CHƯƠNG 567: BẮC MẠN HÀNH ĐỘNG
An công chúa liếc nhìn cô: “Ta nói ngươi hồ ly tinh là khen ngươi thông minh, ngươi tưởng ta khen ngươi xinh đẹp chắc”
Nàng nói xong cũng không để ý tới Thương Mai nữa, lại hỏi Mộ Dung Khanh: “Vậy lương thảo bị đốt kia là sao? Ngươi đừng nói với ta là cả Thiên Lôi cũng phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi, đánh sét xuống đấy: Mộ Dung Khanh nhìn về phía Thương Mai và chợt cười: “Không sai, bản vương ra lệnh cho Thiên Lôi, cho nên Thiên Lôi lại đánh sét xuống lương thảo của Bắc Mạc”
An công chúa cười lạnh: “Ngươi tính lừa bản cung sao? Bản cung biết các ngươi dẫn theo người ra ngoài, nhưng các ngươi làm thế nào khiến người ta cho rằng lương thảo bị sét đánh? Nếu để cho dân chúng biết được chuyện này, hoàng thượng thật sự sẽ khó làm người đấy”
“Bản vương thật sự không biết chuyện này” Mộ Dung Khanh lắc đầu nhưng vẫn cười tươi. Đợt phản kích nhẹ nhàng này sẽ khiến cho Hoàng đế Bắc Mạc biết coi thường một ân nhân sẽ có kết cục thế nào.
Hản không hại một binh một tốt nào của Bắc.
Mạc, chỉ muốn cho bọn họ bị đói vài ngày thôi.
Một cuộc chiến phải chờ lâu, một khi hạ lệnh tấn công thì khí thế nhất định sẽ tăng vọt, sắc bén không gì cản nổi.
Nhưng lại giống như cao thủ võ lâm vừa bước.
vào tư thế chuẩn bị, khi sắp xông tới, chợt có hòn đá nhỏ làm vướng chân hắn, khiến hắn chật vật ngã xuống, sẽ làm khí thế của hắn biến mất.
Hoàng đế Bắc Mạc cho rằng mình đã nắm được Mộ Dung Khanh trong tay, nếu xuất kích vào lúc Đại Chu không hề chuẩn bị thì nhất định sẽ nằm chắc phần thắng.
Với loại đội quân vô cùng nhuệ khí như vậy, muốn áp chế sự oai vệ của nó thì phải dùng tới thủ đoạn cực đoan này. Ta làm cho ngươi phải chịu đói, đói là một chuyện có thể tiêu hao ý chí của con người nhất.
Về phần sét đánh, chẳng qua là muốn tăng thêm sắc thái thần bí và tác dụng hù dọa cho chuyện này thôi.
Thứ gây ra sét đánh kia là một loại vũ khí do.
Chu gia nghiên cứu chế tạo ra, Thương Mai có thay đổi một ít. Nhưng Thương Mai và người của Chu gia cuối cùng lại kiên quyết không chịu nói cho hắn biết phương pháp chế tạo loại vũ khí này.
Đây là một vũ khí sẽ gây ra nổ mạnh. Hản có thể nhìn ra được đó là các loại đá tiêu, lưu hoàng vân vân.
Tuy hắn quả thật muốn biết về loại vũ khí này lợi hại này nhưng…
Có thể không biết thì thỏa đáng hơn. Vũ khí với lực sát thương lớn như vậy, cuối cùng tổn thương chính là mạng người.
Nếu có thể hòa bình thì cần nhiều vũ khí như vậy làm gì?
“Được rồi, các ngươi có kế hoạch của các ngươi, bản cung sẽ không hỏi tới. Cho dù ta có hỏi thì các ngươi cũng không nói. Nói chung, lần này bản cung giúp các ngươi, thứ nhất là nể mặt tên Dạ Hương kia.
Thứ hai là suy nghĩ cho dân chúng Bắc Mạc, hi vọng các ngươi có thể tìm được phương thuốc tốt chữa trị ôn dịch” An công chúa nói.
Mộ Dung Khanh nói: “Công chúa, ngày mai bản vương sẽ rời khỏi Mộc Trại. Thương Mai và đám người Loan Loan sẽ ở lại đây. Nếu bây giờ Hoàng đế Bắc Mạc các ngươi đã thừa nhận chúng ta đến đây để cứu trợ Bắc Mạc, Thương Mai làm việc ở đây cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Chỉ là nhất định còn có người sẽ đến đây ngăn cản và gây khó dễ. Ta hi vọng công chúa chú ý nhiều hơn, cần phải mau chóng tìm ra được phương thuốc”
An công chúa thoáng ngẩn người: “Ngươi muốn đi đâu?”
Mộ Dung Khanh cười khế: “Vương phi của bản vương chưa từng hỏi, công chúa hỏi nhiều như vậy làm gì?
An công chúa liếc nhìn Thương Mai: “Ngươi không hỏi à?”
Thương Mai nhìn hai người nói chuyện mà cảm giác như mình là một kẻ dư thừa. Mãi tới lúc này, bọn họ mới nhớ tới cô, cô tức giận nói: “Hắn muốn đi đâu, †a là một thê tử, trong lòng không tính toán được sao?”
“Vậy hắn đi đâu?” An công chúa thực sự tò mò.
Mặc dù nàng mới tiếp xúc với Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai, nhưng hai ngày nay, hai vợ chồng này đã cho nàng thật sự quá nhiều niềm vui bất ngờ.
Thương Mai bật cười: “Công chúa, ngài vẫn đừng nên hỏi thì hơn. Nói chung sẽ không gây họa cho Bắc Mạc là được rồi.”
“Thôi đi, suốt ngày lộ vẻ thần bí. Bản cung không hỏi nữa là được chứ gì.’ An công chúa thật ra không phải là người thích hóng chuyện, chỉ thực sự muốn hiểu rõ về hai vợ chồng này.
An công chúa xoay người rời đi. Mộ Dung Khanh ôm Thương Mai qua: “Nàng có mệt không?”
Hai ngày nay, cô gần như không có thời gian nghỉ ngơi, lúc nào cũng phải thử phương thuốc và quan sát tiến triển của người bệnh, trong mắt cô đã đầy tia máu rồi.
“Còn tốt, vẫn có thể chịu được thêm một thời gian nữa” Thương Mai khế thở dài: “Chỉ là ta không ngờ được bệnh dịch sẽ nghiêm trọng đến như vậy. Dân chúng đã bọn họ còn đánh trận làm gì nữa?
Lãnh thổ rộng lớn hơn thì sao chứ? Dân chúng cũng chẳng có thêm chút lợi ích nào. Bắc Mạc là nước mạnh, theo lý thuyết lúc này đáng lẽ phải ra sức phổ biến phát triển kinh tế và cày cấy làm nông. Nhưng Hoàng đế lại dồn hết tất cả sức lực vào trong cuộc chiến”
“Lần này lương thảo bị đốt, hắn sẽ bước chậm lại. Bản vương sẽ có đầy đủ thời gian để hoạt động.
Cuộc chiến này, Bắc Mạc không chịu nổi tiêu hao, thật ra Đại Chu chúng ta cũng vậy.”
“Ừ, ta hy vọng có thể dừng cuộc chiến này lại, mọi người chung sống hoà bình không phải tốt hơn sao?” Thương Mai nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn: “Người phải cẩn thận đấy. Dù sao người không phải là người của Bắc Mạc. Hơn nữa, con người của Kỳ vương gia này… Nói thế nào nhỉ? Ta trước sau vẫn cảm thấy hắn không đủ quyết đoán.”
“Hắn không đủ quyết đoán là vì hản không nhìn thấy hi vọng, kiêng ky quá nhiều điều. Hơn nữa, hắn chưa từng thử nghiêm túc liên hệ với người của phái chủ hòa. Cao Phụng Thiên đã điều tra giúp bản vương rồi. Thật ra những người của phái chủ hòa trong triều đều là trọng thần, cũng có danh vọng rất lớn ở Bắc Mạc. Nếu những người này có thể đoàn kết lại, sẽ không đến mức để Trấn Quốc Vương gia cưỡi trên đầu”
Thương Mai nói: “Trên đầu Trấn Quốc Vương gia lại là hoàng thượng và Tào hậu. Người hoạt động khắp.
nơi để liên lạc với những người này, Hoàng đế và Tào hậu tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu. Nói chung, người phải hứa với ta, chuyện gì cũng phải thật cẩn thận. Nếu không được thì chúng ta quay về Đại Chu”
“Ừ, nàng không cần lo lắng cho bản vương.
Ngược lại, nàng đừng để mình quá mệt nhọc, phải ăn ba bữa đúng giờ, một ngày nhất định phải duy trì ngủ bốn canh giờ. Nếu không, nàng cũng sẽ suy sụp mất”
Mộ Dung Khanh dặn dò.
“Ta biết rồi” Thương Mai đáp.
Hai người dựa vào nhau, hưởng thụ giây phút yên tĩnh hiếm có này.
Nhìn những dân chúng vô tội trong Mộc Trại này, Thương Mai càng chắc chắn bọn họ phải bất chấp tất cả để ngăn cản cuộc chiến này.
Dân chúng làm sao không vô tội chứ? Bọn họ chỉ muốn sống những ngày tháng bình an thôi.
“Lão thất, trận chiến lần này, bất kể thế nào chúng ta cũng không thể đánh được. Không chỉ vì dân chúng Đại Chu chúng ta mà còn vì dân chúng Bắc Mạc nữa” Thương Mai khẽ nói.
Mộ Dung Khanh gật đầu: “Nàng không nói, bản vương cũng sẽ cố gắng xúc tiến hòa bình”
Hắn không thể bị uất ức một cách uổng công được. Dù sao hoàng đế Bắc Mạc cũng phải trả giá đắt cho dã tâm của mình.
Bọn họ không quan tâm Hoàng hậu xử trí Tào Quốc cữu thế nào, nhưng Hoàng đế đã ra một ý chỉ, muốn tất cả quan viên của Bắc Mạc, tất cả đại phu của cục Huệ Dân phải toàn lực phối hợp với tất cả hoạt động chữa bệnh của Nhiếp Chính vương Phi của Đại Chu ở Bắc Mạc.
Cùng lúc đó, hắn hạ chỉ gọi đại tướng quân Tân Châu cho đại quân Bắc Mạc lùi lại năm mươi dặm, lại triệu hồi mười vạn binh mã tiến hành xây dựng lại khu vực thiên tai.
Sau khi ý chỉ này được đưa ra, Kỳ vương gia vui mừng đi tới Mộc Trại, thấy Mộ Dung Khanh thì rất hưng phấn nói: “Bắc Mạc ta còn có thể cứu được.
Hoàng thượng vẫn chưa đến mức bị dã tâm che mờ đi tài đức và sự sáng suốt”
Mộ Dung Khanh dội một gáo nước lạnh: “Nếu không đốt lương thảo thì sẽ có ý chỉ này sao?”
Vẻ mặt Kỳ vương gia gượng gạo: “Mộ Dung huynh, huynh để bản vương lừa mình dối người một lát không được à?”
“Mấy năm nay ngươi tự lừa mình còn chưa đủ sao? Chính bởi vì tính thiếu quả quyết này của ngươi mới có thể làm cho Trấn Quốc Vương gia và Tào hậu được thế leo lên, dao động quyết định của Hoàng đế”
Thật ra Mộ Dung Khanh muốn nói Hoàng đế vốn là một kẻ đầy dã tâm, chẳng qua nghĩ đến tình cảm của Kỳ vương gia đối với Hoàng đế mới nói nhẹ đi.
Nhưng hắn tin tưởng trong lòng Kỳ vương gia cũng hiểu, chỉ là không muốn chọc ra thôi.