Công Tôn Vô Ngôn chính là cắn chặt răng không nhận.
Phượng Phi Vũ cảm thấy cùng loại sắc mê tâm khiếu ngu xuẩn này nói nhiều thật sự là uổng phí nước bọt, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Chẳng lẽ đêm hôm đó, ngươi không nhớ mình để quên thứ gì trên giường sao? Loại người phản bội chủ nhân như ngươi, ăn cây táo rào cây sung, Cô thậm chí lười dụng hình. Ngươi nhận hay không nhận, có gì khác biệt?
Nghe thấy vậy, Công Tôn Vô Ngôn sắc mặt trắng bệch. Thật sự hôm đó hắn vội vàng rời đi, cũng không để ý bản thân quên một kiện nội y trong phòng Điền cơ...
Trong phủ y phục của nhóm phụ tá đều giao cho ngoại viện giặt giũ, vì để tránh nhầm lẫn, ở bên trong đều thêu tên của mỗi người.
Thị nữ bên cạnh Điền cơ trải rộng tai mắt thái tử, nhất định là có người thu được áo của hắn, đưa tới cho Thái tử.
Bây giờ bằng chứng như núi, quả nhiên là không cần thẩm vấn nữa...
Công Tôn Vô Ngôn cũng xấu hổ không chịu nổi, chỉ nằm rạp trên mặt đất, khóc rống lên tạ lỗi với Thái tử, phụ công Thái tử hằng ngày ân sủng, hắn chỉ vì một ý nghĩ sai lầm, Điền cơ cũng không biết, còn xin Thái tử điện hạ hãy đối xử tốt với Điền cơ vân vân.
Phượng Phi Vũ hôm nay cũng thanh nhàn, nên mới có thời gian tới nhàn hạ cùng gian phu Công Tôn Vô Ngôn.
Nếu nói hắn phẫn nộ khi người của mình bị kẻ khác làm bẩn, thì chẳng bằng nói hắn ngày thường quá nể trọng nhóm phụ tá này, để người ta dám cắm sừng lên đầu hắn.
- Nàng không biết rõ tình hình?
Phượng Phi Vũ cười lạnh một tiếng, sai người lấy thư tín lục soát được trong phòng Công Tôn Vô Ngôn ra, chỉ vào nói:
- Xem ra các ngươi là lang hữu tình muội cố ý, thư từ qua lại lâu như vậy, tình cảm thâm hậu, như vậy cùng đồng sàng cộng chậm chẳng phải việc nước chảy xuôi dòng hay sao?
Công Tôn Vô Ngôn lạnh cả người, hết đường chối cãi, đập đầu xuống đất, nước mắt chảy ngang nói:
- Tại hạ một người c.h.ế.t không có gì đáng tiếc, còn xin điện hạ khai ân, bỏ qua cho Điền cơ, xin điện hạ khai ân a!
Phượng Phi Vũ ngược lại không ngờ, ngày thường Công Tôn Vô Ngân nhìn có vẻ khéo đưa đẩy ngược lại là một kẻ si tình.
Hắn từ trước đến nay cảm thấy chẳng ai hoàn mỹ, nắm được thóp của người ta, thì mới có thể yên tâm sử dụng được.
Như Công Tôn Vô Ngôn có quan hệ với Điền Oánh, ngược lại có thể dùng hắn được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn không che giấu sát khí, cúi đầu nói:
- Tình cảm của quân, ngược lại là cảm động thiên địa, chỉ là nếu như có cơ hội cho ngươi và Điền cơ cùng được sống, quân có biết nắm chắc không....
Công Tôn Vô Ngôn nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên, run rẩy nói:
- Nếu như Thái tử chịu tha cho ta một mạng, ta làm trâu làm ngựa, muôn c.h.ế.t không từ...
Phượng Phi Vũ nói vài lời với người quản lý nhóm phụ tá, bí mật giam Công Tôn Vô Ngân lại,sau đó mới chậm rãi rời khỏi mật thất.
Khi hắn từ mật thất đi ra, mật thám bên người hắn liền tiến tới báo cáo, Khương thiếu phó cùng vài vị đồng môn đi tửu lâu uống rượu.
Phượng Phi Vũ nghe được chau mày, cảm thấy nữ tử này lại tại tác quái, coi lời nói của mình như gió thoảng bên tai.
Vốn cho rằng nàng lề mề tới tận giờ tan học mới chịu tới tìm mình, ai ngờ mật thám vừa bẩm báo không lâu, liền thấy nàng tới tìm mình, trong tay còn cầm món cá nướng, món ăn chiêu bài của tửu lâu.
Món cá nướng này rất nổi danh, hạt tiêu ướp với gia vị vô cùng thơm ngon, dùng cành trúc xuyên qua thân cá, nướng trên than hồng, khi chín thịt cá còn mang theo mùi trúc thơm ngát.
Khi Khương Lê mang theo bọc lá sen bên trong là cá nướng nhanh nhẹn bước tới, khi gần đến thư phòng Thái tử, vừa vặn gặp Tào cơ và Điền cơ đang đi dạo ở hoa viên.
Khi đã vào phủ Thái tử, nhóm vương nữ này cũng không được tự do thoải mái như trước, có muốn ra ngoài dạo phố cũng phải được Thái tử cho phép.
Hai người đều nghĩ rằng Thái tử là người khôngnthích xã giao, cho nên hết lần này tới lần khác đều nhẫn nhịn ở trong phủ.
Hơn nữa ở đây, hai người đều không quen ai, đi một hai bước cũng không thể tránh khỏi đụng mặt với người xưng tỷ gọi muội với mình, trong thời gian nhàm chán họ lại ganh đua nhau để g.i.ế.c thời gian.
Từ sau hôn lễ, "Thái tử" nghỉ trọ tại phòng Điền cơ, hai ngày này, hai người trong phòng đều không động tĩnh.
Thái tử cưới một hơi ba vị trắc phi, thế nhưng tựa hồ cũng không vội nếm hết trái thơm, cuộc sống vô cùng thanh tâm quả dục.
Điền cơ được Thái tử quan tâm đầu tiên, cũng gấp gáp muốn được cố sủng, tất nhiên ngóng trông thái tử lại đến, liền chủ động mời Tào cơ cùng nhau ở trong hoa viên tản bộ, kỳ vọng ngẫu nhiên gặp thái tử, nở nụ cười xinh đẹp với ngài.
Về phần tại sao không đi tìm Dao cơ cùng đi, một là nghe nói Dao cơ mắc phong hàn, ở trong phòng dưỡng bệnh không tiếp khách, hai là nàng không ngốc, sẽ không tìm kẻ dung mạo xinh đẹp hơn mình cùng nhau đi dạo.
Bên cạnh nàng là Tào Khê dung mạo có vẻ bình thường, lại cành thể hiện ra nàng đoan trang động lòng người.
Mà Tào cơ lại có chút cam chịu, tự giác dung mạo không so được với Điền cơ ngọt ngào, cũng không bì kịp Dao cơ yêu dã mị người, chỉ mong thái tử xử lý sự việc công bằng, sau khi nghỉ tại phòng hai người kia, thì cuối cùng cũng sẽ tới viện nàng muộn một chút cũng được.
May mà nàng được dì dặn dò qua, hai người kia quyến rũ coi như được lại mưa móc nhiều hơn, cũng là uổng phí tâm cơ, hai người đều được ban tuyệt tử canh, muốn có thai chỉ là si tâm vọng tưởng!
Nghĩ đến đây, nàng liền không nôn nóng nữa, chỉ lạnh nhạt đứng ngoài quan sát Điền cơ, Dao cơ hai người rêu rao.
Dù được sủng ái cũng là vô dụng, cuối cùng ai mang thai long chủng cho Thái tử mới là người cười cuối cùng.
Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, nên nhất thời thu hồi ngôn ngữ sắc nhọn, ngược lại như tỷ muội một nhà, vừa nói vừa cười đi dạo trong hoa viên.
Kết quả các nàng liền gặp Khương thiếu phó đang xách cá nướng đi thư phòng.
Có lẽ là giận cá c.h.é.m thớt, Điền cơ cảm thấy hai huynh muội này mặt mày cũng giống nhau, đều lộ ra cỗ quyến rũ mê hoặc người khác.
Nếu đổi một hoàn cảnh khác, thiếu niên hoạt bát như vậy, nàng khi nhàm chán thực sự muốn được nói chuyện nhàn thoại một phen.
Nhưng hiện giờ nàng cùng với tên Khương Hòa Nhuận này bị Thái tử bắt gian ngay trong đạo quán, tất nhiên nàng cũng muốn né tránh hiềm nghi.
Huống chi nàng nghi ngờ thái tử tư sủng thiếu niên này, ánh mắt nhìn về phía hắn càng thêm căm hận.
Nàng liếc mắt nhìn thị nữ bên cạnh mình, thị nữ kia tên Hiểu Nguyệt đúng lúc đó nhấc chân ra, đẩy Khương Lê một cái.
May mà Khương Lê mấy ngày nay đều chăm chỉ tập luyện quyền cước tự vệ, đã luyện thành thói quen phản xạ.
Thấy người có ý xấu, nàng trong vô ý thức phản xạ theo phương pháp Phượng Phi Vũ truyền thụ cho nàng, nhảy vọt lên tránh né đồng thời chân quét một đường, đá trúng chân thị nữ kia, khiến nàng ta đau đớn khụy xuống, không cẩn thận va vào Điền cơ.
Điền cơ thuận thế lảo đảo khẽ ngã trên mặt đất, che lấy cổ chân "ai nha" kêu lên một tiếng đau đớn.
Nhất thời, chủ tớ hai người tựa hồ bởi vì Khương thiếu phó lỗ mãng mà bị thương không nhẹ.
Tào cơ thấy thế, sắc mặt cũng bất thiện, chỉ nghiêm mặt nói:
- Khương thiếu phó, đây là hậu trạch, ngươi thân là phụ tá vốn không nên không chút kiêng kỵ nào xông tới như vậy, mặc dù chỗ ở của ngươi cùng gần Thái tử, nhưng cũng cách cả một tường viện. Ngươi muốn đi dạo hoa viên, có thể báo với quản sự chuẩn bị chưa? Ngươi có để ý tránh né nữ quyến tránh hiềm nghi không hả?
Kỳ thật Tào cơ nói những lời này cũng coi như có lý.
Khương Lê mặc dù giả làm nam tử, nhưng có khi khó tránh khỏi sẽ không để ý đến chi tiết nhỏ.
Bây giờ thái tử đã thành hôn, nàng thân là phụ tá nếu vào hoa viên vốn phải báo cáo với quản sự chuẩn bị, để nội thị dẫn đường vào.
Thế nhưng nàng lúc đi vào đây, thị vệ nội viện không ngăn cản, nàng cũng quên bản thân mình là "nam tử", chỉ chú ý tới việc trước khi đi ngủ phân phó Thiển nhi đi tửu lâu lúc trước mua cá nướng về, sợ cá bị nguội nên tranh thủ mang tới cho Thái tử thưởng thức, chặn cơn giận của chủ tử, miễn cho lúc nữa lại nghiêng mi ánh lệ trách móc nàng cùng đồng môn đi uống rượu.
Kết quả vừa sốt ruột, liền đụng phải hai vị này.
Bất quá mặc dù nàng có lỗi, nhưng thị nữ Điền cơ lại cố ý va vào người nàng, mà Điền cơ bị đụng một chút, vốn không đủ lực té ngã, bây giờ lại như đỉa trâu đụng phải vôi vậy, diễn kịch thành thói quen, thực khiến người ta ngột ngạt.
Nàng không muốn mọi chuyện nháo lớn, liền đưa cá trong tay cho Thiển nhi đứng sau, chấp tay nhìn chủ tớ hai người đang ngã dưới đất nói:
- Là tại hạ vô ý, va chạm Điền cơ, xin hỏi Điền cơ có thể đứng lên được không, có cần gọi lang trung tới xem một chút không?
Chủ tớ hai người, quả thực bị thương là thị nữ Hiểu Nguyệt kia, chân của nàng ta bị Khương Lê dùng lực xoáy vào, đau đớn khiến nàng ta nước mắt lưng tròng.
Ngay tại khi Khương Lê muốn đỡ nàng vậy, vậy mà một bàn tay quét tới, sượt qua mặt nàng, tiếng mắng cũng liền theo sau:
- Cẩu vật! Thái tử phi là người mà ngươi có thể va chạm nổi sao?
Khương Lê mặc dù nghiêng đầu tránh né một chút, lại bị móng tay thị nữ kia quét qua, trên gương mặt lưu lại mấy vết cào, da nàng có chút bỏng rát.
Thiển nhi đứng đó đâu có chịu được công tử nhà mình bị người ta bắt nạt? Dám đụng tới tiểu công tử nhà nàng, nàng giận dữ chân đá, tay tát thi nhau hầu hạ.
Không đợi Khương Lê phân phó, nàng chỉ xông tới nhấc chân, thị nữ kia liền bay lên, rơi vào trong hồ, uống no một bụng nước, khóc to hô cứu mạng.
Cuối cùng thật vất vả được thị vệ chạy tới vớt lên. Thái tử cũng vừa lúc di qua hoa viên, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn này.
Phượng Phi Vũ từ trước đến nay thích thanh tĩnh, ngày thường đi dạo hưởng thụ sự yên tĩnh đã quen, nay truyền đến tiếng hô hoán sắc nhọn của nữ tử, quả nhiên là không thể chịu nổi.
Hắn chau mày, hầu cận bên cạnh lập tức quát to:
- Hoa viên Thái tử tĩnh tu, há lại cho các ngươi hô to gọi nhỏ? Kêu khóc là kẻ nào, chặn miệng lại!
Kết quả thị nữ Hiểu Nguyệt còn chưa nôn hết nước ra, miệng đã bị người ta dùng dây gai siết chặt, chỉ có thể nước mắt rưng rưng nhìn chủ tử Điền cơ của nàng.
Điền cơ biết chuyện hôm nay, bản thân làm gì đều có chữ "lý", nhưng cũng không muốn lập tức cáo trạng với Thái tử. Nàng được mấy thị nữ khác đỡ dậy, khóe mắt rưng rưng, muốn nói nhưng lại nhìn Thái tử, lời định nói nghẹn ngào nuốt trong cổ họng, khiến người ta nhìn thấy mà yêu.
Tào cơ đứng ở một bên xem kịch, liền thuận tiện thuật lại mọi chuyện một lần, nói xong Tào Khê không tự chủ được im lặng.
Mọi người đều thấy sắc mặt Thái tử càng thêm u ám, trừng mắt nhìn Khương Hòa Nhuận đang quỳ gối ở một bên.
Điền cơ thấy vậy trong lòng mừng thầm.
Chuyện ở đạo quán trước kia, Thái tử dễ dàng tha thứ cho Khương Hòa Nhuận có thể hiểu là Thái tử ái tài, hơn nữa nàng khi đó cũng chưa gả cho Thái tử, trừng trị cũng là tình lý không thông.
Nhưng hôm nay lại khác. Nàng đã vào phủ Thái tử, lại cùng Thái tử mây mưa một đêm xuân.
Điền cơ trước kia lòng nghi ngờ Thái tử không thích nữ tử, thế nhưng đêm hôm đó Điện hạ hận không thể c.h.ế.t trên người nàng, khiến nàng bỏ hết mọi hoài nghi.
Dư vị ân ái hôm đó như còn vương vấn, Thái tử há lại có thể không thương tiếc nàng?
Bây giờ Khương thiếu phó không thông bẩm mà tự ý xông vào hoa viên, lại đụng phải chủ tớ hai người, hơn nữa còn dung túng ác nô đả thương người.
Một bên là ái phi tân sủng, một bên là chủ tử và cẩu nô tài không có mắt.
Phượng Phi Vũ điện hạ sẽ thiên vị ai, thật sự không cần nói cũng biết!
Điền cơ nghĩ đến ngụm ác khí mình phải nuốt xuống, cuối cùng cũng có thể xả ra, thực sự là khoái ý khó nói thành lời.
Chỉ cần Thái tử trọng phạt Khương Hòa Nhuận, vậy thì yêu cơ Khương Tú Dao tất nhiên cũng không có gì đáng ngại cả, nhìn hai huynh muội này sao có thể hoành hành được nữa!