Mục lục
Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hừ! Cậu ra tay độc ác, chúng tôi nghi ngờ cậu là thành phần nguy hiểm cho xã hội!” Trương Dương Lâm giận dữ nói.  

“Là Trương Thiên Trạch khiêu khích tôi trước, mọi người ở đây đều có thể làm chứng. Không tin thì ông có thể hỏi những người khác.” Dương Thiên chậm rãi nói: “Tôi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi!”  

“Đúng vậy! Tôi có thể làm chứng, Trương Thiên Trạch gây sự trước, thế nên Dương Thiên mới động thủ.” Đới Văn Quân vội vàng lên tiếng.  

“Cậu là?” Trương Dương Lâm nhìn Đới Văn Quân.  

“Tôi là Đới Văn Quân.” Đới Văn Quân trả lời.  

Trương Dương Lâm khẽ híp mắt lại, ông ta biết Đới Văn Quân là người ở đâu, bối cảnh như thế nào, không ngờ người này lại lên tiếng nói đỡ cho Dương Thiên. Nhưng nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Trương Thiên Trạch, Trương Dương Lâm lại nói: “Nhưng tôi chỉ thấy người bị đánh là Trương Thiên Trạch và Lâm Phúc, còn Dương Thiên lại không hề hấn gì!”  

“Dương Thiên chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi, Lâm Phúc mới là người ra tay trước.” Dương Lộ Tâm cũng đứng ra nói.  

Dương Thiên vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Dương Lộ Tâm lại nói đỡ cho mình. Không phải cô ta ghét hắn sao?  

“Lộ Tâm, cậu!!!” Trương Thiên Trạch khó tin nhìn Dương Lộ Tâm, không ngờ cô gái mà mình thích lại nói đỡ cho Dương Thiên! Cơn tức giận của cậu ta lại tăng vọt!  

“Lộ Tâm à, cháu còn trẻ, chuyện này không liên quan gì đến cháu đâu!” Trương Dương Lâm mỉm cười nói với Dương Lộ Tâm.  

Cha của Dương Lộ Tâm là thị trưởng thành phố Hải, cho dù là ông ta cũng không dám đắc tội. Thế nên, khi Dương Lộ Tâm nói đỡ cho Dương Thiên, ông ta cũng không dám nổi giận với Dương Lộ Tâm.  

“Ông là Trương Dương Lâm đúng không? Cha tôi là Tịch Chấn Quốc, hy vọng ông có thể nể mặt cha tôi mà kết thúc chuyện này tại đây.” Đúng lúc này, Tịch Mộng Dao vẫn không nói tiếng nào đột nhiên lại lên tiếng.  

“Mộng Dao, cậu...” Lãnh Tình nhìn bạn thân của mình, vô cùng ngạc nhiên. Cô không ngờ Tịch Mộng Dao luôn luôn lạnh lùng lại có thể vì Dương Thiên mà nhắc tới cha mình.  

Lãnh Tình là con gái cục trưởng cục Công an, tất nhiên biết năng lực của Trương Dương Lâm. Cô cũng không muốn dính dáng đến chuyện này, dù sao mấy nhà ở đây cũng đều là những gia đình có máu mặt.  

Chẳng lẽ vì trước đây Dương Thiên đã cứu em gái của Tịch Mộng Dao nên bây giờ Tịch Mộng Dao mới ra mặt cứu nguy cho Dương Thiên? Lãnh Tình ở bên cạnh nghĩ thầm.  

Chắc chắn là như vậy rồi! Lãnh Tình nghĩ.  

Cô không có thiện cảm với Dương Thiên, thế nên cho dù tất cả mọi người đều lên tiếng giúp đỡ Dương Thiên thì cô sẽ không bao giờ làm như vậy.  

Tịch Chấn Quốc?  

Khuôn mặt già nua của Trương Dương Lâm lộ ra vẻ kinh hãi, đó chính là một nhân vật hàng tướng! Không cùng đẳng cấp với ông ta!  

Ngay cả thiếu tá Phùng cũng không bằng!  

Trương Dương Lâm sa sầm mặt mũi, Đới Văn Quân, Dương Lộ Tâm và Tịch Mộng Dao đều nói giúp cho Dương Thiên, sau lưng bọn họ đều có những thế lực khổng lồ. Ông ta bắt đầu cân nhắc thân phận của Dương Thiên.  

“Ông nội, ông nhất định phải báo thù cho con!” Trương Thiên Trạch nhìn thấy gương mặt Trương Dương Lâm lộ vẻ do dự thì vội vàng nói.  

Trương Dương Lâm chính là hi vọng lớn nhất của cậu ta. Nếu như ngay cả ông nội cũng không xử lý được Dương Thiên, vậy thì chẳng lẽ sau này cậu ta chỉ có thể chịu để Dương Thiên đánh sao?  

Trương Thiên Trạch không bao giờ nghĩ mọi chuyện là do lỗi của bản thân, tính cách kiêu ngạo ngang ngược của cậu ta đã khiến cậu ta mất đi khả năng suy nghĩ bình tĩnh. Từ nhỏ đến lớn, cậu ta làm việc chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả, cho rằng chuyện gì Trương Dương Lâm cũng có thể giải quyết gọn ghẽ.  

Trên thực tế, mười mấy năm qua cậu ta làm sai không ít chuyện, tất cả đều là Trương Dương Lâm giúp cậu ta xử lý hậu quả.  

Trương Dương Lâm nhìn Trương Thiên Trạch, vẻ do dự trong mắt lập tức biến mất. Trương Thiên Trạch là cháu trai duy nhất của ông ta, hơn nữa ông ta cũng lớn tuổi rồi, chắc một hai năm nữa là sẽ về hưu. Bây giờ cho dù là Tịch Chấn Quốc cũng không thể ảnh hưởng đến ông ta được.  

Thế nên ông ta cũng chẳng cần để ý nữa.  

“Được rồi, vậy thì mình sẽ làm cho Thiên Trạch một chuyện cuối cùng vậy!” Trương Dương Lâm nghĩ thầm.  

“Bắt lấy Dương Thiên!” Trương Dương Lâm lập tức nghiêm mặt, nhanh chóng ra lệnh.  

“Ông!” Tịch Mộng Dao không ngờ Trương Dương Lâm không quan tâm đến những lời cô nói thì vô cùng tức giận.  

Nhóm người Đới Văn Quân và Dương Lộ Tâm cũng phẫn nộ nhìn Trương Dương Lâm.  

Dương Thiên mỉm cười, nhìn Đới Văn Quân và Tịch Mộng Dao: “Cảm ơn mọi người, nhưng chuyện này mọi người không cần phải nhúng tay vào, tự tôi cũng có thể tự giải quyết.”  

Hắn nhìn Dương Lộ Tâm, khẽ gật đầu một cái.  

Dương Lộ Tâm âm thầm vui sướng, cô ta cảm thấy thái độ của Dương Thiên đối với mình nhìn như tốt hơn một chút.  

Dương Thiên bình tĩnh nhìn mấy người đang hướng về phía mình, căn bản không lộ ra chút sợ hãi nào.  

Chương Chí Bưu!  

Dương Thiên nhìn thấy trong số bốn người lao lên có một gương mặt quen thuộc!  

Khi hắn vừa mới tới đại học An đã xảy ra mâu thuẫn với Trương Thiên Trạch. Sau đó, người đầu tiên tìm hắn gây phiền toái chính là Chương Chí Bưu, hắn vẫn nhớ như in.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK