Liễu Sinh Đạo Mạo trong lòng lúc này càng là khẩn trương hơn, cảm giác đó ngày một rõ ràng, hắn cảm giác đối phương thực sự chưa có chết. Nhưng hắn hy vọng nếu như đối phương không chết thì cũng phải bị thương nặng, đến lúc đó hắn sẽ có bảy thành nắm chắc giết chết đối phương, nhưng nếu như đối phương không bị thương nặng thì…hắn sẽ chạy.
Đúc lúc cảm giác Vô Danh còn sống ở trong lòng Liễu Sinh Đạo Mạo trở nên mãnh liệt nhất thì hắn nhìn thấy trong khói bụi mù mịt kia đột nhiên vặn vẹo, sau đó là hàng ngàn thanh đao lao ra với khí thế hung mãnh, nhìn giống như một đóa liên hoa nở rộ.
Đóa liên hoa này là lao về phía tên Nguyên Anh tầng một kia. Tên Nguyên Anh tầng một còn đang dùng ánh mắt vui mừng nhìn về phía khói bụi thì lập tức sắc mặt trở nên hoảng hốt, sau đó đóa liên hoa đao từ bên trong khói bụi bay ra đã bao phủ lấy cơ thể hắn, từ trên không ụp xuống như đóa hoa sen nở ngược, sau đó liền cụp lại khóa tên Nguyên Anh tầng một vào trong.
Một tiếng hét thảm truyền tới, tên Nguyên Anh kia giống như ở trong liên hoa đao lập tức bị xoắn nát thành bã vụn, trông giống như sinh tố dưa hấu. Nguyên Anh còn ở trong cơ thể chưa kịp tràn ra thì đã bị xoắn nát không còn mảnh vụn.
Đúng lúc này từ trong mảnh khói bụi mờ mịt kia liền từ từ xuất hiện một đạo thân ảnh nhìn không rõ hình dáng đi ra, khói bụi lúc này cũng đột nhiên theo một cơn gió mà bị thổi bay đi.
Liễu Sinh Đạo Mạo tính cách cũng cực kỳ quyết đoán, sau khi hắn nhìn thấy tên Nguyên Anh tầng một bị giết về sau thì hắn liền biết chuyện gì xảy ra. Liễu Sinh Đạo Mạo trong lòng thầm kêu không tốt, hắn lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm phù lục, đồng thời ánh mắt nhìn về phía thân ảnh kia sáng lên, trong mắt của Liễu Sinh Đạo Mạo giống như có vô số phong nhận bắn ra vậy.
Vô Danh vừa nhìn thấy đối phương lấy ra phù lục thì hắn liền nhìn ra đó là một viên Phá Không Phù cấp bảy. Còn chưa hết, sau khi hắn thấy ánh mắt của Liễu Sinh Đạo Mạo nhìn về phía mình thì liền có rất nhiều phong nhận chém tới, hiện lên rõ ràng trong mắt của hắn.
- Muốn chạy.
Vô Danh hừ lạnh một tiếng, hắn không ngờ là Liễu Sinh Đạo Mạo cũng biết thần niệm công kích, phong nhận kia rõ ràng chính là thần niệm ngưng tụ mà thành. Muốn chạy sao, đâu có dễ dàng như vậy.
Vô Danh sau khi xoắn nát tên Nguyên Anh tầng một kia thì đã thu lại Liên Hoa Đao Trận, lúc này thần niệm của hắn cấp tốc ngưng tụ ra một thanh đại đao chém về phía của Liễu Sinh Đạo Mạo, đồng thời trong tay hắn cũng lại bổ ra một đao, Cửu Hoa Sinh.
Sau khi thần niệm của Vô Danh ngựng tụ ra một thanh đại đao thì liền chém về phía Liễu Sinh Đạo Mạo, thanh đao khổng lồ của Vô Danh lập tức va chạm vào vô số phong nhận của Liễu Sinh Đạo Mạo.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Từng đợt âm thanh răng rắc truyền tới, phong nhận của Liễu Sinh Đạo Mạo dưới thanh đại đao của Vô Danh không ngừng nứt vỡ, cuối cùng bị chém tan không còn một mảnh. Thuận theo một đao này vừa mới bổ xuống, lập tức liền hướng về phía thức hải của Liễu Sinh Đạo Mạo mà chém.
Răng rắc!
Phốc!
Một tiếng răng rắc truyền ra, thức hải của Liễu Sinh Đạo Mạo lập tức bị Vô Danh đánh ra một cái vết nứt. Liễu Sinh Đạo Mạo vẻ mặt kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu. Liễu Sinh Đạo Mạo hắn cũng không ngờ đối phương cũng có thủ đoạn thần niệm công kích.
Liễu Sinh Đạo Mạo trước đó vốn đã tính toán kĩ càng, chỉ cần Vô Danh còn sống thì hắn sẽ lập tức phóng ra phong nhận công kích thức hải của đối thủ sau đó tiến lên giết chết đối thủ hoặc là kích phát phù lục bỏ chạy. Mà hiển nhiên là hoàn cảnh hiện tại đã rơi vào trường hợp thứ hai, ngay khi thấy Vô Danh dễ dàng giết chết tên Nguyên Anh tầng một còn lại thì Liễu Sinh Đạo Mạo đã đồng thời phóng ra phong nhận công kích cùng Phá Không Phù cấp bảy.
Thế nhưng để cho hắn sợ hãi là hắn còn chưa hoàn toàn kích phát toàn bộ phù lục thì đã bị đối phương sử dụng thủ đoạn tương tự công kích thức hải của hắn, khiến cho thức hải của hắn bị thương, làm cho quá trình kích phát Phá Không Phù bị chậm lại không ít.
Liễu Sinh Đạo Mạo phun ra một ngụm máu, hắn cắn răng tiếp tục kích phát Phá Không Phù, trong lòng hắn bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là mau chóng chạy trốn, chỉ có chạy trốn mới có thể sống.
Mặc dù thức hải đã có đôi chút thương tổn, thế nhưng Liễu Sinh Đạo Mạo tin mình vẫn có thể kích phát được phù lục, hai tay của hắn run rẩy vẫn tiếp tục kích phát phù lục. Thế nhưng mà để cho hắn cảm thấy kinh khủng là không gian xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề, sau đó hắn thấy một bông hoa màu trắng tuyệt đẹp tràn đầy sinh cơ đang bay về phía mình, ánh mắt của Liễu Sinh Đạo Mạo lập tức hiện ra vẻ mê mang.
Trong lúc đánh vỡ một chiêu thần niệm công kích của Liễu Sinh Đạo Mạo, Vô Danh đã lại tiếp tục đánh ra đao thứ tư trong Đao Tâm, Cửu Hoa Sinh. Khai Thiên Dạ Đao của Vô Danh lập tức vẽ ra trong không trung một bông hoa màu trắng tuyệt đẹp, một bông hoa màu trắng tràn đầy sinh cơ khí tức, mê đắm lòng người.
Một bức tranh “cành lê trắng điểm một vài bông hoa” hiện lên mê đắm lòng người, nhưng trong bức tranh này vạn vật đều chết, chỉ có một mình bông hoa kia là đang sống, đang tỏa ra sinh cơ nồng đậm.
Hoa lê trắng với sinh cơ nồng đậm lập tức lao về phía Liễu Sinh Đạo Mạo, thu hút lấy tâm trí của hắn. Trong mắt Liễu Sinh Đạo Mạo bây giờ chỉ còn lại bông hoa lê màu trắng với sinh cơ nồng đậm, chỉ cần hắn bắt được bông hoa này thì hắn sẽ sống. Liễu Sinh Đạo Mạo vô thức đưa tay ra rồi như muốn chạy về phía bông hoa, muốn bắt lấy nó, hắn muốn sống.
Thế nhưng lúc Liễu Sinh Đạo Mạo đang định bước đi thì trong đầu của hắn vang lên một âm thanh già nua, làm chấn động tâm thần của hắn, khiến cho hắn tỉnh táo lại.
- Thằng ngu, còn không mau tỉnh lại, ngươi mà tiến lên một bước nữa thì ngươi sẽ chết.
Âm thanh này vang vọng ở trong đầu của Liễu Sinh Đạo Mạo, hắn lập tức ngẩn ra, sau đó liền tỉnh táo lại, nhưng đợi hắn tỉnh táo lại thì bông hoa lê tuyệt đẹp kia đã ép sát tới người của hắn rồi, không còn kịp nữa.
Liễu Sinh Đạo Mạo lúc này điên cuồng gầm rống trong đầu:
- Văn lão, giúp ta kích phát phù lục.
Liễu Sinh Đạo Mạo bây giờ trong lòng hết sức khẩn trương, mắt thấy một đao kia của Vô Danh đã sớm chém tới nơi, mà hắn lại không thể kích phát phù lục, nếu cứ như thế này thì hắn sẽ chết chắc. Cho nên hắn chỉ có thể điên cuồng gầm rống trong lòng thục giục Văn lão giúp hắn kích phát phù lục.
Người được Liễu Sinh Đạo Mạo gọi là Văn lão lúc này cũng chỉ có thể thở dài, ông ta nói:
- Được rồi, mặc dù giúp ngươi kích phát phù lục sẽ dẫn tới sức mạnh của ta bị lộ, sau đó khiến cho cấm chế nơi đây nghiền ép xuống tạo thành tổn thương đối với nguyên thần của ta, nhưng ta sẽ giúp ngươi lần này.
Vô Danh lúc này vẫn đang cười lạnh nhìn về phía Liễu Sinh Đạo Mạo thì lập tức cảnh tưởng xảy ra tiếp theo làm cho hắn ngẩn ra, hắn thật không thể tin được Phá Không Phù mà Liễu Sinh Đạo Mạo mang ra lại có thể kích phát được, điều này làm sao có thể, hắn rõ ràng đã tính toán rất kĩ lưỡng.
Phá Không Phù kia vừa mới được kích phát thì lập tức xung quanh người Liễu Sinh Đạo Mạo hiện lên vô số bọt mang màu trắng bao phủ lấy cả người hắn, sau đó dần dần thân ảnh của Liễu Sinh Đạo Mạo cũng chìm vào bên trong.
Thế nhưng mà Phá Không Phù kích phát lại nhanh thì một đao Cửu Hoa Sinh của Vô Danh cũng đã chém tới rồi. Ngay khi thân hình của Liễu Sinh Đạo Mạo sắp biến mất thì một đao này liền đánh mạnh vào trên cơ thể của hắn.
Phốc!
Một đao Cửu Hoa Sinh của Vô Danh vừa mới đụng vào trên thân hình sắp biến mất của Liễu Sinh Đạo Mạo thì lập tức kéo ra một đoàn huyết vụ. Thế nhưng mà lúc này Liễu Sinh Đạo Mạo cũng đã theo Phá Không Phù rời đi mất, không còn bóng dáng.
Vô Danh ánh mắt vẫn còn chưa hết kinh ngạc nhìn về chỗ Liễu Sinh Đạo Mao vừa mới biết mất, cái này làm sao có thể, hắn đã tính toàn rất chi tiết rồi mà. Chỉ cần hắn đi ra sẽ cho đối phương một đao thần niệm công kích, làm cho thức hải của đối phương tổn thương, dẫn tới tinh thần cũng sẽ bị ảnh hưởng. Sau đó hắn đánh ra một đao Cửu Hoa Sinh sẽ làm cho đối phương hoàn toàn bị mê hoặc, kết hợp với đối phương bị tổn thương thức hải thì không thể nào thoát ra được khỏi sự mê hoặc từ một đao kia, lúc đó đối phương sẽ chết chắc. Thế nhưng mà bây giờ cảnh tượng đó không có giống như trong suy nghĩ của hắn a.
(Hôm nay đổi mới liền đến đây, các vị bằng hữu ngủ ngon.)