Thương Mai cùng Tráng Tráng liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Không cần, cám ơn!”
Mười hai ca ca là cái quần què gì vậy? Hơn nữa đều chưa thành thân sao? Thương Mai lập tức ý thức được, Trần Loan Loan có khi nào là con gái duy nhất của Trần gia không?
Cô liền hỏi thử: “Loan Loan, các tỷ tỷ của ngươi đều xuất giá hết rồi sao?”
Loan Loan nhìn cô: “Ta là cô nương duy nhất của nhà chúng ta!”
Quả thế!
Mộ Dung Tráng Tráng nói với Thương Mai: “Ngươi vẫn nên đừng đắc tội với nàng ta thì hơn, viên minh châu trong lòng bàn tay Trần gia đó, những kẻ khác đều là trai tráng, ai dám ức hiếp Loan Loan, thì mười hai vị tướng quân ấy không phải là cửa ải dễ qua đâu.
Mười hai tướng quân? Xem ra thật sự có chút quan hệ với Loan Loan.
Thương Mai kéo cánh tay Loan Loan: “Loan Loan, tướng quân nhà các người còn chưa thành thân sao?”
“Ngoại trừ Thập nhị ca thì những người khác đều đã thành thân rồi.” Loan Loan nói: “Ngươi thích Thập nhị ca sao?”
“Chuyện này không phải là thích hay không, nhưng hôm nào đó hãy đưa ta về làm quen đi, cả mười hai ca ca ta đều muốn làm quen.”
“Được, dù gì thì ta cũng chẳng thích mười một chị dâu của mình mà các nàng cũng không thích ta, đổi hết một loạt là tốt nhất.” Loan Loan buồn bực nói.
Tráng Tráng chỉ vào trán cô: “Chắc chắn là các nàng không thích ngươi, người ta đều là tiểu thư xuất thân từ các danh môn, ngươi nói chuyện với người ta không vừa ý liền chửi thề, thì ai thích ngươi? Hơn nữa, mười hai ca ca của ngươi vô cùng yêu thương ngươi, các chị dâu của ngươi không ganh ghét mà được sao?”
Loan Loan có chút phiền não: “Ta biết, ta đang sửa đổi những các nàng ở sau lưng ta nói rất khó nghe.”
“Dám nói ngươi? Ta không tin!” Tráng Tráng nói: “Ở Trần gia các ngươi, ngươi chính là lão đại, ai dám nói xấu sau lưng ngươi chứ?”
“Sau lưng cũng nói mà trước mặt cũng không tha, nhưng lúc có ca ca cùng tổ mẫu thì các nàng không dám nói, còn tốt với ta nhưng thừa dịp mọi người không chú ý, các nàng sẽ nhổ nước bọt vào cốc của ta, lén dậm chân ta.”
Lúc nói chuyện Loan Loan có chút nghẹn ngào, có thể thấy được là nàng thực sự rất uất ức.
Trần Loan Loan nói xong liền vén rèm lên nói với xa phu: “Không đến Lương vương phủ nữa, đến thẳng Nhiếp Chính Vương phủ.”
Tráng Tráng nói: “Không, chúng ta phải đến Lương vương phủ trước.”
“Lương vương hiện giờ đang ở Nhiếp Chính Vương phủ.” Loan Loan đáp lại.
“Ngươi làm sao mà biết được?” Tráng Tráng trừng mắt.
“Ta đương nhiên biết, từ khi Thương Mai nói muốn gả ta cho Tiêu Thác, ta liền sai người nghiêm mật giám sát nhất cử nhất động của Tiêu Thác, thám tử nói hắn hiện giờ đang ở vương phủ cùng Lương vương.”
Thương Mai cùng Loan Loan liếc nhau, đều nở nụ cười.
Tráng Tráng thở dài nói: “Tiểu nha đầu lừa gạt, nếu bị Tiêu Thác biết ngươi giám thị hắn, thì sẽ không còn trái ngọt mà hưởng đâu, tính tình của Tiêu Thác cũng vô cùng táo bạo đấy.”
Loan Loan nhún nhún vai: “Ta mặc kệ, tổ mẫu nói có cơ hội cứ ngủ với Tiêu Thác, ngươi xem không phải Hạ Oanh Nhiễm cũng ăn cơm trước kẻng với thái tử sao? Nàng ta ngủ xong, Hoàng hậu liền tứ hôn.”
“Cái gì?” Thương Mai cùng Tráng Tráng trăm miệng một lời rống lên: “Tổ mẫu của ngươi dạy thế?”
Nhưng mà, lão thái quân hiển nhiên là biết Hạ Oanh Nhiễm cùng thái tử đã gạo nấu thành cơm rồi, lợi hại, tin tức của lão thái quân này đúng là nhanh nhạy.
“Đúng vậy, tổ mẫu nói đây là biện pháp tốt nhất, tổ mẫu còn nói, nếu Tiêu Thác đủ lợi hại thì ta chỉ cần ngủ cùng chàng một lần là có thể hoài thai cục cưng, Trần gia ta đều là sinh ba, ta đến lúc đó cũng có thể sinh cho Tiêu ba đứa bé sinh ba, như vậy Tiêu Thác sẽ rất thích ta.”
Tráng Tráng muốn té xỉu, nàng gối đầu lên vai Thương Mai, khóe miệng run rẩy: “Thương Mai, hôm nào đó ngươi hãy nói với lão thái quân rằng dạy hư cháu gái mình như vậy không tốt.”
Thương Mai lại cảm thấy rất thú vị: “Nhưng đây là biện pháp tốt nhất, với tính cách của Tiêu Thác, nếu Loan Loan không áp dụng cách thức chủ động thì chuyện sẽ không thành được.”
Loan Loan kéo Tráng Tráng: “Công chúa, người đừng nói nữa, đây đúng thật là biện pháp tốt, nếu lúc trước người sớm ngủ cùng Tiêu Kiêu đại ca thì bây giờ người đã là phu nhân đại tướng quân rồi, sao đến phiên thị nữ của ngươi gả cho Tiêu Kiêu đại ca chứ? Bây giờ người có hối hận cũng không kịp .”
Thương Mai càng nghe càng hồ đồ, Tiêu Kiêu đại ca này là đại ca của Tiêu Thác cũng là người trong lòng của công chúa?
Cô thấy sắc mặt của Tráng Tráng không được tốt liền nói: “Được rồi, Loan Loan, đừng nói nữa, chúng ta đến Vương phủ thì đến Vương phủ nhưng ngươi phải nghe lời ta.”
“Nghe chứ, tổ mẫu bảo ta nghe lời ngươi.”
“Còn một chuyện nữa, ngươi phải nhớ kỹ, không được nói cho bất luận kẻ nào biết ta đáp ứng với tổ mẫu ngươi rằng sẽ kết đôi cho ngươi cùng Tiêu Thác, nếu không sẽ khiến cho Tiêu Thác bị phản tâm lý.”
Loan Loan vỗ ngực: “Chưa nói, đều chưa nói gì hết, chỉ nói sơ sơ cho tổ mẫu cùng người trong quân, còn cả mười hai ca ca của ta nữa mà thôi.
Miệng Tráng Tráng liên tục run rẩy: “Thương Mai, đối với Loan Loan, ngươi phải giữ bí mật tất cả mọi chuyện, tất cả người Trần gia nàng ta đều là những kẻ lắm mồm.”
Chuyện của nàng cùng Tiêu Kiêu đều được truyền ra từ Trần gia.
Mà điểm then chốt ở đây là nàng không cách nào tức giận vì bọn họ dường như đều không cho rằng tin đồn do mình truyền ra có gì sai.
Đến vương phủ, Trần Loan Loan liền nói trước với Thương Mai cùng Tráng Tráng: “Khi gặp Tiêu Thác, các ngươi ngàn vạn lần không được nói ta là Trần Loan Loan.”
“Vậy nói ngươi là ai?” Tráng Tráng tức giận hỏi.
“Cứ nói ta là Trần Thập Tam, là bạn tốt của các ngươi, đưa ta tới đây là để biết Vương phủ trông thế nào.”
“Ngươi chưa từng gặp Tiêu Thác?” Tráng Tráng hỏi.
“Từng gặp rồi nhưng chàng chưa thấy ta, ta từ trước đến nay vẫn luôn khiêm nhường mà.” Loan Loan hạ giọng nói, đưa tay duỗi thẳng tóc, đôi mắt to chớp chớp, vô cùng xinh đẹp.
Xuống xe ngựa, Loan Loan lại dặn dò: “Ngàn vạn lần không được gọi ta là Trần Loan Loan, nếu không hắn sẽ bị định kiến và có ấn tượng xấu về ta, hắn không thích Trần Loan Loan.”
“Được rồi, đừng dông dài nữa, chúng ta sẽ không nói đâu.” Tráng Tráng kéo cô ra sau: “Đi phía sau đi.”
Thương Mai không thể nhịn cười khi thấy sự tương tác giữa Loan Loan cùng Tráng Tráng.
Không ngờ thời cổ đại sâm nghiêm này lại có thể gặp được những cô nương thú vị đáng yêu như vậy, nếu cô cứ bị giam cầm ở Tướng phủ, thì có lẽ cô sẽ cho rằng, cổ đại đều là tranh đấu, tính kế giống Tướng phủ.
Đám người Mộ Dung Khanh đang ngồi trong đình nghỉ mát của hoa viên, nghe báo lại rằng công chúa và Thương Mai đến Lương vương liền nở nụ cười vô liêm sỉ: “Xem kìa, nữ nhân nhà ta lại đuổi đến rồi.”
“Cút sang một bên đi, ai là nữ nhân của nhà ngươi hả?”Mộ Dung Khanh hung hắn liếc mắt một cái.
“Nói sai rồi, phải nói là đại phu nhà ta.” Lương vương cười hì hì nhìn Mộ Dung Khanh: “Yên tâm, ta không giành của ngươi đâu, đó không phải là mẫu người mà ta thích.”
Tô Thanh thản nhiên nói: “Lương vương, mẫu hình mà ngươi thích là loại giống Hạ Oanh Nhiễm chăng? Nhưng cuối cùng, Hạ Oanh Nhiễm vẫn không coi trọng ngươi.”
“Cút, ngươi còn chưa cưới được vợ còn mặt mũi mà nói ta sa?”
“Ta là không thích cưới, trong kinh có ai là không biết thanh danh của Tô Thanh công tử ta chứ?” Tô Thanh ngạo nghễ nói.
Mộ Dung Khanh không nói gì chỉ bưng ly rượu lên uống ực một cái hết ly, sau đó liên tục rót thêm mấy chén và uống sạch rồi phân phó Nghiêm Vinh: “Đem tất cả rượu đi, thay bằng trà!”
Tiêu Thác liền ngăn lại: “Đừng, ta còn chưa uống xong.”
“Mang đi, mang đi, ban ngày ban mặc uống rượu gì chứ? Lối sống bê tha quá!” Mộ Dung Khanh bất giác phân trần rồi đem bầu rượu đưa cho Nghiêm Vinh.
“Là ngươi đề nghị uống rượu mà, vừa rồi ta mới chỉ hớp một ngụm nhỏ.” Tiêu Thác nóng nảy, muốn xông lên giật lại bầu rượu trong tay Nghiêm Vinh, Nghiêm Vinh xoay người chuồn mất, nghênh ngang bỏ đi.