CHƯƠNG 612: BẢN TƯỚNG MUỐN LÀM HOÀNG ĐẾ
Bầu trời xuất hiện ánh sáng, sắc trời dần dần trở nên sáng tỏ.
Thương Mai co người lại, khẽ nói: “Tần Châu, ngươi mặc áo lên đi, lạnh.”
Tần Châu lắc đầu: “Bản tướng không lạnh, ngươi lạnh sao?”
Nói rồi, nàng ta thuận tay thêm củi, lại di chuyển đóng lửa đến bên cạnh Thương Mai, sợ lửa bắn tới Thương Mai, đưa tay ra chặn.
Thương Mai lại mỉm cười: “Không ngờ ngươi còn biết chu đáo đến vậy.”
Tần Châu liếc nhìn cô: “Ở trong lòng ngươi, bản tướng là một người như thế nào?”
Thương Mai suy nghĩ một lát, cố gắng suy nghĩ, tận lực đi khống chế đau đớn truyền tới từ vết thương, sau đó, cô nói: “Tớ nhớ, trong chuồng sau tướng phủ của chúng ta có nuôi một con lừa.”
Cô nói rồi, liền bật cười, nghiêng đầu nhìn Tần Châu, vì mệt mỏi và đau đớn do vết thương mà ánh mắt trở nên mê ly: “Ta mỗi một lần bảo con lừa đó đi về phía đông, nó liền đi về phía tây, người ta nói, lừa đều là kẻ cứng đầu.”
Tần Châu không hiểu ý ẩn dụ, có hơi không hỏi mà hỏi: “Bản tướng là hỏi ngươi, ở trong lòng của ngươi, bản tướng là người như thế nào, ngươi lôi con lừa ra làm cái gì?”
Thương Mai không ngờ nàng ta vui tính như vậy, cười càng vui vẻ hơn, nhưng vui đến sinh buồn rầu, cười đến mức đau đớn khi chạm vào vết thương, cô nghiến răng hít thở.
“Sao thế? Vết thương đau sao?” Lông mày của Tần Châu nhíu lại, khoanh chân lại, vận khí đem tay dán vào gần vết thương của cô.
Thương Mai từng xem không ít bộ phim võ hiệp, trước kia cứ cảm thấy chuyện thúc đẩy lưu thông máu rất buồn cười, nhưng bây giờ cảm thấy một luồng điện ấm áp từ từ lan truyền ở chỗ bị thương, quanh quẩn tứ chi, mới biết đây là sự thật.
Đau đớn từ từ giảm đi, Thương Mai nhìn Tần Châu, thấy trán của nàng ta chảy ra mồ hôi hột li ti, liền biết vận khí như này vẫn là rất tổn hại nguyên khí của nàng ta, liền nói: “Ta cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, mau dừng lại.”
Tần Châu rút tay về, nàng ta chỉ là muốn khiến Thương Mai đỡ hơn một chút, chung quy là phải giữ lại nguyên khí, bởi vì, bây giờ hoàn cảnh của các nàng vẫn là tương đối nguy hiểm, nếu Tào Tập có thể hạ sát thủ với các nàng, chứng minh Hoàng thượng và Tào hậu đã động sát cơ với nàng ta.
Tính cách của Tào hậu, luôn là diệt cỏ diệt tận gốc, đặc biệt, Tào Tập chết rồi, bà ta càng sẽ không tha cho mình.
Nghĩ đến cái chết của Tào Tập, Tần Châu vẫn là không nhịn được rùng mình, phía bắc của Bắc Mạc, là có rất nhiều sa mạc, sa mạc có rắn độc, cho nên người của Bắc Mạc không xa lạ với rắn độc, rắn độc sẽ cắn người, nhưng nàng ta chưa từng thấy rắn độc sẽ ăn thịt người.
Ngược lại ở phía nam từng thấy một loại trăn khổng lồ biết quấn người, sau khi quấn chết thì liền nuốt vào.
Rắn không thể nhai, bọn chúng vậy mà cắn xé thịt người, lúc đó tình cảnh nguy cấp, nàng ta không có nhìn kỹ, nhưng một màn nhìn thoáng qua đó, vẫn in sâu ở trong đầu.
Đương nhiên, nàng ta càng thấy kỳ lạ là vô duyên vô cớ tại sao lại xuất hiện nhiều rắn độc như vậy? Hơn nữa, đều chỉ công kích người của Tào Tập, không có công kích Thương Mai và nàng ta.
Tần Châu không khỏi đưa mắt nhìn sợi dây sẹo quấn trên cổ tay của Thương Mai, thần sắc cũng trở nên rất cổ quái: “Hạ Thương Mai, sợi dây này của ngươi, xấu xí như vậy, nhưng lại giống như có sinh mạng, chẳng lẽ là quái vật gì đó?”
Tần Châu vừa hỏi ra câu này, bản thân đều cảm thấy ngu ngốc, nàng ta không tin thứ này, nhưng, hiện nay trừ giải thích này ra, thật sự không tìm được lời giải thích hợp lý khác.
Thương Mai nói: “Nói thật, ta cũng không biết.”
Tần Châu chỉ cho rằng cô không muốn trả lời, ngược lại toàn thân trên dưới Hạ Thương Mai này đều tràn ngập sự thần bí, nàng ta muốn hiểu sâu cũng không hiểu sâu được.
Thương Mai nhìn thần sắc của nàng ta, liền biết nàng ta không tin, vốn cũng không muốn giải thích, nhưng hai người tốt xấu gì cũng trải qua một trận sinh tử, coi như là sinh tử chi giao rồi.
Cho nên, cô nói: “Ta thật sự không biết, sợi dây này tên sợi dây sẹo, tại sao gọi là sợi dây sẹo? Bởi vì quanh nó đều là vết sẹo, là Thái Hoàng Thái hậu của Đại Chu cho ta, ta mới đầu chỉ biết nó là chiếc roi, còn nó tại sao có thể tự động tác chiến, điểm này, Thái Hoàng Thái hậu không có giải thích.”
Tần Châu nghe nói là đồ Thái Hoàng Thái hậu của Đại Chu cho, cũng không thấy lạ nữa, bởi vì Thái Hoàng Thái hậu đó toàn thân trên dưới đều rất kỳ lạ.
Nàng ta nhớ, năm đó mình vào lúc 10 tuổi, đã từng theo tổ phụ đến Đại Chu từng thấy vị Thái Hoàng Thái hậu này.
Lúc đó Thái Hoàng Thái hậu là ở Từ An Cung tiếp đón bọn họ, khi vào điện, Thái Hoàng Thái hậu liền dựa vào ghế, thần sắc rất là biếng nhác, có một cô cô đứng bên cạnh bà ta, nhớ là tên A Xà cô cô xinh đẹp, nhưng rất hung ác, tổ phụ lúc đó không biết đã nói sai câu gì, Thái Hoàng Thái hậu không để bụng, ngược lại A Xà cô cô thay đổi sắc mặt mắng người, tổ phụ cũng không dám phản bác, để mặc bà ta mắng.
Lúc đó nàng ta cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng qua chỉ là một nô tỳ bên cạnh Thái Hoàng Thái hậu, sao dám hỗn láo như vậy? Hơn nữa tổ phụ tại sao lại sợ bà ta như vậy?
Lúc tiệc tối diễn ra, tổ phụ kính rượu, nàng ta tuổi tác còn nhỏ, vậy mà cũng cầm ly rượu đi cung Thái Hoàng Thái hậu.
Vẫn nhớ có tia kinh ngạc trong đáy mắt Thái Hoàng Thái hậu, sau đó đánh giá kỹ nàng ta, kéo nàng ta đến trước người, còn điểm vào mi tâm của nàng ta, nói: “Nữ nhi sinh ra trong nhà tướng, ngày sau sẽ có cơ đồ, chỉ là lệ khí quá nặng, ai gia giúp ngươi quét đi, hy vọng ngươi có thể giữ vững bản tâm.”
Nàng ta nhớ Thái Hoàng Thái hậu này, là vì cái điểm đó ở mi tâm của nàng ta, đau đớn khiến nàng ta gần như bật khóc.
Hơn nữa, khi Thái Hoàng Thái hậu nói câu nói này, ngữ khí tuy nhẹ nhàng, đáy mắt lại rất lăng lệ, nàng ta nhớ ánh mắt đó của bà ta, cứ cảm thấy sợ hãi.
“Thái Hoàng Thái hậu rất lợi hại.” Tần Châu nói một câu.
Thương Mai kinh ngạc: “Ngươi từng gặp Thái Hoàng Thái hậu sao?”
“Từng gặp, hồi niên thiếu có từng gặp một lần.” Tần Châu cũng không che giấu, nói ra sự tình năm đó gặp mặt Thái Hoàng Thái hậu cho cô.
Sau đó, nàng ta lại nói với Thương Mai: “Sau khi trở về Bắc Mạc, bản tướng đem chuyện này nói cho thái nãi nãi, thái nãi nãi lại rất tức giận, liên tiếp mấy ngày không thèm để ý đến bản tướng, sau đó, bà ấy đột nhiên lại truyền bản tướng đến, bảo bản tướng đọc binh thư, luyện võ, còn răn dạy bản tướng…”
Lời của Tần Châu đột nhiên khựng lại, bản thân nàng ta cũng sững ra.
Thương Mai đang nghe nhập tâm, thấy nàng ta đột nhiên dừng lại, thần sắc có vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Sao thế? Bà ấy dặn dạy ngươi cái gì.”
Có vài ký ức xuyên qua thời gian và không gian trực tiếp xuyên qua đầu của Tần Châu, Tần Châu sửng sốt không nói ra lời, năm đó, thái nãi nãi nói, bất luận ngươi ngày sai là tướng quân, là hầu tước, hay là Hoàng đế, ngươi đều bắt buộc phải nhớ, giữ vững bản tâm, là bản tâm của ngươi bắt buộc phải xây dựng ở trên người của bách tính, lấy sự an cư lạc nghiệp của bách tính làm mục tiêu.
Tần Châu lắc đầu: “Không thể nào, năm đó Thái Hoàng Thái hậu làm sao lại nhìn xa như vậy? Sao lại biết chuyện ta muốn làm hiện nay chứ?”
“Làm sao thế?” Thương Mai thấy nàng ta lẩm bẩm thất thần, càng cảm thấy kỳ lạ.
Tần Châu đột nhiên nhìn Thương Mai: “Hạ Thương Mai, từ cổ chí kim chắc chưa từng có nữ hoàng đế, bản tướng nếu như muốn làm Hoàng đế, ngươi có cảm thấy rất hoang đường không?”
Thương Mai sững ra, nàng ta tại sai lại đột nhiên hỏi như thế?
Trước giờ cô hiểu suy nghĩ của Tần Châu, tuy lật đổ Hoàng đế, nhưng nàng ta chưa từng nghĩ muốn bản thân làm Hoàng đế, hơn nữa nghe nói nàng ta phân phó A Cảnh lệnh người đến Đại Chu đón Sở Nguyệt Vương gia trở về, chuyện này, lão Thất đã gửi thư tới Hoàng đế Đại Chu, bảo Hoàng đế làm được rồi.
Sao bây giờ, nàng ta lại muốn làm Hoàng đế chứ? Lẽ nào là bởi vì nàng ta nhớ đến một câu ngày sau sẽ có cơ đồ mà Thái Hoàng Thái hậu đã từng nói?