CHƯƠNG 237: NGƯ ÔNG ĐẮC LỢI
Đao lão đại thành thật, cho rằng Lam Ngọc thật sự muốn nhận lỗi bèn khịt mũi nhận trà: “Đừng tưởng dâng trà dập đầu nhận lỗi là xong chuyện, ngươi làm Quế Viên bị thương rất nặng, còn bán Tiểu Khuyên vào Tuý Nguyệt Lâu, không phải một chén trà là có thể xong chuyện.”
Lam Ngọc nhìn chén trà chăm chú, thái độ vô cùng cung kính: “Nô tỳ nhất thời làm theo cảm tính đã hại Quế Viên và Tiểu Khuyên, hối hận cũng không kịp. Bây giờ đại tiểu thư muốn xử lý nô tỳ thế nào, nô tỳ cũng không oán hận một câu, nhưng mong đại tiểu thư đừng trách cứ lão phu nhân, đây là ý của nô tỳ, không liên quan gì đến lão phu nhân.”
Thương Mai nhận lấy chén trà trong tay Đao lão đại, mở nắp ra nhìn nhưng không vội uống ngay.
Lam Ngọc nuốt nước bọt “ừng ực”, các cơ trên mặt căng cứng, mắt nhìn thẳng, hai tay siết chặt, có thể thấy bà ta rất căng thẳng.
Lão phu nhân hung dữ liếc nhìn Thuý Ngọc, Thuý Ngọc lập tức hiểu ý, bước lên: “Đại tiểu thư, tối rồi uống trà không tốt, sẽ không ngủ được, nô tỳ đổi cho người chén nước khác.”
“Thuý Ngọc.” Lam Ngọc nghiêm giọng quát lớn: “Đây là trà ta nhận tội với đại tiểu thư, ngươi đừng nhiều chuyện.”
Thương Mai nhìn chén trà, lại nhìn lão phu nhân, cười như không cười: “Tổ mẫu à, người nói xem nên giao Lam Ngọc cho ta hay là ta đưa chén trà này cho quan phủ đây?”
Đây là lần đầu tiên Thương Mai gọi bà ta là tổ mẫu một cách xa cách, lạnh lùng như thế.
Hai vai lão phu nhân từ từ hạ xuống, nhìn chằm chằm Lam Ngọc một hồi lâu, có cảm giác đau lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Sắc mặt Lam Ngọc thoáng chốc tái nhợt.
Ngay từ đầu Hạ Thương Mai đã biết trong trà có độc.
Đúng vậy, lão phu nhân nói đúng, cô đã không còn là Hạ Thương Mai của ngày xưa nữa, là bà ta không chịu tin mà thôi. Bởi vì từ trước đến nay, Hạ Thương Mai trong lòng bà ta là một người rất yếu đuối và ngu xuẩn, bà đã quên mất thời gian này Hạ Thương Mai biểu hiện không chỉ thông minh mà còn rất tinh ranh.
Bà ta không đánh giá thấp đối phương mà là luôn đánh giá bản thân quá cao.
Hơn nữa Thuý Ngọc nói đúng, lão phu nhân có coi trọng bà thế nào đi nữa thì bà cũng chỉ là hạ nhân.
“Lão phu nhân, cứu nô tỳ với!” Lòng Lam Ngọc hoảng sợ tột độ, bà ta nhìn lão phu nhân gần như là van xin trong tuyệt vọng.
Lão phu nhân nhìn Hạ Thương Mai với vẻ mặt thất bại: “Nói cho lão thân ngươi sẽ xử lý bà ấy thế nào?”
Ánh sáng trong mắt Thương Mai vẫn chưa tắt: “Điều này lão phu nhân đừng hỏi thì hơn!”
Trên mặt lão phu nhân chợt có một tia khẩn cầu: “Bà ấy đi theo lão thân đã nhiều năm, ngươi đừng làm khó bà ấy quá.”
Thương Mai tưởng mình nghe nhầm, đưa chén trà trong tay cho Đao lão đại: “Lão phu nhân nói ta đừng làm khó bà ta?”
Vẻ khẩn cầu trên mặt lão phu nhân biến thành tức giận, nhưng vẫn kìm nén: “Đúng thế, đừng làm khó bà ấy quá.”
Thương Mai đứng thẳng người, vẻ mặt trở nên rất lạnh lùng: “Lão phu nhân, ta có thể nói chuyện riêng với bà đôi câu không?”
Lão phu nhân nhìn cô thật sâu như muốn suy đoán trong lòng cô đang nghĩ gì, hồi lâu sau bà ta mới nâng tay lên: “Ra ngoài hết đi.”
Lam Ngọc ngẩng đầu, nhìn Thương Mai bằng vẻ mặt xám xịt như tro tàn: “Đại tiểu thư, ngươi đừng khinh người quá đáng, ta không sợ ngươi đi báo quan, chỉ cần ta không thừa nhận thì ngươi cũng không làm gì được ta.”
Thương Mai cười lãnh đạm: “Lam Ngọc cô cô, trước đây ta cho rằng bà rất thông minh, nhưng bây giờ mới biết bà lại ngu ngốc đến thế. Ta có thể đưa Tiểu Khuyên từ Tuý Nguyệt Lâu về, Quế Viên vẫn còn sống, muốn tìm ra kẻ sai khiến phía sau khó lắm sao? Hơn nữa dù không tra được gì, lẽ nào ta muốn chụp tội cho bà là chuyện rất khó à?”
Lam Ngọc nhảy dựng lên, chỉ vào Thương Mai: “Lão phu nhân, người nghe thấy chưa, nàng ta muốn vu oan cho nô tỳ, người nhất định không thể tha cho nàng, nể tình nô tỳ đã đi theo hầu hạ người nhiều năm, người nhất định phải nói rõ với quan phủ.”
Lão phu nhân chậm rãi nhắm mắt lại, vung tay lên: “Đưa xuống đi, bây giờ lão thân chỉ muốn dàn xếp ổn thoả, sống cuộc sống yên tĩnh mà thôi, đừng làm khổ lẫn nhau nữa, đi đi, đi đi.”
Trong sảnh chính chỉ còn lại Thương Mai và bà ta.
Lão phu nhân thở rất nặng nề, ngực phập phồng lên xuống, bà ta đang cố gắng hết sức để nhẫn nhịn.
“Ngươi muốn nói gì với lão thân?” Lão phu nhân thở ra, hai mắt nheo lại thành một đường chỉ, trong mắt loé lên một tia lạnh lùng.
Thương Mai nhìn bà ta, cô phẫn nộ nhưng cũng có chút buồn.
“Vừa nãy lão phu nhân nói Lam Ngọc đi theo hầu hạ người nhiều năm, muốn ta không làm khó bà ta quá phải không?”
Lão phu nhân hờ hững đáp: “Ngươi thương tiếc hai nô tài của ngươi, lẽ nào lão thân không được thương tiếc người đã đi theo hầu hạ lão thân hơn ba mươi năm sao? Người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?”
“Hay cho câu người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình!” Giọng Thương Mai trở nên nghiêm khắc: “Một người không có quan hệ huyết thống với bà mà bà còn có thể yêu quý như thế, mà ta là con gái duy nhất của con trai Hạ Hoè Quân của bà, là cháu gái ruột của bà, nhưng bà lại muốn dồn ta vào chỗ chết, ta thật sự không hiểu rốt cuộc là vì sao?”
Sắc mặt lão phu nhân bỗng tái nhợt, nhìn chằm chằm vào Thương Mai: “Ngươi không nên vì lợi ích cá nhân mà không màng tất cả huỷ bỏ hôn ước.”
“Đúng thế, lợi ích của Tướng phủ lớn hơn tất cả.” Thương Mai đứng lên: “Không cần phải nói nữa rồi.”
Nói xong cô sải bước ra ngoài.
Đao lão đại hỏi nên xử lý Lam Ngọc thế nào, Thương Mai bỏ lại một câu: “Trói bà ta trong rừng trúc, nếu ngày hôm sau vẫn còn sống sót đi ra thì chuyện này có thể bỏ qua. Nếu bà ta bị rắn độc cắn chết thì đem đi chôn, coi như đã đáp ứng được nỗi niềm của lão phu nhân.”
“Hạ Thương Mai, ngươi quá hung ác.” Lão phu nhân nghe vậy thì bước nhanh tới lạnh lùng quát.
Thương Mai chợt quay đầu lại: “Lão phu nhân, bà luôn dùng hành động để giáo dục tôi, thế nào gọi là hung ác.”
Đao lão đại căm hận nhìn Lam Ngọc, bà ta quay người muốn chạy trốn, Đao lão đại vặn tay Lam Ngọc lại rồi nhanh chóng dùng dây thừng trói hai tay bà ta, kéo ra hậu hoa viên.
“Lão phu nhân, cứu nô tỳ!” Lam Ngọc thê lương hét lớn.
Lão phu nhân lảo đảo, trơ mắt nhìn Lam Ngọc bị Đao lão đại kéo đi.
Miệng lưỡi lão phu nhân khô khốc, bà mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, bà đã ngầm đồng ý để Hạ Thương Mai xử lý Lam Ngọc.
Khi Thương Mai ra ngoài thì gặp trực diện Hạ Oanh Nhiễm.
Hạ Oanh Nhiễm nhếch môi cười đắc thắng: “Cảm giác thoả sức chém giết rất thích đúng không?”
Thương Mai nhìn nàng ta, bỗng cảm thấy có lẽ vừa nãy cô đoán sai rồi, là nàng ta xúi giục Lam Ngọc hạ độc nhưng không phải muốn đầu độc chết cô. Đương nhiên nếu có thể khiến cô trúng độc mà chết là tốt nhất, nếu không thì ít nhất mối hận thù của Hạ Thương Mai và lão phu nhân sẽ được đẩy lên đỉnh điểm.
Đã đến mức một sống một còn.
Hạ Oanh Nhiễm không thể nghĩ ra chiến lược không cao cũng không thấp thế này, vậy thì chỉ có thể là Trần Nguyệt Nhung.
Không gây xung đột trực tiếp, chỉ khơi lên ngòi chiến tranh giữa lão phu nhân và cô.
“Nói cho nương ngươi biết, dù ta và lão phu nhân chiến đấu một mất một còn thì món nợ giữa ta và bà ấy vẫn sẽ tính, muốn ngư ông đắc lợi hả? Không dễ thế đâu.” Thương Mai lạnh lùng nói xong thì sải bước đi.
Có vẻ như Trần Nguyệt Nhung sống ở hậu hoa viên một thời gian đã trầm tĩnh hơn trước.
Cũng đúng thôi, thất bại nhiều lần mới có thể trưởng thành được, trước kia bà ta luôn kiêu ngạo, lúc nào cũng mang dáng vẻ cao quý của phu nhân Tướng phủ, đương nhiên không thể chấp nhận được thất bại, hạ thấp điệu bộ mới có thể bắt đầu lại.
Hạ Oanh Nhiễm giật mình: “Ngươi nói linh tinh gì vậy? Chuyện này thì liên quan gì đến nương ta?”
Nàng ta nhìn chằm chằm bóng lưng Thương Mai, trong lòng thực sự phẫn nộ, thắc mắc tại sao cô biết?