Vô Danh cùng với Vũ Thủy Yên lúc này tùy tiện tìm một bãi đất trống sau đó liền lấy một vài vật liệu ra làm hai chiếc lều nhỏ. Bởi vì cả hai người cùng bắt tay vào làm cho nên chỉ cần chưa tới nửa canh giờ thì hai chiếc lều nhỏ được trang trí trông khá đẹp mắt cũng đã hoàn thành.
Vô Danh quan sát thấy mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng cũng rất là chói chang, hắn nhanh chóng lấy ra hơn trăm miếng trận kỳ sau đó bắt đầu bố trí trận pháp.
Vô Danh tính bố trí một cái trận pháp phòng ngự cùng với trận pháp ngăn cản thần thức. Vô Danh bây giờ đã là Đại Sư trận pháp cấp năm, hắn tin tưởng với trình độ trận pháp của mình mà bố trí một cái trận pháp ngăn cản thần thức thì đến ngay cả tu sĩ Hư Thần cũng không thể nào quét vào trong được, cái hắn cần chỉ là thời gian mà thôi.
Vô Danh ngay lập tức vảy từng miếng trận kì trên tay ra, hắn bắt đầu bố trí một cái trận pháp phòng ngự cấp năm trước sau đó mới bố trí một cái trận pháp ngăn cản thần thức ở bên ngoài.
Mãi cho đến tầm chiều tối Vô Danh mới có thể bố trí xong mấy cái trận pháp này. Mặc dù tốc độ bố trí trận pháp của hắn rất nhanh, nếu chỉ là bố trí một cái trận pháp phòng ngự cấp năm thì liền xong chỉ trong chốc lát, thế nhưng lần này hắn bố trí một cái trận pháp ngăn cản thần thức đến tu sĩ Hư Thần cũng không quét vào bên trong được cho nên phải mất rất nhiều thời gian.
Vô Danh lúc này đã bố trí trận pháp xung quanh hai chiếc lều xong xuôi rồi thì mới quay sang nhìn Vũ Thủy Yên nói:
- Được rồi, trận pháp ta đã bố trí xong hết rồi, muội mau vào trong lều nghỉ ngơi đi, trận pháp này ta đã liên kết với khí tức của muội rồi cho nên muội có thể tùy ý ra vào mà không bị ngăn trở.
Vũ Thủy Yên nghe thế thì vui mừng nói:
- Oa thật sao, Vô Danh đại ca thật lợi hại, huynh vậy mà lại là một trận pháp sư a.
Vũ Thủy Yên nhìn về phía Vô Danh, tay của nàng làm ra một cái thủ thế sau đó giọng nói trong trẻo truyền ra:
- Vô Danh đại ca, huynh bây giờ cũng nên đi nghỉ ngơi đi, muội vào trước nhé.
- Ừm
Vô Danh gật đầu “ừm” một tiếng sau đó cũng đi vào bên trong chiếc lều của hắn. Vô Danh làm chiếc lều này cũng khá là rộng rãi, không gian cũng khoảng một trượng vuông, hắn vì không thích gò bó cho nên làm cái gì cũng lớn một chút.
Bởi vì trong lều có gắn “Thông Minh thạch” cho nên ánh sáng luôn được cung cấp đầy đủ, chăn gối cũng là rất sạch sẽ gọn gàng. Vô Danh lúc này lại ngồi xuống phía dưới thảm lụa, hắn muốn sắp xếp một chút đồ trong nhẫn trữ vật của Trương Phi Hổ, đồng thời một đêm này hắn cũng muốn dành thời gian để luyện hóa chiếc chuông năm cạnh mà lần trước lấy được từ chỗ Hạ Đào.
Sở dĩ lúc đó hắn không có luyện hóa chiếc chuông năm cạnh kia là bởi vì hắn không có nhớ ra trong nhẫn trữ vật của hắn có thứ đó. Lúc đó là hắn nhờ Hồng Mông thu dọn Hạ Đào cho nên cũng không có biết là chiếc chuông năm cạnh đó lại ở trong nhẫn trữ vật của mình. Chính vì vậy mà hắn giành khá nhiều thời gian để tu luyện, sau đó vì sợ chậm chễ Chiến Trường Cổ lên cũng một mực bỏ qua chiếc chuông năm cạnh đó.
Vô Danh nhìn xung quanh rồi lập tức đưa tay ra làm vài cái chỉ ấn, hắn là muốn đánh thêm một chút cấm chế cho chắc ăn, cẩn thận thực sự là không thừa.
Vô Danh sau khi đã ổn định xuống thì liền tiến nhập vào bên trong thế giới hỗn độn, trận pháp ngăn cản thần thức mà hắn bố trí ra đến cả tu sĩ Hư Thần cũng không thể quét vào trong được cho nên hắn rất yên tâm khi tiến vào bên trong thế giới hỗn độn.
Vô Danh vào bên trong thế giới hỗn độn xong thì liền lấy ra nhẫn trữ vật của Trương Phi Hổ kiểm tra một chút. Vô Danh thần thức đơn giản phá tan cấm chế bên ngoài sau đó liền quét vào bên trong không gian của nhẫn trữ vật.
Vô Danh thần thức vừa quét vào thì liền phát hiện trong nhẫn trữ vật của Trương Phi Hổ có khá nhiều linh thạch, hắn đếm sơ sơ cũng khoảng gần trăm vạn linh thạch thượng phẩm, linh thạch trung phẩm cũng là có hơn hai triệu. Vô Danh không biết rõ ràng Trương Phi Hổ này làm sao mà có nhiều linh thạch như vậy, nhưng hắn đoán rằng chuyện này có liên quan tới việc chặn đường những tu sĩ tán tu tham gia thi đấu đài đoạt được “Chiến Trường Cổ bài”, nếu như Vô Danh hắn đoán không nhầm thì đây rất có thể là tiền lời mà bọn chúng sau khi bán đi “Chiến Trường Cổ bài” có được.
Vô Danh ngay lập tức chuyển một trăm vạn linh thạch thượng phẩm cùng với hơn hai triệu linh thạch trung phẩm sang nhẫn trữ vật của mình. Vô Danh lại tiếp tục quét vào bên trong nhẫn trữ vật của Trương Phi Hổ, nhưng mà ngoài mấy cọng linh thảo cùng với một số ít vật liệu ra thì Vô Danh cũng không phát hiện ra có cái gì đáng giá cả.
Vô Danh nhìn về phía Hồng Mông đang ở bên trong lôi hồ luyện thể, đợi sau khi Hồng Mông đi ra thì hắn sẽ đưa hết toàn bộ linh thạch trung phẩm cho Hồng Mông sử dụng, hắn sử dụng linh thạch trung phẩm không có hợp, bởi vì sài quen cực phẩm tiên linh mạch rồi cho nên hắn dùng linh thạch cũng không có được quen cho lắm.
Vô Danh lúc này nhìn vào nhẫn trữ vật của mình mà có chút hài lòng, hắn bây giờ lại giàu trở lại rồi, tuy hơn một triệu linh thạch thượng phẩm này cũng không thể so sánh được với mấy đại môn phái, thế nhưng đối với một tán tu mà nói thì đó là một con số không nhỏ.
Vô Danh sau khi đã sắp xếp xong một lượt đồ đạc thì mới lấy chiếc chuông năm cạnh bên trong nhẫn trữ vật của hắn ra. Bởi vì đây chính là một món pháp bảo cho nên nó có thể biến lớn nhỏ tùy ý, lúc này nó chỉ nằm gọn trong tay của Vô Danh.
Vô Danh quan sát chiếc chuông năm cạnh thì thấy xung quanh năm mặt của chiếc chuông này có năm loại ký hiệu cùng với màu sắc khác nhau, hắn chắc chắn đây là biểu tượng cho ngũ hành nguyên tố. Hỏa thì có hình ngọn lửa màu đỏ, mộc thì có hình chiếc lá màu xanh lục, thủy thì có hình giọt nước màu xanh lam, thổ thì là hình tròn màu nâu, kim là hình một hình ngôi sao tám cánh màu vàng.
Vô Danh thần thức đảo qua một vòng thì thấy ở bên trong chiếc chuông có khắc lấy ba chữ hết sức rõ ràng “Ngũ Hành Chung”. Sau khi nhìn thấy ba chữ này Vô Danh liền có chút kinh ngạc, lại có thể lấy hai chữ Ngũ Hành làm tên thì chiếc chuông này nhất định cũng không đơn giản, hắn thế nhưng cũng cảm thấy chiếc Ngũ Hành Chung này cũng không đơn giản một chút nào.
Vô Danh trong lòng có chút hồi hộp, nếu chiếc Ngũ Hành Chung này thật có uy lực như uy lực của nó thì quả là một món lời cho hắn, nhưng mà Vô Danh lại nhớ tới lúc trước Hạ Đào dùng chiếc Ngũ Hành Chung này tiếp một quyền của hắn, một quyền của hắn đánh ra tuy bị ngăn trở thế nhưng chiếc Ngũ Hành Chung này cũng không còn chống đỡ được chiêu thứ hai. Điều này khiến cho Vô Danh có chút nghi ngờ thực lực của Ngũ Hành Chung này, hắn chỉ lo mình là nhặt phải hàng giả thôi a.
Thần thức của Vô Danh bắt đầu thẩm thấu vào bên trong Ngũ Hành Chung này để tìm kiếm cấm chế. Thần thức của Vô Danh bây giờ đã mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần rồi, nếu như chỉ là tìm kiếm một cái cấm chế mà nói thì cũng hết sức là đơn giản.
Một lúc sau Vô Danh ánh mắt mờ mịt đứng lên, hắn đã tìm kiếm suốt nửa canh giờ, vậy mà không có tìm thấy bất kể cái gì gọi là liên quan tới cấm chế của chiếc Ngũ Hành Chung này. Vô Danh trong lòng tự hỏi có phải chiếc Ngũ Hành Chung này không có cấm chế hay không, nếu như thật sự không có cấm chế hay gì đó thì cái này Ngũ Hành Chung chẳng những là hàng giả mà còn là một cái phế phẩm.
Vô Danh quả thực có chút không tin tưởng cho lắm chiếc Ngũ Hành Chung này, nếu nó thực sự là một cái hàng giả hàng kém chất lượng thì liền có thể giải thích tại sao khi Hạ Đào dùng chiếc chuông này tiếp một quyền của hắn thì liền không còn khả năng tiếp chiêu thứ hai, bởi vì nó chính là một cái hàng giả không hơn không kém.
Vô Danh cảm giác giống như bản thân vừa bị ăn một cú lừa cực lớn vậy, tên chiếc chuông này khá kêu khiến cho hắn đặt rất nhiều hy vọng vào đó, vậy mà cuối cùng lại là một cái hàng giả.
Vô Danh quả thực có chút không phục, Hỗn Độn Thiên Mục không chút cố kỵ quét thẳng vào bên trong chiếc Ngũ Hành Chung này.
Vô Danh ngay khi vừa quét chiếc Ngũ Hành Chung này một lượt bằng Hỗn Độn Thiên Mục thì liền đơ ra, hắn vậy mà lại ăn tới hai cú lừa, Ngũ Hành Chung này vậy mà lại là một cái hàng thật cực kỳ chất lượng.
Vô Danh dùng Hỗn Độn Thiên Mục quét vào thì nhìn rất rõ ràng, trên chiếc chuông này có tổng cộng một trăm lẻ tám cấm chế, nhưng trên một trăm lẻ tám cấm chế này còn có một trăm lẻ tám đạo tắc bao phủ ở trên khiến cho toàn bộ cấm chế của Ngũ Hành Chung này bị che đi. Chính vì chiếc Ngũ Hành Chung này có một trăm lẻ tám đạo tắc bao phủ ở trên một trăm lẻ tám cấm chế cho nên Vô Danh không tài nào tìm kiếm nổi cấm chế để bắt đầu luyện hóa.
Vô Danh bây giờ rốt cục cũng đã hiểu ra tại sao lúc đối chiến với Hạ Đào chiếc chuông này chỉ có thể tiếp nổi một quyền của hắn, lúc đó chắc chắn là do Hạ Đào kia cưỡng chế phóng Ngũ Hành Chung ra phòng ngự cho bản thân, chính vì như vậy cho nên chân nguyên tiêu hao hết sức mạnh mẽ làm cho không đủ chân nguyên cung cấp tới Ngũ Hành Chung, vì thế mà Ngũ Hành Chung này chỉ có thể tiếp nổi một quyền.
Vô Danh trong lòng bây giờ quả thực đang rất là rung động, Ngũ Hành Chung này quả nhiên lai lịch không nhỏ, chỉ tiếc là hắn không có sờ tới được một trăm lẻ tám đạo tắc kia, nếu như hắn có thể sờ tới được một trăm lẻ tám đạo tắc đó thì cũng đồng nghĩa với việc luyện hóa được một trăm lẻ tám cấm chế kia. Việc cảm ngộ đạo tắc bên trong chiếc Ngũ Hành Chung này liên quan tới luyện hóa cấm chế trong đó, chỉ cần có thể cảm ngộ được đạo tắc đầu tiên thì sẽ có thể luyện hóa được cấm chế thứ nhất, cứ như vậy cho tới khi hoàn toàn luyện hóa được một trăm lẻ tám cấm chế.