"Phụ thân. . ." Vân Trung Hạc nghẹn ngào. Ngao Tâm ngồi bên trong run lên bần bật, cặp mắt mở ra, nhìn thấy Vân Trung Hạc, đầu tiên là tràn đầy mê mang. Loại cảm giác này phảng phất như là tự mình gặp mộng. Sau đó, phảng phất biết mình ở hiện thực, nhưng không thể tin được, thế là lại ra sức lắc đầu. Trọn vẹn một lúc lâu, gã mới kịp phản ứng, lúc này không phải mộng cảnh, mà là hiện thực. Người trước mắt này, đúng là con nuôi mong nhớ ngày đêm, mộng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.