- Đại danh của Mộc Phong tiên sinh có ai không biết? Danh tiếng khiến người khắp thiên hạ đều phải kính nể, bây giờ hành trình đi qua Duyện châu tất nhiên ta phải khoản đãi.
Hai người hàn huyên với nhau, Khương Lê đều nghe rõ ràng.
Kỳ thật theo lý thuyết, hành trình đoàn xe không nên đến Duyện châu, nhưng có đồng môn lại nói với Mộc Phong tiên sinh rằng nghe nói địa giới Duyện châu trồng rất nhiều mía, phong cảnh thanh nhã, đi ngang qua mà không ghé vào quả thực rất hối tiếc, cho nên Mộc Phong tiên sinh lúc này mới sai người hơi lượn quanh đường tới Duyện châu.
Nếu Thái thú đã tới tận đây, vậy Mộc Phong tiên sinh tất nhiên không thể cứng nhắc cự tuyệt người ta khoản đãi, nên đêm nay mọi người đều an giấc trong dịch quán mà Tần Chiếu sắp xếp.
Khi mọi người xuống xe ngựa, Tần Chiếu cũng không nhìn về phía Khương Lê, điều này rất hợp ý nàng.
Xem ra đường công danh bỗng nhiên sa sút, đã khiến cho Tần Chiếu tỉnh táo, không còn một mực cố chấp truy đuổi hoa trong gương, trăng trong nước nữa.
Bởi vì trong dịch quán không có nhiều khách nhân, thư viện phu tử cùng đồng môn chiếm hết hậu viện.
Khi đêm xuống, Khương Lê nhìn thị nữ trong ngoài bố phòng, lại nhìn Thiển nhi nằm ở bên cạnh giường ngủ, trong lòng mới yên tâm hơn một chút.
Mặc dù tới địa bàn của Tần Chiếu, thế nhưng nàng cũng không cần phải lo lắng hắn sẽ giống như kiếp trước, đột nhiên xuất hiện trong phòng của mình. Dù sao kiếp này nàng không còn là một cung nữ mềm yếu giặt y phục trong hoán y cục nữa, Tần Chiếu nếu thực sự muốn làm loạn cũng phải cân nhắc kỹ càng.
Nghĩ như vậy, nên đêm nay nàng cũng không thể ngủ ngon được.
Đến sáng sớm ngày thứ hai, mọi người lần lượt dậy rửa mặt vệ sinh buổi sáng.
Mộc Phong tiên sinh hôm qua hỏi qua sau khi hỏi Tần Chiếu, biết ở Phượng đài sơn cảnh sắc ưu mỹ, liền chuẩn bị mang theo học trò tới đó du ngoạn rồi mới rời khỏi Duyệt Châu.
Nhưng cũng có người không thích leo núi, Khương Lê là một trong số đó.
Ở Phượng đài sơn dù có đẹp chăng nữa, nhưng nàng cũng không chịu nổi cảm giác leo núi mệt mỏi, mồ hôi vã đầy người. Trên đường đi tắm rửa không tiện, Khương Lê chỉ có thể hoạt động nhẹ nhàng, mới có thể bảo trì thân thể sạch sẽ thoải mái.
Cho nên khi phần lớn mọi người đều đi theo Mộc Phong tiên sinh lên núi, thì Khương Lê lại lưu tại dưới chòi hóng mát dựng tạm dưới chân núi, uống trà ăn hoa quả, nghe tiếng chim hót bốn phía truyền tới cũng rất khoái hoạt.
Không bao lâu, Tần Chiếu sai người mang theo một xe mía tới.
Xem ra hắn nghe nói Mộc Phong tiên sinh thích ăn mía, cố ý đưa một xe tới.
Khương Lê liếc nhìn hắn một cái, không muốn chào hỏi. Tần Chiếu ngược lại chính mình đi tới, nhìn Khương Lê nâng quyền nói:
- Một mực không tìm được cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng rản rỗi, có thể tới nhận tội với Khương thiếu phó, trước kia còn trẻ người non dạ, không thông thế vụ, nếu như có chỗ nào đắc tội, xin tiểu Khương công tử rộng lòng tha thứ.
Khương Lê không nghĩ tới Tần Chiếu sẽ có ngày bồi tội với mình. Dù sao ở trong kiếp trước, hắn đánh gãy đùi cả ca ca, cũng không nói một tiếng "xin lỗi" với nàng.
Công tử thuận buồm xuôi gió đã quen, cái gì đã nhận định, liền nhất định phải thu được và tay. Còn mình khi đó sống c.h.ế.t không chịu thuận theo chính là sai lầm, mới khiến hắn ta không chút cố kỵ dùng huynh trưởng tới uy h.i.ế.p mình.
Cho nên, lời xin lỗi tới chậm "hai kiếp" này của hắn, trong mắt Khương Lê cũng không đáng một xu, cũng không để ý chỉ mấp máy khóe miệng nói:
- Tần thái thú khách khí rồi, chuyện trước kia tại hạ đã quên, còn xin thái thú cũng chớ để ở trong lòng.
Tần Chiếu không nói thêm gì nữa, tìm một chiếc ghế trong chòi hóng mát, yên lặng ngồi xuống.
Khương Lê chú ý tới thiếu niên đứng ở bên cạnh hắn, nhìn qua mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, diện mục tuấn tú, nhưng có chút trắng quá, không biết là gì của Tần Chiếu.
Nhưng nàng không có ý định mở miệng hàn huyên, cũng không muốn ở trong địa bàn của Tần Chiếu lại đuổi hắn ra, chọc giận tên mãng phu này, người ăn khổ sẽ là nàng mất.
Tần Chiếu cũng không nói gì, chỉ dùng khóe mắt yên lặng liếc nhìn mỹ nhân hắn nhớ nhung từ lâu.
Ngược lại vị thiếu niên bên cạnh hắn lại không chút thu liễm nào, tò mò nhìn chằm chằm vào Khương Lê.
Một hồi lâu sau, Mộc Phong tiên sinh chống quải trượng cùng các đệ tử từ trên núi đi xuống.
Xem ra mọi người thu hoạch tương đối khá, Đậu Tư Võ lại còn săn được hai con thỏ, nói là buổi tối muốn để mọi người cùng thưởng thức thịt thỏ.
Mộc Phong tiên sinh thấy Tần Chiếu tới, hai bên liền hàn huyên vài câu.
Tần Chiếu vội vàng dẫn vị thiếu niên kia thi lễ với Mộc Phong tiên sinh, đồng thời nói rõ vị thiếu niên này chính là họ hàng thân thích của nội tức, thông minh hiếu học, ngưỡng mộ đại danh Mộc Phong tiên sinh đã lâu, hôm nay tới đây là muốn bái làm môn hạ của Mộc Phong tiên sinh.
Cái này gọi là đưa tay không đánh người mặt cười. Tần thái thú nếu là lôi kéo một xe vàng bạc châu báu tiến cử tiểu cữu tử của hắn, Mộc Phong tiên sinh ước chừng là cảm thấy ỷ vào tài đại khí thô đến đề cử một kẻ hoàn khố, sẽ không cho sắc mặt hoà nhã.
Nhưng bây giờ Tần thái thú một mực lễ tiết chu đáo, mà lễ vật đưa tới lại là một xe, thực sự hiểu rõ lòng tiên sinh, dụng tâm thành khẩn, khiến người ta nếu từ chối cũng cảm thấy thất lễ.
Thế là Mộc Phong tiên sinh liền khảo nghiệm thiếu niên mấy vấn đề.
Sau khi hỏi vài câu, ngược lại lộ ra vẻ mặt như nhặt được bảo bối. Vị thiếu niên này nhìn cũng là người có tài, đọc rộng hiểu nhiều, vô luận thiên văn địa lý đều hiểu biết, cũng không phải là thùng rỗng kêu to, rất hợp ý Mộc Phong tiên sinh.
Làm tiên sinh, trông thấy đệ tử thông minh mà có ý bái mình làm thầy, nào có đạo lý từ chối không thu? Đương hạ liền hứa hẹn đáp ứng cho thiếu niên vào thư viện đọc sách.
Tần Chiếu thấy Mộc Phong tiên sinh mở miệng đáp ứng, tất nhiên là cảm kích vạn phần, lại biểu thị không bằng hiện tại đi theo tiên sinh luôn, cũng đúng lúc tới Mặc Trì thư hội để học hỏi thêm khiến thức.
Nơi đây cách Ngụy quốc rất gần, mang thêm một thiếu niên cũng không thành vấn đề, nên Mộc Phong tiên sinh sảng khoái đồng ý.
Thế là Khương Lê và mọi người bỗng nhiên có thêm một đồng môn, cứ như vậy cáo biệt Tần thái thú lên đường.
Thiếu niên này phong độ ý vị đều không tầm thường, giống như là đến từ một danh gia vọng tộc. Bất quá ngẫm lại Từ gia chính là đại thế gia, có thể nuôi dưỡng được đệ tử như vậy cũng không có gì là lạ.
Hắn mặc dù nhìn xuất thân không tầm thường, nhưng y phục quanh thân ngoài sạch sẽ, tay áo trường bào cũng khá rộng, nhìn qua cũng không trương dương xa hoa lãng phí, mà lại rất có khí chất, so với mấy vị công tử đồng môn xuất thân quý tộc, càng hiểu được tôn sư phụng đạo, phụng sự sinh hoạt thường ngày của tiên sinh rất là chu đáo. Đối với đồng môn ngôn từ cũng mang theo kính trọng, thái độ chân thành.
Nếu không phải bởi vì hắn cùng thê tử Tần Chiếu là Từ thị có liên hệ, thì Khương Lê cũng có thể không nhịn được muốn kết giao với sư đệ lanh lợi khiêm tốn này.
Nhưng trong lòng nàng lại có nhàn nhạt nghi hoặc — nếu Tần Chiếu có thể vì cậu thiếu niên này phí sức lấy lòng Mộc Phong tiên sinh, thế thì quan hệ của họ nhất định phải rất thân cận mới đúng.
Thế nhưng, tại sao ở trong kiếp trước, nàng từ trước tới nay chưa từng gặp qua vị tiểu công tử Từ Ứng này?
Mấy ngày tiếp theo, Mộc Phong tiên sinh liền dẫn đầu đội xe thuận lợi tới Kỳ Thành của Ngụy quốc.
Kỳ thành chính là cổ thành có lịch sử lâu đời, nghe nói năm xưa đây là nơi ẩn thân của rất nhiều các danh sĩ, nơi đó thư viện san sát, khí chất thư hương nồng đậm.
Khương Lê phát hiện nơi đây ở tiệm sách có nhiều loại mà bên ngoài không thể tìm mua được, không khỏi kinh hỉ, mang theo Thiển nhi cùng thị vệ ra đường, mua sắm rất nhiều.
Sách vở vốn là thứ quý giá, nhiều loại còn là bản duy nhất, càng đáng giá ngàn vàng.
Điều này khiến các đồng môn hâm mộ, nhao nhao muốn mượn sách của Khương Lê.
Từ Ứng cũng muốn hỏi Khương Lê mượn, thế nhưng có chút xấu hổ mở miệng, chỉ là thừa dịp tại khách điếm nghỉ ngơi, không ngừng di chuyển vòng quanh Khương Lê.
Khương Lê mặc dù không muốn cùng hắn thân cận, nên vẫn duy trì một khoảng cách, thế nhưng nhìn dáng vẻ thiếu niên khó chịu có chút đáng thương, liền mở miệng nói rằng sau khi mọi người xem xong, sẽ cho hắn mượn đọc.
Từ Ứng nghe nàng nói vậy, kinh hỉ vạn phần, ngại ngùng nhìn Khương Lê cười một tiếng, sau đó vội vàng cúc lễ cám ơn học huynh.
Khương Lê mỗi lần nhìn thiếu niên này cười, luôn cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng không biết đã từng gặp qua ở đâu, cái cảm giác khó hiểu này, khiến nàng có chút bất an.
Lúc này, các môn sinh ở những nơi khác tới Kỳ thành càng lúc càng nhiều, phòng trà lớn nhỏ đều được ngồi kín.
Có thể tụ họp những người có chung sở thích, quả là kỳ ngộ, Cho nên mỗi một học sinh tới đây, đều bị bầu không khí ở đây ảnh hưởng, sơn ngoại hữu sơn, không ngờ bên ngoài lại có nhiều cao nhân đến vậy.
Đến Mặc Trì thư hội, mọi người cũng tràn ngập chờ mong.
Phàm là thịnh hội, quá trình đều rất cẩn thận tỉ mỉ.
Mặc Lâm thư hội là tỉ võ ở phía trước, văn ở phía sau. Vũ đao lộng thương đem bầu không khí xào nóng, sau lại có ẩn sĩ tâm tình văn chương chữ nghĩa.
Khương Lê tự hỏi mình cùng Đậu Tư Võ, lần này là thay phu tử miễn đi việc phải thuê vũ phu tới thi đấu thay. Cũng không phải là ra trận g.i.ế.c địch, Khương Lê cảm thấy kỹ nghệ b.ắ.n tên của mình có thể lừa dối qua quan, cũng không căng thẳng, chờ mình cùng Đậu Tư Võ làm nóng không khí, các đồng môn khác ra trận, vì thư viện Lạc An dương danh lập vạn là được.
Bởi vì tên tuổi thư hội mấy năm gần đây càng ngày càng vang dội, nghe nói quốc trữ Ngụy quốc cũng muốn đến đây chứng kiến, cho nên việc chuẩn bị cho thư hội càng phải tỉ mỉ hơn, vì Ngụy Quốc lựa chọn hiền tài.
Kỳ thật không riêng gì quốc trữ Ngụy quốc, các chư quốc cũng phái quan viên tới đây quan sát. Nếu có thể qua đây chiêu mộ nhân tài, cũng coi là làm hết chức trách bản thân.
Cho nên quốc cữu Thân Ung của Ba quốc cũng sẽ tới đây.
Khi Thân Ung tự mình đến khách điếm bái phỏng Khương Lê, Khương Lê trực tiếp bảo thị vệ thông truyền:
- Kêu Thân tướng quân trở về đi, thân thể ta không được tốt, không muốn gặp khách.
Nếu không phải Phượng Phi Vũ lúc ấy chịu ra tay tương trợ, mình cùng huynh trưởng đã sớm c.h.ế.t thảm dưới đao của thuộc hạ Thân Ung rồi.
Kẻ gian trá như vậy, làm gì có ý tốt tới bái phỏng mình chứ?
Khương Lê cảm thấy buồn nôn, cũng không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp mở miệng từ chối.
Nhưng ai biết được Thân Ung lại kiên nhẫn, lần nữa nói muốn gặp nàng.
Khương Lê liền tức giận, cảm thấy ông ta cứng rắn muốn ăn chửi, liền thành toàn ông ta. Dù sao mình có thị vệ bên người, cũng không sợ Thân Ung gây ra chuyện gì mất kiểm soát. Vạn nhất thật sự động thủ, ngược lại tự mình cho ông ta vài đao mới hả giận được.
Thế là nàng phất tay ra hiệu lấy thị vệ để Thân Ung tiến vào.
Thế nhưng người còn chưa tới, đã nghe thấy tiếng nói cao giọng truyền đến:
- Mới đi có một năm, vậy mà đã cao giá như vậy! Ngay cả Thân tướng quân cũng không chịu gặp, ngươi thực là kiêu ngạo!
Khương Lê nghe tiếng sững sờ, người kia đẩy cửa bước vào, Khương Lê lập tức cười nhạt, nàng làm sao lại quên mất phụ vương là kẻ mua danh chuộc tiếng, nơi danh sĩ tụ hội như thế này, sao ông ta chịu vắng mặt chứ?
Người đến chính là phụ vương của nàng, xem ra ông dự định bắt chước tiên hiền, cải trang thường phục vi hành, đi tìm danh sĩ, tái diễn phong thái của Văn Vương Khương Hữu.
Đối với Khương Lê mà nói, kiếp trước từ khi rời khỏi Ba quốc, cho đến khi c.h.ế.t đều không nhìn thấy phụ vương.
Cách xa nhau nhiều năm như vậy, mặt của ông trong trí nhỡ cũng chỉ còn mơ hồ.
Không nghĩ tới đương thời lại có thể gặp lại, trong lòng nhất thời không có cảm xúc vui sướng khi cha con trùng phùng, chỉ có cảm xúc chua xót vô tận lan tràn trong miệng.
Thế nhưngđối với quốc quân Ba quốc mà nói, trước mắt bất quá chỉ là tới thăm nữ nhi của mình vẫn là nữ nhi nhu thuận nghe lời ông ta giống lúc ở trong cung cấm ngày trước.
Nên sau khi bước vào, ông ta không hề khách khí mà khiển trách nàng một phen.