Khu danh lam thắng cảnh rừng rất rộng và môi trường rất đẹp. Mỗi cuối tuần, lượng khách đến du lịch đông hơn ngày thường.
Đường Uyển đã đặt một phòng đôi tại khách sạn nghỉ dưỡng ở danh lam thắng cảnh trước hai ngày và ở hai đêm.
Khi đến khách sạn nhận thẻ khóa phòng, cô đã bị một “con sói đói” nào đó không nhịn được đè cô lên cửa mà hôn.
“…”
Có người nhiệt tình quá kết quả là phải ở trong phòng tắm tắm nước lạnh.
Anh nói rằng trước khi kết hôn, anh sẽ không làm chuyện đó với cô. Đường Uyển thấy rằng anh là người rất có nguyên tắc.
Cũng chính vào ngày hôm đó Từ Thiệu Châu càu hôn cô, nguyên văn lời anh nói:: “Cô Đường Uyển, anh Từ Thiệu Châu yêu cô rất sâu đậm, anh ấy muốn làm bạn đời của cô và muốn đi cùng cô đến cuối đời. Trong những năm tới, anh ấy sẽ giặt giũ và nấu ăn cho cô, cùng cô vượt qua khó khăn. Anh ấy muốn cùng cô trở thành một gia đình mãi mãi không chia lìa. Cô Đường Uyển cô có sẵn lòng không?.”
Nói xong anh quỳ một chân xuống đất lấy ra một chiếc nhẫn.
Đường Uyển không chỉ đỏ mặt mà ngay cả mắt cũng đỏ rồi. Cô nở một nụ cười mãn nguyện trả lời:“ Tôi nguyện ý.”
Lời nói trịnh trọng rơi vào trong lòng Từ Thiệu Châu làm cho trong lòng anh khẽ run lên. Anh mừng đến nỗi đầu óc trống rỗng và không biết phải phản ứng thế nào chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, ôm chặt lấy cô, mặc cho cô hôn.
Hai người thống nhất với nhau sẽ kết hôn sau khi học xong đại học.
Khác với cảm giác khi mới tốt nghiệp cấp ba, lần này họ hoang mang hơn về con đường phía trước sau khi tốt nghiệp. Dưới sự thúc giục của thời gian, họ buộc phải trưởng thành, nhiều người phải bước vào cuộc sống đầy gánh nặng cơm áo gạo tiền. Những người bạn học cùng lớp suốt 4 năm đại học đến từ mọi miền đất nước, sau khi tốt nghiệp mỗi người đi một ngả.
Sau khi nhận bằng tốt nghiệp, hai người dắt tay nhau về nhà.
Trong một ngày nắng đẹp, họ cầm sổ hộ khẩu đến cục dân chính để kết hôn.
Khi anh bước ra từ nơi đó với hai quyển sổ nhỏ trên tay anh vẫn cảm thấy không chân thực, như thể anh bị ngâm trong một cái hũ mật ong. Anh đọc đi đọc lại tờ giấy đăng ký kết hôn mấy lần.
Giấy chứng nhận kết hôn: Từ Thiệu Châu & Đường Uyển
Về mặt pháp lý, hai cái tên được ràng buộc với nhau. Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tim anh run lên vì sung sướng.
Họ yêu nhau được 6 năm đến bây giờ đã gặt hái được trái ngọt.
Đường Uyển nhìn anh với một nụ cười, “Anh rất vui sao?”
" Tất nhiên" Từ Thiệu Châu bây giờ đang cười như một kẻ ngốc. Anh ôm cô, sau đó cúi đầu xoa trán cô, “ Uyển Uyển, anh rất vui, thật sự rất vui.” Niềm vui của anh thậm chí còn lây nhiễm cho một cặp vợ chồng sắp ly hôn.
Nhìn cặp đôi yêu thương và ngọt ngào này, tất cả đều phải ngẩn ngơ. Khi kết hôn, họ cũng có một tâm trạng hạnh phúc như vậy. Nhưng về sau, sự nhiệt tình dành cho hôn nhân dần bị những vấn đề vụn vặt như nhu cầu hàng ngày làm phai dần đi. Họ hy vọng đôi vợ chồng trẻ này sẽ không giống như họ, đã ly hôn chỉ sau vài năm sống chung …
Cảm nhận được ánh mắt của những người qua đường, Đường Uyển đỏ mặt.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Cô dắt chồng ra lề đường đón taxi, ngồi lên xe muốn lấy lại giấy kết hô, anh đưa ra cho coi một cách vô cùng miễn cưỡng.
Đường Uyển mỉm cười bất lực. Có phải anh ấy đang coi tờ giấy đăng ký kết hôn là bảo vật?
Đường Uyển lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh hai lạ, sau đó cô đan các ngón tay mình vào tay anh rồi chụp thêm một tấm nữa.
Cô đăng bức ảnh.
Hiển thị với tất cả bạn bè.
Chú thích ảnh: [Tôi đã kết hôn, với Từ Thiệu Châu của tôi. ]
Đây là lần đầu tiên cô thể hiện tình cảm trên mạng.
Mặc dù các bạn học cấp ba và bạn học đại học đã thêm bạn bè rải rác khắp nơi, nhưng khi họ nhìn thấy tin tức này, trên mặt họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc và kinh ngạc.
Cố Giai Giai: “Ahhhhhhhhh! Chúc mừng! Khi nào tổ chức hôn lễ? Tớ muốn làm phù dâu!”
Lâm Đồng: “Chúc mừng hạnh phúc trăm năm.”
Chu Chấn Quân: “Chúc mừng”
Cô Lý Vân giáo viên chủ nhiệm: “Chúc mừng Đường Uyển, em là học sinh đầu tiên trong lớp kết hôn.”
Sau đó có rất nhiều bình luận.
Toàn màn hình đều là chúc mừng.
Từ Thiệu Châu nghiêng người nhìn nó, lông mày hơi nhướng lên. Anh lấy điện thoại ra và chuyển tiếp bài đăng rồi ấn thích.
Sau khi hai người về đến nhà, Đường Uyển nhận được một cuộc gọi từ Lý Khải
Rõ ràng, ông ấy cũng đã nhìn thấy thông báo chính thức từ cô.
Lý Khải tâm tình phức tạp, ông không nghĩ tới cháu mình thật sự sẽ gả cho thanh niên kia. Cô bé giống hệt chị gái của ông, khi đã quyết tâm sẽ làm đến cùng.
“ Uyển Uyển, bao giờ cháu tổ chức đám cưới?”
Đường Uyển trả lời “Chắc là trong vòng hai tháng này.”
“Vậy cháu có muốn cậu giúp không?”
Cô từ chối.
Hai người muốn tự mình tổ chức đám cưới.
Trò chuyện vài câu ngắn ngủi, Đường Uyển cúp điện thoại, vừa định quay người lại thì có người ôm lấy cô từ phía sau, kéo cô vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
Đường Uyển được anh bế lên nhẹ nhàng đặt lên giường.
Nụ hôn rực lửa của anh theo sau.
Cô biết anh muốn làm gì.
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị về mặt tâm lý thậm chí có chút mong chờ, nhưng vào giờ phút này vẫn là không khỏi thẹn thùng.
Cô nắm lấy bàn tay đang bối rối của anh, thấp giọng nhắc nhở: “Cái đó anh không mua…”
Từ Thiệu Châu dừng lại lấy lại tỉnh táo, cúi đầu hôn lên trán cô, yết hầu khẽ động nói với cô bằng một giọng trầm khàn: “Mua rồi.”
“Hả?”
Dưới ánh mắt khó hiểu của cô, anh hơi đứng dậy, dùng đôi tay thon dài mở tủ đầu giường bên cạnh, từ trong đó tìm thấy một món đồ nhỏ.
Bao bì vẫn còn mới tinh.
Anh đã mua cái này ở một cửa hàng tiện lợi vào hai ngày trước.
Đường Uyển kinh ngạc chớp chớp mắt, trong đầu lóe lên hai chữ “đã tính toán từ lâu”, còn chưa kịp nhìn rõ thứ trong tay anh, cô đã bị anh đè xuống.
Không nhịn được nữa, anh chậm rãi xé mở một mảnh bao bì…
Một giờ sau.
Từ Thiệu Châu nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, đôi mắt đen của anh nhìn cô rất dịu dàng. Anh sờ chiếc vòng trên mắt cá chân cô, rất có hứng thú, bắt đầu dỗ dành cô: “ Uyển Uyển, em đeo chuông được không?”
“Không…”
Như vậy thì ngại chết cô rồi
Giọng của Đường Uyển mềm mại, nhưng cuối cùng cô vẫn là không từ chối được sự cám dỗ của anh, để anh nắm mắt cá chân, treo chuông bạc lên cổ chân. Chiếc chuông nhẹ nhàng kêu leng keng và lắc theo chuyển động của cô.
Chuông trong phòng vang lên hai tiếng mới chậm rãi ngừng lại…
Đường Uyển thấy rằng Từ Thiệu Châu của cô đang ở trên giường, vô cùng gợi cảm và hoang dã.
Cũng rất nhiệt tình.
Cô không thể cưỡng lại.
Nhiều lần đến nỗi cô ngủ đến trưa hôm sau mới dậy.
Toàn thân đau nhức mềm nhũn.
Khi thay quần áo, cô phát hiện trên xương quai xanh, cánh tay và thậm chí cả bên trong đùi có những vết đỏ rõ ràng khiến cô cảm thấy xấu hổ. Cô vừa đi ra ngoài, anh liền kéo cô lại.
“Uyển Uyển…” Từ Thiệu Châu hôn lên vành tai của cô một cái với giọng đầy quyến rũ cô
“Anh đang làm gì vậy?”
“Tối hôm qua anh sai rồi, em đừng nóng giận.”
“Tối nay anh cho em làm lại anh được không.”
“ Em muốn chỗ nào cũng được…”
Đường Uyển đỏ mặt, giơ hai tay ôm lấy mặt anh, dùng sức tàn phá, chà xát khuôn mặt tuấn mỹ của anh đến biến dạng, “Đừng nói nữa!”
Đám cưới của hai người được ấn định vào ngày 27 tháng 8 năm 202X
Hầu hết các vị khách đều được Đường Uyển mời, bao gồm những người bạn tốt thời trung học, bạn cùng phòng thời đại học và… cậu của cô. Từ Thiệu Châu chỉ mời bạn học ở cùng phòng kí túc xá.
Có rất ít khách, chỉ có bốn bàn.
Nhưng địa điểm tổ chức hôn lễ rất rộng, một bãi cỏ lớn, trên đó trải thảm đỏ, cổng vòm hoa và rất nhiều bóng bay nhiều màu sắc lãng mạn… Để ghi lại toàn bộ quá trình diễn ra hôn lễ. Từ Thiệu Châu còn mời hai nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Bên trong phòng trang điểm cô dâu.
Cố Giai Giai mặc váy phù dâu màu hồng phấn khích vây quanh cô dâu đã trang điểm xong, nhìn cô chằm chằm: “ Uyển Uyển, hôm nay cậu thật xinh đẹp!”