Đợi đến khi hai người chạy ra được bên ngoài Thiên Sơn Tông rồi thì liền bị cảnh tượng phía sau làm cho sợ hãi. Từ xa nhìn lại Thiên Sơn Tông giống như bị sóng địa nham bao trùm đổ ập xuống. Thiên Sơn Tông bỗng chốc hóa thành biển lửa, ngay cả sơn mạch phía dưới cũng dần bị địa nham bao phủ. Ở tại khu vực này nhưng hai người vẫn cảm nhận được mặt đất chấn động.
Lúc này ở bên trong sơn mạch cũng có rất nhiều tu sĩ đang tìm kiếm linh thảo cũng bị cảnh tượng kia làm cho sợ hãi. Tất cả đều nhìn thấy ở trên một ngọn núi phía xa xa giống như là một biển lửa trên núi đồng dạng, phát ra khói bụi ngợp trời.
Lúc này ở trên Thiên Sơn Tông bởi vì địa nham phun trào dẫn tới nhiệt độ bỗng chốc tăng lên, khiến cho mây bay ở trên trời cũng vì thế mà hóa thành mưa rơi xuống, nhưng nước mưa chỉ vừa mới rơi xuống được nửa đường thì đã bốc hơi hết, không có một giọt chạm tới mặt đất.
Vũ Thủy Yên ánh mắt sợ hãi xen lẫn lo lắng nhìn về phía Thiên Sơn Tông đã biến thành biển lửa, nàng đang định chạy lại đó thì liền bị Hồ Thanh Thanh kéo lại:
- Thủy Yên, muội định đi đâu.
Vũ Thủy Yên lúc này chỉ một mực chú ý tới Thiên Sơn Tông, nàng lo lắng Vô Danh và Nguyệt Nhi vẫn còn ở trong đó, nếu như hai người không kịp chạy ra thì…
- Muội…muội…phải tới đó…Vô Danh đại ca và Nguyệt Nhi tỷ tỷ vẫn còn ở trong đó…bọn họ còn chưa có đi ra…
Hồ Thanh Thanh nghe vậy thì lập tức choáng váng, hai mắt của nàng trợn trừng:
- Muội bị điên sao, muội bây giờ chạy tới đó cũng chỉ có nước chết, nói gì tới việc cứu hai người bọn họ.
Vũ Thủy Yên hai mắt rưng rưng, nàng thời điểm nguy hiểm vậy mà một mình chạy đi trước. Nguyệt Nhi tỷ tỷ và Vô Danh đại ca hay là vẫn còn ở trong đó, nàng thì đã an toàn rời đi, nếu như hai người họ thật không thể đi ra ngoài, vậy nàng trong lòng sẽ cảm thấy rất khó chịu. Vũ Thủy Yên giọng run run nói:
- Nhưng mà….
Hồ Thanh Thanh biết Thủy Yên lúc này rất lo lắng cho hai người Vô Danh và Nguyệt Nhi, nhưng bây giờ cho dù là nàng có chạy tới đó cũng khó mà tìm được hai người Vô Danh và Nguyệt. Lại nói Vô Danh thực lực còn hơn xa nàng, hắn mà thật sự mất mạng ở đó thì nàng đi tới cũng chẳng phải giống như hắn hay sao, đó mới là ngu ngốc. Hồ Thanh Thanh chỉ có thể thở dài nói:
- Ta biết muội rất lo lắng cho hai người họ, thế nhưng muội phải biết rằng với thực lực của hai người chúng ta mà quay lại đó thì cũng không thể giúp được gì, thậm chí còn bỏ mạng. Vô Danh hắn thực lực phi thường mạnh mẽ, hắn nhất định sẽ không chết ở trong đó đâu, muội đừng lo.
Hồ Thanh Thanh lúc này cũng chỉ biết an ủi Vũ Thủy Yên, dù sao Vũ Thủy Yên tới được đây cũng là Vô Danh một đường chăm sóc, bảo Vũ Thủy Yên không lo lắng cho Vô Danh thì đúng là không thể được. Thế nhưng nàng tin Vô Danh phúc lớn mạng lớn, sẽ không dễ dàng bị một cái địa nham như vậy dìm chết.
Hồ Thanh Thanh lúc này lại nhìn Vũ Thủy Yên rồi nói:
- Muội không nên lo lắng quá, ta nghĩ Vô Danh hắn hẳn là không có dễ dàng chết như vậy đâu. Muội thử nghĩ xem, hắn dù sao cũng là chủ soái một quân đội, muội lại là tướng dưới chướng của hắn, nếu như hắn chết đi vậy chẳng phải muội cũng sẽ bị truyền tống ra khỏi chiến trường cổ này hay sao. Thế nhưng mà bây giờ muội còn chưa có bị truyền tống, vậy chẳng phải nói là hắn còn sống.
Vũ Thủy Yên nghe thấy Hồ Thanh Thanh nói như vậy thì cũng giật mình nhận ra, quả thực là đúng như vậy, nếu như Vô Danh chết thì có lẽ nàng liền bị truyền tống đi rồi, thế nhưng bây giờ nàng vẫn còn ở đây, vậy tức là Vô Danh vẫn còn sống. Vũ Thủy Yên biết được điều này thì trong lòng lập tức nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng mà vẫn còn rất là lo lắng, ánh mắt vẫn liên tục nhìn về phía Thiên Sơn Tông.
- Nếu như muội vẫn còn lo lắng, vậy chúng ta có thể đợi ở đây một tháng, nếu như một tháng muội vẫn không bị truyền tống, vậy tức là hắn vẫn còn sống, nếu như hắn còn sống thì cô nàng Nguyệt Nhi kia cũng sẽ không chết đâu.
Hồ Thanh Thanh lúc này lại vỗ vai an ủi Vũ Thủy Yên. Vũ Thủy Yên nghe vậy thì cũng gật đầu đồng ý, nàng muốn chờ ở đây một tháng.
o0o
Vô Danh sau khi tới gần chỗ Nguyệt Nhi thì liền ôm lấy nàng thuấn di rời đi, thế nhưng hắn còn chưa kịp thuấn di chạy đi thì địa nham đã đổ ập tới bao phủ hai người lại. Vô Danh ôm Nguyệt Nhi vào trong lòng hắn rồi mạnh mẽ xoay người khiến cho địa nham toàn bộ đổ ập vào trên người của hắn.
Xèo! Xèo! Xèo!
Địa nham vừa mới đổ ập xuống liền đốt cháy y phục của Vô Danh sau đó tiếp tục nung chín da thịt của hắn. Người của Vô Danh tỏa ra từng luồng khói trắng. Vô Danh bị địa nham bao phủ đốt cháy cũng không thèm nhăn mặt một cái, hắn lập tức điều động chân nguyên bao phủ lấy cơ thể, đồng thời nhỏ giọng nói với Nguyệt Nhi:
- Vận chuyển Thiên Thể Quyết.
Vô Danh sau khi nói với Nguyệt Nhi vận chuyển Thiên Thể Quyết thì hắn cũng đồng dạng vận chuyển Vô Cực Luyện Thể Quyết. Thần niệm của hắn sớm đã bao phủ địa nham này, hắn phát hiện địa nham này còn chưa có đủ dìm chết hắn được, chỉ cần hắn vận chuyển Vô Cực Luyện Thể Quyết thì chắc chắn có thể sống sót, thậm chí còn giúp cho thân thể tăng lên một cái cấp dộ mới.
Nguyệt Nhi cũng nghe thấy Vô Danh nói nhỏ, nàng lập tức nghe theo lời hắn vận chuyển Thiên Thể Quyết, sau đó bắt đầu ở bên trong địa nham này rèn luyện thân thể.
Nguyệt Nhi mặc dù được Vô Danh bảo vệ ở trong lòng nhưng nàng vẫn bị địa nham thiêu đốt, khi những địa nham này chạm vào cơ thể thì lập tức như muốn thiêu chín nàng. Nguyệt Nhi khuân mặt có chút đau đớn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng ở bên trong địa nham này rèn luyện thân thể.
Vô Danh theo khả năng chịu đựng của Nguyệt Nhi tăng lên thì hắn cũng lại để cho địa nham chảy vào bên trong nhiều hơn, mục đích chính là giúp cho Nguyệt Nhi có thể mau chóng dựa vào đó tăng cường thân thể. Đồng dạng hắn cũng ở bên trong địa nham này tăng cường thân thể của mình, nhưng hắn so với Nguyệt Nhi thì còn muốn nhẹ nhàng hơn.
Theo thời gian dần trôi qua, Vô Danh hoàn toàn đẩy Nguyệt Nhi ra khỏi người của hắn, để cho địa nham hoàn toàn bao phủ nàng, hắn không lo lắng Nguyệt Nhi sẽ xảy ra vấn đề gì, nàng chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Bến trong địa nham nóng chảy liên tục chầm chầm dị động, Vô Danh và Nguyệt Nhi vẫn yên lặng ngồi ở trong đó, theo từng dòng địa nham chảy qua thì thân thể của hai người cũng bị dần bị nung chín, y phục trên người cũng bị thiêu đốt không còn một mảnh.
Lúc này nhìn Nguyệt Nhi và Vô Danh giống như hai hòn lửa đỏ đồng dạng, cả người đều đỏ rực hết cả lên. Nguyệt Nhi ở bên trong địa nham này mặc dù chịu đựng thống khổ rất lớn nhưng nàng không dám dừng lại, nàng nhất định phải tiếp tục chịu đựng, nếu không nàng sẽ bị địa nham này chôn vùi.
Thời điểm gần nửa tháng đi qua, Nguyệt Nhi liền từ luyện thể tầng hai tiến vào luyện thể tầng ba. Ngay khi nàng tiến vào luyện thể tầng ba thì thống khổ mà nàng phải chịu rõ ràng đã giảm bớt đi rất nhiều, nhưng người nàng lúc nào cũng giống như hòn than đỏ nóng rực, cực kỳ khó chịu đựng.
Vô Danh cũng giống như hòn than bị nung đỏ rực nhưng nhìn biểu hiện của hắn thì cũng không quá đau đớn, nhưng cảm giác mà hắn phải chịu cũng không khác gì Nguyệt Nhi. Nhiều lúc hắn thấy hơi thở của Nguyệt Nhi dần dần yếu đi như muốn tắt thì cũng rất là lo lắng, nhưng hắn tin tưởng Nguyệt Nhi có thể làm được.
Ở bên trong Thiên Sơn Tông lúc này nhìn giống như một biển dung nham đang từ từ lan tràn, thỉnh thoảng lại có tiểng nổ bôm bốp do địa nham bắn lên, địa nham còn đang không ngừng lan tràn ra ngoài, bên ngoài Thiên Sơn Tông cũng đã bị phủ trùm một mảnh đỏ hồng, dãy sơn mạch ở dưới Thiên Sơn Tông mấy trăm trượng đều bị địa nham bao phủ toàn bộ. Những tu sĩ ở bên trong sơn mạch này tìm kiếm linh thảo cũng là không dám tới gần chỗ có địa nham lan tràn này.
Đúng lúc này Vô Danh đột nhiên cảm nhận được dường như có một dòng chảy địa nham cực kỳ mạnh mẽ đang cuốn tới chỗ này, nếu như hắn mà bị địa nham này chạm phải thì thân thể cũng muốn nứt toạc ra. Vô Danh gần như không nghĩ nhiều, lập tức xé toạc địa nham trước mặt ra rồi ôm lấy Nguyệt Nhi ở phía trước vào trong lòng, Nguyên Anh chân hỏa bao trùm toàn thân thể, Vô Cực Quyết cùng Vô Cực Luyện Thể Quyết cũng là điên cuồng vận chuyển để chống lại dòng địa nham sắp ập tới.