Mục lục
Truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ Hạ Thương Mai Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 511: SÓNG GIÓ QUỶ QUYỆT

Nghỉ quý phi hít ngụm khí lạnh: “Bà thật đáng sợ, từ nhiều năm về trước bà đã trăm phương ngàn kế rồi, nếu Nhiếp Chính vương một lòng với bà, chẳng phải bà đã sớm đoạt được thiên hạ rồi ư?”

“Ngươi không cần phải nhắc những lời này, ngươi tự suy nghĩ rồi làm đi, Thất hoàng tử phải ở cạnh ai gia, chỉ có ai gia mới có thể bảo vệ an nguy cho hắn, bằng không ngươi dẫn hắn đi rồi, ai gia ắt có cách để Hoàng đế nhìn thấy phụ thân hắn, vậy thì, dù ai gia có thành công hay không, mẫu tử các ngươi cũng phải chết”

Nghỉ quý phi khiếp sợ xong thì bắt đầu ngẫm nghĩ, nếu những gì bà ta nói là thật, vậy thì mình chỉ còn một cách duy nhất, đó là giúp bà ta thành công.

Nhưng Tà Hàn Lâu Dạ vương…

Bà cũng không dám đắc tội với Tà Hàn Lâu, một khi hắn hạ lệnh truy sát, dù bà trốn đến chân trời góc bể, cũng không thể thoát khỏi.

Nghỉ quý phi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết làm thế nào mới phải.

Trước đây bà tự cho rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ, nhưng đến khi cạnh tranh thật, bà mới biết mình thật ngây thơ nực cười.

Bà không phải đối thủ của Dạ vương, càng không phải đối thủ của Quý thái phi.

“Ngươi đi đi!” Quý thái phi hạ lệnh đuổi khách.

Nghỉ quý phi vịn bàn đứng dậy, cả người lảo đảo, không thể nhấc chân lên được.

Quý thái phi mỉm cười, vẻ mặt bi tráng, đây là đòn cuối cùng của bà, nếu không thành công, bà cũng chẳng thể sống tiếp.

Nghỉ quý phi rời khỏi Từ An Cung như người mất hồn, Thất hoàng tử đang đợi ở bên ngoài, bà nhìn hắn, thật sự cảm thấy hắn không hề giống Hoàng thượng một điểm nào, mà cũng chẳng giống mình, cũng may nhiêu năm qua Hoàng thượng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

“Mẫu phi!” Thất hoàng tử lặng lẽ đứng cạnh bà: “Người đừng lo lắng cho nhi thần, nhi thần biết tâm tư của Quý thái phi, nhi thân sẽ nhờ sự trợ giúp của bà ta, nhưng sẽ không để bà ta lợi dụng, một khi nhi thần đăng cơ, người sẽ làm Hoàng thái hậu”

“Hoàng nhỉ!” Nghỉ quý phi ôm hắn, cả người run rẩy: “Hài tử ngoan, mẫu phi biết tấm lòng hiếu thuận của con”

Nhưng hắn lại không biết, Quý thái phi đã khống chế suy nghĩ của hắn, bà không biết nhiều về loại cổ độc này, nhưng cũng biết có mấy loại cổ độc có thể khống chế suy nghĩ con người, khiến người đó trở thành con rối, thậm chí là hung khí giết người.

Nghỉ quý phi hồi cung thì bắt đầu đổ bệnh, còn tuyên bố ra bên ngoài rằng, bệnh rất nặng, nên không gặp mặt ai cả.

Tin tức truyền tới Huệ Khánh Cung, Thương Mai cười nói: “Xem ra, Nghỉ quý phi cũng chẳng dám giúp chúng ta”

“Bản vương không định nhờ bà ta giúp, mà chỉ tới cung bà ta uy hiếp, để bà ta đừng can thiệp vào chuyện này thôi” Dạ vương hờ hững nói.

Thương Mai nói: “Ừm, quả thật mấy năm nay Nghỉ quý phi đã tích lũy được một số năng lực chính trị, cũng như nhân mạch nhất định, nếu bà ta giúp Quý thái phi, chúng ta sẽ phải phân ra đối phó với bà ta”

“Bên tẩu đã sắp xếp ổn thỏa chưa?” Dạ vương hỏi.

Thương Mai cầm tách trà lên đáp: “Ừm, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, trò hay sắp mở màn rồi”

Dạ vương cũng cầm tách trà lên, thấy bộ dạng nhàn nhã của cô, thì bỗng tò mò hỏi: “

: “Có phải tẩu có quan hệ gì với Hồ Hạnh Nhi đúng không?”

“Quan hệ?” Thương Mai sửng sốt: “Quan hệ gì?

Chúng ta làm gì có quan hệ?”

“Hai người..” Dạ vương cầm tách trà lên khẽ gạt bọt trà: “Hai người có rất nhiều điểm tương đồng, chẳng hạn như cách nói chuyện, vẻ mặt, thái độ làm việc quả quyết, kiêu ngạo, ngông cưồng tự đại…

Thương Mai khẽ cười ra tiếng: “Mới đầu thì rất tốt, nhưng sau đó thì bắt đầu phai nhạt, xem ra, Hồ chưởng quỹ của chúng ta đã khiến Vương gia rất đau đầu”

Dạ vương đăm chiêu: “Hồ Hạnh Nhi đó… tính thì chua ngoa, dối trá, thủ đoạn rất độc ác, nhưng không biết tại sao, khi gặp nàng ta bản vương lại có…”

Hắn nhíu mày, như không biết miêu tả cảm giác này thế nào.

Thương Mai đã sớm nhận ra hai người có triển vọng, giờ lại thấy hắn nhắc tới Hồ Hạnh Nhị, thì vẻ mặt càng khó tả, cảm thấy vở kịch này rất hay.

“Lại có cảm giác động lòng à?” Thương Mai hỏi.

“Phi!” Dạ vương lườm cô, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tẩu không biết cảm giác đó đâu, đó là khi thấy bộ dạng dương dương tự đắc của nàng ta, ta ước gì không thể tát nàng ta mấy cái để nàng ta khỏi đắc ý, thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của nàng ta, ta hận không thể đạp nàng ta xuống đất để nhổ hết răng nanh, thấy ánh mắt sáng rực, ăn nói đĩnh đạc của nàng †a, ta lại ước không thể móc mắt nàng ta ra…”

“Nếu nàng ta trêu ghẹo cười đùa cùng người đàn ông khác thì sao?” Thương Mai tiếp lời hắn hỏi.

Dạ vương bỗng nổi giận: “Vậy thì bản vương sẽ đánh gãy chân nàng ta…”

Nhận ra mình lỡ lời, Dạ vương liền đứng dậy, khiêm tốn lễ phép nói: “Hoàng tẩu, thần đệ còn có việc, phải đi trước”

Thương Mai nhìn khuôn mặt ra vẻ đạo mạo của hắn, thì cười đến nội thương: “Đi đi!”

Buổi trưa, cung nữ chăm sóc cho Lương tần chạy tới bẩm báo với Công chúa, nói bà ta đã biến mất Vì trước đó Lương tần đã bị sát hại, nên Tráng Tráng làm to chuyện, sai người tìm kiếm khắp cung.

Tất nhiên hành động này đã kinh động Hi Vi Cung, Hoàng đế triệu Trương tướng quân – thống lĩnh cấm vệ quân tới, Trương tướng quân thành thật bẩm báo rằng Lương tần mất tích.

Nói xong, Trương tướng quân lo lăng nói: “Lúc trước ở Lãnh Cung, Lương tần đã bị sát hại thê thảm, bị ép đến phát điên, giờ lại mất tích, thần e rằng Lương thần đã xảy ra chuyện rồi”

Hoàng đế nghe xong thì không khỏi hỏi nguyên do, Trương tướng quân không thể nói rõ nguyên do, chỉ nói có người muốn hành thích Lương tần, nhưng không thành công, Lương tần đã nhìn thấy khuôn mặt hung thủ nên phát điên.

Đây là một dấu chấm hỏi rất lớn, Hoàng đế là người thông minh, vừa nghe đã nắm được manh mối, nhìn thấy khuôn mặt hung thủ nên phát điên? Tố chất tâm lý của Lương tần rất mạnh, chuyện bà ta phát điên đã chứng tỏ, người xuống tay với bà ta, là người mà bà ta không bao giờ ngờ tới.

Hoàng đế đuổi Trương tướng quân đi, rồi cho gọi Lộ công công: “Giờ Phế Thái tử sao rồi?”

“Bẩm Hoàng thượng, lão nô luôn sai người trông chừng, mặc dù hiện tại Phế Thái tử sa sút tinh thần nhưng cũng khá yên phận, còn Lương công thì gân đây hay lén lút đi gặp người khác”

“Ông ta gặp ai?” Hoàng đế lạnh nhạt hỏi, nhưng bỗng trở nên cảnh giác.

“Là mấy môn sinh của ông ta”

“Môn sinh của ông ta? Bọn họ đều quan to trong triều”

Lộ công công do dự một lát rồi đáp: “Đúng vậy, hơn nữa, A Phúc bên Quý thái phi cũng tới gặp ông ta”

“Hửm?” Hoàng đế nhíu mày, rõ ràng hơi cáu kỉnh không vui: “Thế à?”

“Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy, A Phúc đã tới gặp ông ta hai lần, hơn nữa mỗi lần gặp đều ở lại tâm nửa canh giờ, lần đầu tiên là vào nửa tháng trước, còn lần hai là hai ngày trước khi thích khách vào cung” Lộ công công nói.

“Sao ngươi không bẩm báo chuyện này lên?”

Hoàng đế tức giận hỏi.

“Hoàng thượng bớt giận, lão nô đã bẩm báo chuyện này với Dạ vương rồi, Dạ vương bảo lão nô tiếp tục theo dõi sát sao, nếu nhận ra chuyện cấp bách, thì quay về bẩm báo Hoàng thượng ngay”

Hoàng thượng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi đi thăm dò tiếp đi, nếu có tin tức gì thì quay về bẩm báo trẫm ngay”

“Vâng!” Lộ công công lùi xuống.

“Khoan đã!” Hoàng đế bỗng gọi ông ta lại.

“Hoàng thượng còn căn dặn chuyện gì nữa ạ?”

Hoàng thượng nghiêm mặt hỏi: “Tối qua đến giờ, bên Huệ Khánh Cung có động tĩnh gì không?”

Lộ công công nói: “Bẩm Hoàng thượng, hôm qua Vương phi xuất cung về Thính Vũ Hiên, trò chuyện với Đan Thanh Huyện chúa mấy câu, rồi ăn cơm xong hồi cung, dọc đường đều có người theo dõi”

“Nàng ta không tới nơi nào khác?”

“Không ạ!”

Hoàng đế ừm một tiếng: “Ngươi lui xuống đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK