Sau khi trời vào thu, trên trời một màu xanh biếc, quả thực cũng khiến tâm tình người ta tốt hơn một chút.
Khương Lê tựa vào trong n.g.ự.c Phượng Phi Vũ, nhìn ra xa vậy mà cũng có chút thất thần.
Kiếp trước vào khoảng thời gian nay, nàng vào hoán y cục đã hai năm, cũng bị Tần Chiếu thường xuyên quấn lấy, bị hắn lôi kéo nói chuyện, bị ép nghe hắn nói rất nhiều chuyện bên ngoài.
Dù sao Tần Chiếu mỗi lần bị phái ra ngoài kinh thành làm việc, hắn đều tự mình đa tình, sợ nàng nhớ hắn nên có chuyện gì cũng đều báo lại với nàng.
Nhưng trong trí nhớ của nàng, cũng không có chuyện phát sinh thổ phỉ định phá hủy đường đê dọc biên cảnh Ngụy Tề.
Dù sao hoán y cục cũng coi như một bộ phận của phủ nội vụ, bình thường cung nhân thái giám tới lui rất nhiều, tin tức nhận đượuc còn linh thông hơn cả dân chúng rất nhiều.
Nếu như thực sự có thảm kịch như vậy phát sinh, triều đình nhất định sẽ phái quân đội tới quét sạch, cho nên chắc chắn phải có động tĩnh.
Khương Lê biết Phượng Phi Vũ phải ở lại đây xử lý tranh chấp, liền nghĩ đến điểm này.
Cho nên nàng ngược lại cảm thấy việc này hẳn là rất dễ giải quyết, cuối cùng ước chừng là đạo phỉ bị tiêu diệt, cũng không hình thành tai hoạ, cho nên an toàn của Phượng Phi Vũ cuxg hẳn là không đáng lo ngại.
Khương Lê nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng kỳ thật cũng phát hiện bản thân mình có chút quá mức quan tâm Phượng Phi Vũ.
Hôm nay mấy câu của Thiển nhi nói kỳ thật cũng yên lặng gõ tỉnh Khương Lê.
Thiển nhi là người không được đọc sách vở, tuổi tác kỳ thật cũng không lớn hơn mình bao nhiều, vậy mà Thiển nhi có thể tỉnh táo kìm chế bản thân, biết được chênh lệch giữa nàng và Đậu Tư Võ, cho nên không chịu tuỳ tiện thả lỏng bản thân để đi dệt mộng ban ngày.
Thế nhưng nàng thì, đúng là uổng sống hai đời, hiện nay lại nổi lên tâm tư với Phượng Phi Vũ.
Lúc này nàng vầ chàng đến cùng đều là nam nữ trẻ tuổi, cả hai bên thu hút lẫn nhau, không nhịn được mà bị đối phương hấp dẫn.
Dạng tình yêu đơn thuần kiểu này, trước sự tranh đấu quyền lực không chịu nổi một kích.
Hiện tại, trong phủ Phượng Phi Vũ cơ thiếp thành đoàn, mà trong cuộc sống sau này đám nữ nhân đó chỉ có tăng lên chứ không giảm. Thử hỏi một khi Phượng Phi Vũ xưng đế, không riêng gì nữ nhi vương hầu muốn được làm thiếp, ngay cả quý nữ của những đại thế gia ở Lạc An cũng muốn đưa người tới bên cạnh đế vương để an ổn căn cơ.
Thông gia chính là biện pháp tiết kiệm sức lực và hữu hiệu nhất.
Hiện tại nàng trẻ trung xinh đẹp dựa vào dung mạo chiếm được chỗ đứng trong lòng Phượng Phi Vũ, nhưng khi tuổi xế chiều, hoa tàn ít bướm số phận của nàng sẽ như thế nào? Khi khóe mắt hằn lên vẻ sương gió, một chất nữ của nước nhỏ bé như nàng sao có thể giữ chân trái tim của Phượng Phi Vũ?
Nếu giống như trước kia, nàng không tim không phổi thì cũng thôi, có thể khống chế cảm xúc của mình, mặc cho nữ nhân hậu trạch khắp nơi tìm cách gần gũi nam nhân của mình, vậy thì chẩng phái là tự khiến bản thân nàng tổn thương sao?
Nghĩ như vậy, rung động nhất thời ngày hôm qua bị nàng dằn ép xuống dưới. Nàng hít sâu một hơi, khuôn mặt treo lên vẻ tươi cười:
- Điện hạ, cháo kia nếu không dùng sẽ lạnh mất, vẫn nên nhanh chóng dùng bữa sáng thôi.
Phượng Phi Vũ ngồi trên tảng đá ăn cháo, Khương Lê nhanh nhẹn gắp thịt bò khô xé nhỏ vào trong bát của chàng, sau đó nói:
- Điện hạ, ngài xử lý sự vụ nơi đây nhất định phải chú ý, ta ở biên thành có khi lại quấy rầy ngài xử lý công sự. Mà thư viện bên kia cũng sắp đi học lại rồi, hay là ta về Lạc An trước, miễn cho Mộc Phong tiên sinh lo nghĩ sao ta trở về trước mà không đến thư viện.
Lúc trước ảnh nữ giả mạo nàng từ biệt tiên sinh trở về. Bây giờ Mộc Phong tiên sinh cũng đã về kinh, lại bởi vì đệ tử mình mang đi lại náo loạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thương tâm tự trách, ốm bệnh không dậy nổi. Nàng làm đệ tử cũng nên đi thăm.
Phượng Phi Vũ nghe nàng nói, không lên tiếng, chỉ là chậm rãi uống xong một ngụm cháo loãng, mới nói:
- Nàng muốn hồi kinh sớm cũng được, Cô sẽ phái một đội nhân mã đưa nàng trở về. Nhưng mà thư viện nàng đừng tới nữa, chờ Cô quay lại thành Lạc An sẽ đưa nàng tới bái phỏng tiên sinh.
Khương Lê nghe vậy, động tác trong tay dừng lại, ngẩng đầu không hiểu nhìn Thái tử, thận trọng nói:
- Là bởi vì ta lần này khiến Thái tử bị tai bay vạ gió, nên Điện hạ chuẩn bị cấm túc để trừng phạt ta sao?
Phượng Phi Vũ thấy biểu tình của nàng buồn cười, liền nói:
- Nàng là ái thiếp của Cô, luôn xuất đầu lộ diện khó tránh khỏi sẽ bị người ta để mắt tới. Nàng nếu như yêu thích đọc sách, về sau cũng không cần tới thư viện, Cô mời phu tử tới phủ dậy cho nàng là được... Qua năm mới, nàng cũng lớn rồi, liền tĩnh tâm ở trong phủ điều dưỡng thân thể, chuẩn bị kéo dài dòng dõng cho Cô đi.
Nếu nói mấy câu trước còn được, Khương Lê có thể lo liệu kính cẩn miễn cưỡng tiếp nhận, thế nhưng câu sau Phượng Phi Vũ muốn nàng sinh con mà nói, quả thực khiến cho người nghe hãi hùng khiếp vía.
Nàng mím môi một cái nói khẽ với Phượng Phi Vũ:
- Điện hạ ngài đừng quên là ta chỉ thay muội muội vào cửa thôi... Trên thực tế, ta nên gọi Điện hạ là muội phu mới đúng. Điện hạ còn chưa lập chính thê, tương lai sinh con nối dòng cũng nhất định phải là nữ tử đức hạnh nhiều mặt, dịu dàng hiền thục, Khương Lê tự biết tính tình thô thiển, chân thực không dám sinh hạ long tử Đại Tề.
Phượng Phi Vũ cảm thấy bát cháo ăn không vào nữa, nữ nhân này mới sáng sớm đã chủ tâm khiến chàng khó chịu, nhất là tiếng muội phu kia, khiến chàng nghĩ tới mình đang kéo tỷ tyt của vợ mình vào trong lều trướng để yêu thương, khiến da đầu cũng run lên.
Thế là chàng nhướng mày âm thanh lạnh lùng nói:
- Nếu như theo cách hành xử của Cô, thì mấy lời của nàng cũng đáng để bị quất roi rồi. Biết là nàng ghen tỵ, thế nhưng phải có mức độ. Chẳng lẽ bình thường Cô đối xử với nàng chưa đủ sủng ái sao? Thử hỏi xem nơi nào Cô chưa đủ sủng nàng, mà nàng lại dùng lời lẽ đó để ép buộ Cô?
Khương Lê cảm thấy mình vừa nãy đã lỡ lời nói nhiều rồi, đích thật là không đủ kính cẩn.
Chỉ là một ái thiếp nho nhỏ, hoàn toàn không được phép bắt bẻ Phượng Phi Vũ. Ít nhất hàng đêm hoan lạc, đám nữ tử trong phủ Thái tử ngày đêm cầu còn không được.
Thế nhưng nàng cũng thấy được, trong mắt Phượng Phi Vũ nàng bất quá cũng chỉ là một ái thiếp thôi. Nên phụ thuộc vào nam nhân mà sinh, cả ngày trong sân viện cùng một đám phu nhân mài răng đấu võ mồm, bêu rếu ưu khuyết điểm của nhau.
Khương Lê theo học tại thư viện một năm, trước đây học qua lễ nghĩa, kiến thức bảo phủ đại thiên địa, cho nên phủ Thái tử dù lớn, vẫn khiến nàng cảm thấy chật chội khó qua.
Ai ngờ xảy ra biến cố, khiến lòng ham chiếm hữu của Phượng Phi Vũ bỗng nhiên mạnh lên. Muốn nàng sau này cũng không được mặc nam trang, chỉ có thể vây khốn bản thân ở hậu viện. Nếu quả thực như lời Phượng Phi Vũ nói, mình mà có thai, nhất định sẽ càng khiến đám nữ tử hậu trạch ghen ghét.
Phía sau Tào Khê là Hoàng hậu cường thế, còn sau lưng Điền cơ cũng có phủ Kính hầy quyền quý ở Lạc An làm chỗ dựa.
Chỉ có nàng dựa vào sự sủng ái của nam nhân, là kẻ đơn bạc không đáng giá nhất. Khương Lê tự thấy bản thân mình không ngốc, cũng không muốn hài tử của mình sau này sẽ chịu tội, cho nên dù c.h.ế.t nàng cũng không muốn sinh con cho Phượng Phi Vũ.
Nghĩ tới đây, nàng tâm niệm vừa động, hôm qua bị Phượng Phi Vũ ép buộc trải qua mây mưa, căn bản không có uống thuốc tránh thai gì cả, nếu một khi vô ý châu thai ám kết thì không phải xong rồi sao?
Lúc nữa có thời gian rảnh, lập tức phải gọi Thiển nhi đi mua chút thuốc về phòng tránh.
Nàng bên này đang suy nghĩ, vẫn một mực im lặng không nói, còn Phượng Phi Vũ lại nghi ngờ nàng đang trù tính gì.
Nếu là lúc trước, Phượng Phi Vũ nhất định phải tìm cách chỉnh tính tình quen được chiều chuộng này của nàng. Thế nhưng đó là trước khi Khương Lê mất tích, khiến cho quốc trữ ý chí sắt đá của Đại Tề hóa thành một bãi nước, nào còn có thể cứng rắn được với nàng chứ?
Mặc dù lòng nghi ngờ nàng cố ý giận dỗi, nhưng vẫn buông bát đũa xuống nắm bả vai nàng nói:
- Bây giờ lại học được thói giận dỗi thì không nói chuyện à? Cô quá nuông chiều nàng, tâm cũng để đi đâu rồi? Nếu như nàng nhất định muốn tới thư viện, vậy sau khi sinh con nối dòng, dương tốt thân thể, đứa bé cũng có ma ma chăm sóc, Cô lại để nàng đi học, miễn cho trong lòng nnàg bị đè nén?
Nàng là quen ham chơi quen, phải dỗ dành nàng bụng lớn sinh hạ hài nhi, cho nên chàng liền dỗ ngọt rồi hứa sẽ đáp ứng cho nàng tới thư viện.
Phượng Phi Vũ tự nhận mình có thuật nhự nhân, tất nhiên là vận dụng ân uy đều trọng thuần thục lên người nữ nhân mình yêu mến.
Nhưng Khương Lê cũng không phải đang làm bộ làm tịch tức giận. Nàng tự hỏi bản thân mình vốn tay trắng, ở thành Lạc An như giẫm trên băng mỏng, đi từng bước đều là bộ bộ kinh tâm. Cho nên nào dám giận dỗi người như phụ mẫu cho mình cơm áo cơ chứ?
Vừa rồi do nàng suy nghĩ quá nhập tâm, nhất thời thất thần thôi, không nghĩ tới lại bị hiểu lầm thành ỷ sủng sinh kiêu, thực là oan uổng a!
Cho nên liền thay đổi khuôn mặt tươi cười, miễn cưỡng vui cười phụ họa dỗ dành Phượng Phi Vũ dùng bữa xong, sau đó mới trở về trướng bồng của mình.
Chuyện đầu tiên nàng làm là gọi Thiển nhi tới, để nàng đi bốc một thang thuốc tránh thai.
Thiển nhi đang gấp y phục, nghe nàng nói vậy, dừng động tác trong tay lại, có chút lo lắng nói:
- Tại sao lại muốn uống? Lang trung đã nói qua, dược này tuy là ôn hòa, nhưng dù sao vẫn là thuốc có ba phần độc tính, dùng lâu dài sẽ gây bất lợi cho thân thể. Ngài trước đó mấy lần tới kinh nguyệt, đều đau bụng đến muốn c.h.ế.t muốn sống. Vài ngày trước lại còn ở trong rừng rét lạnh, giờ uống thuốc này vào, chẳng phải là muốn tổn thương căn cơ của nữ nhân sao?
Khương Lê thở dài một tiếng, nàng làm sao không biết thuốc kia nên dừng lại chứ, thế nhưng hôm qua với Phượng Phi Vũ như vậy, nếu không uống canh tránh thai, trong lòng nàng sẽ lo lắng.
Thiển nhi cầm y phục bỏ vào trong rương, hất b.í.m tóc sau đầu nói:
- Ngài bây giờ cũng coi là được thái tử ân sủng, coi như thật sự mang thai, sinh ra thì có sao? Cũng không phải nhà nghèo ở nông thôn, điều dưỡng không dậy nổi. Theo nô tỳ, ngài ở cùng với Thái tử, hàng đêm đều làm chuyện kia, cứ uống thuốc mãi sao được? Chi bằng thuận theo tự nhiên, dứt khoát có liền sinh ra thôi. Nếu thực sự không muốn, cũng không nên lãnh phí thân thể của mình... Hãy nói với Thái tử để ngài ấy nghĩ cách, phun cái kia lên đất là được mà.
Khương Lê biết tỳ nữ của mình đúng là cái gì cũng dám nói, nghe câu cuối cùng, không nhịn được phù một tiếng bật cười nói:
- Ta không có lá gan kia, nếu không Thiển nhi rảnh rỗi, đi dạy Điện hạ một chút, nên làm thế nào để phun lên mặt đất đi?
Thiển nhi khép rương lại, quay đầu nhìn chủ tử cười hì hì, lắc đầu bất đắc dĩ:
- Dựa vào nô tỳ thấy, chủ tử không phải người nhát gan, chủ ý lớn đâu rồi! Ở trước mặt Điện hạ luôn luôn giả bộ như chuột gặp mèo. Thời gian lâu dài, con mèo kia còn tưởng mình đã bắt tinh được khiến con chuột ngoan ngoãn. Nếu như lỡ biết được chân tướng, cũng không biết ngài ấy sẽ nổi giận biến thành cọp thế nào đâu?
Khương Lê không chống đỡ được nàng ta mồm miệng nhanh nhạy, chỉ cố ý nghiêm mặt nói:
- Còn không mau chóng đi bốc thuốc! Còn nhiều chuyện nữa, ta sẽ đưa ngươi hứa gả cho Đậu Tư Võ, xem hai người ai mới là hổ ai là chuột!
Cuối cùng, trong lúc các nàng theo đội xe vào trong biên thành Đại Tề, Thiển nhi cũng đi bốc cho nàng thang thuốc sắc xong bưng lên cho Khương Lê dùng.
Mà Phượng Phi Vũ cũng vội vàng đi xử lý đám tội phạm dám bắt cọc người dân, phá hư đê điều.
Khương Lê sau khi chấn chỉnh tinh thần, liền tuyển mua đặc sản nơi đó chuẩn bị quay về kinh thành sẽ tới thăm ân sư, giải thích tại sao mình không thể tiếp tục cầu học.
Thế nhưng không nghĩ tới, chờ đợi nàng chính là một trận kinh biến..