Mục lục
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Chu đế quốc Vạn Duẫn hoàng đế nhìn Ngao Tâm.

Hộ vệ hoàng thất phía ngoài, còn có đại thái giám đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần hoàng đế bệ hạ ra lệnh một tiếng, liền vọt vào bắt người.

Dám ở thời khắc mấu chốt này chọc giận hoàng đế, thật là tự tìm đường chết.

Nhưng cuối cùng Vạn Duẫn hoàng đế vẫn không hạ lệnh, mà lại lật « Thạch Đầu Ký » ra tiếp tục đọc.

"Ngươi có biết, con của ngươi viết một quyển sách, tên là « Thạch Đầu Ký » không?" Hoàng đế hỏi.

Ngao Tâm nói: "Hơi có nghe thấy."

Hoàng Đế nói: "Ta không thích quyển sách này, oán khí quá nặng, nhưng lại viết rất tốt."

Ngao Tâm trầm mặc không nói.

Hoàng Đế nói: "Ngươi lui ra đi!"

Ngao Tâm nói: "Bệ hạ, thần không cần tự tử. . ."

Hoàng đế lạnh giọng nói: "Ngươi cứ lưu trong kinh, không cần về Giang Châu, thuận tiện nghe ngóng rõ ràng, rốt cuộc Giang Châu xảy ra chuyện gì."

Sau đó, hoàng đế một lần nữa cầm sách lên đọc, không tiếp tục để ý nữa.

Ngao Tâm quỳ trên mặt đất một hồi, sau đó dập đầu nói: "Thần cáo lui!"

Nhưng ngay lúc này, hoàng đế bỗng nhiên hỏi: "Ngao Tâm, bên ngoài đang đồn, ngươi hẳn là nên phong công tước, ngươi thấy thế nào?"

Cỗ yêu phong này xác thực đã truyền rất lâu, đã truyền từ rất nhiều năm trước.

Bởi vì trong chinh chiến Nam Man hệ liệt, Ngao Tâm xác thực lập xuống công huân to lớn, dựa theo chiến công này đã sớm nên phong công tước.

Nhưng gần đây đại chiến cùng Đại Doanh đế quốc, Nam Chu xem như bị thua, cổ yêu phong này tiêu mất.

Đại Doanh đế quốc Tứ hoàng tử Doanh Khư đem người xâm nhập vào cảnh nội Nam Chu đế quốc, Ngao Tâm tập kết đại quân, vây quanh đại quân Doanh Khư, sắp tiêu diệt, cuối cùng hoàng đế khẩu dụ, thả mười mấy vạn đại quân này về lại Đại Doanh đế quốc.

Cho nên trận chiến này, cuối cùng Nam Chu đế quốc vẫn giữ thể diện cao ngạo.

Thậm chí tại Nam Chu đế quốc còn tuyên truyền, trận chiến này còn tính là thắng lợi, bởi vì chẳng những bao vây quân chủ lực đối phương, hơn nữa còn bắt được chủ soái đối phương.

Cho nên cỗ yêu phong này, lại bắt đầu nổi lên.

Nhưng lần này nói Ngao Tâm muốn phong công hoàn toàn là dụng ý khó dò, dụng tâm hiểm ác.

Cho nên Vân Trung Hạc đã từng nghĩ tới, có nên nhắc nhở phụ thân, chủ động xin tội với hoàng đế về lần chiến bại này, xin hoàng đế trách phạt. Về phần phong công, càng là hoang đường tuyệt luân.

Nhưng sau khi cân nhắc, Vân Trung Hạc vẫn từ bỏ quyết định này. Bởi vì phụ thân Ngao Tâm vẫn nên chính mình là tốt nhất, nếu như chủ động thỉnh tội, chủ động bác bỏ phong công, chẳng phải lộ ra gã đã trở nên đa mưu túc trí sao?

Phụ thân Ngao Tâm quang minh lỗi lạc, không biết làm người, không biết làm quan, trong hoàn cảnh nguy hiểm trước mắt, tính cách này lại là cách bảo vệ tốt nhất.

Nghe hoàng đế hỏi, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nói: "Phong công? Hẳn là không nên!"

. . .

Không lâu sau đó!

Nam Chu hoàng đế đang ở thư phòng triệu kiến một người, Lễ bộ Thượng thư Lý Ưu Chi.

"Kỳ thi mùa Thu sắp tới, giám khảo các nơi đã sắp xếp xong chưa?" Hoàng đế hỏi.

Lễ bộ Thượng thư Lý Ưu Chi khom người nói: "Hồi bẩm bệ hạ, đều đã sắp xếp xong."

Sau đó, gã chắp tay dâng lên một cuốn sổ.

Đại thái giám tới, nhận lấy cuốn sổ này, sau đó đưa đến tay hoàng đế.

Nam Chu hoàng đế mở ra xem, ánh mắt rơi vào trên danh tự giám khảo Thương Lãng hành tỉnh.

"Có người rời triều nhiều năm như vậy, tay vẫn còn dài như thế?" Hoàng đế cười lạnh nói, sau đó gạch đi danh tự giám khảo nào đó.

Không hề nghi ngờ, y nói chính là lão sư Vân Trung Hạc Chúc Lan Thiên.

Một tháng trước, Chúc Lan Thiên xem qua « Thạch Đầu Ký », liền biết trận chiến này đã thắng, không cần lão ra mặt. Lão cần đặt trọng tâm hoàn toàn vào kỳ thi hương mùa Thu.

Cho nên, lão cơ hồ vận dụng tất cả tài nguyên chính trị của mình, để một môn sinh cũ trở thành giám khảo thứ nhất Thương Lãng hành tỉnh, để hộ giá cho Vân Trung Hạc.

Kết quả, hoàng đế nhẹ nhàng gạch đi cái tên này, để tất cả tâm huyết Chúc Lan Thiên uổng phí, lão bỏ ra tài nguyên to lớn không gì sánh được, cũng trôi theo dòng nước.

Tiếp theo, ánh mắt hoàng đế rơi vào trên danh tự quan chủ khảo: Từ Quang Tổ.

Người này là tế tửu quốc tử giám, mặc dù quyền lực không lớn, nhưng danh khí lại phi thường cao, địa vị cũng rất cao.

Nhưng người này còn có một thân phận khác, là sư đệ Lâm tướng, phe Nhị hoàng tử.

Hoàng đế cầm bút lên, cũng gạch tên Từ Quang Tổ.

Kể từ đó, kỳ thi mùa Thu Thương Lãng hành tỉnh, quan chủ khảo và phó giám khảo, hoàng đế đều không hài lòng.

Lễ bộ Thượng thư Lý Ưu Chi quỳ xuống dập đầu nói: "Thần làm việc không tốt, xin hoàng thượng giáng tội."

Hoàng đế nheo mắt lại, nở nụ cười với gã, phất phất tay đuổi ra.

Lễ bộ Thượng thư Lý Ưu Chi lui ra, toàn bộ sau lưng đã ướt đẫm.

Tùy tùng quân như là tùy tùng hổ à!

Vạn Duẫn hoàng đế trước mặt bọn họ, không thích nhất là nói nhiều, lúc y nổi giận dọa người, lúc cười lạnh cũng dọa người.

Bởi vì ngươi căn bản không biết điểm nộ khí của y ở trình độ nào, một số thời khắc ngươi cảm thấy điểm nộ khí của y đã đầy, nhưng kỳ thật còn lại rất nhiều mới đầy.

Nhưng một số thời khắc, ngươi cảm thấy còn có không gian rất lớn, nhưng một giây sau thiên đại tai hoạ đã giáng xuống.

Rất hiển nhiên hoàng đế đã bất mãn đối với an bài của Lễ bộ Thượng thư này.

Lễ bộ Thượng thư ngươi, là Lễ bộ Thượng thư của trẫm, không phải của tể tướng.

Khoa khảo Thương Lãng hành tỉnh, bên trái ngươi an bài một người của Lâm tướng, bên phải an bài một môn sinh của Chúc Lan Thiên?

Đây là ý gì? Chơi cân bằng thuật? Hai bên đều không đắc tội?

Nhưng chơi cân bằng thuật không phải quyền lực của trẫm sao? Ngươi một Lễ bộ Thượng thư cũng muốn chơi vậy?

Cho nên, sau khi Lễ bộ Thượng thư trở về, lập tức đổi quan chủ khảo, và giám khảo thứ nhất.

Tóm lại, mấy giám khảo này không phải phe Lâm tướng, cũng không phải phe Chúc Lan Thiên.

. . .

Giang Châu thành.

Ngao Ngọc lại một lần nữa trở thành tiêu điểm vạn chúng, bởi vì trận đánh cược kia siêu cấp kinh người.

Thua, hắn sẽ mất toàn bộ.

Mà một khi hắn thắng, vậy cũng thắng được toàn bộ, Ngao Minh sẽ mất toàn bộ.

Lần này kỳ thi hương mùa Thu, không chỉ quyết định vận mệnh Ngao Ngọc, Ngao Minh, còn quyết định vận mệnh Đoàn Oanh Oanh, mười ba danh sĩ Nguyệt Đán Bình.

Cho nên, đương nhiên có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngao Ngọc.

Sau đó, bọn họ phát hiện Ngao Ngọc trước đó không phải nói ngoa, bởi vì hắn thật không ngừng mua sách.

Tất cả liên quan tới sách khoa cử khảo thí, mua toàn bộ, hoàn toàn xếp từng rương từng rương trong nhà, mà lại rất nhiều sách cấp vỡ lòng.

Không chỉ như vậy, tú tài, cử nhân, thậm chí tiến sĩ nhà in Thiên Nhất, đều thường xuyên ra vào Nộ Lãng hầu tước phủ, giảng bài cho hắn.

Tất cả mọi người muốn điên rồi, ngươi mẹ nó thật đúng là chuẩn bị bắt đầu từ số không à?

Người khác đọc sách mấy chục năm, chưa hẳn có thể trúng cử. Mà ngươi dùng thời gian mấy tháng, liền muốn trúng cử, hơn nữa còn muốn đoạt lấy ba hạng đầu?

Ngươi, ngươi đây là triệt để sắp điên rồi.

Địa điểm thi tại Thương Lãng hành tỉnh chính là bảng tử thần, Ngao Ngọc ngươi bất học vô thuật như vậy, dù đi An Tây hành tỉnh, cũng không trúng được, địa điểm thi kia là dễ dàng nhất đó.

Người khác nói lâm trận mới mài gươm, không sắc được thì cũng sáng. Nhưng ngươi không phải lâm trận mới mài gươm, ngươi đây là lâm trận mới đào khoáng thạch đó.

Sau khi đào khoáng thạch mới luyện sắt, sau lại chế tạo mũi thương, mũi thương rèn đúc tốt mới thêm một cây gỗ để biến thành trường thương.

Hành động của Vân Trung Hạc, hoàn toàn tương đương với lúc cách thi đại học còn có ba ngày, ngươi mới học được phép nhân chia.

Mà người nhà in Thiên Nhất đi dạy cho Vân Trung Hạc, từng người lúc đi ra, hoàn toàn mặt như màu đất, giống như bị Ngao Ngọc dọa sợ.

Cho tới bây giờ cũng chưa dạy qua học sinh nào kém như vậy, thật là đáng sợ.

. . .

Trong Ngụy quốc công phủ.

Người nghị sự nơi này lại nhiều thêm mấy người, là danh sĩ Nguyệt Đán Bình, bởi vì bọn họ cũng bị túm lên chiến xa, lúc này ở cùng chiến hào với Ngao Minh và Ngụy quốc công phủ.

"Danh sách giám khảo kỳ thi hương mùa Thu đã có, quan chủ khảo là Vu Tranh."

Lời này vừa ra, tất cả mọi người nhíu mày.

Đây là một lão già tuyệt đối khó chơi, ai gặp cũng ghét.

Người này lúc còn trẻ, tuyệt đối là một truyền kỳ, 23 tuổi đã đỗ tiến sĩ, thi hội đoạt thứ hai, thi điện đạt thứ ba, chân chính một tiếng hót làm kinh người, sau lại đi Hàn Lâm viện không gây bất ngờ chút nào.

Lúc đó tất cả mọi người cảm thấy, có một ngôi sao đang từ từ bay lên, ba mươi năm sau người này nhất định nhập các.

Kết quả thế nào?

Cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua người nào như thế, đâu chỉ không biết làm quan, ngay cả làm người cũng không biết.

Ngao Tâm không biết làm người, cũng không biết làm quan, nhưng tối thiểu gã an phận thủ thường, sẽ không chủ động đi trêu chọc người khác.

Vị Vu Tranh đại nhân này, gặp ai cũng chọc, xem ai cũng không vừa mắt. Mặc kệ tới nơi nào, đều làm cho tất cả đồng liêu huyên náo không thoải mái.

Tại Hàn Lâm viện, lão chọc cấp trên của mình.

Sau lại được điều tới địa phương nào đó làm huyện lệnh, lão lại chọc chính quận thủ mình.

Hoàng đế xem xét, ngươi ưa thích chọc giận người, ngươi đến Ngự Sử đài đi.

Kết quả vị lão huynh này tới Ngự Sử đài, càng thêm khó lường, chọc thiên chọc địa chọc không khí.

Mỗi ngày đều có tấu chương của lão, vạch tội người này, vạch tội người kia.

Cứ như vậy chọc suốt, dùng hai mươi mấy năm, lão lên tới ngự sử trung thừa, xem như nhị bá thủ.

Nhưng về sau tại Ngự Sử đài lão cũng không ở nổi nữa, bởi vì lão và ngự sử đại phu chọc nhau, mà lại buông lời nói trong Ngự Sử đài này, có ta không hắn, có hắn không ta!

Kết quả hoàng đế ném lão ra Ngự Sử đài, đuổi đi Ti Thiên giám, làm giám chính, dấu móc tòng tam phẩm.

Ti Thiên giám, cơ hồ là nha môn lạnh nhất, mỗi ngày coi cái này, tính cái kia, làm đều là thiên văn địa lý.

Ngươi không phải ưa thích chọc khắp thiên hạ sao? Hiện tại ngươi đi chọc trời, chọc đất, chọc không khí đi.

Đi Ti Thiên giám xong, vị Vu Tranh lão đại nhân cuối cùng yên tĩnh trở lại, trên triều đình không còn nghe thấy lão gầm thét.

Không nghĩ tới lão vậy mà tới Thương Lãng hành tỉnh.

Trước đây không lâu, đề học ngự sử Thương Lãng hành tỉnh Trương Kỳ Chính đưa lên đơn xin từ chức, triều đình đồng ý, phái Vu Tranh ai gặp cũng ghét này tới Thương Lãng hành tỉnh kiêm nhiệm đề học ngự sử, đồng thời đảm nhiệm chủ khảo thi hương.

Người khác làm quan càng ngày càng lớn, duy chỉ vị lão tiên sinh này, dậm chân tại chỗ vài chục năm.

Nhưng người này chọc thiên chọc địa mấy chục năm, một thân sát khí này, thật sự là đủ để người ta rùng mình.

Nghe nói lão sắp tới Thương Lãng hành tỉnh, trở thành quan chủ khảo kỳ thi mùa Thu, toàn bộ Giang Châu lập tức thần hồn nát thần tính.

Đầu tiên đừng nghĩ gian lận, nếu ai dám gian lận, vị Vu Tranh này không chỉ chụp chết ngươi, thậm chí tổ tông mười tám đời cũng sẽ không buông tha.

Lão đã làm qua ngự sử trung thừa, trên triều đình chọc người vài chục năm.

Mặc kệ là thân vương, hay là nội các tể tướng, không có ai lão không dám chọc 😁

Loại người này mặc dù không quyền không thế, nhưng thật đúng là không người nào dám trêu chọc. Mà người này già đời, học vấn cao, bốn mươi mấy năm trước chính là Thám Hoa lang, lão tới làm quan chủ khảo này, đơn giản có công chính không, ai dám nói một chữ "Không"?

"Vu Tranh làm chủ khảo, muốn tại khoa khảo chèn ép Ngao Ngọc, đã không thể nào." Quận thủ Uất Trì Đoan nói: "Hai phó chủ khảo, mặc dù không phải người Lâm tướng, nhưng có lẽ cũng nguyện ý cùng chúng ta kết xuống thiện duyên."

"Không cần thiết lâm đại địch như vậy, Ngao Ngọc chính là một tên phế vật, hoàn toàn bất học vô thuật, Chúc Lan Thiên phái người tới dạy hắn muốn thổ cả huyết, cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua học sinh nào rác rưởi như vậy. Người như vậy làm sao có thể trúng cử, chớ nói chi là đoạt ba hạng đầu."

Lão tổ tông Ngao Đình nói: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

"Mấy thí sinh kia, chuẩn bị xong chưa?"

"Đã chuẩn bị xong, tổng cộng năm thí sinh, từ nơi khác thi tịch chuyển đến Thương Lãng hành tỉnh, mặc dù thời gian rất gấp, nhưng vẫn sẽ tốt."

"Có gây nên chỉ trích hay không?" Thái thú Uất Trì Đoan hỏi.

"Nếu như từ Thương Lãng hành tỉnh chuyển dời đến địa điểm thi khác, khẳng định sẽ gây nên chỉ trích, vậy thì tương đương với gian lận. Nhưng từ địa điểm thi khác đến Thương Lãng hành tỉnh, người ta sẽ chỉ nói ngươi có gan, sẽ không bị chỉ trích."

Lời này cũng không giả.

Mà Lâm tướng nhất hệ vì để phòng vạn nhất, vì triệt để đánh thắng Ngao Ngọc, ngạnh sinh từ địa điểm thi khác chuyển tới năm thiên tài khoa khảo.

Đây là muốn triệt để tiêu diệt bất cứ khả năng nào Ngao Ngọc đoạt ba vị trí đầu.

Có người nói, năm tên khoa khảo thiên tài này, cơ hồ bất cứ người nào, đều có năng lực cướp đoạt giải nguyên.

Nhất là thí sinh tên Tô Mang, quả thực là quang mang vạn trượng.

Y năm nay hai mươi bảy tuổi, người này từ thi huyện, đến thi phủ, đến thi viện, vẫn luôn hạng nhất.

Mà lúc y thi đậu tú tài vẻn vẹn mới 13 tuổi, 13 tuổi thi viện Thương Lãng hành tỉnh đoạt hạng nhất.

Sau đó y muốn tiếp tục tham gia thi hương, nhưng người nhà không cho phép, cảm thấy y quá trẻ tuổi, bị chín ép, chí ít mười bảy tuổi mới được tham gia thi hương.

Nhưng không ngờ lúc mười bảy tuổi, gia gia của y qua đời, thế là y giữ đạo hiếu ba năm.

Lúc 21 tuổi, ma quyền sát chưởng chuẩn bị tham gia thi hương, kết quả trước mấy ngày khảo thí bị ngã bệnh, bất tỉnh nhân sự.

Việc chậm trễ này, lại là ba năm.

Đến 24 tuổi, cũng chính là thi hương khoá trước. Tất cả mọi người cho là, người này và Ngao Minh nhất định sẽ có một phen long tranh hổ đấu, giải nguyên nhất định sẽ là một trong hai người.

Không nghĩ tới, trước khoa khảo ba tháng, phụ thân của y lại qua đời.

Thế là, lại trễ nãi ba năm.

Một thiên tài mười mấy tuổi đã có thể đoạt giải nguyên, ngạnh sinh sinh bị chậm trễ đến hai mươi bảy tuổi.

Ánh mắt của y đã đỏ, lần khoa khảo này tuyệt đối là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Dù mỗi lần thi hương y đều không ra sân, nhưng y cũng coi như tham gia, bởi vì mỗi một lần thi hương, y đều làm bài thi

Mà lại hoàn toàn dựa theo quy củ thi hương, trong nhà đóng một cái lều thi nhỏ, ở bên trong mấy ngày mấy đêm làm bài thi.

Y không chỉ làm xong bài thi Thương Lãng hành tỉnh, mà lại làm xong bài thi hương toàn bộ hành tỉnh Nam Chu đế quốc.

Sau đó, có người đem bài thi của y cho giám khảo năm đó tiến hành phê chữa.

Thế là, y đạt được một đánh giá, đây là một Thiên Sát Cô Tinh.

Nếu như những thành tích này đều hữu hiệu, y tối thiểu sẽ đoạt mười lần giải nguyên.

Đoạt mười lần giải nguyên? Dọa người cỡ nào.

Cho nên ngoại hiệu Thiên Sát Cô Tinh của y liền truyền ra, mà lại không chỉ có ngoại hiệu này, còn có Khoa Cử Sát Thần, đại ma đầu khoa trường Giang Châu.

Năm nay y hai mươi bảy tuổi, đang ở vào trạng thái tốt nhất.

Cho nên toàn bộ người Thương Lãng hành tỉnh đều cảm thấy, lần này y tất đoạt giải nguyên.

Những người còn lại chỉ có thể đoạt vị trí thứ hai.

Bất luận kẻ nào muốn đoạt đầu danh, đều sẽ trở thành vong hồn dưới ngòi bút vị ma đầu Tô Mang này.

Cho nên, tình huống chính là như thế.

Lần này tham gia thi hương cao thủ nhiều như mây, hơn nữa còn có năm thiên tài ngoại tỉnh chuyển tới.

Cho nên, Vân Trung Hạc cướp đoạt ba hạng đầu, độ khó hoàn toàn là cấp Địa Ngục.

. . .

Ngày 13 tháng 8 càng ngày càng gần.

Bầu không khí Giang Châu thành cũng càng ngày càng ngưng trọng, tất cả mọi người ngừng thở, chờ đợi ngày này đến.

Ngay từ đầu, còn có người mở đánh cược.

Ngao Ngọc cướp đoạt ba hạng đầu, tỉ lệ đặt cược 1:5.

Nói cách khác, ngươi đặt một lượng bạc Ngao Ngọc thắng, nếu như Ngao Ngọc thật chiếm ba hạng đầu, vậy ngươi sẽ được năm lượng bạc.

Tỉ lệ đặt cược như vậy vẫn không có người mua, thế là không ngừng đề cao tỉ lệ cược, một đường đến 1:10.

1:20.

Nhưng cơ hồ không có người mua, thế là chỉ có thể lui bàn.

Bởi vì tin tức từ Nộ Lãng hầu phủ truyền đến quá dọa người, khoảng cách khảo thí gần như vậy, Ngao Ngọc còn đang đọc tụng Trung Dung. Dịch tại Bạch ngọc sáchh.

Loại tiêu chuẩn này, nếu có thể trúng cử, vậy hoàn toàn là gặp quỷ.

Dù thế giới hủy diệt, những thí sinh khác chết hết toàn bộ, coi như chỉ có một mình Ngao Ngọc tham gia khoa cử thi hương, ngươi cũng không trúng được à, chớ nói chi là ba hạng đầu!

Cho nên Ngao Ngọc nhất định phải thua, Ngao Minh thắng chắc.

Từ nay về sau, Nộ Lãng hầu tước vị thuộc về Ngao Minh, Ngao Ngọc tên phế vật này nhất định mất đi hết thảy.

. . .

Thời gian như nước, tuế nguyệt như thoi đưa, không có khả năng trang bức làm thời gian nhanh chóng đi qua.

Thời gian mấy tháng trôi qua.

Quyết định vận mệnh Vân Trung Hạc, quyết định vận mệnh Ngao Minh, Đoàn Oanh Oanh, Nguyệt Đán Bình.

Kỳ thi hương mùa Thu của Thương Lãng hành tỉnh, chính thức bắt đầu.

. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK