Dương Thiên nghe Huyền Hư đạo nhân nói vậy thì vô cùng kích động.
Địa tâm thối nhũ và Hỏa sơn linh dịch đều dùng để Luyện huyết cảnh, nhưng tinh hoa của Địa tâm thối nhũ là do Hỏa sơn linh dịch áp súc mà thành, không gây tổn hại cho nền tảng của Dương Thiên, còn giúp cho hiệu quả rèn luyện của hắn tốt hơn rất nhiều.
Còn năng lượng của Hỏa sơn tinh d1ch rất mạnh, trải qua bảy lần rèn luyện, nó đã lưu lại những tai họa ngầm trong thân thể Dương Thiên. Dương Thiên chỉ có thể thông qua việc tu luyện mà chậm rãi loại bỏ những tai họa ngầm đó.
Huyền Hư đạo nhân vẫn luôn nhấn mạnh với hắn rằng, chỉ khi nào tất cả các cảnh giới đều đạt tới mức hoàn mỹ thì hắn mới có thể tiến xa hơn trên con đường trở thành cường giả. Dương Thiên cũng hi vọng mỗi cảnh giới mình đều có thể tu luyện được tới trạng thái hoàn mỹ.
Hắn vốn dĩ đã định bỏ cuộc rồi, nhưng không ngờ lúc này cơ hội lại xuất hiện ngay trước mắt.
Dương Thiên nhìn quanh bốn phía, muốn tìm được Địa tâm thối nhũ, nhưng lại không nhìn thấy gì cả. Trong lòng hắn vô cùng thất vọng, không biết sự tồn tại của Địa tâm thối nhũ còn đỡ, bây giờ biết rồi nhưng lại không tìm thấy, loại tâm trạng này là khó chịu nhất.
Dương Thiên nản lòng nói: “Sư phụ, hình như nơi này không có Địa tâm thối nhũ thì phải. Con Kiến hậu hỏa dung này đã chết bao nhiêu năm rồi, nói không chừng thời gian trôi lâu quá, Địa tâm thối nhũ cũng biến mất rồi!”
“Không!” Huyền Hư đạo nhân lắc đầu: “Địa tâm thối nhũ chỉ cần được hình thành thì sẽ không tiêu tán. Hơn nữa, Kiến hậu hỏa dung có thói quen cất giữ Địa tâm thối nhũ chứ không chỉ dùng một lần là thôi. Địa tâm thối nhũ chắc chắn được nó giấu ở nơi nào đó.”
Dương Thiên gật đầu, sau đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh xác của Kiến hậu hỏa dung. Hắn tìm bốn xung quanh đều không thấy, nếu Địa tâm thối nhũ tồn tại thì chắc là ở dưới thân Kiến hậu hỏa dung.
Dương Thiên tiến về phía trước, định di chuyển các xác này ra. Nhưng bây giờ thân thể hắn vô cùng suy yếu, không có chút sức nào.
“Sư phụ!” Dương Thiên đành phải cầu cứu Huyền Hư đạo nhân.
Lần này Huyền Hư đạo nhân lại không từ chối, ông ta cũng muốn xem rốt cuộc Địa tâm thối nhũ có ở dưới thân Kiến hậu hỏa dung hay không.
Huyền Hư đạo nhân vận dụng linh lực khổng lồ, thân thể của Kiến hậu hỏa dung nhanh chóng bị nhấc sang một bên.
Trước mặt Dương Thiên và Huyền Hư đạo nhân là một mảng nham thạch khổng lồ. Nham thạch này có lẽ là do Kiến hậu hỏa dung nằm lên lâu quá nên trông rất sạch sẽ và sáng bóng.
“Không có!” Dương Thiên vô cùng thất vọng.
Nhưng Dương Thiên cũng không uể oải quá lâu. Cho dù không tìm được Địa tâm thối nhũ thì vẫn còn Hỏa sơn linh dịch, đủ để hắn luyện tới Luyện huyết cảnh viên mãn.
“Chủ nhân! Dưới nham thạch này có gì đó!” Tiểu Quang đột nhiên bay đến bên cạnh nham thạch, hưng phấn nói.
Tiểu Quang rất nhạy cảm với bảo vật.
Dương Thiên nghe thế thì lộ vẻ vui mừng, hắn nhìn mặt đất bằng phẳng, lập tức lôi thanh đao gãy ra.
Đây là Vẫn thiết kim đao, nhưng chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại đã bị thủy đao của Hải Thần Poggs chém gãy rồi, không biết có bị ông ta nhặt đi không.
Dương Thiên không chút do dự, trực tiếp dùng Vẫn thiết kim đao đập nát mặt đất.
“Bùm!”
Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là mặt đất tưởng chừng như cứng rắn nhưng lại yếu ớt vô cùng, Vẫn thiết kim đao chỉ cần dùng sức một chút là có thể đập ra được một lỗ nhỏ. Sau đó, một chất lỏng màu trắng ngà nhìn giống như thủy ngân xuất hiện trước mắt Dương Thiên.
“Thực sự là Địa tâm thối nhũ!” Dương Thiên vô cùng kích động. Vẫn thiết kim đao trong tay hắn lóe lên, không ngừng chém lên nham thạch.
Mặc dù thân thể vẫn còn suy yếu, nhưng Dương Thiên lại cảm thấy mình có sức lực vô cùng.
Chẳng mấy chốc nham thạch đã bị đập nát, trước mặt Dương Thiên là một chiếc hố to gần năm mét, bên trong là không biết bao nhiêu Địa tâm thối nhũ, ước chừng phải hơn ba mươi nghìn giọt!
Phải biết rằng cho dù Dương Thiên có thực hiện chín lần rèn luyện thì cũng chỉ cần chín nghìn giọt, không ngờ ở nơi này lại xuất hiện nhiều như vậy.
Trong họa có phúc, mặc dù Dương Thiên bị Hải Thần đuổi giết, chật vật gian nan chặt thoát, nhưng ở nơi này lại phát hiện ra địa tâm thối nhũ mà hắn thiết tha mơ ước.
“Ha ha, vận may không tồi! Đây chính là Địa tâm thối nhũ mà Kiến hậu hỏa dung cất giấu, không ngờ còn chưa kịp dùng thì đã chết rồi.” Huyền Hư đạo nhân cười nói. Ông ta cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Sư phụ, người có biết tại sao những sinh vật trong bí cảnh này lại chết không?” Dương Thiên từ khi tới nơi này đến giờ đều nhìn thấy xác của không ít sinh vật. Không giống như trong bí cảnh Sahara, sinh vật đông đảo.
“Ý chí của bí cảnh này tiêu tán rồi, thế nên các sinh vật ở đây cũng tử vong!” Huyền Hư đạo nhân nói.
“Cái gì gọi là Ý chí của bí cảnh?” Dương Thiên khó hiểu.
“Tiểu Thiên, lúc trước ta cũng đã nói với ngươi rồi, bí cảnh Sahara thực ra là một vùng không gian nhỏ, có quy tắc vận hành của riêng mình, chỉ cho phép cường giả cấp D tiến vào. Đó chính là biểu hiện của Ý chí của bí cảnh Sahara. Bí cảnh này cũng như thế, nhưng bởi vì ý chí tiêu tán nên quy tắc không vận hành được, vậy nên cường giả cấp S cũng có thể tiến vào.” Huyền Hư đạo nhân nói: “Có một số bí cảnh bởi vì tồn tại quá lâu nên ý chí tiêu tán, có một số lại do con người phá hủy.”
Gương mặt Dương Thiên lộ rõ vẻ khiếp sợ, nếu con người có thể phá hủy được cả một bí cảnh, vậy thì người đó phải có thực lực cường đại như thế nào chứ!
“Bây giờ thực lực của ngươi còn yếu, chờ khi ngươi đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ hiểu được ngọn nguồn của bí cảnh này. Hiện tại, ngươi chỉ cần yên tâm tăng thực lực của mình là được! Đây mới là điều quan trọng.” Huyền Hư đạo nhân nói.
Dương Thiên gật đầu.
Hắn nhìn về phía Địa tâm thối nhũ, gương mặt tràn đầy ý cười.
Danh Sách Chương: