tới phần mộ Đoàn Oanh Oanh trước, trên bia mộ ngay cả danh tự cũng không có.

Đốt lên hai ngọn nến, đốt giấy, lại rót một chén rượu.

Cứ như vậy uống một chén lại một chén, phảng phất muốn mình say đi.

Ròng rã uống cạn một bầu rượu, lúc này Ngao Minh mới về nhà, thật sự là hào môn đại hộ à, bảng hiệu phía trên đã đổi lại Bình Tây hầu phủ.

"Thế tử trở về."

"Trạng nguyên công trở về."

Gia nô nhìn thấy Ngao Minh, lập tức quỳ xuống, sau đó phi nước đại vào, lớn tiếng hô to.

Niềm kiêu ngạo của Ngao thị gia tộc trở về, cháu trai lão tổ tông cực kỳ thương yêu trở về.

Một lát sau, lão tổ tông Ngao Đình mang theo mấy nhi tử, mang theo người cả nhà, mấy chục nhân khẩu tới đón tiếp.

"Tôn nhi Ngao Minh ta trở về rồi? Mang theo bao nhiêu nhân mã về?"

"Trạng nguyên công, Bình Tây Hầu thế tử, phải phô trương lớn chứ." Ngao Đình lão tổ tông cười ha ha nói: "Bày yến, bày yến."

. . .

Trên yến hội, giăng đèn kết hoa, Ngao thị gia tộc không có vẻ gì khẩn trương cả.

Ngao Đình lão tổ tông rất lợi hại đó, vì sao không có độ mẫn cảm chính trị vậy?

Lão uống rất đắc ý, thậm chí hơn nửa đêm muốn phái người đi gọi tổng đốc Thương Lãng hành tỉnh tới, gọi Giang Châu thái thú tới.

Bây giờ trong khẩu khí lão còn có mấy phần kính ý với tổng đốc, nhưng đối với Giang Châu thái thú, hoàn toàn là hô tới quát lui, hoàn toàn không để trong mắt.

"Thái thượng hoàng, không lâu nữa, ngươi tới tám mươi, hai chân tê liệt, giày vò cái gì chứ? Hồi quang phản chiếu mà thôi." Ngao Đình cười lạnh nói: "Đại Chu trăm vạn đại quân, tám thành trở lên đều trong tay hoàng đế bệ hạ, chỉ riêng nhà chúng ta đã nắm giữ mười mấy vạn đại quân. Muốn đoạt hoàng quyền, thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào quân đội, thái thượng hoàng có cái gì? Nghịch tử Ngao Tâm chỉ là kẻ không cột, dựa vào Chu Ly tại Lãng Châu vớ va vớ vẩn kia, mơ mộng hão huyền."

Quả nhiên cách kinh thành càng xa, lời gì cũng dám nói.

Cái từ thái thượng hoàng bày đã từng là cấm kỵ, nhưng từ lúc mâu thuẫn giữa hoàng đế cùng thái thượng hoàng triệt để công khai, dưới đáy triệt để buông ra.

Mà Giang Châu được vinh dự là thế lực tuyệt đối trung thành của hoàng đế, nói tới nói lui càng lớn mật hơn.

Ngao Đình nói: "Ngao Ngọc tiểu súc sinh kia đâu? Bây giờ tại kinh thành thế nào?"

Ngao Minh nói: "Kế thừa Nộ Lãng Hầu, làm nội các Viên ngoại lang."

"Tự tìm đường chết." Ngao Cảnh cười lạnh nói: "Chờ đi, bọn hắn không phải luôn miệng nói muốn đánh Trấn Hải Vương Sử Biện, muốn đi bình định sao? Đánh cái cái rắm ấy, triều đình Thủy Sư ta không phải chưa từng thấy qua, hoàn toàn là phế vật, làm sao so với hạm đội Trấn Hải Vương? Phó Viêm Đồ phía nam không đánh thật, thậm chí cùng Trấn Hải Vương xưng huynh gọi đệ. Trên mặt biển càng khác nhau một trời một vực, trận chiến này tất thua không thể nghi ngờ. Thái thượng hoàng nhiều lắm nhảy nhót vài tháng sẽ xong, đến lúc đó Ngao Ngọc cũng chết chắc."

Một thúc thúc khác, Ngao Cầm nói: "Ngao Minh à, Đoàn Oanh Oanh chết rồi, ngươi còn chưa thành hôn? Có đối tượng mới chưa?"

Ngao Minh nói: "Còn đang cân nhắc."

Ngao Cảnh bá tước nói: "Ta giới thiệu cho ngươi một nhà nhé, thế nào?"

Ngao Minh không khỏi kinh ngạc, biểu thị hiếu kỳ.

Ngao Cảnh bá tước nói: "Hương Hương công chúa thế nào? Nàng là đệ nhất mỹ nhân Đại Chu đế quốc, minh châu hoàng thất. Ngươi nếu cưới Hương Hương công chúa, đó chính là quang tông diệu tổ."

Ngao Minh nói: "Hương Hương công chúa đã hứa hôn với Ngao Ngọc."

Ngao Cảnh nói: "Thái thượng hoàng vừa xong đời, Ngao Ngọc sẽ chết cả nhà. Đến lúc đó Hương Hương công chúa trở thành quả phụ, vừa vặn gả cho ngươi. Đương nhiên vận khí tốt, Hương Hương công chúa lúc đó bạch bích không tì vết."

Ngao Minh không trả lời, cũng chỉ uống rượu, bởi vì vừa rồi dọc theo con đường này hơi rượu đã biến mất một chút. Có một số việc, say rượu nói mới tốt.

Ăn uống no đủ xong, Ngao Minh cùng lão tổ tông Ngao Đình ở trong thư phòng nói chuyện.

. . .

"Tổ phụ, Ngao Cảnh thúc phụ nói, hạm đội Trấn Hải Vương Sử Biện rất uy phong, là sao?" Ngao Minh hỏi.

Ngao Đình nói: "Cái này còn nói thế nào, huân quý tại bờ biển Đại Chu, người nào không giao dịch cùng Trấn Hải Vương Sử Biện? Trấn Hải Vương Sử Biện thường xuyên ở trên biển đại kiểm duyệt, ta cũng tới xem kỳ hạm, quả thật cảnh tượng hoành tráng, hạm đội che khuất bầu trời, so với Thuỷ Sư Đại Chu đế quốc mạnh hơn không biết bao nhiêu lần."

Ngao Minh nói: "Lần này án lương cứu tế Lãng Châu, sao lại dính đến nhà chúng ta?"

Ngao Đình nói: "Thái Khang Hầu, cũng chính là đương kim quốc trượng, từ năm trước đến nay quan hệ với nhà chúng ta rất tốt. Thương thuyền của hắn không đủ, nhà chúng ta liền cho mượn mấy chiếc thuyền lớn."

Ngao Minh nói: "Nhà chúng ta cũng thu bạc sao?"

Lão tổ tông Ngao Đình nói: "Ngay từ đầu ta chỉ muốn hỗ trợ, không muốn thu bạc, về sau Thái Khang Hầu cứng rắn kín đáo đưa cho ta 100.000 lượng bạc, cản không được."

Ngao Minh nói: "Tổ phụ, nửa năm qua triều đình vận chuyển lương thực về Lãng Châu, tổng cộng hơn một triệu thạch. Trong đó 800.000 thạch đã bị thay thế trở thành lương thực hư thối, mà nhóm lương hư thối này, ăn chết mấy ngàn nạn dân. Ngài biết không?"

Lão tổ tông Ngao Đình nói: "Biết, vậy thì thế nào? Nạn dân có ăn đã không tệ rồi, còn chọn chọn lựa lựa làm gì? Tưởng rằng làm viên ngoại sao? Còn muốn ăn ngon uống sướng sao? Chết mấy ngàn người tính là gì? Trước đó mỗi một lần đại tai đều chết mấy vạn người trở lên, lần này tính thiếu, chúng ta đã tính qua, khoảng cách tử vong còn nhiều hơn."

Cái gì? Còn tử vong nhiều hơn?

Ngao Minh nói: "Thái Khang Hầu bán 800.000 thạch lương thực tốt cho Trấn Hải vương phủ, đổi lấy lương thực hư thối tồn kho của Trấn Hải vương phủ, thu lợi ròng rã một triệu ba trăm ngàn lượng."

Ngao Đình nói: "Vậy không có biện pháp, ai bảo người ta là quốc trượng, khoản tiền của phi nghĩa này người ta có thể nghĩ đến chúng ta đã không tệ rồi, chí ít trả lại cho nhà chúng ta 100.000 lượng, những nhà khác cũng chỉ thanh toán phí chuyên chở mà thôi."

Ngao Minh nói: "Tổ phụ, vậy ngài biết chuyện này triều đình sẽ xét xử. Đã điều động khâm sai đi Lãng Châu tra án?"

Ngao Đình nói: "Biết, chủ khâm sai là Hình bộ Thượng thư Vương Chước, người một nhà chúng ta. Mà Lãng Châu bên kia đã chuẩn bị xong, cam đoan chủ mưu tham nhũng đổi lương biến thành Lãng Châu Thủy Sư cùng Lãng Châu trú quân, lôi Chu Ly xuống nước."

Ngao Minh nói: "Vậy ngài biết, đội ngũ khâm sai bị ám sát, phó khâm sai Vu Tranh bị đâm, sinh tử chưa rõ."

Ngao Đình nói: "Biết, vì đi đường, đội ngũ khâm sai đi thuyền ven sông, tới cách Lãng Châu một trăm hai mươi dặm, đội tàu khâm sai bị tập kích, chết hơn năm trăm người."

Ngao Minh kinh ngạc, chuyện này tổ phụ biết được rõ ràng như vậy.

Ngao Đình nói: "Đây là trò hề Ngao Ngọc tiểu súc sinh kia tự biên tự diễn mà thôi, toàn bộ quan trường Giang Châu đều biết, cũng đều một mực chắc chắn như thế, dù triều đình lại phái khâm sai đến, toàn bộ quan trường Giang Châu đều như thế trăm miệng một lời. Chúng ta sẽ để cho thái thượng hoàng biết, Giang Châu là địa bàn hoàng đế bệ hạ, thái thượng hoàng ở chỗ này không tính là gì."

Rốt cuộc hiện tại Ngao Minh hiểu rõ đạo lý câu nói kia, một người tuyệt đối đừng ở một nơi quá lâu. Nhất là địa đầu xà, bởi vì hắn nhìn thấy chung quanh, nghe được chỉ một loại thanh âm, dần dà sẽ tê dại chính mình, cảm thấy mình chính là Thiên Hoàng lão tử.

Ngao Đình lão tổ tông cái gì cũng biết, nhưng lão lại không lo lắng, hơn nữa còn tràn đầy mê hoặc tự tin.

Ngao Minh đã từng rất khâm phục lão tổ tông, bởi vì thủ đoạn tranh đấu xác thực rất lợi hại, nhưng hiện tại xem ra, lão tổ tông chỉ lợi hại trong một phạm vi nhỏ.

Trọn vẹn một lúc lâu, Ngao Minh nói: "Tổ phụ, người ám sát phó khâm sai chính là chất tử Thái Khang Hầu, Ninh Bá Ngang, đã bị bắt lại, bằng chứng như núi."

Lời này vừa ra, sắc mặt lão tổ tông Ngao Đình thoáng thay đổi một chút, nói: "Vậy. . . Vậy cứ đưa Ninh Bá Ngang ra, hoặc là trực tiếp giết người diệt khẩu."

Ngao Minh nói: "Tổ phụ, trận đại án kinh thiên này là Ngao Ngọc phát khởi, mục tiêu có ba cái, giết Ngao thị chúng ta, giết cả nhà Thái Khang hầu phủ, phế bỏ hoàng hậu."

Lời này vừa ra, sắc mặt lão tổ tông Ngao Đình kịch biến, lạnh giọng nói: "Mơ mộng hão huyền, thế lực của chúng ta che khuất bầu trời, từ Thương Lãng hành tỉnh đến Thương Bắc hành tỉnh, đến Tây cảnh, đến Nam cảnh, toàn bộ chín địa phương Đại Chu đều là thế lực của chúng ta. Chỉ một Ngao Ngọc, còn muốn phế hoàng hậu, há không hoang đường?"

Ngao Minh nói: "Tổ phụ, tranh đấu tầng cao nhất ngài không hiểu, vô cùng vô cùng vi diệu. Một số thời khắc, thứ nhìn rất cường đại lại vô dụng. Có đôi khi nhìn như nhỏ yếu, lại có thể tứ lạng bạt thiên cân. Lần này Hoàng hậu nương nương rất nguy hiểm, ý chỉ bệ hạ cùng Lâm Cung tể tướng đều rất kiên quyết, liều lĩnh bảo vệ hoàng hậu."

Gương mặt Ngao Đình run rẩy nói: "Lời này có ý gì? Bảo vệ hoàng hậu, vậy Thái Khang Hầu làm quốc trượng sẽ không thể xảy ra chuyện? Hẳn là muốn để Ngao thị chúng ta cõng nồi sao? Hẳn là muốn tính mệnh thúc thúc ngươi Ngao Cảnh?"

Ngao Minh nói: "Không chỉ Ngao Cảnh thúc thúc."

Lời này vừa ra, trong nháy mắt sắc mặt Ngao Đình trắng bệch, toàn bộ thân thể lay động một trận.

"Có ý tứ gì? Có ý tứ gì?" Ngao Đình lão tổ tông quát ầm lên: "Hẳn là. . . Hẳn là còn muốn bắt ta ra ngoài gánh tội thay sao?"

Ngao Minh gật đầu nói: "Đúng!"

Ngao Đình lão tổ tông bỗng nhiên ngồi sập xuống đất, khàn khàn nói: "Đó là muốn bắt ta lưu vong, để cho ta ngồi tù à?"

Ngao Minh trầm mặc.

Ngao Đình lão tổ tông quát ầm lên: "Muốn ta chết? Muốn ta chết?"

Ngao Minh trầm mặc.

Thanh âm Ngao Đình lão tổ tông như rít lên, lạnh giọng nói: "Lúc ấy ta tự so với thái thượng hoàng, bị bắt vào ngục giam Hắc Băng Đài, lúc đó không chết. Bây giờ lại chết? Ta không tin, ta không tin."

Ngao Minh dùng ngón tay trám ướt nước trà, vẽ trên bàn ba đạo tuyến, một vòng tròn.

"Vòng tròn này chính là hoàng hậu, chúng ta muốn bảo vệ là hoàng hậu, phía ngoài cùng đường dây này là ngài, ở giữa đường dây này là Thái Khang hầu phủ, tận cùng bên trong nhất đường dây này là quốc trượng Thái Khang Hầu." Ngao Minh nói: "Hiện tại, chiến trường tại một đầu tuyến cuối cùng này."

Ngón tay Ngao Đình lão tổ tông run rẩy chỉ vào Ngao Minh nói: "Ngao Minh à, sau lưng chúng ta là hoàng đế, phụ thân ngươi có mười mấy vạn đại quân, ta là tổ phụ ngươi, ta là phụ thân của Ngao Động đó."

Ngao Minh nói: "Tổ phụ, đây là ý chỉ hoàng đế bệ hạ, ngài làm như vậy cũng là vì bảo toàn gia tộc bọn ta."

Ngao Đình quát ầm lên: "Ngao Minh à, bình thường ta thương yêu nhất là ngươi. Ngao Tâm nghịch tử kia mặc dù bất hiếu, nhưng gặp loại thời điểm này, hắn cũng sẽ phấn đấu quên mình tới cứu ta đó. Mà ngươi. . . Lại muốn giết tổ phụ sao?"

Ngao Minh quỳ xuống nói: "Tổ phụ, ngài đã sắp tám mươi, đời này vinh hoa phú quý gì cũng đã hưởng thụ qua rồi."

Ngao Đình hét lớn: "Ta oan uổng, ta chỉ vì nịnh bợ gia tộc hoàng hậu, cho nên mới cấp đội tàu cho Thái Khang Hầu, ta căn bản không biết hắn sẽ phát rồ như vậy, tham ô tất cả lương thực. Hắn cho chúng ta 100.000 lượng bạc, chúng ta quyên ra ngoài, quyên cho Lãng Châu, nhà chúng ta mấy chục vạn lượng bạc, cũng toàn bộ quyên ra ngoài. Tổ phụ không thể chết, tổ phụ còn phải xem ngươi lấy vợ sinh con, còn muốn cùng sống chung bốn đời nhà chúng ta."

Ngao Minh quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.

Ngao Đình lão tổ tông cảm thấy thiên băng địa liệt, phảng phất lần đầu nhận biết Ngao Minh, tôn nhi mình cực kỳ thương yêu này.

Vì y, Ngao Đình cùng nhi tử Ngao Tâm trở mặt, bức bách Ngao Tâm giao tước vị cho Ngao Minh.

Vì y, Ngao Đình cùng Ngao Ngọc không chết không thôi.

Mà bây giờ Ngao Ngọc không giết lão, ngược lại là cháu trai thương yêu nhất này muốn bức giết tổ phụ này.

Ngao Đình run rẩy nói: "Nếu vậy, để cho một thế thân của ta chết, chính ta trốn xa hải ngoại, như thế nào? Hoặc là đi Tây cảnh, đi tới chỗ phụ thân ngươi?"

Ngao Minh lắc đầu, nói: "Ý hoàng đế bệ hạ là muốn ngài nhận toàn bộ trách nhiệm đại án tham ô này."

"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?" Lão tổ tông Ngao Đình cả giận nói: "Ta nhận toàn bộ tội danh này, vậy ngươi và Ngao Động cũng thoát không khỏi liên quan? Các ngươi một là con của ta, một là cháu của ta."

Ngao Minh trầm mặc, y thoát khỏi liên quan, bởi vì y đã sớm tố giác vạch trần, đồng thời phân rõ giới hạn với Ngao thị.

Con mắt Ngao Đình lão tổ tông bỗng nhiên co rụt lại, run rẩy nói: "Ngươi. . . Ngươi tố giác vạch trần ta?"

Ngao Minh lại một lần nữa trầm mặc, nói: "Vì bảo hộ gia tộc, vì bảo hộ binh quyền phụ thân, ta nhất định phải như vậy."

Ngao Đình lão tổ tông bỗng nhiên cười lạnh nói: "Ngao Minh, ta đã từng nói Ngao Ngọc ngoan độc, nhưng không ngờ người chân chính ngoan độc là ngươi, ha ha ha ha!"

Ngao Minh trầm mặc như trước không nói.

Ngao Đình lão tổ tông ngừng cười to, sau đó ánh mắt lạnh như băng nói: "Làm người không vì mình, thiên tru địa diệt, ta không cõng nỗi oan ức này. Dù sao ta là tòng phạm, thủ phạm chính là gia tộc hoàng hậu. Ta không chết, ta ở trong nhà thúc thủ chịu trói, người ta hỏi ta, ta sẽ cung khai ra hết. Muốn chết cùng chết, muốn để một mình ta chết gánh tội thay, tuyệt không thể."

Ngao Minh không nói hai lời, quỳ trên mặt đất, liên tiếp dập đầu.

Sau đó mấy thân ảnh vọt ra, đây đều là cao thủ Lâm Cung và hoàng đế phái tới.

Ngao Đình lão tổ tông lập tức phi nước đại chạy trốn, đồng thời hô to: "Cứu mạng, cứu mạng . . ."

Nhưng một giây sau, lão bị che miệng lại, sau đó đặt trên ghế không nhúc nhích, cạy ra miệng của lão.

Một bình độc dược Hạc Đỉnh Hồng, để lên bàn.

Ngao Minh quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, chờ những người kia động thủ. Nhưng những người kia không động thủ, mà nhìn về phía Ngao Minh.

Có ý tứ gì? Đây. . . Đây là muốn ta tự mình động thủ?

Lão sư, hoàng đế bệ hạ, các ngươi. . . Cần gì phải như vậy? !

Vì sao như vậy? Sao lại ép buộc vậy?

Trong chốc lát, khắp cả người Ngao Minh lạnh buốt, y hiểu được đây là vì cái gì?

Ngao Minh quá thông minh, cũng biểu hiện quá độc ác, cái này khiến Lâm Cung tể tướng rợn cả tóc gáy, cho nên để Ngao Minh động thủ độc chết tổ phụ Ngao Đình, chính là vì bắt nhược điểm của y.

Nội tâm Ngao Minh gào thét, đến thời khắc mấu chốt này, còn không quên tính toán nhau sao?

Mấy cao thủ áo đen vẫn như cũ không nhúc nhích nhìn y, cũng không gấp rút.

Ngao Minh đứng lên, nghiến răng nghiến lợi, đi tới phía trước bàn, cầm lấy bình Hạc Đỉnh Hồng, mở nắp, trực tiếp đổ vào miệng lão tổ tông Ngao Đình.

Ngao Đình liều mạng giãy dụa, nhưng hoàn toàn vô dụng, miệng của lão bị người cạy ra, kịch độc dễ như trở bàn tay chạy dọc theo yết hầu chui vào trong bụng.

Sau một lát, trong bụng lão như đao giảo đau nhức kịch liệt.

"A. . . A. . . A. . ." Ngao Đình liều mạng gào thét, liều mạng giãy dụa.

Nhưng mấy cao thủ đè chặt lão trên ghế không nhúc nhích.

Ngao Minh lấy ra sách nhận tội đã chuẩn bị xong, lão tổ tông Ngao Đình thấy rõ ràng, mỗi một chữ phía trên đều là chữ viết của lão.

Quả nhiên là cao thủ làm giả, vẫn như cũ mỗi một chữ móc ra, sau đó ghép thành sách nhận tội.

Nắm tay Ngao Đình, khóe miệng dính vết máu, sau đó đặt trên sách nhận tội, đồng ý hoàn tất.

Ngao Đình dùng lực lượng cuối cùng, gắt gao bắt lấy tay Ngao Minh, toàn thân kịch liệt run rẩy, Hạc Đỉnh Hồng chính là thạch tín, triệu chứng trúng độc vô cùng thống khổ, phảng phất có vô số đao quấy trong bụng, mà sẽ kéo dài một đoạn thời gian.

Ngao Đình run rẩy càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ.

Mấy cao thủ buông lỏng ra, thân thể Ngao Đình trượt xuống mặt đất, máu tươi từ trong miệng mũi không ngừng tuôn ra, vẫn như cũ gắt gao bắt lấy tay Ngao Minh, không biết là không muốn xuống Địa Ngục, hay là muốn kéo Ngao Minh cùng xuống Địa Ngục.

Ngao Minh không đổi sắc, một tay gỡ ngón tay Ngao Đình ra.

"Răng rắc. . ." Không cẩn thận bẻ gãy một ngón, tiếp tục bẻ.

Toàn bộ tay Ngao Đình bị gỡ ra, Ngao Minh phát hiện trên tay mình in mấy dấu ngón tay màu xanh.

Ngao Đình đã triệt để chết hẳn, nhưng chết không nhắm mắt, toàn bộ con mắt đều đỏ bừng, rót đầy tơ máu.

Ngao Minh tiến lên, thoáng dùng sức khép lại mí mắt Ngao Đình.

Bởi vì ngươi nhận tội tự sát, hẳn là tương đối an tường, không nên một bộ dạng phẫn nộ chết không nhắm mắt.

Ngao Minh từ trong thư phòng đi ra, bên ngoài đã là một Địa Ngục.

Trên trăm người áo đen xuất hiện trong Ngao phủ, vô thanh vô tức giết người.

Bọn Ngao Cảnh, Ngao Cầm, toàn bộ bị tự sát, mỗi người đều uống thuốc độc mà chết.

Còn có treo cổ tự sát, liếc nhìn qua, toàn bộ nóc nhà treo mấy chục người, có chết hẳn, có còn chưa chết hẳn, đang ngắc ngư.

Một màn này thật khiến người ta rùng mình, một phòng lít nha lít nhít, đều là người treo cổ tự sát.

Hết lần này đến lần khác không ai kêu thảm, hết thảy đều không có âm thanh, cho dù có kêu thảm, cũng trực tiếp bị ngăn chặn dưới đáy yết hầu.

Sau đó, Ngao Minh bình tĩnh từ trong ngực móc ra từng phần sách nhận tội.

Đây là Ngao Cảnh bá tước, lựa ra, nhúng tay gã vào máu tươi, ấn vào, sau đó đặt sách nhận tội bên cạnh gã.

Đây là Ngao Cầm bá tước, đây là Ngao Thúc, đây là Ngao Bản. . .

Không sai biệt lắm, tổng cộng bảy phần sách nhận tội.

Ngao thị gia tộc phát tài quốc nạn, tham ô lương thực cứu trợ thiên tai, sau đó ăn ngủ không yên, tự biết nghiệp chướng nặng nề, cho nên toàn bộ tự sát, đồng thời tan hết gia tài, cố gắng chuộc tội.

Làm xong hết thảy, Ngao Minh rời Ngao phủ, còn phải tránh mũi chân đi đường, bởi vì thi thể ngổn ngang lộn xộn.

Rời nhà xong, bên ngoài vẫn chưa hừng đông.

Đến tận đây, Ngao thị gia tộc ngoại trừ hai chi Ngao Tâm cùng Ngao Động bên ngoài, toàn bộ chết hết.

. . .

"Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!"

"Ngao Đình nhận tội, thừa nhận chính mình thay thế lương cứu tế, đồng thời cả nhà tự sát tạ tội."

"Ngao Đình thừa nhận chính mình giật dây Ninh Bá Ngang, đồng thời thuê sát thủ Thuỷ Quỷ, ám sát đội ngũ khâm sai, ám sát Vu Tranh."

Thủy Quỷ là người chém giết trong nước, không phải thật sự là quỷ.

Trước mặt Thái thượng hoàng cùng hoàng đế đặt ròng rã tám tấm sách nhận tội, ngoại trừ cả nhà Ngao Đình, còn có một bản Ninh Bá Ngang.

Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, thật sự là đủ hung ác à, Ngao thị toàn tộc chết mấy trăm miệng, tất cả tội danh bị đổ lên đầu, thậm chí tội ám sát khâm sai cũng đội lên.

"Thái thượng hoàng, bệ hạ, bây giờ chân tướng đã rõ ràng. Khâm sai Vương Chước bất chấp nguy hiểm, tiếp tục tra án, rốt cuộc tra ra manh mối." Ngự Sử đài tả trung thừa khom người nói.

"Thái thượng hoàng uy đức vô lượng, bây giờ chân tướng rõ ràng, tất cả tội nhân, đều đã đền tội."

"Thiên hạ vạn dân, đều đội ơn uy đức thái thượng hoàng!"

Đông đảo quan viên nhao nhao thượng tấu, ý tứ là, bản án dừng ở đây, dừng tổn hại tuyến chính chỗ này.

Lần này chủ mưu đổi lương cứu trợ thiên tai là Ngao Đình, còn có một phần con cháu không ra gì của Thái Khang hầu phủ, nghe nói quốc trượng Thái Khang Hầu đã tức giận nên bị bệnh, giết toàn bộ con cháu tham gia tham nhũng, mà lại quỳ gối trước từ đường thỉnh tội với liệt tổ liệt tông.

Đến đây kết thúc, vẻn vẹn chết Ngao thị gia tộc, không lan đến gần quốc trượng Thái Khang Hầu, càng không lan đến gần Hoàng hậu nương nương.

Thái thượng hoàng cười nói: "Vương Chước làm việc rất nhanh, thương thế Vu Tranh thế nào rồi?"

"Hồi bẩm thái thượng hoàng, thương thế Vu Tranh đại nhân rất nặng, vẫn còn tĩnh dưỡng, bất quá sẽ không nguy hiểm tính mạng."

Thái thượng hoàng nói: "Chân tướng vụ án này đã rõ ràng, trẫm và hoàng đế cũng bớt lo một hơi."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người thở dài một hơi.

Trận đại án kinh thiên này rốt cuộc kết thúc, hoàng đế cùng Lâm Cung quyết định thật nhanh, hi sinh toàn tộc Ngao thị, rốt cuộc bảo toàn gia tộc hoàng hậu, không tiếp tục để khuếch đại ra.

Mà lúc này tại Thái Khang hầu phủ, đốt sạch lượng thực hư thối còn chưa vận chuyển đi kịp, tất cả sổ sách cũng đốt đi, tất cả hạ nhân tham dự, thậm chí con cháu liên quan giết sạch.

Lúc này, đảng thái thượng hoàng còn muốn tìm ra chứng cứ sẽ muôn vàn khó khăn, thế nào cũng không động đến gia tộc hoàng hậu.

Thái thượng hoàng thở dài nói: "Trẫm gần đây cũng nghe lời đồn, nói nhà hoàng hậu cũng tham dự lần tham nhũng cứu trợ thiên tai này. Bây giờ xem ra, chỉ có một ít con cháu không hiểu chuyện Thái Khang phủ liên quan vụ án, một nhà Thái Khang Hầu vẫn trong sạch sao? Trẫm tự hỏi, nhà hoàng hậu hẳn là biết đại thể, loại phát tài quốc nạn này sẽ không thể làm."

Đám người cười lạnh, thái thượng hoàng ngươi đang gắng chịu nhục sao?

Ngao Ngọc khởi xướng trận đại án kinh thiên này, mục tiêu là phế hoàng hậu, mà đến đạo phòng tuyến đạo thứ nhất đã bị ngăn trở.

Kế sách Ngao Ngọc ngươi cũng coi là phí công nhọc sức, Chu Ly không phải lợi hại sao, vậy mà bắt lấy đội tàu Thái Khang phủ, trên đó còn có lương thực hư thối, còn có các sổ sách, hoàn toàn chứng cứ vô cùng xác thực, bằng chứng như núi.

Nhưng Thái Khang Hầu bên kia ác hơn, trực tiếp để hạm đội Trấn Hải vương phủ xuất động, bao vây chặn đánh thuỷ sư Lãng Châu.

Ròng rã truy kích mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc thành công vây quanh, đánh chìm toàn bộ mấy chiến thuyền Lãng Châu Thủy Sư. Cho một mồi lửa đốt đội tàu Thái Khang phủ, chứng cớ gì đều tiêu hủy sạch sẽ.

Vận dụng hạm đội địch nhân đến tiêu hủy chứng cứ, tàn nhẫn không gì sánh được. Hiện tại không có chứng cớ, nhìn Ngao Ngọc ngươi còn có thể vượt lên trời sao?

Ngao Ngọc ngươi muốn động gia tộc hoàng hậu, hoàn toàn là nằm mơ, thái thượng hoàng ngươi cũng chỉ có thể gắng chịu nhục.

Trong lòng Ninh Hoài An thở dài một tiếng, hết thảy cuối cùng kết thúc, chức quan gã cũng được bảo vệ.

Ngao Ngọc, tiếp theo chính là chúng ta điên cuồng vạch tội ngươi. Chúng ta giữ vững, hiện tại nên phản công.

Nhưng ngay lúc này!

Bên ngoài truyền đến một trận hô to: "Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!"

Tiếp theo, một tên tướng lĩnh cuồng xông vào.

"Khởi bẩm thái thượng hoàng, Chu Ly Đại điện hạ phụng ý chỉ thái thượng hoàng, tra rõ án tham nhũng lương cứu trợ thiên tai, tra được tại trụ sở bí mật trên hải đảo của Thái Khang Hầu tước phủ, bên trong có 1,5 triệu ngân lượng, trong đó có mấy chục vạn lượng ấn ký Trấn Hải vương phủ còn chưa kịp xoá đi."

"Không chỉ như vậy, còn phát hiện 300 bản sổ sách kê biên tài sản. Thái Khang Hầu tước phủ chẳng những tham ô lương cứu trợ thiên tai 800.000 thạch, hơn nữa còn buôn lậu đại lượng vũ khí, đồ sắt cho phản tặc Trấn Hải Vương. Liên quan vụ án đạt đến bốn năm trăm vạn lượng, nhưng tuyệt đại bộ phận vàng bạc đều đã dời đi."

Lời này vừa ra, lập tức thiên băng địa liệt, như một kích lôi đình.

Trong đầu tất cả mọi người hiện lên một câu: Gia tộc hoàng hậu xong rồi.

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK