Ngay lúc Phượng Vũ đứng lên đi rót nước, Khương Lê âm thầm chậm phào một hơi.
Phượng Vũ đã nói, sẽ đối đãi với nàng như ca ca của hắn, nàng một câu cũng không tin.
Phượng Vũ biết nàng là nữ nhân của Phượng Phi Vũ, dựa vào hận thù tới mức huynh đệ tương tàn của hai người, làm gì có lòng thương hại nữ nhân của ca ca cơ chứ. Chắc chắn hắn sẽ không để nàng còn sống. Nhưng nếu như nàng phản bội Phượng Phi Vũ, Phượng Phi Vũ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng cùng huynh trưởng.
Trước sau gì cũng chết, thế có quái gì phải sợ? Thà đặt hết hi vọng lên người Phượng Phi Vũ, coi như liều mạng một phen.
Dựa vào việc thường ngày nàng và Phượng Phi Vũ ở chung, nàng có ăn gan hùm cũng chẳng dám làm càn như vậy?
Thái tử điện hạ chính là "gia" đó, lông mày hơi nhướn một tí teo thôi, nàng đã lập tức phủ phục người quỳ xuống, chứ nói mọe gì tới sai vặt thế này.
Chỉ cần kẻ đóng giả nàng kia, khi ở riêng với Phượng Phi Vũ cũng giống như nàng vừa làm hiện tại, sai bảo chàng ta, thì với tính tình Phượng Phi Vũ, sẽ không dung túng nàng ta làm vậy.
Còn về chuyện có nhìn ra sơ hở hay không, vậy phải nghe theo thiên mệnh rồi.
Nàng có thể làm được cũng chỉ có như vậy, nếu Phượng Phi Vũ không chết, chỉ cần phát hiện ảnh nữ kia là kẻ giả mạo, nàng cũng thoát được khỏi hiềm nghi, cũng không làm liên lụy tới ca ca... Nhưng nếu không phát hiện ra... thì cũng đáng đời nam nhân ngu xuẩn bị kẻ giả mạo kia đục cho một lỗ trên người.
Đúng lúc này, Phượng Vũ cầm chén nước đi tới. Hắn cũng giống như huynh trưởng mình, bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài cầm chiếc cốc bằng đất nung màu nâu, càng trở nên trắng hơn...
Khương Lê đưa tay muốn nhận lấy cốc nước, Phượng Vũ đột nhiên đưa chén nước tới trước miệng nàng, sau đó một tay nắm cổ tay nàng, ngữ khí vẫn ôn hòa nhẹ nhàng như cũ:
- Không phải nàng cố ý lừa gạt ta đó chứ? Đừng cho rắng ta giống như Phượng Phi Vũ, bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, nếu lần này không thành, ta nhất định sẽ không để cho nàng thống khoái mà c.h.ế.t đâu, ta sẽ dùng d.a.o nhỏ, cắt từng miếng thịt trên người nàng, có muốn nếm thử cảm giác đó không?
Khương Lê bị hắn bóp có chút không thở được, chỉ trừng mắt, vất vả lắm tránh thoát khỏi tay hắn, nói:
- Đồ điên không nói lý lẽ! Ngươi muốn ta diễn, ta làm theo rồi, giờ còn muốn vu oan cho ta! Hừ, nếu không tin ngươi đi mà hỏi đám thị thiếp ở phủ Thái tử ý! Lão nương không phụng bồi nữa!
Nói xong, Khương Lê đột nhiên trở tay cũng thoát khỏi bàn tay Phượng Vũ đang túm nàng, sau đó hai chân dài hướng lên trên duỗi ra, kẹp lấy đầu của hắn.
Đây cũng là thuật phòng thân mà Phượng Phi Vũ truyền thụ cho nàng, dựa theo cách mà Phượng Phi Vũ lúc trước ném nàng lên trên đệm, vận dụng thỏa đáng, liền vừa vặn có thể túm đầu nam nhân này xuống.
Phượng Phi Vũ lúc trước hết lòng chỉ dạy, Khương Lê học được cũng đúng chỗ.
Đáng tiếc đối thủ lần này của nàng không phải người bình thường. Phượng Vũ học tập súc cốt thuật nhiều năm, cho dù cổ bị đùi ngọc khóa cứng, nhưng vẫn có thể xảo diệu mà tránh thoát.
Khi Khương Lê phát hiện chiêu thức của mình đã sắp bị hóa giải, trong lòng quét ngang, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, tung người nhảy lên trên người Phượng Vũ, há miệng liền cắn.
Phượng Vũ đau đến giật mình, đang muốn đưa tay lôi nàng ra, nàng lại tự mình nhảy xuống đất, tay túm lấy chiếc bình hoa bên cạnh cảnh giác nhìn hắn.
Phượng Vũ cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp nữ tử nào mạnh mẽ, thân thủ lại nhanh nhẹn nhẹn như vậy, hắn thiếu chút nữa mắc lừa nàng ta rồi.
Kỳ thật tỉ mỉ nghĩ lại, Khương Lê thật đúng là dạng tính tình này, trước nay chưa từng thấy nàng ta chịu thiệt thòi, không ngờ ở chung với Phượng Phi Vũ trong âm thầm, ỷ vào hắn ân sủng, cho nên tất nhiên càng thêm làm càn!
Lúc này cổ Phượng Vũ có chút đau nhức, thế nhưng chỉ giương mắt nhìn nữ tử đang giơ bình hoa, tóc dài của nàng rối tung, mắt hạnh trừng trừng, môi đỏ mím lại, có một cỗ xinh đẹp cuồng dã không diễn tả được...
Thứ gì tốt trên thế gian này, đều bị vị đại ca của hắn đoạt trước, năm đó không hiểu đám lão thần thấy Phượng Phi Vũ đáng thương ở chỗ nào?
Nghĩ như vậy, Phượng Vũ trong lòng hắn cười lạnh.
Nam tử tại nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, thái độ cũng sẽ mềm mỏng hơn bình thường. Huống hồ Khương Lê không phải chỉ có xinh đẹp thôi.
Phượng Vũ thuở thiếu thời, trong cung được Đoan Khánh đế sủng ái, nữ tử gặp hắn đều cẩn thận đối đãi lấy lòng. Mà sau khi lưu lạc giang hồ, những nữ nhi xuất thân thấp kém không có khí chất ở đây đương nhiên không thể lọt vào mắt vị hoàng tử ngày trước.
Thời gian hắn ẩn núp bên cạnh Khương Lê mấy ngày nay, hắn ngược lại lãnh hội được phong thái nữ giả nam trang của nàng, quả nhiên là văn võ kiêm toàn, khí chấ thanh nhã thoát tục. Có ai ngờ được, ngay trong phòng ngủ nàng cũng mạnh mẽ không trói buộc như vậy, ngược lại càng khơi dậy dụ.c vọng chinh phục của nam nhân.
Phượng Vũ cảm thấy, mình sẽ khiến cho nữ tử này hiểu ra, không phải m.ô.n.g nam nhân nào cũng đều đánh được.
Nhưng không phải hiện tại, chỉ có nhổ bỏ được họa hoạn Phượng Phi Vũ thì trong lòng hắn mới có thể thấy ánh mặt trời, mới có thể tùy ý thích làm gì thì làm.
Thế nên Phượng Vũ một lần nữa lại khôi phục dáng vẻ ôn tồn lễ độ, nhẹ lời nhận sai với Khương Lê, dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó liền bước ra khỏi phòng.
Gian phòng kia bốn phía có người trấn giữ, hắn cũng không lo lắng nàng sẽ chạy thoát."
Tiếp theo, hắn sẽ đi thẩm vấn thị nữ tên Bạch Thiển. Mặc dù người bên ngoài không cách nào nhìn thấy hai người kia chung đụng ra sao, thế nhưng Bạch Thiển là tỳ nữ thân cận tất nhiên có thể biết một hai.
Mà Bạch Thiển bởi vì khí lực cường đại vô cùng, bị hắn cho người cứng rắn rót nhuyễn cốt tán cho nàng ta uống, không thể động đậy, thế nhưng miệng vẫn một mực la hét:
- Tặc tử, tiểu chủ nhân ở đâu! Nếu các người dám đả thương nàng, ta hóa thành lệ quỷ cũng tuyệt không buông tha các ngươi!
Phượng Vũ ngược lại dùng cách đơn giản, chính là lấy tính mạng Khương Lê áp chế, ép hỏi Bạch Thiển, ngày thường Thái tử điện hạ cùng Dao cơ ở chung thế nào?
Bạch Thiển nhổ thẳng vào mặt hắn, cất giọng mắng:
- Nương ngươi lúc ngủ với nam tử, dưới gầm giường còn giấu người à? Phu thê nhà người ta ở chung với nhau, ta chỉ là một nô tỳ, nào nghe thấy gì? Chẳng lẽ Thái tử còn phải tỏ ra giống cha ngươi, để nha hoàn canh giữ bên ngoài nghe xem lão ta ngủ với mẹ ngươi thế nào à?
Bạch Thiển cũng là tức giận, há mồm là mắng chửi người ta. Trực tiếp đem phụ vương mẫu hậu Phượng Vũ mắng cho m.á.u chó đầy mình.
Phượng Vũ mặc dù phiệu bạt trong giang hồ đã lâu, nhưng cũng chưa từng gặp qua một phụ nhân có thể mắng người đến mức này, tức giận liền vung tay tát nàng hai cái.
Lực đạo bàn tay hắn rất lớn, Bạch Thiển cũng không rên một tiếng, m.á.u ngậm trong miệng đột nhiên phun hết vào mặt hắn, sau đó lộ ra hàm răng đỏ dính đầy m.á.u nhìn hắn cười ha hả.
Cái bớt trên mặt cũng bởi vì sung huyết mà tím đen lại, trông nàng ta dữ tợn giống như Mẫu dạ xoa mới leo từ địa ngục ra vậy.
Phượng Vũ không hỏi được cái gì, cũng lười cùng nha đầu dáng dấp dọa người nhiều lời, quay người đi ra.
Mặc dù không có hỏi ra cái gì, nhưng cũng có thu hoạch, biết được Phượng Phi Vũ ngày thường cùng Khương Lê ở chung, trong phòng không có ám vệ hay thị nữ.
Điểm ấy vừa vặn có thể thuận tiện cho ảnh nữ ra tay.
Mà trâm cài đầu ảnh nữ đều đã ngâm kịch độc. Chỉ cần làm rách da lập tức sẽ mất mạng.
Đợi khi Phượng Phi Vũ muốn cầu hoan, lúc tiến nhập vào thân thể nàng ta, ảnh nữ chỉ cần nhẹ nhàng rút trâm đ.â.m hắn một phát là đại công cáo thành.
Hiện tại quan trọng nhất chính là, khi hai người ở chung với nhau, trước khi hành thích phải không được để lộ sơ hở trước mặt Phượng Phi Vũ.
Ảnh nữ kia dung mạo sau khi dịch dung và co bóp khung xương lại, có thể nói là thiên y vô phùng, nhưng mùi thơm trên cơ thể Khương Lê cực kì đặc biệt, không dễ bắt chước.
Nhưng Phượng Vũ cũng nghĩ ra đối sách, đến lúc đó hắn sẽ để cho ảnh nữ đeo túi thơm có hun mùi thuốc, sau đó ảnh nữ sẽ nói mình thân thể mệt mỏi nên uống thuốc.
Nghĩ tới đây, bước chân Phượng Vũ đi lại trở nên nhẹ nhàng, nhiều năm trù tính chỉ đợi một khắc kia liền đại công cáo thành!
Hắn bất tri bất giác lại đi tới bên ngoài phòng Khương Lê, bước tới bên song cửa sổ nhìn vào, nữ tử kia tựa hồ do dược tính chưa tan, vẫn nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, má phấn như hoa đào thoa mặt, miệng nhỏ xinh đẹp hơi mở ra, quả nhiên vũ mị.
Phượng Vũ không nhịn được vươn tay chạm lên vết cắn của nàng trên cổ hắn, vẫn có một loạt dấu răng chưa tan hết.
...
Phượng Vũ vốn cho là, ảnh nữ còn có thể yên ổn mấy ngày, sau đó mới quay lại Lạc An cùng Phượng Phi Vũ gặp mặt.
Ai biết được, thư hội Mặc Lâm vẫn còn chưa qua nửa, Thái tử Đại Tề một ngày trăm công ngàn việc lại phong trần mệt mỏi chạy tới biên cảnh Ngụy quốc.
Mặc dù Khương Lê rơi vào trong sông vẫn bình yên vô sự, thế nhưng đến cùng là mất tích hai người.
Thị vệ bảo hộ Khương Lê không dám giấu diếm, trong đêm dùng bồ câu đưa tin trình báo thái tử.
Phượng Phi Vũ vừa nhận được tin, luôn luôn cảm thấy tâm thần không yên, cuối cùng nâng bút viết mật thư cho thị vệ, mệnh bọn họ hộ tống Khương Lê vòng trở lại, mà chàng vừa vặn tuần sát đường sông, cách bên kia giới không xa, vừa vặn cùng nàng tụ hợp, đưa nàng cùng về Lạc An.
Thị vệ thu được tin cũng không dám trì hoãn, liền bẩm rõ "Khương Lê", chỉ nói nàng chuẩn bị cùng Thái tử quay lại Lạc An.
Như vậy càng đúng ý Phượng Vũ. Dù sao nếu như quay lại phủ thái tử, biến số quá lớn, nếu như đang đi trên đường, tàu xe mệt mỏi lúc liền có thể tùy thời hành thích.
Thái tử Đại Tề trên đường hồi kinh mắc bệnh cấp tính c.h.ế.t đi, là kiểu c.h.ế.t thể diện nhất còn gì. Đến lúc đó, phụ vương hắn chắc chắn cũng sẽ giúp hắn che giấu.
Mà hắn cũng có thể lấy cớ năm đó thay phụ hoàng đi cầu phúc, giả c.h.ế.t ẩn thân tu tâm dưỡng tính, lúc đó danh chính ngôn thuận khôi phục ngôi vị Thái tử.
Thế là ngay sau khi thu được thư của Phượng Phi Vũ, ngay trong hôm đó "Khương Lê" liền từ biệt tiên sinh, vội vã quay trở về.
Lần tới biên cảnh Ngụy quốc này, còn có Tần Chiếu tới đây tìm biểu đệ của phu nhân mình là Từ Ứng, vừa vặn gặp mặt Thái tử, trần minh tình hình khi đó.
Khi đoàn người ngựa tới biên cảnh Ngụy quốc, đã là ba ngày sau.
Phượng Phi Vũ đứng trên thành cao nhìn xuống cửa thành, trông thấy đoàn người ngựa, lại nhìn thấy Tần Chiếu hộ vệ bên cạnh đội xe, mày kiếm khẽ chau lại.
Cửa thành mở rộng, xe ngựa nối đuôi nhau tiến vào.
Tần Chiếu đầu tiên là thuật lại toàn bộ sự tình khi đó.
Dù sao nỗi đau mất người thân, Phượng Phi Vũ cũng khó mà nói quá nặng lời, chỉ phân phó Tần khanh nén bi thương, hắn sẽ tăng thêm nhân thủ đến Ngụy quốc tìm hai người bị mất tích kia, sau đó liền để hắn lui xuống.
Nhìn mặt mũi Tần Chiếu tràn đầy khổ sở, trái tim Phượng Phi Vũ tâm không nhịn được trôi tới nữ nhân đang an giấc trong thành Thái thú kia.
Chàng biết thiếu phó của mình yêu thương nha hoàn kia thế nào, lần này ở Ngụy quốc gặp nạn, sửu nữ Thiển nhi sống c.h.ế.t không rõ, Khương Lê tất nhiên trong lòng khổ sở.
Phượng Phi Vũ cũng chẳng mấy khi an ủi người khác, mấy chiêu thức chàng có đều là do ở cùng mà học được ở Khương Lê.
Cho nên tại phủ nha gặp Tần Chiếu, lại xử lý mấy công sự quan trọng, chàng liền lệnh thuộc hạ xách theo bánh ngọt nổi danh mua được trên đường, trở về phủ Thái thú cho tiểu trắc phi của chàng nếm thử.
Tính đến tính toán, hai người bọn họ đã nhiều ngày không gặp nhau. Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia cũng là ở bên ngoài chơi điên rồi. Đêm khuya cùng một đám nam nhân uống rượu, còn vô ý rơi xuống sông... Chỉ là ngẫm lại nhường trong lòng của chàng vẫn sợ hãi, chàng âm thầm hạ quyết tâm, về sau cho dù nàng ôm bắp đùi của mình khóc cầu xin muốn ra ngoài, chàng cũng tuyệt đối không đáp ứng.
Chàng muốn lúc nào cũng đặt nàng dưới mí mắt của mình, thấy dược, sờ được, như vậymới an tâm.
Bởi vì đoàn xe vào thành cũng đã rất muộn, nên khi Phượng Phi Vũ vào phủ thái thú, trong phủ đã thắp đèn.
Bởi vì không có Thiển nhi hiểu rõ mọi chuyện, cho nên thiếu phó đại nhân cũng không để thị nữ phủ Thái thú vào phòng hầu hạ.
Nghe nói cơm cũng không ăn, người tựa hồ cũng không có tinh thần, rất sớm đã trở về phòng an giấc.
Phượng Phi Vũ đẩy cửa phòng nàng ra, trong phòng chỉ có một ngọn nến mờ nhạt, phát ra ánh sáng u ám quỷ mị khiêu động.