Vì trong nhà có tận hai đứa trẻ cô không thể giữ được hết nếu Từ Thiệu Châu không ở nhà, cô thường cho chúng vào xe để tập đi. Chúng chạy đi chạy lại đâm vào nhau khúc khích. Tiếng cười của trẻ con vang vọng khắp căn nhà
“M…mẹ ~”
“Ừ”, Đường Uyển cầm theo hai bình sữa bột đã chuẩn bị sẵn từ trong bếp đi ra đã thấy Đường Tâm khóc, cô cười đáp lại: “Sao vậy cục cưng?”, Đường Uyển giơ tay, vuốt vuốt khuôn mặt của cô bé: “Nín đi ~"
Đường Uyển cúi người bế cô bé ra khỏi xe hôn lên khuôn mặt trắng nõn non nớt của cô bé hai lần.
Cô bé cũng cười hạnh phúc, ôm lấy cổ cô bằng đôi tay nhỏ nhắn, làm nũng.
Cô đưa bình sữa cho cô bé, dỗ dành: “ Chúng ta đi đón bố nhé?”
Cô đặt hai đứa bé lên chiếc xe đẩy đôi mỉm cười với hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ đang ngậm bình sữa không biết có hiểu không mà cũng chớp chớp mắt.
Kể từ khi Từ Thiệu Châu quay lại học Tiễn sĩ cô cùng các con cũng chuyển đến một căn nhà gần đại học Nam Kinh cùng anh. Anh không chỉ là nghiên cứu sinh mà còn là giáo viên của Khoa Sinh học, vừa được phong học hàm phó giáo sư và là phó giáo sư trẻ nhất toàn trường.
Đường Uyển đẩy xe đẩy đi vào trường học, cô mặc một chiếc váy màu hoa mai, tóc dài đến eo, dáng người mảnh khảnh, giống như một cô gái bước ra từ trong tranh cổ, tao nhã phóng khoáng đặc biệt bắt mắt.
Trên đường đi, thỉnh thoảng gặp một vài sinh viên khoa sinh biết cô, vui vẻ chào hỏi.
“Em chào cô!”
Cô cười gật đầu, “Chào các bạn.”
“Cô lại đến đón thầy Châu tan lớp ạ?”
“ Đúng vậy.”
Trong lúc nhất thời, các học sinh không biết nên ghen tị với ai.
Thầy Châu không chỉ trẻ mà còn đẹp trai, trong lớp học thì không điểm danh, cho điểm cũng rất cao, tuy nhiên thầy lại lạnh lùng, trong lớp không ai dám nghịch ngợm phá phách vì ánh mắt của thầy rất nghiêm nghị.
Đây có lẽ là cái gọi là hào quang.
Không ai nghĩ rằng anh đã kết hôn và có con từ lâu.
Vợ thầy dịu dàng và xinh đẹp như vậy, lại còn có hai đứa con rồi điều này khiến mọi người vô cùng ghen tỵ
Đường Uyển đi đến khu dạy học dưới lầu, một tay đặt trên tay vịn của xe đẩy. Lúc này, cô nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh và quen thuộc đi ra từ tòa nhà dạy học, cô lập tức nở một nụ cười thật tươi.
Từ Thiệu Châu khẽ nhếch khóe môi, sự thờ ơ và xa lánh của anh khi đối mặt với các học sinh đã tan biến ngay lập tức khi anh nhìn thấy cô.
Nhìn thấy anh, hai đứa nhỏ ôm bình sữa còn chưa uống, vui vẻ đá đôi chân ngắn ngủn, mắt lấp lánh: “Ba ba… Ba!” Anh cúi đầu nhìn chúng một hồi lâu, ậm ừ nhẹ, rồi đẩy xe nôi bằng một tay, tay kia nắm lấy tay Đường Uyển, đan các ngón tay của cô cùng anh vào nhau.
Đường Uyển cùng anh chậm rãi đi về phía trước, dưới bóng mát của sân trường thời gian trở nên yên tĩnh và ấm áp.
“Ông xã, hai ngày nữa em sẽ sẽ quay về bên kia chơi với Giai Giai. Cậu ấy đang bị bệnh với cả nói nhớ Tâm Tâm. Tuần này anh không phải lên lớp nên anh có thể ở nhà với tiểu Viễn không?”
“ Phải đi bao lâu?”
Đường Uyển suy nghĩ một chút, “ Chắc là một tuần.”
“Ồ…” Mặc dù Từ Thiệu Châu không nói gì, nhưng giữa hai lông mày lại ẩn chứa một tia bất đắc dĩ. Nếu có thể, anh không muốn xa cách cô dù chỉ một giây phút.
“ Uyển Uyển, sau khi anh lấy bằng tiến sĩ chúng ta trở về quê đi.” Anh đột nhiên đề nghị.
Đường Uyển hơi kinh ngạc, “Không phải anh định ở lại đây làm việc sao?”
Từ Thiệu Châu lắc đầu: “Không.”
Nhà bọn họ không ở đây, phòng làm việc cô cũng ở bên kia, thậm chí bạn thân nhất cô cũng ở đó. Anh không muốn cô suốt ngày phải đi lại giữa hai nơi.
Đường Uyển suy tư một hồi, sau đó mỉm cười gật đầu, “Được, vậy chúng ta trở về đi.”
Trở lại nơi bọn họ bắt đầu.Tất cả những kỷ niệm về tình yêu thanh xuân của họ đều được ghi lại ở đó.
_____________________
Khi hai đứa nhỏ ba tuổi, Từ Thiệu Châu tốt nghiệp tiến sĩ ở tuổi 30
Anh đưa cả nhà trở lại ngôi nhà của Đường Uyển
Phòng dành cho khách đã được chuyển đổi thành phòng em bé.
Từ Thiệu Châu trở thành một nhà văn toàn thời gian và có nhiều thời gian hơn để dành cho Đường Uyển và các con.
Hôm nay hai mẹ con nhà kia lại cùng hội bạn thân đi du lịch nên lúc này chỉ có hai cha con Từ Thiệu Châu và Từ Viễn.
Kiểu hai cha con ở cùng nhau cũng rất là kì lạ.
Từ Thiệu Châu đang gõ máy tính trên ghế sofa, thỉnh thoảng nhìn lên, trong khi tiểu Viễn ngồi trên mặt đất, xếp hình, chơi đồ chơi hoặc xem một số sách tranh ảnh thiếu nhi. Trên sàn có miếng xốp dày nên không cần lo bé bị ngã.
Hai người có thể như vậy cả buổi sáng mà không làm phiền đến nhau.
Thấy đã đến giờ trưa, anh gập máy tính lại nhắc nhở:“ Nhóc con, thu dọn đồ đạc của con trước khi bố mang đồ ăn lên.”
“ Vâng bố~.”
Cậu bé ngoan ngoãn lôi ra một chiếc hộp lớn, bỏ các loại đồ chơi lên đệm xốp ngay ngắn trở lại.
Khi Từ Thiệu Châu chuẩn bị bữa ăn và mang chúng ra, cậu bé đã sắp xếp gần xong. Không cần người lớn nhắc nhở, cậu bé tự giác nhặt chiếc ghế đẩu nhỏ của mình đặt trước bồn rửa, đứng dậy vặn vòi nước rửa đôi bàn tay nhỏ bé của mình.
Quay trở lại bàn ăn, ngồi trên ghế ăn dành cho trẻ em, cậu bé Từ Viễn dùng nĩa nhỏ ăn hai miếng khoai tây, miệng hơi xệ ra.
Cậu bé lại nhớ mẹ rồi.
“ Bố, mẹ cùng Tâm Tâm bao giờ mới về.”
Từ Thiệu Châu liếc cậu một cái, gắp cho cậu một ít rau, “Không biết, ăn cơm của con đi.”
“… Ò.”
Tiểu Viễn cảm thấy bố ở trước mặt mình rất khác với khi bố ở trước mặt mẹ.