Thương Mai chỉ đành im lặng, cầm con dao lá nhỏ mà Tiểu Thác nhờ người làm giúp cô, nhẹ nhàng loại bỏ lớp vảy rụng nửa bên mép vết thương.
Cô không thể không lấy ra, bởi vì khi vết thương đóng vảy sẽ hơi ngứa, hắn không nhịn được sẽ gãi, một số chỗ bị hắn cào hoàn toàn, vết móng tay rất rõ ràng.
Vừa mới làm xong thì đã thấy Nghiêm Vinh lại lần nữa đi vào: “Vương gia, Kinh Triệu Doãn tôn đại nhân đến.”
“Để cho hắn chờ một lát.” Mộ Dung Khanh cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Hắn nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Nghiêm Vinh nói.
Thương Mai vẫy tay, nhìn Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh đứng lên, mặc quần áo xong, nói với Thương Mai: “Ngươi chờ ở đây một chút, bổn vương lát nữa sẽ quay lại.”
Thương Mai gật đầu, đem dao lá thả lại vào trong hòm thuốc, trong lòng suy nghĩ không biết Tôn đại nhân tới làm gì.
Cô ngồi ở bên cạnh bàn, đốt ngọn đèn dầu nhỏ, lấy kim ra khử độc.
Có người gõ cửa đi vào, là một thị nữ nhỏ khoảng mười ba mười bốn tuổi, nàng ta kính cẩn đi tới trước mặt Thương Mai: “Hạ đại tiểu thư, Tôn phi nương nương mời người đi một chuyến.”
“Tôn phi nương nương?” Thương Mai khẽ sững người.
“Đúng vậy, Tôn phi nương nương có chuyện muốn hỏi người.” Thị nữ nhỏ hết sức kính cẩn lễ phép.
Thương Mai biết Mộ Dung Khanh có trắc phi, đã từng nghe Tô Thanh nhiều chuyện kể, cái này Tôn trắc phi là người Lương thái phó bên kia phái tới.
Cô và Tôn phi không có giao thiệp gì, bỗng nhiên tìm cô qua đó, không thể không khiến Thương Mai nảy sinh cảnh giác, vào lúc này, cô không muốn gây chuyện, liền nói với thị nữ: “Ngươi báo với Tôn phi nương nương là ta đang đợi Vương gia trở lại để xử lý vết thương, sau này sẽ đến thỉnh an Tôn phi nương nương sau.”
Thị nữ đỏ mắt nói: “Đại tiểu thư, người vẫn nên đi qua đó một chuyến đi, không mời được người qua đó, Tôn phi nương nương sẽ trách phạt nô tỳ.”
Thương Mai nhàn nhạt nói: “Chờ ta xử lý xong vết thương cho Vương gia rồi sẽ qua.”
Thị nữ nhỏ lại quỳ xuống, run lẩy bẩy: “Đại tiểu thư, xin người thương nô tỳ, cùng nô tỳ đi một chuyến, nô tỳ vừa mới được phái đến chỗ Tôn phi nương nương, nếu không mời được người qua đó, nô tỳ sẽ bị điều trở về làm việc nặng nhọc trong phòng bếp.”
Thương Mai nhìn nàng ta, không hề mềm lòng, lúc mới bắt đầu huấn luyện ở tổ đặc công đã có dạy một điều là nhất định không được mềm lòng.
Cô lên giọng: “Ngươi không nghe rõ lời ta sao?”
Thị nữ nhỏ khóc thút thít: “Dạ, nô tỳ biết.”
Nàng ta đứng lên, xoay người rời đi.
“Chờ một chút!” Thương Mai bỗng nhiên hô.
Vẻ đắc ý lóe lên trong mắt thị nữ nhỏ: “Đại tiểu thư đồng ý đi rồi?”
Thương Mai nhìn chằm chằm nàng: “Không, nói cho Tôn phi nương nương các ngươi rằng sau khi trị thương cho Vương gia xong, ta còn phải châm cứu cho Lương Vương điện hạ nữa, ngày khác rỗi rảnh sẽ đến thỉnh an Tôn phi nương nương.”
Vẻ mặt thị nữ có chút kinh ngạc, có chút không cam lòng nói: “Nhưng mà lệnh của Tôn phi nương nương, không ai trong phủ dám cãi lại.”
“Ta không phải người trong phủ.” Thương Mai nói xong, cúi đầu xuống tiếp tục khử độc.
Thị nữ chỉ đành xoay người rời đi.
Sau khi thị nữ đi rồi, Thương Mai ngẩng đầu lên, chậm rãi nhíu mi tâm, Tôn phi nương nương dĩ nhiên là không có ý tốt, nhưng mà nàng ta còn chưa gả vào Vương phủ đã muốn ra oai trước phủ đầu rồi sao?
Vốn tưởng rằng cự tuyệt qua gặp Tôn phi thì sẽ được vui vẻ bình yên.
Lại không ngờ rằng, một khắc đồng hồ sau liền nghe có người hô: “Tôn phi nương nương đến.”
Thương Mai ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy thị nữ đỡ một nử tử mặc phi sắc rực rỡ đi vào. Làn da nàng ta trắng nõn, đường nét thanh tú, lông mày lá liễu, đôi mắt phượng đỏ rực, sống mũi cao, hai cánh môi anh đào nhuộm đỏ, cằm hơi nhếch lên, trên đầu có đeo hạt châu không có cảm giác thô tục mà càng thêm chút ngông cuồng.
Sau khi đi vào, nàng ta nhìn Thương Mai dò xét, trong mắt dần dần nảy sinh một loại khinh thường, tựa như sắc đẹp này không đáng để vào mắt, nhất là giờ trên mặt Thương Mai còn có vết thương.
Nàng hỏi một cách trịch thượng: “Ngươi chính là Hạ Thương Mai?”
Thương Mai chỉ đành phải đứng lên: “Vâng, bái kiến Tôn phi nương nương!”
Tôn phi ngạo mạn ừ một tiếng, ngồi xuống, lại nhìn cô một lúc lâu, mới nói: “Ngồi đi, đứng làm gì?”
“Tạ nương nương!” Thương Mai theo lời ngồi xuống.
Tôn phi vẫn nhìn cô, ngoắc ngoắc tay để cho người dâng trà.
Nơi này không phải là phòng Mộ Dung Khanh, chẳng qua là một gian nhỏ của tiền viện, cho nên ở bên cạnh có lò than, bên trên đang đun nóng nước để cho Mộ Dung Khanh có thể uống bất cứ lúc nào.
Nước trà bưng tới, chỉ có trà cho Tôn phi, không có cho Thương Mai.
Nước trà rất nóng, hơi nóng lượn lờ lên cao, Tôn phi không uống, chỉ nhìn chằm chằm Thương Mai qua làn khói mờ.
Thương Mai không tỏ ra không được tự nhiên, mặc cho nàng ta nhìn chằm chằm như vậy.
“Thương tích của Vương gia giờ thế nào rồi?” Tôn phi bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Thương Mai trả lời nói: “Đã tốt hơn nhiều.”
“Y thuật của ngươi là học từ đâu?” Tôn phi hỏi.
Thương Mai sợ nhất cũng phiền nhất người khác hỏi loại vấn đề này, bởi vì cô không thể nào trả lời tự học thành tài, y thuật không có chuyện tự học thành tài.
“Thầy của ta chỉ là một đại phu dân dã, Tôn phi nương nương chắc không biết ông ấy đâu.” Thương Mai chỉ đành trả lời, trong lòng suy nghĩ Nhiếp chính vương sao còn chưa trở lại.
“Một nữ tử khuê các lại qua lại với đại phu dân dã, sự quản thúc của tướng phủ đối với ngươi quả thật lỏng lẻo.” Tôn phi lạnh lùng nói.
Thương Mai không muốn gặp rắc rồi, bởi vì nàng cảm thấy Tôn phi chính là tới để gây chuyện.
Tôn phi thấy cô không trả lời, liền nâng chung trà lên, chầm chậm thổi một cái, hỏi: “Trong hòm thuốc của ngươi có cao bạc hà không? Ta có chút nhức đầu, ngươi lấy một ít cho ta đi.”
Trong hòm thuốc của Thương Mai quả thật có một lọ cao bạc hà, cô liền mở hòm thuốc lật tìm.
Một tách trà nóng đột nhiên từ trong tay Tôn phi trút xuống, trực tiếp tạt hướng mặt Thương Mai.
Lúc Thương Mai thấy thì đã tránh không kịp rồi, chỉ nâng tay áo lên chắn lại, trà nóng không tạt vào trên mặt, nhưng bỏng hết mu bàn tay.
Trà này là vừa nấu sôi, nhiệt độ rất cao, Thương Mai cảm thấy mu bàn tay đau rát. Cô đứng phắt lên, Tôn phi cũng đã cầm bình trà trên mặt bàn ném về phía Thương Mai.
Lúc bình trà ở giữa không trung cũng đã nghiêng vẩy nước, Thương Mai lùi nhanh về phía sau, cái ghế cản trở bước chân nàng, cô loạng choạng ngã nhào xuống đất, ấm trà lập tức rơi xuống bụng cô, toàn bộ trà nóng đều đổ lên người Thương Mai.
Cho dù là cách lớp quần áo, nhưng lnhiệt độ tối thiểu của nước trà còn vượt qua chín mươi độ, Thương Mai chỉ cảm thấy nóng rát và đau nhói ở những bộ phận đã bị ướt bởi trà nóng.
Tôn phi đứng lên, lạnh lùng nói: “Đây là bài học cho ngươi, không phải người của ngươi thì đừng có mà mơ tưởng, nếu không sau này hậu quả ngươi tự gánh hết đấy.”
Đáy mắt Thương Mai chợt lóe lên sát khí, cô chầm chậm đứng lên, năm ngón tay cũng từ từ nắm thành quả đấm.
Thị nữ nhỏ đáng thương vừa nãy nhìn thấy Thương Mai như vậy, vô cùng hung dữ nhìn cô, mắng: “Sao hả? Ngươi còn muốn đánh Tôn phi nương nương? Cân nhắc một chút thân phận mình đi, ngươi bây giờ còn chưa phải là Nhiếp chính vương phi, ngươi tuy xuất thân tướng phủ, nhưng mà ngay cả cha ngươi cũng phải nhìn sắc mặc Thái phó nữa đấy. Lập tức chạy về tướng phủ của ngươi đi, Vương gia không cần loại nữ nhân hạ tiện như ngươi chữa trị!”
Thương Mai hòm thuốc lên, đi tới chỗ Tôn phi, cô cao hơn so với Tôn phi, nhìn ở khoảng cách như vậy, Tôn phi lại trở nên yếu thế.
Khóe môi Thương Mai lạnh lùng nhếch lên: “Tôn phi nương nương đúng không? Lễ gặp hôm nay ta sẽ ghi nhớ, sau này trả lại ngươi gấp đôi!”