Đó là ngày bố cô đưa cô rời khỏi nhà họ Lý.
Sau bao nhiêu năm, bố cũng không bao giờ đưa cô trở lại.
Hai người sống trong cùng một thành phố, nhưng họ đã không đến gặp nhau trong mười hai năm.
Cô đã không trở lại ngôi nhà lạnh lẽo và xa lạ này cho đến khi bố cô qua đời.
Suy nghĩ quay trở lại.
Lúc này nhìn người nhà trước mặt, Đường Uyển nhàn nhạt nói: "Đã lâu không gặp.”
“Ồ, đứng làm gì vậy? Ngồi xuống nói chuyện đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.” Trương Nguyệt Hoa mời mọi người ngồi quanh bàn ăn, sau khi ngồi xuống liền giơ tay gắp đồ ăn cho cô:“ Những món này đều là do bà ngoại cháu làm cho cháu đấy, cháu nếm thử xem.”
Lý Duyên bĩu môi thấp giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng tất cả đều được làm cho anh trai.”
Nhìn miếng thịt béo ngậy hứng trong bát, Đường Uyển không động đũa.
“ Mợ, Cậu không về ăn cơm sao?”
Trương Nguyệt Hoa chậm rãi dọn đồ ăn, thở dài nói: “Hai ngày nay cậu của cháu chạy loanh quanh, làm sao có thời gian về ăn cơm?”
“Ồ.”
Đường Uyển cầm đũa lên, gạt mỡ sang một bên, cho một ít rau vào trong bát, sau đó yên lặng cụp mắt xuống ăn.
Thấy cô chỉ biết ăn không biết giao tiếp với người lớn tuổi, bà lão có chút không hài lòng, vội vàng nháy mắt với cô con dâu ngồi đối diện.
Hai người giao tiếp bằng mắt.
Lý Phượng đang ăn ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt của hai người, khó hiểu không nói nên lời: “Mẹ, bà, hai người làm sao vậy? Mắt có bị chột không?”
Trương Nguyệt Hoa lúng túng cười, đá nhẹ vào người anh.
Khóe miệng hơi nhếch lên của Đường Uyển thoáng qua một tia châm chọc.
Không thể kìm nén được nữa rồi?
Sau khi ăn một lúc, Trương Nguyệt Hoa đặt đũa xuống và trò chuyện với cô, có vẻ quan tâm, “Tiểu Uyển, kì tới cháu đã lên lớp 12 chuẩn bị thi đại học rồi phải không?”
Đường Uyển gật đầu," Ừm."
"Học phí của lớp 12 là bao nhiêu? Mợ nhớ, học phí ở trường của cháu khá rẻ, phải không?
“ Ừm.”
Trương Nguyệt Hoa cười đến mức sắc mặt gần như cứng ngắc, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng trên mặt vẫn là ôn hòa: "…Tiểu Uyển, đừng như vậy, cháu đã tới rồi, hãy cùng chúng ta nói nhiều một chút chúng ta đều là người thân, không cần phải như vậy đâu.”
Đường Uyển liếc bà ta một cái, vẻ mặt đáng yêu: “Ồ.”
Cô học được mẫu câu đối đáp đơn giản này chính là từ người bạn trai nhà cô. Làm người khác nghẹn đến chết cũng không phải đền mạng.
Nhìn người mợ này cô cũng biết bà ấy đang tức giận đến mức không nói nên lời.
. “Ai dạy ngươi quy tắc nói chuyện với trưởng bối như vậy?” Ông lão ngồi ở ghế chính cuối cùng cũng nghiêm túc lên tiếng.
Cảm giác được trên bàn ăn lửa giận đột nhiên ngưng tụ, Lý Duyên nhìn trái nhìn phải, không dám ý kiến.
Đường Uyển cảm thấy ông ngoại cô rất thú vị, ông không có tài mà phải giả làm tộc trưởng dẫn đầu họ nhà cô, chưa từng học qua phép tắc nhưng lại yêu cầu người khác tuân theo phép tắc, ra vẻ trên cái mác không có gì.
Cô đã nhìn thấy đủ khuôn mặt nghẹt thở của những người lớn tuổi này.
Đường Uyển lấy khăn giấy ra và từ từ lau miệng mình.
“Ông, bà, mợ, nếu như lần này gọi cháu tới đây chỉ là cùng cháu nói chuyện trong nhà, vậy thật xin lỗi, cháu hiện tại không có thời gian, cho nên xin phép đi trước.”
Nơi này không thích hợp với cô. Cô muốn quay lại bên A Châu.
“Chờ đã, dừng lại!”
Thấy cô muốn rời đi, lão phu nhân vỗ bàn đứng lên, không hề giả bộ, tự tin nhìn nàng: “Đừng đi, bà có chuyện muốn nói với cháu”