Cô nhếch mép khinh bỉ ông ta:
- Ha... cha hả... mẹ... chị gái... hứ!
Cô từ từ xoay đầu nhìn về phía Hạ Văn Sang rồi tới Lý Mộng Hoa và Lý Mộng Điệp... nhưng ánh mắt khi cô nhìn họ thật lạnh lùng và đáng sợ... không giống như lúc cô nhìn Trương Minh Vũ và 3 người anh trai của mình...!
Ánh mắt khiến cho bọn họ phải rùng mình một cái... không ngờ mấy năm không gặp cô lại thay đổi nhiều đến vậy, không giống cô ở Hạ gia?
Bây giờ bọn họ mới thực sự cảm nhận được những lời đồn về cô, cô thực sự đánh sợ, chỉ ánh mắt của cô nhìn bọn họ thôi đã như vậy... tới lúc cơn thịnh nộ của cô thực sự bùng phát thì không biết bọn họ sợ đến mức nào!
- Hạ Văn Sang... tôi nói cho ông biết... tôi chỉ có một người cha, người đó chính là người đứng đầu Trương Gia - Trương Minh Vũ...và tôi cũng chỉ có một người mẹ và đó chính Hà Tử Lan, tôi cũng chỉ có 3 người anh trai mà thôi... và gia đình của tôi chính là Trương gia...!
Hạ Văn Sang kinh ngạc đến đơ người... ông ta không có một lời nào để biện minh cho mình... chỉ vì chuyện ngày hôm đó xảy ra thôi, tình cha con của ông và cô từ đó đã không còn như lúc trước nữa...Hạ Văn Sang đã vì bà ta và cô ta mà bỏ mặc cô từ hôm đó, cô không thể nào tha thứ được, bây giờ ông ta còn lôi cả người mẹ đã mất của cô ra để mà ép cô phải ký hợp đồng...!
- Hạ Văn Sang, tôi cảnh cáo ông đừng bao giờ lôi mẹ tôi vào chuyện này... đây là lần đầu cũng như lần cuối tôi nghe thấy nó... nếu có lần sau ông đừng mơ mà thấy được Hạ Thị thêm một lần nào nữa!
- Tôi đã từng tha thứ cho ông... tôi đã từng nghĩ là hai chúng ta sẽ có một mối quan hệ tốt hơn và chuyện ngày xưa sẽ không có một lần nào xảy ra nữa... nhưng tôi đã lầm, vì bà ta mà ông lại bỏ mặc tôi lúc cô đang trong tình hình nguy hiểm nhất...?
- Ông có nhớ lúc đó tôi đã nói gì không... tôi đã cầu xin ông ở lại, nhưng ông thì sao... ông mặc kệ, rồi ông còn đẩy tôi ra khiến cho vết thương tôi càng rách rộng ra hơn... lúc ông đỡ bà ta mà chạy đi, bỏ tôi một mình ở đó, thì lúc đó tôi đã rất thất vọng về ông...
- Tôi cứ nghĩ là tôi đã nằm ở nơi đó và nằm nữa thôi thì tôi đã hòa nguyện vào nền đất rồi, vì vết thương đã quá nghiêm trọng...nhưng rất may là đã có một người dân đi ngang qua đó và đưa tôi vào cấp cứu gấp...
- Ông có biết không, chỉ một chút xíu thôi thì tôi sẽ không bao giờ đứng ở đây để ông nói lời xin lỗi đâu... lúc đó chỉ vì vết thương quá lớn khiến cho m*u ra rất nhiều và cộng thêm là đã bị nhiễm trùng vết thương... thật may là tôi đã được vào cấp cứu kịp thời nếu không tôi đã không đứng ở đây được nữa!
Tất cả mọi người đều bất ngờ bởi những lời nói của cô mới vừa thốt ra, thật không ngờ ở trên đời này lại có một người cha vô lương tâm đến như vậy...
Trương Minh Vũ và 3 người các anh cũng bất ngờ không kém, khí lạnh của 4 người từ từ mà bắt đầu lạnh đi... nhưng họ vẫn cứ ngồi đó mà quan sát, chuyện của cô các anh sẽ không nhúng tay vào, tới khi nào bọn họ làm hại tới cô thì các anh sẽ ra mặt, còn việc khác tùy cô quyết định...
Hạ Văn Sang ông ta cúi gầm mặt không dám nhìn cô, vì những gì mà ông ta đã làm cô với vào ngày hôm đó, đúng là ông ta đã sai nhưng không bằng Hạ thị của ông ta...
Hạ thị đã lập nên từ ngày hồi còn trẻ của ông nội Hạ Văn Sang, từ từ Hạ thị truyền qua người này đến người kia, cuối cùng là truyền lại cho Hạ Văn Sang... nên bằng mọi giá ông ta không thể để Hạ thị phá sản được, dù cho ông có đánh đổi gì cũng được, miễn sao Hạ thị vẫn trở lại như hồi xưa là được..
Cô thấy Hạ Văn Sang cúi gầm mặt mà không nói gì, cô càng lạnh đi vài phần, cô cứ nghĩ ông ta sẽ biện minh như ngày xưa, nhưng lần này ông không nói gì, nhưng trong lòng cô không có một cảm giác gì là buồn bã hay đau lòng...
Buồn bã cô đã thay nó bằng sự thất vọng trong lòng đối với người cha của mình...
Đau lòng thay vào đó là sự chán ghét của cô dành cho ông ta...
Vì ông ta đã vì lợi ích của bản thân mình mà đến đây cầu xin cô ký vào bản hợp đồng để cứu lấy Hạ thị của ông ta, lúc đầu cô cứ tưởng là ông ta tới đây là vì bọn họ đã biết tin cô đã bình an quay trở về... nhưng không, sự thật hoàn toàn ngược lại...
Ông ta tới chủ yếu chỉ là cầu xin cô ký bản hợp đồng, thứ hai là xin cô tha thứ cho bà ta và ả ta... từ lúc ông ta và bọn họ bước vào một lời hỏi thăm về cô từ người cha mình cũng không có...
Người cha mà cô luôn đặt trong lòng mình là một người hiền hòa, luôn yêu thương con mình, một người yêu vợ... một người tốt bụng...
Nhưng bây giờ nó đã không còn, từ lúc ông ta bỏ mặc cô vào ngày hôm đó thì trong lòng của cô, ông ta không còn là cha của mình nữa... vì bà ta mà ông lại bỏ mặc cô trong lúc nguy hiểm mà cô cần ông nhất...!
Hãy LIKE 👍 cho mình nhé
( RỒI CHUYỆN GÌ SẼ XẢY RA VỚI CÔ VÀ) ________( ANH TIẾP THEO ĐÂY)________
MỜI CÁC BẠN ĐÓN TIẾP CHƯƠNG 147 ❤
Đây là cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình mong mọi người sẽ ủng hộ mình ạ ❤