Vô Danh sau khi đã thu gọn lại “Bạch Đế Ấn” rồi thì lại nhìn lên phía trên Phong Hào Bảng, ở trên có ghi một mốc thời gian đếm ngược, thời hạn trên đó ghi là ba năm. Từ con số này Vô Danh liền nghĩ rằng Chiến Trường Cổ có lẽ chỉ diễn ra trong vòng ba năm rồi kết thúc, đó cũng không phải là một khoảng thời gian dài.
Vũ Thủy Yên lúc này nhìn Vô Danh rồi hỏi:
-Vô Danh đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu trước tiên??
Vô Danh nghe vậy thì liền đưa cánh tay phải lên, ngay lập tức “Bạch Đế Ấn” liền phát ra một bản đồ nhỏ, nó chính là bản đồ mô phỏng lại Chiến Trường Cổ một cách chân thật nhất, giống như là bản thân đang xem ti vi vậy. Tuy nhiên trên bản đồ này cũng chỉ có vị trí thành trì cùng với vị trí của các binh sĩ cổ, ngoài ra không có chú thích bất kì vị trí nào khác.
Vô Danh nhìn vào tòa thành trì đầu tiên, đó cũng là tòa thành trì gần với chỗ của hắn nhất, hắn quyết định sẽ đến chỗ đó đầu tiên. Vô Danh chỉ tay vào trên bản đồ rồi nói:
-Bây giờ chúng ta sẽ tới tòa thành này đầu tiên.
Vô Danh nói xong thì thân hình cũng ngay lập tức chuyển động ra phía ngoài, sau khi Phong Hào Trụ đã trở về dưới lòng đất thì khung cảnh bên trong Chiến Trường Cổ cũng hiện rõ mồn một trước mắt của Vô Danh.
Sau khi thấy Vô Danh cũng đã di chuyển rồi thì Vũ Thủy Yên cũng di chuyển theo phía sau. Vô Danh thấy di chuyển thế này thì quả thực hơi chậm một chút, không chút do dự hắn liền tế ra chiếc phi thuyền pháp khí thượng phẩm lần trước lấy được từ chỗ của Hạ Đào. Cả hai người Vô Danh và Vũ Thủy Yên đều nhảy lên phi thuyền sau đó bay đi.
Ngay khi Vô Danh vừa mới dùng phi thuyền bay lên cao thì đột nhiên cảm nhận được một loại quy tắc, hắn vừa mới lắc phi thuyền một cái thì một chùm tia đao gió liền chém qua không trung.
Ngoài Vô Danh cảm nhận được những tia quy tắc đao gió này ra thì Vũ Thủy Yên cũng không thể nào cảm nhận được, thực lực của Vũ Thủy Yên còn quá kém để có thể cảm nhận được những tia quy tắc đao gió kia.
Vô Danh lúc này mới nhìn Vũ Thủy Yên nói:
-Muội mau vào trong tu luyện đi, khi nào tới thì ta sẽ gọi muội ra sau.
-Được, Vô Danh đại ca. Muội vào trong trước đây.
Vũ Thủy Yên gật đầu nói sau đó liền đi vào căn phòng bên trong phi thuyền. Phi Thuyền này cũng khá rộng, bên trong cũng là có vài căn phòng để nghỉ ngơi.
Vô Danh tùy tiên vứt thêm vài viên linh thạch vào trong chỗ chứa nguyên liệu của phi thuyền, sau đó hắn liền tăng tốc lên, Vô Danh muốn chơi một chút ở trên không trung của Chiến Trường Cổ này.
Mặc dù trong Chiến Trường Cổ này cấm bay, nhưng mà cảm giác của Vô Danh lại rất nhạy bén, hắn cũng đã từng được tiếp xúc loại quy tắc này rồi cho nên có thể tránh né những tia đao gió bất chợt phóng tới chỗ phi thuyền.
Vô Danh ở bên trên không trung lái càng lúc càng mượt, mấy tia đao gió quy tắc này không có một chút uy hiếp nào đối với hắn cả, di chuyển rất là thuận tiện.
Vô Danh vừa di chuyển vừa ngắm không gian xung quanh, hắn thấy khung cảnh trong Chiến Trường Cổ này cũng rất đẹp và rất hùng vĩ. Trời xanh mấy trắng, những đỉnh núi xanh cao chót vót, những cánh rừng bạt ngàn không có điểm cuối, ao, suối, sông, hồ đều có đủ cả. Vô Danh cũng phát hiện ra trong Chiến Trường Cổ này cũng có rất nhiều yêu thú trú ngụ, yêu thú cấp bốn cấp năm cũng có không ít, những yêu thú cấp thấp hơn lại càng có nhiều gấp bội, tuy nhiên hắn chưa có nhìn thấy con yêu thú cấp sáu nào cả.
Vô Danh vừa di chuyển vừa trải rộng ra thần thức của mình, chẳng mấy chốc hắn đã thấy hình ảnh một tòa thành mập mờ trong gió bụi ở phía trước rồi.
Quả nhiên là có phi thuyền thì di chuyển rất là nhanh chóng, chẳng cần tới hai canh giờ hắn đã có thể đi tới được vị trí của tòa thành đầu tiên.
Thần thức Vô Danh vừa đảo qua thì liền phát hiện trong đó có những binh sĩ đang đi lại ở bên trong thành, ngay cả trên tường thành cao cũng có không ít binh sĩ, nhưng đặc điểm chung của những binh sĩ này đều là những binh sĩ cát. Vô Danh đoán chắc chắn rằng đây chính là binh sĩ cổ.
Vô Danh lập tức truyền thông tin cho Vũ Thủy Yên để nhắc nhở nàng rằng đã tới nơi rồi, Vũ Thủy Yên nghe vậy thì cũng rất là phấn khởi, nàng lập tức rời phòng đi ra phía bên ngoài boong thuyền.
Mặc dù Vô Danh đang dùng phi thuyền bay ở trên không với tốc độ cao, thế nhưng cũng không có cảnh tượng gió thổi tóc bay phấp phới nào ở đây cả, bởi vì xung quanh phi thuyền này đều được Vô Danh lắp đặt các loại trận pháp ở trên đó rồi.
Vũ Thủy Yên ánh mắt nhìn ra xung quanh một vòng sau đó reo lên một tiếng:
-Oa, khung cảnh xung quanh đẹp quá, muội là lần đầu tiên được nhìn thấy đó.
-Ta cũng vậy.
Vô Danh cũng cười đáp.
-Muội nhìn thấy phía trước không, ở đó có một tòa thành, ở ngoài thành có một số binh sĩ cổ cấp bậc Tụ Khí tầng sáu trở xuống, trên tường thành thì có binh sĩ cổ cấp bậc Tụ Khí tầng 8 trở nên. Mấy binh sĩ cổ ở dưới giao cho muội, ở trên ta lo.
Vũ Thủy Yên nghe Vô Danh nói vậy thì cũng cười gượng đáp:
-Vô Danh đại ca, mặc dù muội không nhìn thấy phía trước có tòa thành nào cả, nhưng mà theo như lời huynh nói thì muội cũng biết đại khái tình hình rồi, muội chắc chắn sẽ làm tốt.
Vô Danh nghe vậy thì cũng hơi ngớ ra một chút, hắn quên mất rằng Vũ Thủy Yên chỉ mới có Tụ Khí tầng tám, nàng cũng không thể đưa thần thức của mình ra xa tới như vậy.
-Vậy muội cứ nhớ theo lời ta nói là được, khi nào tới nơi thì lập tức hành động, chiếm thành này xong chúng ta qua thành khác coi sao.
Vô Danh ánh mắt vẫn nhìn thẳng, giọng nói không nhanh không chậm.
-Được, muội nhớ rồi.
Vũ Thủy Yên gật đầu coi như đã hiểu.
Vô Danh tay lái càng lúc càng lụa, tốc độ bay cũng rất nhanh, chỉ sau một chút thời gian phi thuyền của hắn đã tiếp cận tòa thành kia trong phạm vi một ngàn mét. Vô Danh quay đầu sang nhìn Vũ Thủy Yên nói:
-Chuẩn bị, ta sẽ hạ thấp phi thuyền rồi sau đó muội hãy nhảy xuống một kiếm tất sát.
Vũ Thủy Yên nghe vậy thì liền gật đầu, Thanh Uyên Kiếm cũng đã nắm chặt trong tay tùy thời mà chém ra.
Khi phi thuyền chỉ còn cách tường thành khoảng nửa dặm, Vô Danh lập tức thu lại phi thuyền, cả hai người giống như một quả tên lửa lao vun vút về phía tòa thành trước mặt.
Hướng mà Vũ Thủy Yên lao tới chính là phía bên ngoài tường thành, ở đó có khoảng hơn gần hai mươi sĩ binh cổ cấp bậc từ Tụ Khí tầng sáu trở xuống. Còn Vô Danh thì lao ngay lên trên phía tường thành, ở đó cũng có khoảng gần năm mươi sĩ binh cổ cấp bậc Tụ Khí tầng tám và tầng chín, ngoài ra Vô Danh còn nhìn thấy có năm sĩ binh cổ cấp bậc Trúc Cơ.
Vô Danh chính là lao thẳng hướng sĩ binh cổ Trúc Cơ tầng bốn mà đánh tới, Khai Thiên Dạ Đao đã nắm chắc ở trên tay.
Hai người bay với tốc độ xé gió khiến cho không khí xung quanh cũng muốn bốc hơi, Vũ Thủy Yên kéo theo một đường thanh mang phóng thẳng xuống phía dưới.
-ẦM..
Một tiếng ầm lớn vang lên, Thanh Uyên Kiếm của Vũ Thủy Yên lập tức đâm xuyên qua một sĩ binh cổ rồi cắm thẳng xuống đất, từng luồng linh lực xung kích phóng ra xung quanh, phạm vi mười mét ngập tràn khói bụi.
-Phanh, phanh, phanh…
Vũ Thủy Yên sau khi đáp xuống giết chết một sĩ binh cổ Tụ Khí cấp sáu thì liền chém ngang ra một kiếm, thanh quang giống như cánh cung tách mở từng tầng khói bụi, ngay lập tức lại có thêm năm sĩ binh cổ bị Vũ Thủy Yên chém rụng.
-Bịch, bịch, bịch…
Lập tức có mấy tiếng bịch bịch rơi xuống đất, chỉ thấy có mấy viên “cổ linh đan” phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ nằm trên mặt đất, đây chính là thành quả sau khi giết chết sĩ binh cổ.
-Kiếm tốt.
Vô Danh thấy vậy thì cũng liền khen một tiếng, sau đó Khai Thiên Dạ Đao của hắn cũng đồng dạng chém ra.
-Phốc..
Sĩ binh cổ cấp bậc Trúc Cơ tầng bốn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Vô Danh nhẹ nhàng một đao chém từ vai phải xuống eo trái, chân nguyên lập tức từ chỗ vết thương tàn phá ra. Một đao nhanh gọn liền giải quyết xong sĩ binh cổ Trúc Cơ tầng bốn này.
Sau khi Vô Danh giết xong sĩ binh cổ Trúc Cơ tầng bốn này thì cũng nhìn thấy một viên “cổ linh đan” rớt ra, viên “cổ linh đan” này so với mấy viên “cổ linh đan” phía chỗ Vũ Thủy Yên thì còn tinh khiết và sáng hơn rất nhiều lần.
Vô Danh cũng chẳng buồn thu lại “cổ linh đan” này vội, bởi vì hai bên sĩ binh cổ ở trên tường thành cũng đã kịp phản ứng rồi. Vô Danh không chút do dự chém ra hai đao liên tục, xung quanh Khai Thiên Dạ Đao lập tức hình thành lên từng luồng đao quang.
Một đao quang, hai đao quang, hai mươi đao quang…
Mỗi một đao Vô Danh bổ ra đều kéo theo hơn hai mươi luồng đao quang phóng ra, đao quang này lập tức hướng sĩ binh cổ hai bên mà đánh tới.
Đao quang lao với tốc độ cực kỳ nhanh, đao mang mập mờ kéo theo phía sau, toàn bộ đều hướng sĩ binh cổ đâm xuyên qua.
-Phốc, phốc…
Những tiếng phốc phốc vang lên liên tục, hơn bốn mươi luồng đao quang tản đi, đồng dạng hơn bốn mươi sĩ binh cổ từ Tụ Khí tầng tám trở lên cũng đều bị chém rụng chỉ trong một đao. Đối với Vô Danh, giết mấy cái sĩ binh cổ này quả thực quá dễ dàng