Tức cảnh sinh tình, bây giờ tâm trạng Vương Nhã Lộ có lẽ không dễ chịu. Rời đi rồi, thời gian cũng qua đi, tâm thái tự nhiên sẽ hồi phục trở lại.
Vương Nhã Lộ khẽ gật đầu, khóa cửa nhà, nhìn thoáng qua căn nhà quen thuộc lần cuối cùng rồi đi vào trong xe của Dương Thiên.
Vương Nhã Lộ của ngày trước hoạt bát năng động, ngồi trong xe của Dương Thiên nói rất nhiều, ríu ra ríu rít như một chú chim nhỏ vui vẻ vậy.
Nhưng Vương Nhã Lộ của hiện tại hoàn toàn không giống ngày trước, như biến thành một người khác vậy. Cô trở nên trầm mặc, ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh trước mắt đang ngày càng cách xa, chỉ ngơ ngác nhìn, không hề nói chuyện.
Trong lòng Dương Thiên khẽ thở dài, hắn không muốn nhìn thấy Vương Nhã Lộ biến thành bộ dạng này.
Hy vọng thời gian có thể xóa nhòa vết thương trong lòng Vương Nhã Lộ, để cô có thể quay về làm một thiếu nữ hoạt bát như trước kia.
Trở về trường, Dương Thiên lái xe trực tiếp đưa Vương Nhã Lộ đến dưới lầu của ký túc xá khoa lịch sử.
“Anh Tiểu Thiên, em lên phòng đây, cảm ơn anh đã đưa em về trường.”, Vương Nhã Lộ vừa cầm đồ đạc vừa nhìn Dương Thiên nói.
“Nhã Lộ, em đi đi!”, đột nhiên có âm thanh truyền đến. Lại là ba người bạn cùng phòng của Vương Nhã Lộ, Trương Doanh, Lý Diễm, Quách Hiểu Hiểu.
Dương Thiên cười nhẹ gật đầu với bọn họ rồi lái xe rời đi.
“Nhã Lộ, cậu với cái anh Dương Thiên ấy yêu nhau rồi ư?”, Trương Doanh nhìn Dương Thiên lái xe rời đi, rồi lại nhìn Vương Nhã Lộ hỏi dò.
“Không có, tớ và anh Tiểu Thiên không có ở bên nhau.”, Vương Nhã Lộ lắc lắc đầu, nụ cười không biết là vui hay buồn, không nói gì nhiều, xách đồ đạc đi lên lầu.
“Trương Doanh, hình như Nhã Lộ không giống như ngày trước?”, Lý Diễm ở bên cạnh hoài nghi.
“Đúng thế, tớ cảm thấy cậu ấy như biến thành người khác vậy.”, Quách Hiểu Hiểu cũng không lý giải được.
Bọn họ chưa biết chuyện xảy ra với Vương Nhã Lộ, nếu là Vương Nhã Lộ ngày trước, nhìn thấy bọn họ, nhất định sẽ reo hò phấn khích, bây giờ lại im lặng như vậy.
Dương Thiên vẫn chưa lái xe ra khỏi trường mà lại quay về ký túc xá của hắn.
Thật đúng lúc, ba người bọn Trịnh Vân Long đều ở ký túc.
“Woa! Lão tam, đã lâu không gặp!”, mấy người bọn Trịnh Vân Long nhìn thấy Dương Thiên liền vui vẻ chạy tới.
Từ ngày khai giảng, Dương Thiên chưa hề quay về trường mà luôn ở bên ngoài, tính sơ sơ cũng đã hai tháng rồi hắn chưa quay lại trường học.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp!”, Dương Thiên cảm thán. Mặc dù chỉ có hai tháng nhưng bản thân đã trải qua những chuyện mà người bình thường không hiểu được.
“Haha, thật ngưỡng mộ lão tam, cả ngày không cần phải ở trong trường học, muốn làm gì thì làm!”, Phùng Thiếu Phong cười nói.
“Cậu cũng có thể thử như vậy xem.”, Trịnh Vân Long ở bên cạnh liếc xéo Phùng Thiếu Phong.
“Thôi đi! Nếu tôi thật sự dám làm như vậy, cha tôi sẽ đánh gãy chân tôi mất.” Sắc mặt Phùng Thiếu Phong khổ sở.
Dương Thiên cười nhìn bọn họ, tình anh em bình thường như vậy làm cả người hắn cũng được thả lỏng.
“Lão tam, đi thôi! Chúng ta ra ngoài ăn cơm!”, qua một lúc Trịnh Vân Long liền nói.
Số lần Dương Thiên đến trường vô cùng ít ỏi, mỗi lần đến, mấy người họ nhất định sẽ đến một quán ăn nhỏ ăn một bữa thật to.
Dương Thiên không tự mình lái xe mà cùng Trịnh Vân Long và mấy người kia đi ra ngoài.
“Lão tam, cậu có nhớ chuyện của Hạ Dung không?”, Phùng Thiếu Phong nhìn Trịnh Vân Long rồi nói với Dương Thiên.
Dương Thiên gật gật đầu, vốn dĩ Trịnh Vân Long thích Hạ Dung, nhưng Hạ Dung lại không có cảm giác với Trịnh Vân Long mà lựa chọn ở bên cạnh Ngô Hiên.
“Nghe nói Hạ Dung và Ngô Hiên chia tay rồi!”, Phùng Thiếu Phong thần bí nói: “Hình như cái tên Ngô Hiên kia ở bên ngoài không những yêu đương với Hạ Dung mà còn bí mật có hai người bạn gái khác nữa, không cẩn thận bị Hạ Dung bắt gặp. Lúc đó cãi nhau rất to, Hạ Dung hình như còn bị người bạn gái kia của Ngô Hiên tát, chuyện này gây kinh động rất lớn!”
Dương Thiên nhìn Trịnh Vân Long, mặt Trịnh Vân Long vậy mà không hề biến sắc, chắc hẳn đối với Hạ Dung cũng không còn ý nghĩ như ban đầu.
Hắn từ ngày trước sớm đã nhìn ra thân thể Ngô Hiên phù phiếm, không biết đã chơi bao nhiêu nữ sinh rồi, không xứng đáng là một nam nhân tốt có thể phó thác cả đời.
Nhưng lúc đó Hạ Dung không hề thích Trịnh Vân Long, đây là chuyện không thể thay đổi, về phương diện tình cảm, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, người bên cạnh không thể can dự.
“Được rồi, đừng nói nữa, không lão đại đánh chết tôi mất!”, Phùng Thiếu Phong cười nói.
Mấy anh em bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm, Dương Thiên vui vẻ nói chuyện cùng bọn họ rất lâu, cùng họ quay về ký túc xá rồi tìm cơ hội lái xe rời đi.
Hiện tại hắn không muốn lãng phí thời gian ở trường, nhanh chóng lái xe trở về căn biệt thự số 3, đột nhiên Dương Thiên cảm thấy có điều gì đó đang đến khiến tim hắn đập rất nhanh.
Hắn nhanh chóng đi vào nhà, bỗng nhìn thấy một người đàn ông trung niên với khuôn mặt lãng tử ngồi trước cửa nhà, kỳ lạ ở chỗ, mái tóc của người đàn ông này có màu trắng, nhưng hoàn toàn không hề ảnh hưởng chút nào đến khí chất hoàn mỹ ấy.
Hơn nữa, sau lưng người này còn có một thanh thần kiếm màu tím, làm tăng thêm cảm giác kì quái quỷ dị.
Ánh mắt Dương Thiên đột nhiên co lại, hắn biết người đến là ai!
Danh Sách Chương: