Khương Lê cũng không muốn làm một đôi oan hồn dưới nước với chàng. Ngay sau khi lộ ra con át chủ bài, liền thấy chàng lom lom nhìn mình giống như bị chọc giận, liền lấy ngữ khí hòa hoãn nói:
- Nghe nói sông Hắc Đâu ở An Tức có một loại cái rất ngon, Bệ hạ có muốn thử không? Chỉ cần bảo đầu bếp dùng nước tương ớt hầm, bên ngoài cạnh nồi đặt một vòng bánh mì, thấm canh cá ăn chắc rất ngon!
Phượng Phi Vũ ước chừng ngẩn ra một hơi, sau đó dùng ánh mắt âm tình bất định nhìn nàng nửa ngày, mới quay sang Đậu Tư Võ đang đứng bên ngoài hô lên:
- Đi! Chiếu theo lời nữ vương Nhã Luân nói, bắt cá sông về đây hầm!
Có lẽ dưới bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn từ sớm. Cho nên chỉ sau một lát, đã có người liên tiếp tới dâng đồ ăn lên đầy bàn.
Khương Lê ngước mắt nhìn, món ăn chuẩn bị xong, liền dời bước đi đến trước bàn, tự mình bưng rượu lên, rót cho Phượng Phi Vũ một chén.
Đáng tiếc chén rượu dâng lên, nam nhân lại không có ý muốn nhận.
Khương Lê cũng không cưỡng ép, đứng dậy, đẩy cửa sổ tửu lâu ra.
- Bệ hạ, có thể tới cùng nhau ngắm trăng không?
Khương Lê nhẹ giọng nói, nhưng không thấy Phượng Phi Vũ có ý muốn di chuyển.
Nàng ngược lại hiểu rõ chàng, cứ vậy hai người đều ngột ngạt, liền dứt khoát đi qua, kéo tay chàng dậy.
Đôi tay chạm vào chàng, trắng nõn trơn bóng như mỡ dê, chàng tựa hồ muốn nhẫn tâm hất ra, thế nhưng nghĩ nghĩ lại mặc kệ.
Cứ như vậy, Khương Lê hơi cố hết sức lôi kéo thân hình cao lớn của chàng bước tới bên cửa sổ.
Lúc này mặt sông bên ngoái ánh lên ngân quang, bởi vì nước sông chảy qua nơi đây, lòng sông không bằng phẳng cho nên có mấy khu nước xoáy, phản chiếu ánh trăng khúc chiết ra xa, khiến cho mặt sông càng nổi bật ba bóng trăng tròn.
Khương Lê chỉ vào bóng trăng trên sông ôn nhu nói:
- Lúc trước chọn nơi này, chính bởi vì ở đây nổi danh là "tam thủy chiếu nguyệt"... Chàng và ta phân ly đã hai năm, cũng chẳng mấy khi được cùng ngắm trăng, lần này ở đây, coi như thỏa mấy phần tiếc nuối...
Nàng nói chuyện nếu không tận lực khiến giọng khàn đi, thì tiếng nói trong vắt như dòng suối mát lạnh, khiến cho tâm tình người đối diện vì vậy mà trầm ổn hơn nhiều.
Nàng ngắm trăng tròn, còn Phượng Phi Vũ lại ngắm nàng.
Khi nàng nói "thỏa mấy phần tiếc nuối" trong ánh mắt có vô tận thẫn thờ... Khoảnh khắc đó, khiến Phượng Phi Vũ cảm thấy cho dù ngày trước nàng quyết tuyệt rời đi, thế nhưng trong lòng của nàng vẫn có chàng...
Nghe nàng nói, lại nhìn ánh trăng trên mặt sông bên ngoài. Sương mù trải trên sông khiến cảnh vật thêm mấy phần thê lương. Phượng Phi Vũ nhất thời hoảng hốt, vậy mà nhớ không nổi trung thu lần trước mình vượt qua như thế nào.
Có lẽ từ khi nàng rời đi, mỗi đêm đều giống như nhau, một mình lẻ bóng, với cuốn sách làm bạn, tương tư tới nửa đêm mới có thể mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Lúc này, nàng ngồi ngay ở bên cạnh chàng, hương thơm thoang thoảng lan tới, thế nhưng chàng cố nén mặt mũi không ôm nàng vào lòng.
Nàng không muốn bên chàng, cùng người khác sinh con, nhưng chàng nếu không phải nàng liền không thể, đây là loại sa đọa đê tiện kiểu gì chứ?
Cho nên, chàng muốn dọa nàng, để cho nàng biết mình đến tột cùng phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ gì. Nhưng từ trên lầu cao nhìn xuống, thấy nàng bị dọa nôn mửa, sắc mặt trắng bệch chàng lại đau lòng.
Thế nhưng nàng vừa bước lên lầu, Phượng Phi Vũ thầm nhủ bản thân không thể mềm lòng. Nếu không đánh đứt chiếc gân phản nghịch của nàng, cho dù có cướp nàng về Đại Tề, nàng cũng sẽ không chịu sống yên ổn.
Chỉ là chàng vạn lần không ngờ tới, nữ nhân này lại tính toán ngược lại. Ở An Tức treo lên một lưỡi đao trí mạng, nữ nhân này khiến chàng vừa yêu vừa phẫn hận, làm trái tim chàng như muốn nổ tung.
Nhưng bây giờ, nàng lại nói hẹn ước tới nơi này, chỉ vì muốn ngắm ánh trăng nơi đây, bù lại những tiếc nuối trong lòng. Lửa giận ngập trời như bị nước mưa dập tắt, trong lòng chàng lập tức dễ chịu hơn nhiều.
Đứng trầm mặc một hồi bên cửa sổ, chàng mới lạnh lùng hỏi:
- Rời đi, trong lòng nàng có từng nhớ tới ta?
Khương Lê quay đầu nhìn chàng, vốn phải là thiếu niên có tinh thần phấn chấn, nhưng hiện tại giữa lông mày như khắc một chữ xuyên nhàn nhạt.
*Chữ xuyên 川
Nàng chậm rãi đưa tay vuốt vết hằn giữa trán chàng, trầm mặc một hồi nói:
- Có thể nào không nhớ chứ...
Phượng Phi Vũ xiết chặt eo của nàng, rốt cục ôm nàng vào ngực. Thế nhưng trong miệng lại hung hăng nói:
- Nghĩ* xem làm cách nào để dìm c.h.ế.t ta?
Nghĩ: từ nghĩ và từ nhớ viết,đọc giống hệt nhau, nên dịch thì lựa theo hoàn cảnh nhé mng...
Khương Lê không muốn tiếp tục đề tài vô nghĩa này, thấy chàng cuối cùng chịu mở miệng nói chuyện, liền nắm tay kéo chàng về chỗ ngồi, bẻ một miếng bánh trung thu cho chàng ăn.
Phượng Phi Vũ cả một ngày nay chưa hề ăn cơm, hiện tại đang đói bụng, nhưng không muốn nhanh như vậy đã bỏ qua cho nàng. Chỉ hừ một tiếng cũng không chịu há miệng. Khương Lê một mực giữ khối bánh bên môi chàng, hai mắt ôn nhuận nhìn chàng chăm chú.
Phượng Phi Vũ thấy đôi mắt như nai con đang nhìn mình, rốt cuộc há miệng, ăn miếng bánh vào bụng.
Bánh thơm ngọt, rất vừa miệng, bên trong nhân cũng là nhân đậu đỏ mà Phượng Phi Vũ thích ăn.
Sau khi ăn miếng thứ nhất, thời gian còn lại hai người giống như ăn ý cùng chung nhận thức, không đề cập tới chuyện quốc sự, chỉ phẩm rượu ăn đồ ăn, ngắm trăng nói chuyện phiếm.
Đậu Tư Võ đứng bên ngoài cửa ánh mắt nhìn Bạch Thiển cũng chưa ăn gì, còn ân cần bưng một khay đồ ăn tới cho nàng, bên trên là đầy đủ cơm thịt.
Đáng tiếc Bạch Thiển không lĩnh tình, hung hăng trừng mắt lườm Đậu Tư Võ. Đậu Tư Võ trong lòng tràn đầy ủy khuất, nhỏ giọng nói:
- Mỗi người hầu hạ một chủ tử, trên thuyền ta cũng đã nhường nàng rồi, sao nàng còn hẹp hòi như vậy, lâu như vậy vẫn không chịu nói gì với ta...
Câu nói này vừa vặn chọc vào chỗ đau của Bạch Thiển, lúc ấy trên thuyền nếu không phải vì không gian nhỏ hẹp, nàng lại trở tay không kịp, tất sẽ không bị Đậu Tư Võ chế trụ. Cho nên hiện tại nhìn khay đồ ăn cũng chỉ hừ lạnh sau đó cầm túi nước tự chuẩn bị uống một hớp lớn.
Trăng trên sông tuy đẹp, nhưng cuối cùng cũng tới lúc tiệc tàn người tan.
Dùng bữa được một nửa, Phượng Phi Vũ đột nhiên ngừng đũa, nhưng ngón tay dài không ngừng gõ gõ lên mặt bàn.
Khương Lê biết thói quen này của chàng, chính là trong lòng lại đang toan tính điều gì, mới theo bản năng làm như vậy.
Tính toán, canh giờ không sai biệt lắm, Khương Lê nhẹ nhàng đứng dậy, nói:
- Hôm nay gặp nhau, đã thực hiện ước định, không còn sớm nữa, ta cũng phải trở về, miễn cho tướng sĩ trên đập hiểu nhầm chuyện gì, gây ra cảnh bình sinh thống khổ liền không ổn.
Phượng Phi Vũ chậm rãi nói:
- Ngươi tu kiến đập nước để nhấn chìm An Tức, sáng tạo đấy, chỉ là ngươi cho rằng trẫm sẽ bị dọa sao?
Khương Lê trong lòng chấn động, quay đầu nhìn Phượng Phi Vũ.
Phượng Phi Vũ thong thả nói:
- Trẫm thừa nhận vừa nhìn thấy bản vẽ của ngươi, xác thực có sợ hãi. Nhưng suy nghĩ kỹ địa hình của Ba quốc, biết rằng sách lược này tuyệt đối không thể dùng. Cách đập nước ngươi xây dựng không xa có một thung lũng, đủ để ngăn toàn bộ đại hồng thủy lại.
Khương Lê thân thể cứng đờ, vừa rồi khi hai người ở chung, Phượng Phi Vũ cũng không ra lệnh cho bất cứ kẻ nào, cũng không nhìn bản đồ, sao có thể biết được bên ngoài đập nước là một thung lũng?
Đập nước là gần đây nàng mới tu kiến, dùng để mở rộng canh tác lúa nước, không hề liên quan tới chuyện nhấn chìm An Tức. Ngay cả sơn cốc kia, nàng gần đây nghiên cứu bản đồ mới nhìn thấy. Nàng vừa vẽ xong bản đồ, xuất phát từ việc linh cơ khẽ động, mới muốn mang theo nó, nghĩ rằng có thể có tác dụng khi tới đây.
Dù sao Phượng Phi Vũ đường xa mà đến, đâu có am hiểu địa thế Ba quốc? Nàng vốn có thói quen khoác lác hù dọa người khác, trong lòng cũng đã dự tính trước tính cách của Phượng Phi Vũ, chỉ cần nhất thời lừa bịp được để toàn thân trở ra là ổn.
Nào ngờ tới Phượng Phi Vũ chỉ trong một bữa cơm liền lập tức nhìn ra vấn đề.... Chẳng lẽ chàng đã nhớ kỹ địa thế của Ba quốc trong lòng, nên giờ mới ngẫm ra?
Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh như có người té ngã trên đất, Khương Lê không khỏi biến sắc.
Ở bên ngoài sảnh đường, Bạch Thiển cùng mấy thị vệ Khương Lê dẫn theo sau khi uống nước trên người đều ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.
Mấy người Bạch Thiển mặc dù cẩn thận, thế nhưng sao bì được với đám nhân tài cướp gà trộm chó tam giáo cửu lưu mà Phượng Phi Vũ nuôi dưỡng.
Lúc ấy trên bờ sông hỗn loạn, nên túi nước bên người của mấy thị vệ không bị rơi xuống nước đều bị người ta vẩy thuốc mê lên nút gỗ trên miệng túi, nút gỗ chỉ đóng một nửa nên khi mở ra thuốc mê sẽ rơi vào trong nước uống hoà tan. Loại thuốc mê này bá đạo, chỉ cần dính một chút cũng khiến người ta hôn mê.
Phượng Phi Vũ lúc này cơm nước no nê, ngược lại thần thái ngữ khí đều trở nên thong dong, nhàn nhạt nhìn Khương Lê:
- Nữ vương Nhã Luân, ngươi nên hiểu lần này là trẫm thân chinh tới đây, sao có thể tay không trở về? Mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, trẫm đều mang theo ngươi về Lạc An. Nơi ở của ngươi trẫm đã cho người tu sửa hoàn chỉnh, dựa theo cấp bậc nữ vương phụng dưỡng, chỉ có điều ngươi cả đời này cũng đừng mơ tới chuyện bước ra khỏi cửa cung một bước.
Nói xong, Phượng Phi Vũ cũng lười nhác nghe Khương Lê lưỡi xán hoa sen*, ba hoa khoác lác... Vươn tay chụp lấy cánh tay nàng lấy màn che quấn kín mít cả người nàng xong vác lên sải bước ra ngoài cửa.
Lúc ra cửa, nhìn thấy Đậu Tư Võ nói năng lộn xộn đỡ Bạch Thiển dậy, lẩm bẩm nói:
- Bà cô tổ à, cũng không phải ta hố nàng đâu, còn cố ý chuẩn bị cơm canh nước uống cho nàng, thế nhưng nàng lại nhất định uống nước mang theo người.... Thánh thượng vứt bỏ thê thiếp chả lẽ cũng muốn hại ta đời này không lấy được vợ sao?
Hắn đang hoảng hốt lầm bầm, lại nhìn thấy Phượng Phi Vũ khiêng Khương Lê ra liền im bặt. Đáng tiếc vẫn bị Phượng Phi Vũ nghe được một chút, cũng không giận chỉ phát uý quét mắt nhìn hắn:
- Còn không mau lấy xích sắt trói Bạch Thiển lại? Trẫm chỉ sợ ngươi chưa kịp lấy vợ đã bị người đó đánh c.h.ế.t tươi.
Đậu Tư Võ tinh tế tưởng tượng, cảm thấy thánh thượng nhắc nhở quá đúng, nhưng xích sắt nặng lại còn gây xước da, liền cầm lấy dây thừng sợi to cuốn vải chung quanh trói Bạch Thiển lại.
Đám quân thần Đại Tề tựa như thổ phỉ cướp nàng dâu, sau khi bắt được nữ nhân liền lập tức lên xe tới bến sông, vừa lên thuyền lập tức tăng tốc muốn ra biển lớn tiến thẳng về Lạc An.
Khương Lê kêu la giãy dụa, mắng mỏ Phượng Phi Vũ không giữ lời, nhưng cũng chẳng khiến chàng runng động nửa cái lông mày.
Khi cả hai đang tranh chấp thì lồng n.g.ự.c của nàng cũng bắt đầu căng sữa.